Từ khi Anh đến Trang 134

Quả thực thì những điều mà bác ấy vừa nói ra làm tui thấy bất ngờ. Tui không nghĩ rằng bác ấy lại đã từng thờ ơ với anh khi anh còn bé, tui cũng không ngờ rằng tui là người lấy lại niềm tin và sự yêu đời cho anh khi bà anh mất đi. Tui cứ nghĩ chỉ có tui mới là người nhận được bao niềm tin gửi gắm, nào ngờ chính tui cũng truyền cho anh niềm tin từ tình yêu bé nhỏ này của tui. Tui nào có nghĩ rằng tui lại có một vị trí thật quá quan trọng trong lòng anh như vậy! Lắm khi tui cứ mơ hồ, rằng tại sao anh lại nói rằng tui là tất cả của anh, giờ thì tui đã hiểu. Rồi anh luôn nói với tui, bảo tui hãy hứa bên anh chăm sóc và yêu thương anh trọn đời, giờ thì tui đã hiểu hoàn toàn. Anh thật đáng thương làm sao. Tui cứ nghĩ rằng chỉ có tui thật đáng thương, nhưng anh cũng vậy! Ôi, tui yêu anh yêu của tui quá, tui thương anh lắm!

_Khi biết được sự thật phũ phàng này, bác đau lòng lắm. Nhưng rồi có lẽ bác nên biết chấp nhận, bác nên nghĩ cho nó, vì bác chẳng làm gì để bù đắp nổi cho nó, giờ chỉ có cháu thôi…

_Dạ … Cháu hiểu ạ …

_Uhm, giờ bác cũng không ước ao gì cả! Bác chỉ mong nó có được hạnh phúc và vui vẻ thôi cháu à! Cháu hãy cố gắng chăm sóc cho nó nhé! Đừng làm nó buồn hay tổn thương nhé cháu …

_Dạ vâng, cháu hứa ạ …

_Giờ nó ... nó và cháu sống như thế này có thoải mái không?

_Dạ, tuy có vất vả, nhưng cháu vốn đã quen rồi. Còn anh Hùng thì không thấy phàn nàn gì ạ …

Lòng tui hơi se lại, không hiểu vì lạnh hay vì gì nữa …

_Uh, nó mà đã thích làm gì, thì không quản ngại khó đâu. Mà cháu đang đi học à?

_Dạ … vâng… vâng ạ …

_Thế cháu học chiều?

_Dạ … không thưa bác. Là anh Hùng … dạy cháu học ạ …

Bác nhìn tui hơi ngạc nhiên. Chắc bác không bao giờ nghĩ rằng lại như thế!

_Vậy à! Nó … nó dạy cháu học ư?

_Dạ …

Rồi bác trầm ngâm. Dường như trong đôi mắt bác là một nỗi buồn, tui không biết bác đang nghĩ gì nữa, có lẽ bác đang buồn về anh yêu của tui … Rằng anh yêu của tui đang rất rất quyết tâm để tui được bác chấp nhận, tui sẽ không còn là kẻ thất học nữa, rồi tui sẽ có ngày giỏi lên, và khi đó, bác sẽ phải chấp nhận tui … Có thể là như thế … Tui sẽ cố gắng hết sức, tui sẽ không phụ lòng anh yêu của tui. Anh yêu của tui hi sinh cho tui nhiều thứ, để rồi một ngày nào đó, tui được mọi người thừa nhận, và khi đó, tui và anh sẽ có thể bên nhau mãi mãi, tui sẽ chăm sóc cho anh, anh sẽ che chở cho tui, chúng tui yêu nhau, thế là đủ …

_Cháu này … Bác … bác biết là giờ cuộc sống của Hùng nhà bác và cháu không được … dễ dàng cho lắm, hai đứa giờ cùng phải kiếm sống nuôi nhau … Nếu … nếu như khó khăn quá, cháu … cháu cứ gọi cho bác, bác sẽ …

_Dạ, cháu cám ơn bác. Cháu hiểu ý tốt của bác, nhưng việc này cháu không dám tự quyết ạ … Có lẽ việc này bác nên nói với anh Hùng …

Bác ấy thở dài một cái, não nề lắm, thế rồi dường như bác biết có ở lại thêm cũng chỉ đau lòng thêm mà thôi ...

