Từ khi Anh đến Trang 146

_Uh, thì ý em là … là anh nên … về … v …

_Uhm, vợ không phải ngại gì đâu. Anh hiểu em đang muốn nói gì mà… Cám ơn em, anh cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi. Nếu ba mẹ anh có bảo anh về hôm nay, thì anh sẽ về ^^!

Tui mỉm cười nhẹ một cái, nhưng trong lòng có chút thoáng buồn. Liệu anh về rồi, sẽ ăn Tết với gia đình anh luôn không, hay sẽ như thế nào? Liệu anh về rồi, có bị “giam lỏng” luôn ở nhà không, tui không biết?

_Hi, nhưng vợ yêu của anh yên tâm đi! Anh về nhà, anh cũng sẽ trở lại mái ấm của chúng ta mà. Ở đây anh còn có vợ anh, có tình yêu của anh, làm sao mà anh có thể bỏ em ở lại một mình chứ ^^!

Ôi, tự dưng tui thấy mắt mình rưng rưng lên. Tui mỉm cười hạnh phúc, anh thì vẫn đang vừa ăn vừa nhìn tui cười tươi, tươi lắm ^^! Tui biết, dẫu ba mẹ anh không còn quá thành kiến với tui, nhưng không đời nào họ mời tui về nhà anh ăn Tết theo con trai họ. Mà dẫu họ có mời thật, thì tui cũng … không dám … Quả thực, tui ngại là một, tui áy náy và không thoải mái là hai. Và thứ ba, quan trọng nhất là tui muốn đây sẽ là cái Tết chỉ của riêng anh và tui thôi, tui không muốn phải san sẻ cái Tết này với ai nữa, tui muốn chỉ có anh và tui bên nhau, yêu nhau thôi. Hi, nói thế các bạn đừng nghĩ rằng tui không muốn ai đến chơi vào ngày Tết nha, họ đến thì tui càng vui chứ sao ^^! Chỉ là tui muốn cái Tết này, tui được bên anh như mọi gia đình vẫn bên nhau … Thật ý nghĩa và hạnh phúc làm sao!

_Hi, vợ anh ăn đi. Em làm món vịt trao ngon quá là ngon luôn … Em phải ăn cái còng này, ăn vào rồi mau lớn, anh cưới làm vợ ^^!

Ôi, tui suýt nữa thì bật lên cười vì giọng nói và gương mặt “ngộ nghĩnh” này của anh nè. Nhưng tui cũng thấy tràn ngập sự quan tâm, yêu thương và mong mỏi của anh qua ánh mắt, qua nụ cười …

_Hi, chồng em cũng phải ăn miếng cánh này nè, ăn vào cho tay to hơn, cho bơi khỏe nha ^^!

_Hi, okie, “tuân lệnh sếp vợ” ^^!

_^^!

_À, vợ nè … Tối nay, nhất định vợ chồng mình phải đi đón giao thừa nha ^^

_Hi, vâng ạ ^^! Nhưng mình phải đi sớm phải không anh ^^?

_Hi, ừ. Tối nay nhất định đường phố sẽ đông lắm, thế nên phải tranh thủ ra sớm chút, mới có được chỗ ngắm pháo hoa tốt chứ ^^!

_^^!

_................

_................

