Từ khi Anh đến Trang 179

Nước mắt cô gái rưng rưng … Cô đang xúc động lắm … Trên gương mặt chàng trai tốt nhất trên đời lúc này bừng bừng quyết tâm … Đôi mắt anh ngời ngời sáng, như chứa cả biển trời nắng vàng, sẵn sàng xóa tan đi bao u buồn, đau đớn trong trái tim người ấy của anh …

_Cám ơn Mai, anh cám ơn Mai nhiều lắm! Giờ anh sẽ không bao giờ nghĩ thế nữa đâu, anh sẽ tìm ra Tú, anh phải tìm ra Tú, bằng bất cứ giá nào …

_Anh phải nhanh lên … Em sợ rằng Tú sẽ không chịu nổi khi thiếu anh bên cạnh đâu … Em rất hiểu cảm giác phải xa người mình yêu mà … Anh đừng để con tim cậu ấy chịu đau đớn lâu quá, kẻo nó sẽ không lành lại được đâu …

_Anh hiểu … Anh hiểu mà … Anh … anh lo … lo lắm … Mai ơi ….

_Anh … Anh bình tĩnh … nào, có chuyện … gì, anh cứ … bình tĩnh …

_ ..Tú … Tú ra đi .. mà không … mang theo … gì cả, huhu! Tối hôm nọ, anh lại … còn nghe … bọn … thằng Tuấn … khốn nạn … đó nói … là Tú đã bị … bọn nó … làm nhục … rồi …huhu … quăng xác … xuống sông …huhu …hu …

Cô gái vụt lên khóc nức nở khi nghe thấy thế … Lòng cô quặn thắt lại, quặn lên đau đớn khi cứ nghĩ tới cảnh cậu bé bán sách ngây thơ, hồn nhiên ngày nào bị mấy tên du côn đè ra làm chuyện bỉ ổi đó, rồi thản nhiên ném cái xác thân tàn ma dại xuống dòng sông lạnh cóng … Thật quá khủng khiếp!

_Không! Anh phải cứng cỏi lên! Con người hằng ngày của anh đâu rồi! Anh không được tin vào những điều xằng bậy đó, anh phải tin rằng Tú còn sống, Tú còn chờ đợi anh … Anh không bao giờ được phép quên đi điều đó …

_Cám ơn Mai … Cám ơn Mai nhiều lắm … anh tưởng mình đã thua thật rồi … Vậy anh sẽ không đầu hàng đâu … Anh phải tìm ra Tú, nhất định phải như thế …

_Đúng rồi, đây mới là anh Hùng của ngày nào chứ! Anh đi đi, mau đi đi … Giờ từng phút, từng giờ là quan trọng lắm đó …

_Được rồi … Anh đi đây! Cám ơn Mai …

Chàng trai tốt nhất trên đời phóng lên xe! Nổ máy, rồi phóng đi, nhanh, nhanh lắm! Bóng dáng cô gái liêu xiêu trên con đường đã được lên đèn … Trời đang về đêm, cô lầm lũi bước trở về nhà mà lòng ngổn ngang bao nỗi lo … Cô thấy lo cho cậu bé bán sách – người em mà cô rất quý … Cô sợ rằng thời tiết lạnh như thế này, mà cậu bé đó chẳng mang theo gì sẽ chết vì đói, vì rét … Hoặc không vì thế thì cũng mang đau đớn đến tự sát! Cô hiểu lắm cảm giác của cậu, cô sợ lắm … Cô đau xót cho mối tình đẹp nhưng dở dang, cô thương xót cho những con người khốn khổ trong thế giới mà cô không thuộc về … Cô thật là một cô gái nhân hậu, tốt bụng …

“Vợ yêu ơi, em đang ở đâu, anh lo cho em lắm, em có hiểu cho nỗi lòng anh không! Em … em yêu ơi, anh không chịu nổi khi không có em đâu, sao em im lặng thế, sao em chẳng đoái hoài gì tới anh nữa, huhu! Em đi đâu rồi, trời tối rồi đó em, em phải về đi chứ, huhu! Anh sợ lắm, anh sợ em phải chịu lạnh, sợ em phải chịu đói, anh sợ lắm khi cứ nghĩ tử thần đang dần cướp lấy em đi, huhu!”

