Từ khi Anh đến Trang 174

“Vợ yêu ơi, anh xin lỗi em, anh có lỗi với em! Anh không thể đi tìm em lúc này, anh không thể bỏ mặc mẹ anh, anh không thể làm như thế! Em lo cho em lắm, anh nhớ em lắm … Anh không muốn tin rằng em đã bị 3 thằng khốn đó hãm hại, anh càng không tin rằng em đã chết, vì hơn hết, con tim em vẫn cảm nhận được nhịp đập của con tim em! Đôi tim chúng ta đã thuộc về nhau rồi mà … Nhưng em yêu ơi, anh lo lắm, anh lo cho em nhiều lắm, em có hiểu nỗi lòng của anh không! Em có biết không vợ yêu ơi, khi mà anh nghe em đã bị làm nhục, anh đau đớn lắm! Con tim anh như bị ai xé ra thành từng mảnh, giờ nó đang rỉ máu ra, đau đớn lắm rồi, huhu! Anh thật không xứng đáng, anh không thể bảo vệ cho em như những gì mà anh đã hứa, anh đã chẳng thể bên em để che chở cho em được! Em yêu ơi, em biết không, anh đau đớn lắm rồi, em có hiểu cho nỗi đau này của anh không? Anh thương em lắm, tại sao em lại phải chịu những điều đó chứ, em có biết rằng anh đang đau lắm không, huhu! Em ơi, giờ em đang ở đâu trên thế gian này? Giờ không biết em đã ăn sáng chưa, đêm qua em ngủ có ngon giấc không, em có lạnh không, em có cần anh bên cạnh nữa không, huhu! Không, anh muốn đi tìm em, anh không thể để mất em thêm giây phút nào nữa, như vậy là quá đủ với anh rồi!”

_Mẹ à, khi nào thì con có thể ra viện được?

_Bác sĩ … bác sĩ bảo nếu con chịu tĩnh dưỡng, thì chắc ngày mai là con có thể ra viện được ngay …

Anh nhìn mẹ bằng đôi mắt đẫm nước, anh đau lòng lắm, anh xót xa lắm rồi! Một lòng anh muốn đi tìm người anh yêu, nhưng một lòng anh cũng không nỡ để mẹ anh phải quá đau buồn … Anh đã khiến người mẹ này quá đau đớn và khốn khổ trong thời gian vừa qua rồi, đó chính là điều mà anh thấy cắn rứt nhất …

_Anh Hùng … Anh ăn cháo đi … Em vừa mua về, còn nóng lắm …

_Cám ơn! Thủy cứ để trên bàn, tôi tự ăn được …

Giọng anh đã không còn quá lạnh lùng như chiều hôm qua nữa. Hơn hết anh đã cảm thấy rằng điều mình làm hôm qua là quá ngu ngốc, anh đã quá bồng bột khi định kết liễu đời mình. Giờ là lúc anh nhận ra mình cần làm gì …

_Hay để mẹ bón cho con ăn!

_Dạ thôi … Con có thể tự ăn mà … Mẹ và Thủy cứ về đi, con muốn ở một mình ạ!

_Con … không được! Nhỡ mà con .. con làm gì dại dột thì sao??? Mẹ sẽ sống sao chứ!!!

_Mẹ đừng lo! Con còn phải sống để bảo vệ, yêu thương người con yêu nữa! Con sẽ tìm lại tình yêu của con!

Anh nói mà không chút mảy may ngập ngừng. Giọng nói tuy hơi khàn vì mệt nhưng đầy quyết tâm của anh khiến mẹ anh và cô gái trẻ quặn lòng lại, họ nhìn nhau rồi dặn dò anh đủ thứ, cuối cùng thì họ cũng đi ra và để anh lại một mình! Lúc này, dường như là lúc anh không còn kìm nén được cảm xúc nữa, anh khóc dạt dào trong hai hàng nước mắt …