Thế rồi, bữa cơm trưa đã xong xuôi tự bao giờ. Ôi, thật hạnh phúc làm sao! Tui không biết mình đã cười bao nhiêu khi nãy nữa. Ăn trưa xong, là anh rửa bát, còn tui thì giặt quần áo như thường lệ ^^! Chúng tui cứ vừa làm việc nhà, rồi vừa lại nói chuyện cười toe luôn ^^! Anh thật biết cách làm tui cười … không ngừng được luôn ^^! Anh cứ kể chuyện cười nè, rồi những chuyện tiếu lâm nhẹ nhàng nữa … Ôi, thật đúng không khí Tết quá, tiếng cười, tiếng nói cứ thế vang lên khắp căn phòng nhỏ của chúng tui. Giờ đang nằm ngủ trưa bên anh mà tui vẫn còn thấy như muốn tủm tỉm cười quá ^^! Anh yêu của tui thì ngủ nãy giờ rồi, chắc là công việc sáng nay cũng bận rộn quá đây mà ^^! Còn tui thì giờ đang nằm ngửa, hai tay gác lên trán và ngắm nhìn khung ảnh treo hình chúng tui trên tường. Tui mỉm cười, tui vui lắm. Quả thực, tui chưa bao giờ có một cái Tết nào lại vui như thế, mặc dù chính thức thì hơn 11 giờ đồng hồ nữa thôi thì năm mới sẽ gõ cửa mọi nhà. Không hiểu sao tui thấy Tết thật có một mùi vị đặc trưng, đặc trưng lắm cơ ^^! Đó không chỉ là những ngày nghỉ ngơi, không chỉ là những ngày được ăn đồ ăn ngon, được mặc đẹp hơn, được lì xì ^^, được vui chơi thoải mái, mà dường như Tết còn mang tới biết bao nhiêu dư vị đầy ngọt ngào và cũng đầy tiếc nuối, khắc khoải mà hạnh phúc. Cứ mỗi khi tui nghĩ tới tui và anh tay trong tay bên nhau trên phố, rồi vui đùa bên nhau trong những ngày Tết này, thì tui đã thấy con tim tưng bừng rộn rã lắm! Tui chưa bao giờ được đón một cái Tết đặc biệt như lần này cả. Trong tâm trí tui, thì cái Tết bên gia đình của ngày xưa mờ nhạt lắm. Dẫu vẫn biết có bánh chưng, dưa hành, có câu đối đỏ, có cành đào, có … lì xì nữa ^^, nhưng tất cả đó đều thật mờ nhạt, mờ nhạt nhưng mang dư âm đầy xót xa, khắc khoải. Không phải tui muốn những cái Tết xưa kia bên gia đình của mình là xót xa, là buồn bã; nhưng tui không biết như thế nào nữa. Có lẽ đã bao cái Tết mà cuộc sống không có ai bên mình đã luôn khiến cho tui thấy rằng quá khứ về một cái gì đó thật đau khổ, nhất là khi quá khứ đó thật hạnh phúc nhưng đã quá xa vời. Chưa bao giờ tui biết nên phải vui thật là vui vào ngày Tết, tui chỉ biết lặng lẽ, một mình, âm thầm đón mùa xuân cùng trời và đất. Tết năm nào tui cũng không biết nên làm gì, trong khi người ta thì đi chơi với nhau, đi du lịch với nhau, tui thì chỉ biết co ro ở nhà đọc sách. Cái buồn tủi dễ khiến con người ta bi lụy, tui đã biết bao lần khóc thầm, khóc mếu đi khi Tết đến, mặc dù tui biết rằng Tết là dịp vui, không được khóc, vì khóc thường “dông” cả năm; nhưng tui đã không thể, tui không thể nào chống lại sự tủi thân giày vò con tim và tâm hồn. Có lẽ các bạn đọc thân mến đọc tới đây thì chán lắm nhỉ, vì tui hay kể lể lại chuyện cũ, dù cho chuyện đó chẳng có gì là vui vẻ cả. Nhưng tui biết nói sao, tui đã ra sao thì tớ nói vậy. Có thể với các bạn, Tết thật sự rất rất là vui, các bạn chưa bao giờ phải chịu buồn gì cả vào những ngày Tết, mà chỉ toàn niềm vui mà thôi. Vì thế các bạn thấy thật khó mà hiểu được thế nào là Tết buồn, Tết cô đơn, Tết vắng tiếng cười. Tui biết, tui đã từng là con người thật trầm cảm, thật khép kín, tui đã từng chưa bao giờ muốn phải hòa nhập cùng với ai, cùng với bất kì một người nào. Nhưng từ khi anh yêu bước vào cuộc đời tui, thì tui đã thay đổi nhiều lắm, chắc hẳn các bạn đọc sẽ không thắc mắc về điều này nữa. Giờ tui đang nhìn anh, tui đang nắm lấy bàn tay anh, nhìn vào chiếc nhẫn bạc lóng lánh trên tay anh và tay tui, lòng tui xao xuyến và đầy nỗi thương yêu mặn nồng. “Anh ơi, em cám ơn anh nhiều, em biết ơn anh nhiều lắm! Tình yêu anh dành cả cho em, niềm tin anh trao trọn ở em, và niềm vui anh cũng gửi gắm chung cùng con tim em, em chẳng còn gì để hối tiếc cho ngày sau nữa. Anh ơi, em ôm anh chặt hơn anh nhé, em cần lắm hơi ấm của anh lúc này đây, để thấy mình được quan tâm, được che chở!” ……

