Trời sáng, sao trời lại sáng chứ! Trời đừng sáng nữa có được không! Trời sáng rồi, vậy là chỉ còn 2 ngày nữa, chỉ còn hơn 48 tiếng nữa thôi là tới lễ cưới của chàng trai tốt nhất trên đời và cô gái trẻ! Thật tội nghiệp làm sao! Thật trớ trêu làm sao khi giờ người ta thấy chú rể tương lai của ngày hôm đó lại vẫn co ro ở cái công viên này. Đáng lẽ giờ anh phải bên cô dâu, cùng nhau đi chụp ảnh cưới hay đi đăng kí kết hôn chứ! Nhưng không. Anh vẫn nằm co ở chiếc ghế đá này, dường như anh đang lạnh lắm, anh cứ nằm co rồi người run lên không ngừng. Anh run vì lạnh ư? Hay anh đang run lên vì khóc, vì sợ khi phải chứng kiến thời gian trôi đi, trong khi anh vẫn chưa hề tìm thấy người ấy của mình! Trời vẫn lạnh giá, gió vẫn thổi, nhưng đã bớt tê tái hơn … Nhưng không vì trời đã bớt lạnh mà có nhiều người đi tập thể dục ở đây, nên giờ tuy đã gần 7h sáng, nhưng công viên vẫn dường như chưa có mấy ai đi qua. Cái hiu quạnh của thời gian và không gian thường dễ khiến người ta cảm thấy lạc lõng và sợ hãi, nhất là khi trong lòng lại có sẵn nỗi sợ hãi thường trực. Chàng trai tốt nhất trên đời sợ lắm, anh đang khóc, anh đã khóc gần như cả đêm qua, đợi chờ mãi nơi đây chỉ để ngóng người ấy sẽ quay trở về. Đáng thương thay, tới giờ người ấy vẫn chưa về, anh đã gần như tuyệt vọng. Anh khóc rưng rưng, bàn tay anh lạnh giá, đôi môi anh lạnh giá theo … Anh lững thững bước đi như một người vô hồn … Mái tóc anh ướt làn sương đêm, đôi môi anh bạc đi cũng vì sương gió, bờ vai anh run lên vì cơn đau nhói ùa vào. Anh sợ, anh sợ lắm, anh dường như cảm thấy mọi thứ xung quanh như trở nên vô nghĩa, vô nghĩa tới mức mà anh cũng không biết xung quanh mình giờ như thế nào, mình ra sao và mình đang đi đâu … Tiếng chuông điện thoại anh lại réo lên, cả đêm qua hầu như nó cũng réo inh ỏi … Nhưng anh chẳng buồn nghe, trong anh lúc này chỉ có giọng nói của người ấy, tiếng cười của ngườia ấy, chỉ có nhịp đập của con tim người ấy mà thôi … Anh lững thững những bước đi dài trên con đường xưa, nơi anh đã thường bên người ấy đi dạo, rồi đi làm … Anh rưng rưng đôi mắt nhìn bao hàng cây xanh, nhìn bao con phố quen … Anh vẫn lững thững đi, bỏ lại chiếc xe ở công viên, anh không còn màng tới bất cứ điều gì nữa, chỉ cần người ấy về lại bên anh thôi ... Người ấy của anh ơi, giờ người ấy ra đâu rồi, sao người ấy lại không về bên anh đi, sao người ấy cứ trốn đi làm gì! Sao người ấy không chịu hiểu rằng, chỉ vì người ấy mà anh giờ ra nông nỗi này hay sao, anh sắp gục ngã rồi, người ấy có biết không! Con tim anh sắp héo mòn rồi, người ấy có cảm nhận được không?