“Tú ơi, anh nhớ em lắm, anh thương em lắm, em có biết không! Hôm qua anh đã tưởng mình sẽ mãi vĩnh biệt thế gian, nhưng trong cơn mê, anh đã nghe thấy giọng nói của em, anh đã cảm nhận được lời nói của con tim em! Em đã dặn anh phải sống, em không cho phép anh được buông xuôi, em không cho phép anh gục ngã. Nhưng em biết không, anh tỉnh lại không phải vì anh sợ mình không làm tròn bổn phận của một người con, mà anh tỉnh lại là vì anh cảm nhận được rằng em vẫn còn sống, rằng em vẫn còn yêu anh … Vậy nên anh phải tỉnh lại để đi tìm em, anh phải tìm lại em, tìm lại tình yêu của đôi ta ngày nào! Em yêu ơi, tới giờ anh vẫn không hiểu rằng tại sao em lại bỏ anh mà ra đi, chẳng lẽ chỉ vì anh đã bị giăng bẫy ư! Không, với tâm hồn thuần khiết của em, em sẽ tha thứ cho anh, em sẽ không bao giờ muốn đôi ta xa nhau. Vậy sao em lại làm như thế? Em không còn yêu anh nữa ư! Không, con tim anh vẫn đập chung cùng một nhịp với con tim em, anh cảm nhận rõ điều đó, cảm nhận được rằng ở một nơi nào đó, con tim em vẫn luôn dõi về nơi con tim anh! Nhưng tại sao, tại sao chứ! Tại sao em lại xa anh, khi mà em còn yêu anh nhiều lắm! Liệu anh có lầm không, liệu rằng em yêu anh chỉ vì lợi dụng anh thôi ư! Không, chưa bao giờ anh nghĩ rằng em yêu anh vì muốn lợi dụng anh, anh không bao giờ nghĩ vậy! Anh luôn luôn thấy được con tim bé nhỏ của em đã dành trọn tình yêu của em cho anh, và anh vẫn luôn cảm nhận được nhịp đập của nó! Vậy tại sao, tại sao chứ??? Tình yêu của đôi ta thật đẹp và cũng trải qua thật nhiều cách trở, nhưng tới giờ nó vẫn sống, càng ngày nó càng đẹp và bền chắc hơn … Nhưng sao em lại ra đi, chẳng lẽ vì em có nỗi khổ của em? Em yêu ơi, nếu có nỗi khổ sao em lại không nói cho anh? Hay em cảm thấy có lỗi khi khiến cho anh và gia đình xa cách nhau, em thấy mình là người chia rẽ hạnh phúc gia đình anh! Không, không đâu, vì em, anh nguyện hi sinh tất cả! Anh biết, trong thời gian qua anh đã làm mẹ quá đau khổ, anh cũng thấy thương mẹ nhiều lắm! Anh đã từng thức nhiều lần trong đêm, chỉ vì trong mơ anh vẫn như thấy tiếng mẹ gọi anh trở về … Đó là những lúc mà anh cảm thấy mình thật thờ ơ, thật quá vô trách nhiệm, anh thấy mình thật bất hiếu … Anh đã dằn vặt bản thân, rằng anh đã chẳng làm tròn nổi chữ hiếu với ba mẹ mình! Nhưng cũng chừng đó lần day dứt, cũng là ngần đó lần anh nhận ra mình còn yêu em hơn bất cứ điều gì trên cuộc đời này! Em là một thiên thần trong sáng, hồn nhiên, thánh thiện … Em luôn tốt với mọi người, em sống ngay thẳng và luôn nghĩ cho người khác … Từ khi được biết em, anh luôn thấy mình thay đổi. Anh thấy cuộc đời này mang màu sắc lạ lắm, đó là cái lạ của tâm hồn và con tim anh. Nó đã thật sự rung động trước bao vẻ đẹp từ em tỏa ra, để rồi anh đã biết thế nào là yêu, thế là là được yêu! Càng bên em, anh càng thấy mình thêm yêu em nhiều lắm, yêu đến nỗi mà anh đã hi sinh tất cả vì em … Nhưng anh đã làm gì được cho em! Anh chẳng thể bảo vệ người anh yêu thương nhất khi em đang phải chịu đau đớn, anh chẳng thể làm gì nổi, anh đã để em phải chịu đau đớn, tủi nhục, huhu! Anh xin lỗi, anh đúng là kẻ đáng chết! Nhưng anh sẽ không chết đâu, anh sẽ không chết lần nữa, vì anh biết, nếu anh chết đi thì em sẽ ra sao, rồi ai sẽ bảo vệ, chăm sóc yêu thương em nữa! Vì thế anh phải sống, anh sẽ đi tìm lại em và tình yêu của đôi ta ngày nào, anh phải bên em, anh sẽ mãi bên em Tú ơi, em có nghe thấy anh nói không? Anh không muốn thiên thần bé nhỏ của anh phải chịu bất kì một sự cô đơn tổn thương nào nữa, anh muốn em mãi luôn tươi cười, hạnh phúc!”