Thật trớ trêu làm sao! Chẳng phải mọi khi chàng trai tốt nhất trên đời xử lí chuyện gì cũng nhanh trí và sáng suốt lắm sao! Vậy mà giờ khi phải xa người yêu, khi mà người ấy có thể lâm vào tình cảnh nguy khốn nhất, thì anh lại đờ đẫn như người mất hồn. Nhưng biết trách anh sao đây, con người ta nào có ai là hoàn hảo! Anh vốn mạnh mẽ trong cuộc sống đời thường là thế, nhưng chẳng ai nghĩ anh vốn rất dễ tổn thương trong tình cảm. Con người anh là vậy. Đã yêu ai thì dành trọn tình yêu cho người đó, không đổi thay, không suy chuyển. Và khi phải đối diện với việc phải xa người ấy mãi mãi, anh hoảng hốt lên, anh dằn vặt mình trong đau đớn, anh thoi thóp trái tim chung thủy, anh hoang mang tột cùng như một đứa trẻ con lạc cha mẹ. Anh như trở nên không còn là anh nữa!

“Vợ yêu ơi, sao em không về đi, sao em lại không về … Giờ anh biết tìm em nơi nào …!!! Em lạnh lắm không em yêu ơi, anh thương em lắm, anh nhớ em lắm rồi … Em đừng đi nữa, hãy về bên anh đi, anh sai rồi mà … Anh biết mình sai rồi, anh cần em lắm vợ yêu ơi! Có phải em chỉ đùa anh không, có phải như vậy không! Tại sao em lại im lặng thế, em đang ở đâu thế, huhu! Anh đúng là kẻ vô dụng, anh là thằng vô dụng khi chẳng thể giữ em bên mình, chẳng thể bảo vệ cho em như anh đã hứa, huhu!”

Vô dụng ư! Thế nào là vô dụng? Phải chăng vô dụng là … không có tác dụng gì! Không, không phải thế, anh không phải là một con người vô dụng, mà anh là một chàng trai đáng thương! Anh đáng thương lắm anh có biết không chàng trai tốt bụng ơi! Tại sao anh lại phải tự trách mình, anh đã dành hết tình yêu thương cho người ấy, ai cũng có thể cảm nhận được điều đó! Vậy tại sao anh lại nghĩ rằng mình là kẻ vô dụng! Chẳng lẽ chỉ vì không giữ được người ấy bên mình ư! Không, nếu như người ấy của anh không ra đi vào lúc này, thì cậu ấy cũng ra đi vào lúc khác mà thôi! Đó có thể là khi mà anh đã lớn hơn, cậu ấy cũng trưởng thành hơn. Khi đó người ấy của anh sẽ không phải chỉ là lờ mờ nhận ra, mà là sẽ nhận thức rõ ràng rằng cậu ấy là gánh nặng cho anh, làm cho anh không giống như bao người đàn ông khác – sẽ lấy vợ, rồi có một gia đình đầm ấm. Vì thế, trách ai! Thà ra đi khi tình yêu chưa quá mặn nồng, còn hơn là sống với nhau bao năm đằng đẵng, ra đi lúc đó thì nào ai chịu nổi … A, nhưng lúc này và lúc đó thì đâu có khác gì nhau đâu hả cậu bé khốn khổ ơi! Ra đi rồi, cậu có thấy vui vẻ, thanh thản hơn không, hay chỉ là nỗi đau, nỗi dằn vặt ghê gớm? Ra đi rồi, liệu anh yêu của cậu có hạnh phúc không, hay chỉ là nỗi ân hận và đau đớn, sợ hãi phủ giăng? Đáng buồn thay cho sự hi sinh, vĩ đại nhưng thật đau thương! Liệu sự hi sinh đó có đáng không …