************************************************** *
Ở một nơi cách đó không xa lắm, toán công nhân thi công công trình xây dựng đã đi làm việc trở lại. Họ lại trở lại với công việc sau bao ngày nghỉ Tết vui vẻ bên gia đình, bên người thân của mình. Ai ai cũng như nuối tiếc lắm cái Tết vừa qua, họ chỉ như muốn được bên gia đình mãi thôi, nhưng sao thế được. Vì miếng cơm manh áo, vì tồn tại, họ phải lao động, phải làm việc … Có lẽ điều khiến con người ta cảm thấy mình thật là người tốt chính là bản thân mình cứu được một người khác. Và sáng nay, một toán thợ xây dựng đã làm được điều đó, khi mà họ đã góp phần giành lại được từ lưỡi hái của tử thần một cậu bé bán sách … Đó là khi có một người công nhân ra cạnh đó nghe điện thoại, chú ấy đã phát hiện ra một cái cống bị che lấp lại, thấy khả nghi, người công nhân tốt bụng ấy đã … dần vén nó lên, và đã hốt hoảng làm sao khi thấy thân hình một cậu bé nằm co quắp lại. Thế là 10 phút sau đó, cả khu đó náo loạn cả lên, người ta đưa cậu bé ấy ra. Cả người cậu nóng ran, nhưng hơi thở thì đã yếu, đôi mắt nhắm nghiền, môi hơi tím lại, cứ thều thào điều gì đó … Ai ai cùng bàng hoàng, rồi vô cùng thắc mắc rằng tại sao lại có chuyện này … Có người bảo cậu là trẻ bụi đời, vì bị ba mẹ đuổi khỏi nhà nên mới như thế. Có người lại nghĩ là cậu bé này làm điều gì đó sai trái, vị sợ bị phát hiện nên mới trốn đi, để rồi không dám về nhà nữa, nên mới ra nông nỗi này. Họ nói đúng mà cũng không đúng. Cậu bé đã ra đi, không phải vì cậu bị đuổi, mà cậu quyết tâm dứt áo ra đi, để cho người mình yêu thương nhất được hạnh phúc. Cậu làm điều sai trái ư? Biết nói sao đây, liệu ra đi để làm cho người ấy của cậu ân hận tới tột cùng, đau đớn tới mức không còn màng tới bản thân nữa thì thử hỏi cậu có sai hay không! Thế nhưng giờ không phải là lúc bàn luận xem vì sao cậu bé bán sách khốn khổ ấy lại xuất hiện ở đây, mà đây là lúc phải cứu lấy cậu bé! Và cũng dường như ông Trời không quá bất công với “món đồ chơi” của mình, khi mà ông đã ném nó vào thùng rác, để rồi lại nhặt nó lên vì thoáng thấy nó đáng thương hại. Tốt số cho cậu bé làm sao, một người đàn ông trạc tuổi ngũ tuần lúc đó đã nhận ra cậu bé, và đã ngay lập tức cứu lấy cậu bé khốn khổ ấy …
Bầu trời hằn học những đám mây vện xám xịt, cái tiết trời đầu năm này thường dễ khiến con người ta thấy không nên quá chú tâm vào một việc gì quá, nhất là chuyện bàn tán mãi một cái gì. Còn bao nhiêu chuyện phải lo, đâu chỉ lo xì xèo mãi một cái chuyện như mấy bà “tám” được! Thế là một lúc sau đó, đám công nhân đó lại ai làm việc nấy, người ta lại như quên đi có một cậu bé vừa được một người đàn ông nào đó cứu đi … Nhưng rồi, trớ trêu thay! Người ta lại thấy chàng trai tốt nhất trên đời đang dạo bước về lại chốn cũ tình yêu, cũng chính là cái bãi nơi công trình đang thi công này … Chẳng hiểu sao từ khi ở công viên tới giờ, anh cứ lững thững đi như người vô hồn, với con tim đau đớn không tả xiết, với nỗi nhớ da diết đến khóc than cả trời xanh, để rồi đôi chân hay con tim của anh đã đưa anh đến nơi này … Anh đã về lại ngôi nhà đổ nát của người ấy, giờ đã là đống gạch vụn hoen nát trong nắng mưa dãi dầm … Anh lần mò đôi bàn tay run rẩy trên từng viên gạch, như kiếm lại bao hơi ấm của người ấy … Để rồi anh thập thững theo lối cũ, đi ra bãi cỏ xanh ngày nào … Anh đứng chênh vênh nhìn về nơi xa xôi, như nhìn thấy bao vì sao tỏa sáng Trung Thu tuyệt vời …