_Anh Hùng … Tới giờ cơm trưa rồi …

Cô gái trẻ bước vào phòng với tô cháo nóng nữa trên tay. Chàng trai tốt nhất trên đời vẫn không vơi dòng nước mắt … Anh đang đau đớn lắm, nhưng trong lòng anh giờ lại chất chứa một câu hỏi lớn mà anh không sao lí giải nổi …

_Thủy!

_Dạ … Anh … có chuyện gì ạ?

Mặt cô gái trẻ hiện lên nét bất ngờ và có phần sợ hãi … Anh không nhìn cô, vẫn ráo hoảnh nhìn về nơi bức tường trắng phau. Cô gái trẻ đặt tô cháo lên bàn, cạnh tô cháo hồi sáng có chút vơi đi … Cô biết, người mình yêu đã chịu ăn đôi chút, nhưng đó chẳng thấm gì so với những gì mà anh cần phải ăn để hồi phục lại … Anh ăn sao nổi, khi mà con tim đang đau đớn tột cùng vì anh chẳng thể bên người anh yêu và bảo vệ, chăm sóc cho người ấy!

_Tôi muốn hỏi Thủy một chuyện? Mong Thủy hãy trả lời tôi thật lòng!

_Dạ … Có .. có chuyện gì … vậy? Anh … cứ hỏi …

_Thủy yêu tôi lắm phải không?

Trên nét mặt cô gái có hiện vẻ nhẹ nhõm, mặt cô hơi đỏ lên … Dường như những nét dịu dàng này mới làm cô trông thật nữ tính …

_Dạ … Em yêu anh, em rất yêu anh … Đáng lẽ anh nên hiểu ra từ lâu rồi chứ!

_Tôi hiểu … Thủy này … Nếu Thủy thật lòng yêu tôi, Thủy muốn tôi vui lên, thì Thủy hãy cho tôi biết, Tú đã ra sao trước khi tôi trở về thành phố!

Trên gương mặt của cô gái hiện lên vẻ ngỡ ngàng, trong đó có cả sự hổ thẹn và cả đôi mắt bừng lên điều gian trá …

_Ơ, em … làm sao mà em biết được Tú đã … ra sao chứ!

Lần này thì chàng trai tốt nhất trên đời nhìn thẳng vào cô gái trẻ. Cô ta quay vội đi, tránh ánh mắt bừng sáng của anh …

_Thủy nói thật đi … Có phải Thủy đã tới gặp Tú, và nói điều gì không???

Lời nói của anh có gì đó dữ dội, kiên quyết … Con tim cô gái trẻ run lên bần bật, nó sợ … Phải rồi, con tim dù sắt đá tới đâu, nhưng đứng trước người mình yêu, nó vẫn mềm yếu lắm … Cô gái trẻ lắp bắp …

_Em … em chỉ … Em chỉ … nói với cậu ta những gì .. cần nói mà thôi!

_Những gì cần nói??? Thủy đã nói gì hả?

Cô gái trẻ im lặng, hai hàng nước mắt bắt đầu long lanh ở khóe mắt ...

