Chà, hắn đúng là láu cá quá thui, sử dụng cả tiếng Anh nữa đó! Nếu hắn mà nói với tui như dạo tui mới biết hắn lần đầu, thì có lẽ tui đã phát cáu lên rùi! Nhưng giờ thì ngược lại, tui lại yêu sự nhí nhảnh và vô tư của hắn! Hắn luôn khiến tui thấy yêu cuộc đời và khiến tui hạnh phúc quá! Thực ra thì tối qua tui ngủ không được ngon giấc lắm, vì cái tay đau, đến nửa đêm nó mới đau nhiều, lại bị băng bó vướng nữa! Nhưng không sao, tui chịu được. Vả lại tui không muốn để hắn phải lo lắng nhiều quá cho tui!
_Đây rùi, “miu lười” chuẩn bị ăn sáng nào!
Ơ, thì ra là hắn mua cháo cho tui! Tui cảm động quá đi thui! Chắc hắn cũng đoán là tui tay đang đau như thế, không tự làm ăn được, nên hắn mới làm vậy! Tui vui và rất cảm kích, nhưng cũng thấy ngại vô cùng luôn! Hắn tốt với tui quá, tui nợ hắn quá nhiều rùi! Dẫu hắn không “bắt” tui “trả nợ” thì tui cũng khó lòng mà “yên lòng”, tui vốn như thế, không biết các bạn có nghĩ tui quá nhạy cảm không?
_Cám ơn anh, anh lúc nào cũng tốt với em quá!
Tui bắt đầu sắp mít ướt rùi đây… Hắn lại còn cười rùi …véo nhẹ má tui một cái nữa chứ!
_Nhóc lại thế rùi, nhóc mà ốm thì anh biết chơi cùng ai đây!
Dẫu biết hắn chỉ đùa để tui vui lên thui, nhưng tui thấy tim mình đập thật rộn ràng, đúng là hắn thật đáng yêu!! Rùi tui hỏi hắn một câu nửa đùa nửa thật:
_Em “nợ” anh nhiều quá rùi, biết lúc nào mới “trả” được đây? Hihi!
_Hì, anh sẽ “cộng dồn nợ” của nhóc lại, rùi một lúc nào đó anh sẽ “bắt” nhóc phải “trả” anh đó, hihi!
Hắn cười xòa, tui cũng cười! Nụ cười đó của hắn luôn ấm áp, luôn khiến tui vững tâm! Có lẽ các bạn “trách” tui, sao tui cứ nói lắm về ánh mắt và nụ cười kia của hắn thế! Tui cũng chẳng hiểu sao nữa nè, chỉ biết là tui luôn bị “chìm đắm” vào trong đó, mỗi khi hắn nhìn và cười với tui!
_Nào, nhóc ăn nào, có cần anh bón cho không?
Hihi, hắn đúng là hay đùa ghê, bón gì chứ, tui có phải đau cả hai tay đâu!
_Dạ thui, em tự ăn được mà ^^!
_Không được, để anh bón cho nhóc ăn!
_Thui ạ, như thế thì phiền anh quá!
_Có gì đâu, trước kia nhóc bón cháo cho anh rùi, giờ tới anh bón lại cho nhóc, hii, ok?
Chà, nhớ lại cái lần tui bón cháo cho hắn, thấy mới buồn cười làm sao! Miếng cháo đầu tiên, khi hắn há miệng chờ tui bón như một con chim non, thì tui lại “phi thẳng” thìa cháo nóng vào miệng hắn, làm cho hắn giãy nảy như đỉa phải vôi vậy ^^! Không biết tui có nên “nhận lời” không nhỉ? Liệu hắn có lại “trả đũa” tui như lần đó không ta! Thui được, lâu lắm tui cũng không được ai bón cho ăn rùi! Trước kia mẹ tui cũng hay bón cho tui ăn mỗi khi tui ốm lắm, lần này là người…tui yêu bón cho, hắn có ý thế, tội gì tui từ chối, hiihi!