Trời về khuya giá lạnh, lạnh căm căm … Cái giá rét như muốn giết người, cái giá rét khiến cho loài chó vốn là loài thức đêm mà cũng phải co ro nằm ưm ửm run như cầy sấy vì lạnh. Đáng sợ quá, trời về đêm thấy tĩnh mịch … À, mà nói là đêm thì cũng không sai, nhưng chính xác ra là phải nói là về sáng sớm … Vì lúc này đã hơn 12h đêm rồi … Cái thời khắc mà những người đam mê truyện kinh dị vẫn hay lấy làm đề tài cho những câu chuyện ma lúc nửa đêm, với những bóng mà dập dờn lảng vảng… Đáng thương thay, ở công viên này vẫn còn một bóng nguời đen thẫm, bóng người đó dài lê thê theo chiếc đèn đường chiếu rọi … Người đó là một anh thanh niên dáng vẻ cao lớn, mái tóc bồng bềnh, nhưng gương mặt thì hệt như chưa bao giờ biết cười … Đôi mắt anh đỏ hoe vì khóc quá nhiều, nhưng hai bên gò má thì vẫn lăn tăn hai hàng nước mắt không vơi … Nó như đã đóng băng được ngay, nhưng chẳng thể, vì cứ định đóng băng rồi, thì lại có bao giọt nóng hổi chảy ra, chảy xuống miệng anh, môi anh … ướt đẫm cả một vạt khăn trên cổ anh … Chính chiếc khăn này, người yêu thương của anh đã mua tặng anh, chiếc khăn mà ngày nào người ấy cũng tự tay quàng lên cổ anh, ấm áp, yêu thương … Anh mở chiếc điện thoại ra, nhìn âu yếm tấm hình làm nền của người anh yêu. Vẫn nụ cười đó, vẫn đôi mắt trong veo đó, đã luôn khiến anh xao xuyến, nhưng giờ sao khiến anh đau đớn thế này! Anh vẫn mặc kệ tất cả, tất cả những cuộc gọi nhỡ từ ba mẹ anh, từ cô gái trẻ, những tin nhắn cũng từ họ, anh vẫn ngắm nhìn người anh yêu … Anh như đang lần mò trong bóng tối, thỉnh thoảng anh lại gục xuống, hai đầu gối anh chống đỡ thân hình anh, làm bao giọt nước mắt rơi theo … Anh ôm chặt chiếc điện thoại mang hình bóng của người ấy, anh cảm thấy như mình không chịu đựng nổi nữa, anh sắp gục ngã rồi … Nhưng cũng từng đó lần như sắp gục ngã là anh lại vụt đứng lên, anh đứng lên mạnh mẽ, đôi măt nhìn cháy sáng về phía trước … Phải chăng anh đang đợi người anh yêu trở về! Ôi, đừng, chàng trai khốn khổ chung tình ơi! Người ấy sẽ không trở về đâu, có lẽ người ấy sẽ không về đâu! Anh hãy về đi, đừng mãi ở đây nữa, nếu không anh sẽ chết vì lạnh và chết vì mệt đấy! Anh vừa mới ra viện sáng nay, sao anh có thể tự hành hạ bản thân mình như vậy chứ! Lẽ nào người đó quan trọng với anh như vậy sao! Anh không tiếc bản thân, không màng tới bất cứ điều gì chỉ vì đợi chờ người ấy sao! Sao anh phải khổ sở như thế, anh đừng như vậy nữa, anh mà gục xuống thì cậu bé sẽ ra sao, cậu sẽ chết theo anh đó! Anh có hiểu điều đó không!