_Thủy nói đi, trước khi sự tôn trọng cuối cùng của tôi dành cho Thủy cạn kiệt hẳn …

Lần này thì cô gái trẻ như khuỵu xuống … Và cô khuỵu thật … Cô quỳ xuống, hai bàn tay cô nắm lấy tay anh, nhưng bị anh gạt phắt ra … Cô mất đà, ngã xuống nền nhà lạnh cóng, khóc mếu máo, không dám ngẩng lên nhìn anh …

_Em x .. xin lỗi … Tất cả chỉ … vì em … quá yêu … anh mà th .. thôi! Em xin lỗi … Em thật không nên … lừa gạt anh … Em biết … anh không hề … có tình cảm .. với em … Nhưng em … em đã lợi dụng anh … để trói buộc … anh có … trách nhiệm … Em … còn … đưa những … tấm ảnh … đó cho .. Tú … Em còn … cười nhạo … Tú .. Em chỉ muốn … cậu ta … hiểu rằng … Cậu ta … chẳng bao giờ …

Nói đến đây thì cô gái trẻ ngừng lại, đôi môi cô rưng rức chẳng thể nói nổi nữa … Tóc cô rủ xuống nền gạch lạnh, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, có giọt nước mắt rơi tí tách xuống nền, phản chiếu gương mặt méo mó của cô. Phải rồi, đau đớn thay! Sao giờ cô mới chịu hiểu, rằng cảm giác bị người mình yêu coi thường, không đoái hoài gì tới là như thế nào! Cái hất tay vừa rồi của chàng trai không có gì quá đáng so với những gì mà cô đã gây ra, nó thậm chí còn không bằng cái tát mà anh đã “ban” ra khi biết cô phá nhà của người anh yêu! Nhưng nghiệt ngã thay, cô lại khóc nhiều hơn thế! Vì sao ư? Vì trước kia, cô cứ ngỡ rằng chàng trai tốt nhất trên đời không yêu cô, không đoái hoài gì tới cô chỉ vì cậu bé bán sách khốn khổ, nên dù anh có nói gì, có làm gì thì cô vẫn luôn mang trong lòng một niềm tin giành lại. Nhưng giờ thì sao! Cậu bé bán sách khốn khổ ngày nào đã chủ động ra đi, bỏ chàng trai tốt nhất trên đời lại một mình, đúng như cô mong muốn, nhưng anh vẫn chẳng hề đoái hoài gì đến cô … Cái hất tay vừa rồi đã nói lên rằng: dù không còn nửa kia bên mình, anh cũng không có tình cảm với cô!

_Sao!!! Cô đã nói gì??? HẢ!

Chàng trai tốt nhất trên đời không kìm nổi xúc động, dường như anh vừa hiểu ra một điều gì đó ghê gớm lắm … Trông gương mặt anh lúc này vô cùng xúc động … Những tưởng nước mắt anh đã cạn vì đã khóc rất nhiều, nhưng giờ nó tuôn ra ào ạt …

_Em … em chỉ nói sự thật, huhu! Anh Hùng, tại … sao … Tại sao .. anh không chịu … hiểu cho … tấm lòng … của em … huhu! Tại sao anh không nghĩ rằng … Tú mãi mãi không thể … mang cho anh hạnh phúc … của một gia đình … thực sự … huhu! Tú là một thằng con trai, anh ..hiểu chưa, huhu! Làm sao nó có thể cho anh những đứa con … Cho anh một mái ấm thực sự … Còn em … em có thể cho anh những … điều đó … Nó còn là .. gánh nặng cho anh! Vì nó mà anh phải khổ, anh phải hi sinh quá nhiều! Hhuhuu, chẳng lẽ em đã … làm gì sai … sao!!! Chẳng lẽ những điều mà … em nói ra là s … sai sao, uhuhu!

Anh thảng thốt nhìn lên trần nhà. Những giọt nước mắt anh như chảy ngược, mắt anh không chớp nữa, bao giọt giàn giụa trên má anh, chảy xuống, đọng lại ở cằm anh … Một giọt rơi xuống ngay mặt chiếc nhẫn mà anh đeo trên tay … Tay anh đang nắm chặt lại, run run theo từng hơi thở đau đớn của anh …

_Cô đi đi …

_Hhuhu, hãy tha thứ … cho em .. đi … em biết lỗi rồi …

Loading disqus...