Từ khi Anh đến Trang 35

Ngượng quá, hắn đúng là tốt ghê! Biết tui giờ vẫn còn run sợ, hắn chọc tui cười và khiến tui vui trở lại luôn à! Tui sợ thì có sợ thật, nhưng cũng cám ơn chuyện vừa nãy, đã khiến cho tui biết con tim mình đã thuộc về hắn, biết rằng tui yêu hắn nhiều lắm!

Chúng tui đang trên đường trở về Hà Nội, vậy là phải rời xa chốn này rùi. Tự nhiên tui thấy tiếc hùi hụi, vậy là một ngày nữa lại đang trôi qua chóng vánh, để lại cho tui biết bao nhiêu là kỉ niệm! Hắn vẫn cầm lái, và hát bài gì đó theo điệu nhạc trên xe. Tui thì quần áo đã khô trở lại, và giờ tui thấy trong người đã khỏe hơn rất nhiều, mặc dù ngực vẫn còn hơi đau chút! Trở về Hà Nội, tức là trở về cuộc sống thường ngày của tui, vẫn bán sách nơi công viên quen thuộc, vẫn những tất bật bộn bề của cuộc sống khốn khó, nhưng không biết hắn có vẫn còn bên tui không? Hay hắn sẽ nói lời chào tạm biệt tui sau ngày hôm nay,hic, mới nghĩ tới thui mà tui đã quá buồn, nhói đau trong tim! Tui không biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, rùi ngày kia, và cả tương lai tới nữa, nhưng ngày hôm nay thì tui tin cả đời tui sẽ không bao giờ quên! Không bao giờ quên đi những giây phút bên hắn, những cảnh đẹp, những kỉ niệm đáng nhớ về thiên nhiên nơi đây, và hơn cả là về một kỉ niệm đáng nhớ!

************************************************** *

Chiếc xe hơi đỗ xịch một cái, tui tỉnh ngủ liền!

_Đây là đâu vậy anh?

_À, nhà anh đó! Nhóc đợi anh chút, để anh cất chút đồ nha!

Hic, đây là nhà hắn sao! Phải nói là biệt thự thì đúng hơn. Trông đúng là biệt thự thật! Tui chỉ ở trong xe mà quan sát thui, nên cũng không thấy rõ lắm. Nhưng ấn tượng của tui về nhà của hắn quả là rất to và quá đỗi đẹp. Căn nhà 3 tầng, nhìn vừa thấy có dáng dấp của phương Tây, mà cũng có nét gì đó của truyền thống phương Đông. Chiếc cổng màu xanh, cao và rộng ghê, lại điều khiển tự động nữa chứ! Đúng là nhà giàu có khác, lại còn có cả khuôn viên riêng hay sao ý, tui thấy tường nhà hắn xây xung quanh nhà rộng lắm mà! À, chết thật, tui bảo mua cho hắn món quà sinh nhật mà ngủ luôn quên béng đi! Ủa, mà tiền tui để trong túi quần đâu rùi nhỉ, chắc là rơi theo lúc tui xuống hồ rùi, híc. May mà tấm “bùa hộ mạng” Quan Thế Âm vẫn còn đây, tui sẽ giữ nó bên mình. Đúng là số tui hay gặp đen đủi, giờ biết làm sao đây, hôm nay là sinh nhật hắn mà mình chẳng có quà gì cho hắn cả, ngại chết đi thui! Hắn ra rùi, phải làm sao đây! Hic!

_Nhóc nè, vào nhà anh chơi đã nha!

Trời ạ, tui nào dám, ngại quá thui! Vả lại mang tiếng là đi cùng hắn cả ngày hôm nay, mà lại chẳng tặng hắn món quà nào, tui nào dám vào nhà hắn chứ! Chắc hắn không nghĩ gì đâu, nhà hắn như thế, hắn còn thiếu gì, nhưng tui thấy áy náy quá, tui đúng là…

_Dạ, cám ơn anh, nhưng có lẽ em phải về thui ạ! Em còn một chút chuyện ở nhà!

Tui nói dối như thế, với bộ mặt tha thiết và “đúng kiểu” nhất có thể…

_À, mà, anh Hùng nè!