Gió vẫn rít từng cơn, nghe vù vù dữ dội. Ở một chiếc cống lớn, có một thân hình nóng ran, nhưng co ro lại, run lên thảm thiết … Bóng hình cậu bé bán sách bé nhỏ ngày nào như đang mờ nhạt dần vào hư vô, như đang chìm đẫm trong bao cơn gió lạnh …

“Hhuhuu, anh yêu ơi … em sợ lắm, em … sắp chết thật rồi … anh yêu ơi! Giờ em … lạnh lắm, em lạnh lắm … rồi, em mệt … lắm anh ơi, huhu! Nhưng sao người em … nóng thế này, em thấy … sao như trời đất quay cuồng, em thấy khó thở quá … Em đau, em đau … đớn lắm … Bàn tay em lạnh buốt, đôi môi em cũng lạnh buốt … Hai bờ mi em ướt đẫm, cả người em run lên không ngừng … Hhuhuhuhu, anh yêu hỡi, huuhu! Giờ anh đang ở đâu, anh hãy về bên em đi, em sợ lắm, em đau đớn lắm rồi, huhu! Hãy về bên em, hãy ôm em vào lòng đi, hãy sưởi ấm em như mọi lần đi, huhu! Anh ơi, nếu như em có được một điều ước, em ước sẽ chạy tới bên anh, em sẽ xin lỗi anh, em sẽ làm tất cả để chúng ta lại được bên nhau như ngày xưa … Nhưng điều ước thì không bao giờ trở thành hiện thực cả … Em thấy cả người như không còn chút sức lực nào nữa, tay chân em cứ co lại, như cố giữ cho con tim đừng thoi thóp mãi … Anh yêu ơi, em xin lỗi, em xin lỗi anh, huhu! Tại sao lại như thế, tại sao em lại đối xử phũ phàng với anh, huhu! Nếu như em ở lại, thì đôi ta vẫn sẽ bên nhau, yêu thương nhau … Chúng ta sẽ lại có bao tháng ngày hạnh phúc bên nhau nữa … Nhưng sao giờ mọi sự lại ra thế này, huhu! Em sợ lắm anh ơi, em nhớ anh lắm! Em nhớ ánh mắt ấm áp của anh, em nhớ nụ cười vững tin của anh, em nhớ lắm anh yêu ơi! Em cần nụ hôn ấm của anh, em muốn nghe thấy con tim anh hát lời hát tình yêu của chúng mình, em muốn được anh ôm lấy, được anh che chở, bảo vệ, huhu! Anh yêu ơi, giờ anh đang ở đâu, sao anh không về bên em, che chở cho em, huhu! Chẳng phải anh đã hứa sẽ mãi bên em, chăm sóc và yêu thương em hay sao! Vậy tại sao anh lại bỏ em, anh lại để mình em như thế này, huhu! Con tim em lạnh lắm, nó đang sợ lắm anh yêu ơi, uhu! Hhuhu, em điên rồi phải không anh, em sắp chết rồi nên mới như vậy phải không anh, huhu! Chính ai đã gây nên những chuyện này, chẳng phải là em hay sao, huhu! Vậy thì em còn đỏi hỏi gì nữa! Từng đó vết thương lòng mà em gây ra cho anh đủ khiến anh khinh ghét em, anh ghê tởm em .. Vậy thì em còn đòi hỏi gì nữa! Anh yêu ơi, em xin lỗi, em ngàn lần xin lỗi anh … Chỉ vì em mà đôi ta khổ, chỉ vì em mà anh phải đau đớn … Hãy hiểu cho lòng em … Giá như thời gian quay trở lại, có lẽ em sẽ không bao giờ đối xử với anh như thế nữa, em sẽ không làm cho đôi ta đau khổ nữa đâu, huhu … Anh yêu ơi, có phải giờ anh đã chìm vào giấc ngủ rồi không? Anh chắc không còn phải nhớ chúc em ngủ ngon nữa phải không, chắc anh sẽ ngủ được ngay vì không phải chữa bài tập cho em nữa đúng không? Ngủ rồi, anh nhớ đắp chăn ấm lại nhé, em sẽ không thể bên anh để thức đêm để đắp chăn cho anh được nữa đâu. Anh đi ngủ rồi, đừng mơ tới em nữa anh nhé, em chỉ là kẻ đáng chết mà thôi … Anh yêu à, không có em bên cạnh, anh vẫn phải là anh nhé … Sáng mai dậy rồi, anh phải mặc quần áo ấm lại ngay, đừng mặc phong phanh để rồi bị cảm lạnh … Em xin lỗi vì giờ em chẳng thể chuẩn bị nước nóng cho anh, chẳng thể chuẩn bị quần áo ấm cho anh nữa … Anh ơi, đôi tất của anh em gấp lại, vẫn để ở ngăn của chúng mình đó. Giầy của anh em vẫn để ở giá cạnh đó, chiếc áo len của anh em vẫn treo ngăn trên … Anh phải mặc áo khoác đó, trời lạnh lắm, em đã giặt nó rồi … Hôm nọ em vẫn phơi nó, giờ chắc nó khô rồi đó anh … Hhuhuuuuhuhu, đừng như thế nữa Tim ơi, tao xin mày đó … Tại sao mày vẫn mãi như thế … Từ giờ anh yêu làm gì còn tới căn nhà đó, làm gì anh sẽ còn về đó nữa … Anh sẽ trả lại phòng, rồi anh sẽ về lại căn nhà thân yêu của anh, anh sẽ rời xa mái ấm của tao và anh, huhu! Mày phải hiểu chứ, mày hãy hiểu đi Tim ơi … Tao đã giết chết tình yêu ngày xưa rồi, giờ chỉ còn niềm căm hận của anh khi nghĩ về tao mà thôi, huhu! Tao nào còn đủ tư cách để được anh yêu nữa, huhu! Ông Trời ơi, vậy là con sẽ chết phải không ông, có phải con sẽ chết không, huhu! Ông ơi, con có thể cảm nhận được cái chết đang tới gần rồi, con thấy lòng mình nhẹ bỗng, con thấy như sao tất cả chỉ là cái gì đó đang trôi đi thế này, huhu … Ông Trời ơi, con biết, giờ con đã hiểu rồi … Ông hãy để con chết đi, xin ông đừng mãi dằn vặt trái tim con như vậy nữa, huhu! Con chết đi cũng được, nhưng con xin ông hãy để cho anh ấy được hạnh phúc! Anh Hùng là một người tốt, ông biết mà, phải không ông! Vậy con xin ông, hãy để anh ấy quên con đi, hãy mang hạnh phúc tới cho anh ấy … Anh ấy không đáng phải chịu khổ, con đã đi rồi, anh ấy sẽ được hạnh phúc, đúng không ông! Hhuhu, đừng như vậy nữa Tim ơi, tao không chịu nổi nữa rồi! Sao mày không chịu hiểu, huhu! Mày muốn tao về lại mái ấm xưa ư … Không, giờ nó đã không còn là tổ ấm nữa rồi, nó đã là nơi chôn sâu tình yêu của anh ấy, nó đã chết rồi Tim ơi, huhu! Tao không còn sức nữa, tao thua thật rồi … Anh yêu ơi, cám ơn anh, cám ơn anh vì tất cả … Cám ơn tình yêu của anh … Nhưng em chỉ là kẻ đáng chết mà thôi, em không xứng đáng với anh, không xứng với tình yêu của anh đâu … Nhưng anh yêu ơi, dẫu cho anh còn yêu em nữa hay không, thì em biết rằng trái tim em vẫn mãi dõi theo anh, dù chúng ta có ở cùng một thế giới với nhau hay không … Khi sang thế giới bên kia rồi, em vẫn mãi yêu anh, em vẫn mãi cầu chúc cho anh mọi điều hạnh phúc …

Loading disqus...