_Hì, vậy thì tại anh “ép” em làm “miu lười” đó nha!
Rùi hắn bón cho tui, múc từng thìa rùi thổi phì phò cho bớt nóng, rùi nhẹ nhàng bón cho tui ăn. Thật hạnh phúc làm sao! Tui thật không ngờ lại có ngày tui được một ai đó bón cho nữa, nhất là hắn, người mà tui rất yêu! Hắn vẫn nhẹ nhàng bón cho tui từng thìa cháo thịt, giờ tui thấy người như nhẹ nhõm hẳn, và mồ hôi thì toát ra! Hắn lại còn … lau mồ hôi cho tui nữa! Tui hạnh phúc quá đi thui các bạn ơi, không biết có gì có thể để tui diễn tả trọn vẹn niềm hạnh phúc này! Từng khoảnh khắc, từng giờ phút bên hắn, tui như được sưởi ấm, được tiếp thêm bao sức mạnh, nghị lực và niềm tin vào cuộc sống. Hắn đã mang tới cho cuộc đời tui hương sắc mới, hơi thở mới, và cả tình yêu trong tui- tưởng chừng như sẽ không bao giờ tui có! Tui không biết liệu mình sẽ thế nào khi một ngày mà hắn xa tui, hắn không còn bên tui nữa. Chắc tui sẽ khóc, và có thể tui sẽ lại gục ngã cũng nên, nghĩ mà buồn…
_No chưa nào “miu lười bé bỏng”!
_Ui, em no quá rùi! Chắc khỏi ăn trưa quá!
Hic, tui không no sao được, cả một tô cháo to là thế, hắn cứ bón và tui cứ “măm”.
_Hì, phải ăn hết thế này mới mau khỏi được chứ!
_Hì, à, mà anh ăn sáng chưa ạ!
_Nhóc khỏi lo, anh ăn rùi. Ăn xong là anh tới đây luôn đó!
Hic, tui vô tâm quá! Nãy giờ cứ mải mà “măm”, quên khuấy luôn hỏi hắn đã ăn gì chưa!
_Mà giờ thì tới lượt Mun ăn nào! Anh có nhà mới cho Mun rùi đây!
Hắn ra xe rùi mang “nhà” mới của Mun vào. Đó là một “căn nhà” làm từ xốp, to ngang với thùng mì tôm, nhưng có mái che, có cửa ra vào (dĩ nhiên là thế rùi ^^!) và còn có cả … cửa sổ nữa. Bên trong còn có lớp vải mềm lót qua nữa chứ! Hắn đúng là quá chu đáo luôn! Rùi sau đó tui và hắn cùng cho bé Mun ăn nữa. Hôm nay nó trông đã khỏe hơn nhiều so với hôm qua, và ít kêu hơn nữa chứ! Lông đã mượt hơn, và vẫn con mắt to tròn, ngây thơ nhìn chúng tui kêu meo meo! Cả buổi sáng, hắn “giảng” tui nghe về tập tính của loài mèo, những gì mèo thích và không thích, rùi cả dấu hiệu nhận biết khi nó… tìm bạn tình nữa, hiihi! Nghe mà ngại quá đi!
Trời đã về trưa, nắng đã lên cao, và nhiệt độ cũng theo đó mà tăng! Tui không nghĩ là hắn lại chuẩn bị sẵn luôn đồ ăn trưa và đồ ăn tối cho tui luôn! Ngại quá đi thui, chắc hắn “bắt” tui phải “nợ” hắn thật nhiều đây mà! Nhưng dẫu hắn có nói sao, thì tui cũng đã “ép” được hắn phải nghe theo: là tiền ăn trưa và tối của tui thì để tui tự lo. Hắn có vẻ chịu nghe, nhưng rùi lại “ép” tui phải nghe theo nữa là: nếu như thế thì so le ra, hắn lo cho tui hôm nay, rùi tui sẽ tự lo (tức là đưa tiền rùi “nhờ” hắn mua hộ mà) ngày mai. Cứ như vậy. Dẫu hắn có không thoải mái cho lắm, nhưng thấy tui cương quyết là có vẻ hơi giận, hắn đã nghe tui, hihi! May mà còn như vậy, chứ hắn cứ làm thế chắc tui thấy tự xấu hổ với bản thân mình quá! Còn dĩ nhiên việc thay băng thì tui vẫn phải nhờ hắn thui! Tui làm sao mà tự biết mình phải làm gì!