_Sao vậy nhóc!

_Chúc Mừng Sinh Nhật Anh nhé! Chúc anh bước sang một tuổi mới nhiều Niềm Vui, Thành Công và Hạnh Phúc! Ngại quá, em chẳng có món quà nào tặng anh cả!

_Oh không, nhóc đừng như thế! Nhóc đi chơi cùng anh hôm nay đã là món quà sinh nhật tuyệt nhất của anh rùi!

Hắn nói thế làm tui ngượng chín cả mặt, ^^!

_Chào anh Hùng, anh về rồi à!

Cả tui và hắn đều cùng quay sang nhìn người vừa chào hắn một lúc! Đó là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, yêu kiều và trông vô cùng quý phái. Nhưng sao tui thấy cô ta nhìn tui có gì đó khinh khỉnh, và cái nhìn của cô ta rõ ràng là không hề thoải mái với tui một chút nào! Cô ta dừng chiếc xe tay ga của mình ngay trước cổng nhà hắn, cởi chiếc kính râm ra. Hắn nhìn cô ta như chết trân tại chỗ, không hiểu cô ta là ai thế nhỉ, chắc chắn phải là người quen của hắn rùi.

_Chào Thủy, em về nước lúc nào vậy?

_Em mới về sáng nay thôi. Về chúc mừng sinh nhật anh đó, nhưng tiếc là người ta hình như bận quá, chẳng quan tâm ai cả!

Cô ta nói với hắn bằng giọng điệu gì đó như vừa tự ái, vừa tức tối lại vừa như mỉa mai. Tui thấy hãi hùng những người như thế này quá!

_Anh xin lỗi, sao em không báo trước cho anh?

_Em nào báo trước được, anh tắt máy cả ngày còn gì? Hai bác tìm anh cả ngày nhưng không thấy đó!

_À… anh xin lỗi, điện thoại anh hết pin!

Hắn nói dối. Hôm nay tui còn thấy hắn dùng điện thoại mà, nhưng chỉ là một lần duy nhất thui! Vậy là hắn nói dối tui, hắn “trốn” đi chơi cùng tui cả ngày hôm nay đó chứ! Ba mẹ hắn nào có biết!

_Mà em về lần này, lúc nào lại đi vậy!

_Anh mong em đi lắm à, lần này em về nước rồi ở hẳn luôn!

Trông mặt hắn hơi tái đi. Không biết cô này là ai mà hắn trông thái độ của hắn lại như thế! Cô nàng ta vẫn khoanh tay trước ngực, rùi bất chợt nhìn sang tui hỏi:

_Cậu nhóc này là ai thế?

_À… một người bạn của anh!

_Bạn à….? Nhóc này tên gì vậy?

_Dạ, em là Tú ạ!

_Uhm, thế nhà Tú ở đâu, hôm nay Tú đi cùng anh Hùng đi đâu vậy?

_Thôi, muộn rồi. Em vào nhà trước đi, anh đưa Tú về!

Hắn có vẻ là không ưa gì cô này, tui cũng thế! Hắn mở cửa xe rùi tui đi vào, hắn cũng lên xe và phóng đi. Cô ta hình như hơi “choáng” trước thái độ của hắn vừa rồi, miệng cô ta cứ há hốc ra! Tui chẳng hiểu sao nữa!

_Chị vừa rùi là ai vậy anh?

_À, đó là Thủy, con gái rượu của bác Lăng, bạn của ba anh!

À, thì ra là vậy. Bạn của ba hắn chắc chắn cũng là thương nhân, chắc là bạn làm ăn. Vậy thì cô ta đúng là “tiểu thư” con nhà giàu. Xinh đẹp thật, nhưng tui không ưa cách cô ta nhìn tui!

Trên đường về, tui cũng không dám hỏi hắn gì nữa, hắn đưa tui đến ngõ nhà tui rùi! Hắn xuống xe, mở cửa xe rùi tui xuống.

_Cám ơn anh nhé! Cám ơn vì anh đã cho em một ngày thật vui và đáng nhớ!