“Em yêu ơi, em đang ở nơi đâu … Sao anh gọi em mãi mà em không trả lời anh! Chẳng lẽ em đã quên anh thật rồi sao, chẳng lẽ em không cảm nhận được nỗi đau của anh sao? Mọi khi anh vui hay buồn em đều biết mà, chỉ cần em nhìn vào đôi mắt anh, là anh biết em đang nghĩ gì … Vậy chẳng lẽ giờ anh đã mất em thật rồi sao em yêu ơi !!!??? Không, anh không muốn tin, anh phải tìm em, anh phải tìm thấy em … Hhuhu, nhưng anh biết tìm em nơi đâu trong trời đất bao la này? Hay là em đã lên một chuyến tàu xa, em đã đi về miền đất mới, bỏ anh một mình nơi đây, huhu! Không, em đừng như thế, em không được bỏ anh lại, anh sợ lắm, anh sợ mất em lắm! Em mà bỏ anh, thì anh đâu còn ai bên chăm sóc, anh đâu còn gì nữa, huhu! Em yêu ơi, em không nhớ sao, chẳng lẽ em đã quên thật sao! Chính tại nơi đây, vào đêm Trung Thu ấy, em đã tặng anh một ngàn ngôi sao ước còn gì … Chẳng phải em đã cầu chúc cho anh mọi điều tốt đẹp nhất hay sao … Chẳng phải đôi ta đã cùng có một vì sao ước, rằng chúng ta sẽ mãi bên nhau, yêu thương nhau hay sao! Vậy sao em lại bỏ đi, sao em lại quên đi những gì em đã hứa chứ, huhu! Chính ngôi sao thứ 1000 ấy, anh đã tự tay gấp lại tặng cho em, tặng cho tình yêu của đôi ta … Hhuhu, còn bao ước mơ của em thì sao! Chẳng phải đã có những buổi chiều, đôi ta ra nơi đây, em cười đùa, còn anh chạy đuổi theo em hay sao, sao em lại quên nhanh thế! Những khi anh bắt được em, anh bế em lên, em đã nhìn anh cười trong trẻo, em đã trên lưng anh, anh cõng em dạo trong nắng chiều hay sao … Còn ước mơ học hành nên người thì sao hả vợ yêu ơi, chẳng lẽ em định vì anh mà từ bỏ tất cả hay sao! Chẳng phải em đã quyết tâm sẽ thi đỗ đại học, khi đó anh đã ra trường, anh sẽ kiếm việc làm ổn định, nuôi em ăn học đại học hay sao! Chẳng lẽ em định từ bỏ tất cả hay sao! Em trả lời đi, em đừng im lặng như thế chứ, huhu! Chẳng lẽ em không còn yêu tôi nữa hay sao, chẳng lẽ tôi đã nhìn nhầm con người em hay sao! Em trả lời đi, em ở nơi đâu, tôi sẽ tìm em, tôi sẽ tìm bằng được em, em đừng lẩn trốn tôi nữa … Em đừng khiến tôi đau đớn thêm chút nào nữa, em có biết giờ tôi sợ lắm không, em có biết giờ tôi đau đớn lắm không! Sao em lại bỏ tôi, sao em lại làm thế, huhhu! Em biết tôi rất yếu đuối khi phải xa em mà, sao em lại làm thế, huhu! Không, không! Hãy về bên anh đi vợ yêu hỡi, hhuhu! Anh sợ lắm, anh nhớ em lắm, em có hiểu nỗi lòng anh không!!!”
Chàng trai tốt nhất trên đời gục xuống … Anh khuỵu xuống, hai đầu gối quỳ lên một lát cỏ xanh đã bị những viên gạch đè ép qua … Đôi chân anh đã mỏi mệt lắm rồi, cả người anh lúc này như không còn chút sức lực nào … Nhưng con tim anh thì vẫn không buông tha cho anh, nó vẫn gào lên thảm thiết vì nhớ, vì yêu người ấy … Nó làm cho anh đau nhói, quặn nát cõi lòng, làm cho anh không còn là anh nữa.
“… Em yêu ơi, có phải em đang đợi anh bên mâm cơm ở nhà không! Có phải không vợ yêu ơi! Anh ngửi thấy mùi thức ăn em nấu … Phải rồi, đúng rồi … Anh thấy rồi, đúng là em dang đợi anh ở nhà rồi … Hãy đợi anh nhé, anh sẽ về ngay … Anh sẽ không để em yêu của anh phải đợi chờ anh bên mâm cơm cuối năm đâu, anh phải về bên em … Bằng mọi giá anh sẽ không bao giờ để em phải buồn, anh đã hứa cả đời này sẽ chăm sóc và yêu thương em còn gì … Anh về ngay đây vợ yêu ơi, đợi anh nhé! Đừng khóc nhé vợ yêu của anh, em mà khóc thì lòng anh đau lắm … Anh sẽ dành tặng cho em những bông hồng đẹp nhất … Hãy đợi anh, em không được rời bỏ anh đâu đấy, anh sẽ về ngay … Anh sẽ về ngay … Sẽ về ngay bên em … Về ngay bên em … Ngay bên em … Bên em!