Mọi chuyện cứ như thế, hai tuần liền nhau mọi chuyện như thế, cho tới khi tay tui gần như hoàn toàn bình phục. Hắn thì hàng sáng vẫn mua cháo thịt cho tui, mặc cho tui trong mấy ngày cuối có nói là tui tự làm ăn được. Rùi vẫn theo “thỏa thuận so le” kia, hắn trong suốt hai tuần vẫn ăn trưa tại nhà tui, và rửa bát cho tui nữa ( lại thêm cái ngại nữa >.<), duy chỉ có một hôm là hắn bận chuyện gì đó, nên về sớm hơn, 10h đã về. Rùi buổi trưa, có trưa hắn ngủ lại luôn nhà tui, hình như đâu đó 2 hôm, còn lại là cứ có cuộc gọi tới (chắc là của mẹ hắn) gọi hắn về ăn trưa, hay là gọi về có chuyện gì đó, tui không rõ lắm! Có những hôm hắn dành cho tui cả buổi chiều, hắn và tui trò truyện về cuộc sống, hay hắn đọc cho tui nghe những truyện ngắn của một số nhà văn, cả thơ tình của Xuân Diệu nữa chứ, hihi! Còn việc cho bé Mun măm măm thì đôi khi tui tự làm, đôi khi chúng tui lại cùng làm với nhau khi mà hắn ở nhà tui. Bé Mun thì giờ đã lớn hẳn ra, đã ăn được cháo và rất hay đùa nghịch với lũ chuột bông mà hắn đã mua trước đó. Duy chỉ có một điều không thay đổi, đó là trong suốt hai tuần đó, chiều gần tối nào hắn cũng rẽ qua nhà tui để thay băng cho tui, đợi….tui tắm rùi lại băng lại cho ^^! À, mà, còn chuyện hắn nhắc tui không làm việc nặng và không quên uống thuốc nữa chứ, hôm nào hắn cũng nhắc! Tui như sắp thuộc lòng cái điệp khúc: “Nhóc đừng có mà ham làm, rùi coi chừng bị trật gân lại, rùi nhớ uống thuốc đầy đủ, đúng giờ, nghe chưa!”. Hắn thật là quá tốt với tui, tui không còn lời nào để diễn tả hơn nữa lòng tốt và sự quan tâm, săn sóc của hắn! Càng ngày, tui càng yêu hắn tha thiết hơn, sâu đậm hơn. Hắn đâu có biết rằng mỗi sáng hắn tới bên tui, hắn ở bên tui, rùi chăm sóc cho tui là tim tui lại bâng khuâng, lại xao xuyến, lại loạn nhịp. Và những lúc như thế, tui lại cảm thấy mình thật tin yêu vào cuộc sống, vào cuộc đời! Tui yêu hắn, yêu như chính tui yêu bản thân tui vậy! Tui xót xa cho hắn mỗi khi hắn vụng về bị dao cứa khi gọt quả cho tui ăn, tui rơi nước mắt mỗi khi hắn kể một câu chuyện buồn cho tui, hay tui và hắn cùng cười nghiêng ngả khi hắn đọc hay tự nghĩ ra một câu chuyện cười hay chuyện tiếu lâm! Càng ngày tui càng thêm yêu hắn, không biết liệu tui có sống nổi khi một ngày hắn không còn ở bên tui nữa không? Hay tui sẽ ra sao? Nhưng tui đâu biết rằng, những ngày sau đó, tui lại phải chịu thật, thật nhiều đắng cay và tủi nhục!