_Uhm, giờ cũng không còn sớm nữa, bác phải về thôi!

_Bác ở thêm lát nữa ạ! Anh ấy lát về ngay ạ …

_Thôi, có lẽ bác nên về thôi! Cháu cho bác gửi lời chào tạm biệt Hùng nhé!

_Dạ …

Thế rồi bác ấy ra về. Tui như vẫn thấy trong lòng những lời bác ấy vừa nói. Nằm trên giường, trong chăn ấm, tui đang nhìn lên tấm ảnh ở đầu giường của chúng tui, nhìn anh cười trong đó. “Anh Hùng à, em yêu anh nhiều lắm, nhiều hơn bất cứ điều gì, anh có biết không anh! Giờ em càng thấy mình thêm yêu anh, dường như con tim em không còn ngăn nào chứa nổi tình yêu này rồi anh ơi! Anh là tất cả của đời em, cũng như em là niềm tin của anh, là chỗ dựa tinh thần của anh, em thấy sao mình hạnh phúc quá! Anh yêu em, anh hi sinh thật nhiều, nhiều lắm, anh hi sinh tất cả vì em, để em giữ mãi niềm lạc quan, yêu đời, để anh cũng thấy hạnh phúc khi anh làm cho em được hạnh phúc. Anh có biết không, đôi khi em từng nghĩ rằng, mình chỉ là gánh nặng cho anh, em chỉ làm anh khổ, nhưng giờ em đã nghĩ khác. Em không thể mang suy nghĩ đó, em phải sống thật tốt, học thật tốt, và em sẽ chăm sóc, thương yêu anh cả đời này, để xứng đáng với tình yêu, xứng đáng là chỗ dựa và niềm tin ở anh! Anh đã vì em mà làm tất cả, em cũng sẽ làm tất cả vì anh, em sẽ mãi bên anh, chăm sóc và yêu thương anh. Để anh luôn hạnh phúc, anh luôn tươi cười, xứng đáng với niềm tin và tình yêu anh đã dành trọn cho em ….

Ủa, trời đã sáng rồi sao! Thật là … tui đúng là … huhu, vậy là tối qua, tui đã … ngủ quên lúc nào không biết, trong khi đợi anh về >.<! Hic, xấu hổ quá thôi, ai lại như tui bao giờ không! Hic, nhưng biết trách tui sao được, tại lúc đó tui đang … nằm trong chăn ấm nè, rồi gió ngoài trời thổi vi vu nè, hihi! Xong rồi lại đang hạnh phúc lắm lắm nữa. Nhưng mà đúng là ngủ quên như thế thì chẳng hay tẹo nào. Ủa, mà cũng tại anh yêu cơ, sao lúc anh về lại không gọi tui với chứ! Hi, có lẽ là anh thấy tui ngủ say quá, nên không … nỡ gọi chăng ^^! Chà, yêu anh quá đi thôi, giờ tui vẫn như tủm tỉm cười nè! Anh vẫn đang ôm tui, chắc chắn là vậy … Ngoài khe cửa sổ, tui thấy một chút sáng, ánh sáng của một ngày mới đó … Tui khẽ mở điện thoại, giờ mới là 6h kém thôi, có lẽ tối qua anh yêu của tui về hơi muộn … Vì tui mở thấy có tin nhắn của anh đến lúc 10h kém là: “Vợ à, anh sẽ về muộn hơn chút đó, đang dạy dở Tũn và Tí bài này ^^! Em buồn ngủ thì cứ ngủ trước nhé ^^! Yêu em!”. Tui khẽ cầm lấy tay anh, tui nhìn vào đó, lại thêm một lần nữa đôi nhẫn chúng tui chạm vào nhau … Tui nhớ lại những gì tối qua, những điều mẹ anh đã nói với tui … Anh yêu bà anh lắm, nhưng anh còn yêu tui gấp trăm lần … Thế mới biết rằng tui có vị trí quan trọng như thế nào với anh … Đôi khi tui từng nghĩ, rằng nếu như một ngày, nếu một ngày mà ông Trời bắt chúng tui phải xa nhau lần nữa, thì có lẽ chỉ là anh xa tui thôi, vì anh là tất cả của đời tui, tui làm sao có thể bỏ anh được. Làm thế chẳng khác nào tui từ bỏ cuộc sống này. Nhưng giờ thì tui thấy … vui lắm, vì tui biết, tui đã chiếm trọn con tim anh, anh sẽ không bao giờ xa tui, không bao giờ bỏ mặc tui, và như thế, chúng tui sẽ mãi mãi không bao giờ phải lìa xa nhau lần nào nữa … Cuộc sống rồi sẽ mãi như thế, mặc cho cái gì gào thét, cái gì trôi chảy … Anh yêu của tui đang ngủ say nè, tui ngắm anh, ngắm từng hơi thở của anh, nghe từng tia nắng từ anh, nhìn từng nhịp đập của anh. Giờ tui cảm nhận tình yêu của anh bằng tất cả giác quan, tui yêu anh nhiều lắm … Tui khẽ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay tui và anh, hai chữ Love như quyện vào nhau, thật đẹp làm sao! Hôm qua mẹ anh đã thấy nó, nhưng bác ấy không hỏi. Cũng đúng thôi, đôi nhẫn này trên tay anh và tui thì còn gì phải hỏi nữa, nó đã chứng minh cho tất cả rồi, bác hỏi vào thì chỉ bác thấy đau lòng thôi. Nó thật lấp lánh, nó thật sáng làm sao! Tự dưng tui nhớ lại màu của bong bóng xà phòng, khi mà nó sắp vỡ! Đó là từ màu tím của hai màu xanh lam và xanh dương pha trộn, cho đến một màu trắng tinh khiết, rồi nó … vụt tắt … Liệu tình yêu của chúng tui có bao giờ vụt tắt như thế không! Có lẽ là không, vì tui và anh sẽ “thổi lại bong bóng tình yêu”, không để cho nó vụt tắt đâu!