Trời lại mưa, cơn mưa phùn trong cơn gió thổi nhẹ … Có tiếng chó sủa văng vẳng, rồi có tiếng người rối rít hỏi, có tiếng chạy huỳnh huỵch. Vừa rồi, cậu bé bán sách tốt bụng đã được đưa về một ngôi nhà cách nơi đó không xa, một ngôi nhà rộng, khá khang trang, rộng lắm … Có cả những trái cam mọng treo lủng lẳng trong vườn, có cả những nhành bưởi vươn ra mé sân, chính là cây bưởi xưa mà đêm Trung Thu cậu bé đã mua lấy mấy quả! Đúng rồi, đây không là nhà ai khác, chính là nhà bác Tư tốt bụng! Về rồi, người đàn ông đứng tuổi ấy bế cậu bé vào nhà, gọi cô con gái út đang học lớp 8 của mình ra, và hai bố con ấy cùng hối hả lên … Cậu bé bán sách được đặt lên giường, hai tay duỗi ta, đôi môi vẫn hơi tím lại … Rồi người đàn ông đó lấy máy đo huyết áp ra, ông đang nhanh chóng đo huyết áp cho cậu bé nghèo khổ! Phải rồi, trước kia ông là bác sĩ mà, giờ đã nghỉ hưu. Tuy đã không còn làm 4 năm nay, nhưng ông vẫn chưa hề quên đi nhiệm vụ của người lương y, chưa quên đi những gì mình nên làm lúc này … Ông nhanh chóng bảo con đun lấy một bình nước nóng, rồi nấu ngay một nồi cháo … Đứa con ông vội vã làm ngay … Ông nhanh chóng rửa tay chân cho cậu bằng nước ấm, với sự trợ giúp của cô con gái, một lát sau, đôi môi cậu bé dần hồng lại hơn … Nồi cháo vừa nhắc ra khỏi bếp, cô con gái đang mang một bát lên, ông thổi nhẹ nhàng rồi bón cho cậu bé giờ vẫn đang nằm co ro run rẩy trong chăn ấm, từng thìa, từng thìa một … Nãy giờ cậu bé đã dần tỉnh lại, có thể lờ mờ nhận ra mình vẫn còn sống, có thể nuốt được những miếng cháo nhỏ, và dần dần cậu như nhận ra có người đã cứu mình ...
Nước mắt cậu ứa ra, rồi lại ứa nữa, nhiều lắm …
_Bác … bác Tư …. Cháu … cháu chết … rồi … phải … không …
_Không! Cháu vẫn còn sống. Cháu vẫn ở đây … Cháu có nghe thấy bác nói không?
_Cháu … Cháu …
_........................
Người đàn ông nhìn cậu bé vẫn đang run rẩy một cách thương hại, xót xa. Đã bao tháng nay ông không thấy cậu bé mà mình quý như con ở đâu, giờ lại thấy nó, và nó đang trong tình trạng này đây. Giờ cậu bé đã ngủ thiếp đi sau khi ăn xong một nửa tô cháo. Ông biết ông cần phải cho cậu bé ăn nữa, vì cậu đã mất quá nhiều sức vì thiếu ăn rồi … Nhưng giờ cậu đang cần phải được giữ ấm, và cần được nghỉ ngơi hơn, vì thế ông đành gác lại thìa cháo dang dở … Cô con gái ông cứ thắc mắc rằng tại sao ông không đưa cậu bé đi viện, đưa đi viện rồi thì bác sĩ chăm nom cho có phải hơn không. Nhưng ông lắc đầu. Không phải ông không muốn cứu cậu bé, nếu như thế thì ông đã chẳng vội vàng đưa cậu về đây rồi. Ông không làm thế là vì giờ đưa cậu bé vào viện, thì cũng phải trải qua một chặng đường khá dài nữa, trong khi ông hiểu rõ rằng cậu lúc này tuyệt đối không nên ra ngoài trời gió. Nếu muốn đưa cậu đi viện, thì ông lại phải đưa cậu bé về nhà, rồi mặc thêm thật nhiều quần áo ấm cho cậu, vì ngoài trời rất lạnh mà. Như thế thì có đáng không, khi chính ông lại đã từng là bác sĩ bao năm nay. Vậy thà rằng trong nhà có đã có sẵn một số thứ, ông