_Hì, không có gì đâu! Anh cũng cám ơn nhóc nhé. Hôm nay anh vui lắm, là vì nhóc cả đó!

Tui cười, hắn cũng cười nhìn tui. Tui yêu nụ cười và ánh mắt lúc này của hắn! Thật nhẹ nhàng và ấm áp làm sao! Tim tui như đập nhanh hơn, và lòng tui tràn ngập hạnh phúc!

_Thui, cũng muộn rùi, anh về đi, kẻo hai bác lo đó!

_Uhm, vậy anh về nhé, anh không tiễn nhóc vào nhà nữa! Nhóc nhớ giữ gìn sức khỏe, hôm nay “tắm suối” rùi, coi chừng bị ốm nha!

Hì, cám ơn hắn nhiều nhiều lắm! Vì ai mà tui phải “tắm suối” nhỉ!

_Vâng, nhất định là vậy rùi! Chúc anh tối nay sinh nhật vui vẻ nhé!

_Hì, cám ơn “miu” của anh! Anh về đây, “miu lười” nha, hihi!

Hắn vẫn vậy, vẫn đùa tui như thế! Hắn vẫn vô tư ghê, còn tui thì trong lòng thật xuyến xang. Hai ngày hôm nay trôi qua, để lại cho tui muôn vàn cảm xúc. Ghen tị, chia li, rùi khổ đau, rùi buồn bã, rùi sợ hãi, rùi có cả nước mắt và hạnh phúc dâng đầy! Tui yêu hắn lắm!

Chiếc xe lăn bánh, tui định trở vào nhà thì cô Tâm-bà tám của xóm trên hỏi tui:

_Nè mày, ai đẹp trai dã man dzậy trời?

_Dạ, là…. là…

_ Là sao hả thằng này, có phải cái thằng lần trước mày đưa về nhà đêm mưa kia không?

Hic, cô Tâm này nhớ dai quá! Trông cô kìa, con mắt thì cười hí hửng, cái miệng thì toe toét cười, lại còn nhìn tui láu cá nữa chứ!

_Thằng đó được lắm đó mày, hí hí!

_Cô này, toàn trêu cháu thui!

Nói rùi tui vào ngõ, ôi, căn nhà thân yêu đây rùi, nhớ mày ghê!

Vừa mở cửa vào nhà, tui lao mình ngay vào chiếc giường thân yêu của tui. Trên môi vẫn còn nụ cười e thẹn! Hôm nay thật là một ngày kì diệu, tui không tin được nữa! Mới hôm qua thui, tui mới tạm biệt Lâm, rùi tui tủi thân, tự ái và đau khổ khi chứng kiến hắn và chị Mai bên nhau…Vậy mà hôm nay, có biết bao nhiêu điều mới lạ mang tới cho tui niềm hạnh phúc tràn đầy, ui, tui yêu cuộc đời này quá, yêu hắn quá đi thui! Nhưng yêu gì thì yêu, giờ lo mà yêu cái bụng đang réo quá! Tui vào bếp, nhóm lửa rùi bắc nồi cơm nhỏ lên, rùi nhặt rau, rùi … À, bông hồng sáng nay hắn tặng tui đây rùi, giờ đã nở hết. Thật là thơm dễ chịu, không biết mùi vị của tình yêu có được như mùi của hoa hồng không nhỉ, hihi! Tui kiếm một cái lọ, hic, nhưng nhà tui làm gì có cái lọ nào chứ! >.<. Thôi, đành lấy …chai nước khoáng làm cái lọ vậy! Tui cắm bông hoa để ở đầu giường tui, ôi, lãng mạn quá! Có phải khi người ta vui thì nhìn cái gì cũng thấy vui không nhỉ! À, mà “tấm bùa hộ mạng” này nữa, tui sẽ để nó ở dưới gối của mình, hihi. Giờ trong khi đợi cơm, tranh thủ tắm táp chút rùi giặt bộ quần áo “kỉ niệm” này mới được! Ôi, cuộc đời thật lắm cái vui và bất ngờ…Tui thấy mình như đang bay trên mây vậy! Hihi.

Loading disqus...