Vậy là đây là ngày đầu tiên mà tui bình phục cánh tay để đi bán sách. Từ buổi sớm hôm đó, hắn đã vi vu tới nhà tui, rủ tui đi ăn sáng, và đưa tui tới công viên! Việc đầu tiên sau khi tới công viên quen thuộc (Và nhớ nữa, hai tuần rùi còn gì ^^!) là tui đến ngay nhà bác Trúc để cám ơn bác đã giữ giùm tui chiếc xe và hàng sách, và để tui lấy lại chúng nữa chứ ^^!
_Chà, cháu khỏi rồi à! Tốt quá rồi, dạo này cháu nghỉ bán, tự nhiên bác thấy đâm ra nhớ đó, hihi!
Bác Trúc vẫn thế, vẫn toe toét cười với tui và hắn! Hôm nay trông bác đã không còn nỗi buồn trên gương mặt yêu đời của bác, chắc là chị Mai khỏi bệnh rùi!
_Hì, dạ vâng ạ! Cám ơn bác nhiều lắm ạ! Phiền bác trong thời gian vừa qua quá!
_Cái thằng, mày cứ khách sáo quá đi thôi!
_À, mà chị Mai khỏi bệnh chưa vậy bác?
Mặt bác hơi buồn lại khi nghe câu hỏi của tui, rùi bác nói:
_Cái Mai khỏi rùi, nhưng mà nó cũng đi nước ngoài rùi cháu ạ?
_Dạ, thế chị ấy đi từ lúc nào rồi bác?
_Từ tuần trước rồi! Sau mấy ngày nằm nhốt mình trong phòng, nó đã vui dần lên và đi luôn rồi!
Hic, vậy là ý định của tui để đến thăm chị lại…thất bại rùi, tiếc quá! Nhưng sao chị đi sớm vậy nhỉ, mới có đầu tháng 8 thui mà, chẳng lẽ vào học rùi ư?
_À mà giờ bác mới nhớ ra, trước khi đi nó có dặn bác là gửi hộ nó hai lá thư này cho hai cháu đó! Đây là của Hùng, còn đây là của Tú!
Tui và hắn đón lấy lá thư! Ngoài phong bì, nét chữ của chị đẹp quá! Chị ghi tên người nhận là: “Em Thanh Tú”, còn chỗ tên người gửi, tem thư thì chị bỏ trống. Trên phong bì thư của hắn, chỗ người gửi và tem thư cũng bỏ trống, còn chỗ người nhận thì là chữ: “My Love” được viết rất đẹp! Tui hỏi hắn nghĩa của từ đó là gì, thì hắn nói với tui đó là biệt danh mà chị hay gọi hắn! Chắc thế, tui tò mò quá, không biết chị viết gì nhỉ? Hắn chắc cũng tò mò như tui nè, nhưng mà hắn bảo là tới tối hắn sẽ đọc, tui cũng vậy! Mặc dù rất tò mò và tui rất muốn đọc ngay, nhưng có lẽ đợi tối đã! Nếu giờ mà tui đọc, thì hắn cũng sẽ được đọc, mà như thế thì “thiệt” cho tui quá, vì tui cũng muốn biết là chị đã viết gì cho hắn, mà để biết được thì có lẽ tui sẽ “đề nghị” hắn trao đổi xem chị viết gì cho hai chúng tui, hiihi. Không biết hắn có đồng ý không? Mà tui cũng vô duyên ghê, biết đâu chị viết những lời lẽ yêu thương với hắn, mà tui lại muốn biết, đúng là vô duyên thật. Mà kể cũng lạ ghê, sao tự nhiên chị lại đi Úc nhanh thế nhỉ? Không phải là chị và hắn đã … nói lời yêu thương với nhau sau đêm thi sao? Chẳng hiểu sao nữa! Thui, để tối tính đi, giờ thì quay lại với công việc hàng ngày thui!