Thời gian thấm thoắt trôi như đưa thoi, cái không khí của những ngày giáp Tết thật náo nhiệt, thật tưng bừng nhưng cũng đầy bận rộn và chóng mặt. Đã gần 3 tuần kể từ ngày đầu tiên mà mẹ anh tới thăm anh. Thật nhanh chóng làm sao … Tui cứ ngỡ như chỉ là ba ngày thôi, nhưng sự thật rằng hôm nay đã là 23 tháng Chạp, tức là ngày Táo quân về chầu trời đó ^^! Tui hạnh phúc lắm, trong thời gian vừa qua, có thể nói không chưa từng có khoảng thời gian nào khiến tui hạnh phúc như thế … Mọi chuyện vẫn như vậy, vẫn thật êm đềm và hạnh phúc làm sao! Hằng sáng, tui vẫn thức dậy trước anh chút xíu. Tui với tay ra khẽ kéo chăn lên chút, ôi lạnh quá, cái không khí mùa đông vẫn đang níu kéo này vẫn thật khiến ta run lên vì lạnh cóng. Tui rụt nhanh tay lại, rồi khẽ kéo chăn ấm cho anh, khẽ nhìn anh mỉm cười … Nghe từng cơn gió mùa thổi gào thét ngoài kia, tui biết thời tiết lạnh giá khủng khiếp luôn. Nhưng không vì thế mà tình yêu của chúng tui nguội lạnh đi, mà ngược lại, nó ngày càng ấm nóng, cảm tưởng như đôi tim chúng tui cả ngày bị thiêu đốt vậy! Hằng sáng, anh vẫn trao tui một nụ hôn của ban mai, của bình minh ấm áp, tui cũng trao cho anh tất cả vòng tay và ánh mắt của mình, để rồi sau đó, cả tui và anh cùng ngượng đỏ cả mặt … Anh của tui lúc ngượng trông ngộ lắm, mặt thì đỏ lên, lại cứ chớp chớp mắt, hihi … Càng bên anh, tui càng thấy anh đáng yêu nhưng cũng đầy mạnh mẽ và nghị lực làm sao. Anh vẫn không hề lay động khi mẹ anh, bác ấy hằng ngày vẫn đến “thăm” anh, vẫn như có lời muốn khuyên anh hãy trở lại, rằng bác ấy đã đau khổ lắm rồi … Nhưng anh vẫn khăng khăng quan điểm: “Khi nào ba mẹ chịu chấp nhận Tú là vợ con, thì con sẽ về!” … Tui cũng đã nói với anh, rằng mẹ anh có ý định “trợ giúp” cho cuộc sống của chúng tui, nhưng anh gạt phắt đi, anh bảo rằng anh sẽ nuôi sống tui bằng chính đồng tiền anh kiếm được, anh sẽ làm tất cả vì tui. Những khi nghe như vậy, tui cảm động lắm, cảm động rưng rưng nước mắt, trong khi mẹ anh thì nước mắt tuôn ra vì đau đớn, tuyệt vọng! Lắm khi bác ấy trông tuyệt vọng quá, tui còn thấy động lòng, thấy như muốn buông xuôi, thôi thì mình là kẻ phá hoại hạnh phúc của gia đình anh, mình ra đi là đáng rồi … Nhưng những lần đó, anh lại là người tiếp cho tui niềm tin và sức mạnh ở tương lai, anh vẫn không bao giờ bỏ tui, không bao giờ có ý định xa tui dù chỉ là một thoáng. Tui biết, và tui cũng đã nhiều lần khóc một mình khi nghĩ đến mẹ anh, nghĩ tới những nỗi đau mà tui gây ra cho ba mẹ anh, nhưng cũng ngần đó lần, anh lại bên tui, an ủi và truyền cho tui thật nhiều niềm tin sức mạnh. Tui biết anh cũng đau đớn lắm, bác ấy là mẹ anh mà. Tui là người ngoài, tui còn thấy như muốn đầu hàng trước tình cảm thiết tha và ý chí của bác, nữa là anh – người con trai yêu quý của bác. Nhưng biết làm sao, anh luôn khăng khăng giữ tui bên cạnh, anh một mực làm cho mẹ anh đau đớn, cho bác khóc sưng cả mắt chỉ để bảo vệ, chăm sóc và yêu thương tui thôi. Đôi khi tui cũng thấy tui là con người ích kỉ, tui chỉ nghĩ tới bản thân tui, nghĩ cho hạnh phúc của tui, tui nào có nghĩ gì tới hạnh phúc của ba mẹ anh, nghĩ cho suy nghĩ của họ. Tui biết anh cũng trăn trở nhiều lắm, có những đêm tui thức giữa chừng, thức vì chẳng hiểu sao nữa, tui thấy anh vẫn chưa say, chắc anh đang bộn bề trong đầu biết bao nhiêu suy nghĩ. Những khi đó, anh vẫn ôm tui chặt lắm, nhưng tui thì mắt đã đỏ hoe lên vì thấy mình là kẻ vô dụng, là kẻ làm anh khổ rồi. Tui chỉ biết ôm anh chặt hơn, cố gắng truyền bao hơi ấm cho anh, để rồi lại từ đó, tui chìm vào trong giấc ngủ yên bình, trong vòng tay và hơi thở nhẹ nhàng, nồng nàn của anh. Nhưng tất cả những nỗi buồn lo trên cũng chẳng thể nào làm lu mờ đi được bao quãng thời gian hạnh phúc của chúng tui trong thời gian này – khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tui từng có! Hằng sáng, Tui vẫn hay ngắm anh khi mà tui thức trước. Rồi khi anh dậy, tui chuẩn bị quần áo cho anh sẵn sàng, đợi anh tập thể dục xong là chúng tui đi ăn sáng, và sau đó thì anh đưa tui đi làm nè, rồi anh lên lớp nè. Trưa thì anh vẫn đón tui, còn chiều thì vẫn dạy tui học, tui vẫn hào hứng và chìm đắm vào từng lời giảng, từng nụ cười của anh! Ôi, nghe kể như thế này chắc các bạn không thể tưởng tượng nổi đâu, nhưng tui thì hạnh phúc ngất ngây, hạnh phúc như đang sống trên thiên đường vậy! Xa anh có một phút, một giây thôi, mà tui cũng nhớ anh cồn cào gan ruột rồi, lúc nào tui cũng chỉ mong anh luôn bên tui mãi, để tui nép vào bờ vai anh, tui được ánh mắt và nụ cười anh sưởi ấm. Mà anh yêu của tui có khi lãng mạn lắm đó nha, có khi anh đi đâu đó, rồi trở về trong tay là một bó hồng nhung chao ơi là đẹp, anh tặng tui rồi “thơm trộm” lên má tui, làm cho tui ngượng chín cả mặt vì ngượng và hạnh phúc, mỗi khi như thế, anh chỉ bảo rằng tui còn … má tui còn đỏ hơn cả hồng nhung nữa >.