Ôi, đã hơn 2h chiều rồi nè. Hic, tự dưng tui … mê ngủ quá, anh yêu đã dậy tự khi nào … Chà, hình như là đi đâu rồi thì phải, tự dưng thấy nhà cửa vắng tanh như tờ … Ủa, anh yêu của tui đi đâu thế nhỉ??? Hic, không phải rằng anh đã đi về nhà anh chứ? Hic, có lẽ không phải đâu, anh về thì chí ít cũng phải báo cho tui biết mà, dù là tui có đang ngủ chăng nữa. Hay là … chẳng lẽ … anh bỏ tui ???!!! “Hic, thôi đi, nghĩ gì lung tung vậy Tú! Bao giờ mày ngủ dậy mày cũng nhạy cảm lắm đấy, toàn suy nghĩ lung tung thôi. Thấy gì chưa, có mảnh giấy gì trên bàn học mày kìa!” … À ừ nhỉ, đúng rồi, tui đúng là chúa hay nghĩ lung tung, chưa gì mà đã ^^! Mà biết trách tui làm sao được. Các bạn cứ thử nghĩ tới cảm giác khi bạn thức dậy, thấy người thân yêu không bên mình nữa, thì các bạn sẽ thấy sao!!! (Tớ - tác giả nha, còn nhớ rằng có một lần, khi tớ còn nhỏ, chừng lớp 2 thôi. Hôm đó tớ tỉnh lại, thì thấy chỉ có mỗi một mình tớ đang nằm trên giường, còn mẹ tớ thì đã … biến mất. Thế là tự dưng tớ khóc lên, tớ khóc to kêu gào mẹ, cuối cùng thì mẹ tớ nghe thấy tớ khóc, rồi mẹ bỏ dở cả gánh nước ngoài sông, khi đó cuộc sống gia đình tớ còn khá khó khắn, về dỗ dành tớ … Hic, tự dưng lúc đó tớ mới thấy mình thật trẻ con, làm mẹ lo những chuyện không đâu vào đâu cả) … Rồi, đúng là mảnh giấy anh yêu tui để lại nè : “Vợ à, anh ra ngoài chợ này mua một cái bình hoa để cắm cành đào, vợ ngủ ngon nhé ^^! Cho anh xin lỗi vì không nói trực tiếp với vợ, tại vì thấy vợ ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức mà ^^!” … Hi, anh yêu tui đúng là ... Chắc anh đi từ 15 phút trước đây mà, đánh thức tui lúc đó dậy thì cũng có sao chứ nhỉ, chắc là anh thấy tui ngủ say lắm đây mà ^^! Hi, tự dưng tui thấy một cảm giác gì đó thẫn thờ, lạ lắm cơ. Có lẽ tui chưa tỉnh ngủ đó các bạn à, tự dưng tui thấy sao lòng nhẹ bỗng, một cảm giác lâng lâng trong lòng kì diệu lắm. Tui không rõ nữa, nhưng có lẽ lúc này, anh yêu của tui cũng sắp về rồi, chi bằng lúc này tui tranh thủ mang bóng bay ra trước nè, rồi “tỉa tót” qua cành đào chút (mấy hôm nay toàn “cắm tạm” nó ở cái chai nước khoáng cắt ra để cạnh phòng tắm ý ^^!) …

_Vợ ơi! Anh về rồi nè ^^!