sẽ thay những bác sĩ ở bệnh viện làm những điều đó không hơn à! Mà nếu đưa vào viện rồi, thì ai chăm sóc cho cậu bé đây. Hẳn là ông sẽ ở lại chăm sóc, vì ông vốn rất yêu thương mọi người, hơn nữa cậu bé này ông lại rất quý, ông đã bao lần muốn nhận cậu làm con nuôi và về sống cùng rồi còn gì. Để cậu bé ở viện, không phải lúc nào ông cũng bên cậu được, vì còn chuyện gia đình nữa, hẳn là sẽ thật bất tiện khi mà cứ chạy đôn chạy đáo từ nhà lên viện … Uhm, với lại giờ cậu bé cũng tốt hơn rồi, do mệt và sốt cao nên mới mê sảng như thế. Nãy giờ trước khi cậu bé ngủ lại, ông đã cho cậu uống thuốc, rồi truyền cho cậu một chai nước biển … Từng giọt tí tách vẫn được truyền vào người cậu bé … Đôi môi cậu dần hồng hào trở lại, và cậu đã không còn mê sảng nữa, giấc ngủ của cậu đã dần yên bình, tuy rằng người cậu vẫn còn đôi khi run lên nhiều lắm … Người đàn ông vẫn ngồi bên giường cậu bé nằm, nhâm nhi ly cà phê, ngẫm nghĩ về những chuyện xảy ra sáng nay. Đó là khi ông ra vườn sau nhà, cứ đi rồi nghe thấy tiếng lao xao của toán thợ ngoài kia. Thế là ông ra xem thế nào, rồi mọi chuyện thế này đây. Ông nhăn nhăn bờ trán, không hiểu vì ly cà phê đắng hay ông đang thắc mắc không biết tại sao cậu bé lại ra nông nỗi này. Ừ nhỉ, tại sao nhỉ, ông thắc mắc lắm. Lại cả chuyện cậu mê sảng, rồi khóc lóc hồi nãy nữa … Ông còn nhớ khi ông bế cậu bé về nhà, thì cậu cứ ôm chặt lấy ông mà khóc, mặc dù có thể cậu không ý thức được gì … Tự nhiên ông thấy buồn, buồn nhiều lắm. Cái số cậu bé thật khổ làm sao! Lạc cha lạc mẹ từ năm lên 10, một mình kiên cường sống bao năm nay. Ông vẫn thường lấy cậu làm tấm gương cho mấy người con của ông về lối sống tự lập và trong sạch. Vậy mà giờ … không hiểu mấy tháng nay cậu đi đâu, cậu làm gì … Rồi sao người ta lại thấy cậu lại ở trong cái cống đó … Có lẽ cậu đã ở trong đó mấy ngày, bất tỉnh đi vì mệt và đói khát, lại vì bị nhiễm lạnh nên sốt như thế, có khi bị viêm phổi cũng nên. Có khi nếu tới sáng mai đám công nhân kia mới phát hiện thì có lẽ cậu bé đã ra đi thật rồi. Nhưng giờ thì không sao rồi, ông là bác sĩ mà, ông biết khi nào thì cậu sẽ bình phục, chắc chỉ khoảng 3 ngày thôi. Ông dốc cạn giọt cà phê cuối cùng, ông lại nhìn cậu bé … Ông kiểm tra lại huyết áp cậu, nó đã không còn tụt nữa, mà đã nhích dần lên … Ông thấy nhẹ nhõm hơn … Ông đang tính rằng nếu cậu mà không có tiến triển tốt, thì ông sẽ đưa cậu đi bệnh viện ngay … Đó, may mắn thay cho số kiếp của cậu bé bán sách khốn khổ, được một người tốt cứu lấy … Có lẽ ông Trời chưa muốn cậu chết ngay, ông còn muốn đày đọa cậu và chàng trai ấy, hay ông muốn họ sẽ về lại bên nhau?
************************************************** *
Ở một con phố khá yên bình, con phố này vốn không quá sầm uất như bao con phố khác, chàng trai tốt nhất trên đời đang thất thểu từng bước hối hả đến tội nghiệp về lại mái ấm của mình. Anh đi đến, đi vào sân. Có hai nhóc, một trai một gái ở đó, thấy anh thì réo lên …
_A, thầy Hùng … Thầy Hùng về rồi …