<! Hi, rồi có khi tui cũng lãng mạn với anh. Khi anh đang tắm nè, tui tắt điện ngoài đi, rồi thắp nến lên, khi anh ra thì … Ôi thôi khỏi nói, anh bất ngờ như thế nào rồi. Rồi khi đó, anh lại nhẹ nhàng đến bên tui, ôm lấy tui trong vòng tay ấm áp, mặc cho gió rét có thổi như thế nào chăng nữa. Và có những tối, học bài xong rồi, tui cứ thẩn thơ đứng ngoài cửa đợi anh về. Anh vẫn dạy cu Tí và bé Tũn học mà … Bọn chúng quý anh lắm, và anh cũng quý bọn nhóc lắm … Có khi tui thấy anh cười thật hạnh phúc khi anh trêu đùa bọn nhóc, những khi đó, trong tui dâng lên niềm cảm xúc thật lạ … Lạ lắm! Rồi có những khi bọn nhóc đang làm bài tập, anh được “giải lao” là anh gọi hay nhắn tin cho tui liền à, hihi! Có cách nhau một bức tường nhà thôi, nhưng anh cũng dặn dò tui đủ thứ nè, nào là: “Vợ đi tắm đi, không cần đợi anh đâu ^^! Tắm xong nhớ lau khô người ngay, không cảm lạnh thì khổ đó ^^!”. Hay lại như “Vợ làm xong bài tập anh giao chưa, làm chưa xong mà lại bỏ dở thì về “biết tay” anh đó nha ^^!”. Hi, dường như mỗi ngày của tui đều là ngày của anh rồi! Vì sáng nè, tui nghe anh nói Anh Yêu Em, trưa về cũng Anh yêu Em, rồi tối nữa, cũng Anh yêu Em, hihihi! Một ngày mà không được nghe câu nói Anh yêu Em từ anh (giả dụ thế thôi nha, chứ ngày nào mà anh chẳng nói thế với tui đến cả chục lần, nhưng tui nghe mãi mà không bao giờ chán cả, hihi, lại còn thấy đỏ mặt lên vì ngượng và hạnh phúc nữa chứ ^^!), tui như thấy tim mình se lại vì buốt giá vậy. Thế nên, tui cũng hay nói Em yêu Anh với anh lắm, và những khi đó, anh lại hôn lên môi tui, ôm chặt tui trong vòng tay mạnh mẽ của anh … Hihihi, nói thế lại đâm ra ngại với các bạn, nhưng mỗi ngày chúng tui … kiss nhau tới cả … hai chục lần ý chứ ^^! Lần kiss cuối cùng của một ngày luôn luôn là trước khi chúng tui chìm vào giấc ngủ, anh luôn hôn nhẹ lên môi tui một cái, rồi anh chúc tui ngủ ngon, anh ôm tui chặt trong lòng. Hi, nghe thì nhiều thật, nhưng lần nào kiss, tui lại có một cảm giác khác nhau, đều lâng lâng, hạnh phúc tràn trề, nhưng dường như cảm giác của đôi môi thì luôn thay đổi… Khi dâng tràn, khi mãnh liệt, nhưng khi chỉ nhẹ nhàng như khêu gợi thôi … Hi, mà anh yêu tui tới đón tui rồi nè các bạn à, vui quá là vui … Anh làm tui đợi mãi, làm tui cứ đợi không biết làm gì, để rồi cứ liên tục nhớ về anh rồi tủm tỉm cười, làm mấy chị cứ trêu, rồi các bạn lại phải đọc những dòng suy nghĩ trên của tui, hihi! Mà từ hôm nay anh cũng được nghỉ Tết Nguyên Đán rồi, vậy là từ mai anh sẽ được nghỉ cho tới sau Tết luôn ^^! Hi, vậy là chiều nay, anh và tui sẽ đi … thả cá chép về trời, yeah!

Loading disqus...