_Hi, anh đi lúc nào mà sao lại không đánh thức em dậy với ^^!

_Ơ, hihi, thì … anh cũng định đánh thức vợ rồi, nhưng tại thấy vợ ngủ ngon quá, anh không nỡ ^^!

_Trời, vậy mà anh làm em cứ tưởng ^^!

_Hi, tưởng gì vậy vợ yêu ^^?

_Ờ, thì tưởng anh bỏ về nhà ăn Tết rồi mà không nói gì cho em >.<!

_Chà, vợ anh đúng là … Anh đã nói với em rồi mà … Anh sẽ không bỏ em một mình đâu, anh yêu em nhất trên đời này mà ^^!

Hi, tui chỉ giả bộ hờn giận chút thôi, vậy mà anh yêu của tui dỗ dành tui như dỗ trẻ con vậy ^^! Nghe anh nói vậy mà tui không giấu nổi nụ cười tươi rói trên môi …

_Hi, em biết mà ^^! Mà bình hoa này đẹp ghê … Anh khéo chọn quá, mình cắm cành đào luôn nhé anh ^^!

_Okie! Anh cắm cành đào, còn em thổi bóng bay nha ^^!

_Ôi, nhưng em sợ … bóng nổ lắm >.<!

_Hi, vợ anh đáng yêu chưa kìa … Lớn đầu rồi mà còn sợ bóng bay nổ, hihii!

_Trời ơi, anh “chọc quê” em đấy à ^^!

_Hi, anh nào dám ^^! Anh chỉ thắc mắc không biết lúc ấy vợ sẽ nhảy ôm lấy anh như thế nào khi bóng nổ thôi ^^!

_Được lắm! Vậy em sẽ thổi cho anh biết tay ^^!

Hic, trông cái mặt anh yêu tui kìa, vừa nhìn tui đầy láu cá, lại còn cười khì khì nữa chứ … Chắc anh đang dõi mắt xem tui “xoay sở” ra sao với đống bóng bay này đây mà. Được lắm, tui sẽ cho anh “biết tay” ^^! Đấy, thổi nhỏ thế này có sao đâu nhỉ, bóng vẫn mềm chán, có mà nổ được ý ^^! Chà, hay là thử thổi to thêm chút nữa xem … Được rồi, hheehe, giờ thì thắt nút vào, thế là xong ^^!

_Đó, anh thấy chưa, em thổi được rồi nè ^^! Oái, anh thổi to quá vậy, anh không sợ nổ à >.<!

_Uh..uhm …. “Bốppppp!”

_Ôi, hihihihihi, hihii, anh có sao không, hihiih … Em đã … bảo mà …hihi! Thổi nhỏ như em có phải không sao không ^^!

_Uh nhỉ ^^! À mà em nè … Hay ta đi mượn … cái bơm nào đi … Thổi bằng miệng thế này vừa dễ vỡ, bóng lại còn vừa không căng được lâu ^^!

_Ủa, không được lâu là sao hả anh?

_À, vợ biết không! Trong hơi thở của chúng ta có hàm lượng CO2 và hơi nước lớn hơn không khí, thế nên nó sẽ khiến cho bóng mau bị xẹp đi ^^!

_À, hihi … Em hiểu rồi ^^! Vậy ta đi đâu mượn bơm hả anh ^^?

_Anh xem nào … Hay thử hỏi nhà cu Tí xem nhỉ ^^!

_Hi, đúng rồi …

Loading disqus...