Thế rồi, anh và tui đi ăn sáng! Ra khỏi nhà nghỉ rồi, một số người cứ nhìn chúng tui, như thể lạ lắm ý! Kệ họ, họ muốn nghĩ gì thì nghĩ, họ muốn nói gì thì nói, giờ tui không quan tâm, tui đang hạnh phúc bên người mình yêu, chẳng gì có thể khiến tui bận tâm được nữa! Trước kia, tui thường hay ngượng khi cùng anh vào chốn đông người, mọi người vẫn hay chỉ trỏ, rồi bàn tán khi thấy anh khoác tay tui đi. Nhưng giờ thì không nữa, tui tự hào vì tình yêu này của chúng tui, tui có thể tự hào mà nói với mọi người xung quanh rằng, tui yêu anh, và chúng tui yêu nhau ^^! Vui quá, lâu lắm rồi, tui mới lại được cùng anh đi ăn sáng, cùng anh đi dạo trong thời tiết giá lạnh như thế này (hơi bị dở hơi các bạn nhỉ ^^!) … Nhưng giờ thì tui không còn bị giá lạnh làm tê cóng nữa, tui đã có “Mặt Trời” ở bên, đó là anh, đó là tình yêu này của chúng tui ^^! “Mặt Trời” này không chỉ xua tan giá lạnh từ những cơn gió kia, mà còn xua tan đi bao điều cay độc trong miệng lưỡi của người đời! Có anh ở bên, tui chẳng sợ gì nữa, tui chẳng phải buồn lo gì nữa … Và thế rồi, buổi sáng hôm đó, tui thì vẫn được dặn dò là đợi anh ở đây, ở căn phòng này, anh “ghé” qua nhà chút ^^! Mà hình như sáng nay, khi tui nhắc lại chuyện anh nên về nhà, thì anh có vẻ gì đó đăm chiêu và trầm lặng sao ấy, tui cũng không dám khẳng định điều gì, nhưng có lẽ là chuyện gì đó không hay cho lắm! Tui đoán là anh đang giận ba mẹ anh khi anh thấy thái độ của tui hồi tối qua, khi mà anh hỏi tui có phải vì ba mẹ anh mà tui mới cư xử lạ như thế không! Hic, có thể là như thế lắm. Mà không biết chuyện gì đang xảy ra sáng nay nữa, giờ mà anh yêu của tui vẫn chưa thấy về, anh bảo là chỉ ghé qua chừng tiếng đồng hồ thôi, vậy mà giờ đã hơn 2 tiếng trôi qua rồi! Hi, có lẽ anh đang bị mẹ anh cho ăn … roi chăng, vì tội tối qua ngủ ngoài mà không nói gì chăng, hihii ^^! Thôi, chắc không sao đâu, anh yêu của tui đã lớn rồi mà, vả lại mẹ anh mà đánh anh, thì tui dám cá là không bà mẹ nào là không đánh con mình nữa ^^! Mấy lần tui định gọi cho anh, rồi cả nhắn tin hỏi xem anh đang làm gì, nhưng lại thôi, có lẽ anh đang bận gì đó, tui không nên làm phiền lúc này! Thường thì khi mà “xa” tui, anh vẫn thường liên lạc với tui ngay khi có thể mà, vậy mà giờ sao lại … Có lẽ anh đang có chuyện gì đó quan trọng lắm, nên mới như thế, tui biết vậy nên đành ngồi đây đoán già đoán non, chẳng đoán ra chuyện gì nữa! Thế rồi, lại thêm một giờ đồng hồ nữa trôi qua, tui thấy trong lòng phấp phỏng không yên, giờ mà anh yêu của tui vẫn chưa điện thoại cho tui một lần nào, tui cứ nhìn vào chiếc điện thoại mà chờ, mà đợi … Hic, lo quá, chẳng lẽ có chuyện gì không hay xảy ra với anh???!!! Ôi, không phải chứ, cầu mong đừng như vậy, cầu mong sẽ không có thêm bất cứ chuyện gì xảy ra nữa … A, tui thấy rồi, anh yêu của tui về rồi, hihi, vui quá! Tui đúng là … Làm gì có chuyện gì chứ, anh yêu của tui vẫn bình an nè, vẫn … Nhưng, anh đang làm gì thế, sao anh lại lôi theo cái va ly to đùng vậy, trông hệt như ai đó đang ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay ra nước ngoài vậy …
_Anh … anh xin lỗi! Anh về hơi trễ phải không em!
_Dạ … không ạ…
Hic, hình như là có chuyện gì thật! Trông anh yêu của tui lúc này có gì đó tức tối, buồn bã, lại có cả yêu thương và quyết tâm trên khuôn mặt anh! Tui thấy hơi sợ lúc này, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, nhưng tui chưa dám hỏi anh, tui cũng không dám bảo rằng anh về muộn … Rồi anh nhìn tui, anh nhìn tui cười, nụ cười gì đó hơi lạ, hơi buồn, nhưng có vẻ rất hạnh phúc … Tui ngạc nhiên lắm, cứ thế mà mở tròn mắt ngạc nhiên … Không hiểu có gì đã xảy ra nữa, tui đang tò mò lắm nè …
_Anh … sao anh lại … mang theo chiếc ….
_À…. Anh …. Anh … anh bỏ nhà rồi ^^!
Hả, cái gì, cái gì chứ! Tui … tui … có nghe nhầm không??? Hay tui… tui đang bị lãng tai hả các bạn! Anh yêu của tui bỏ nhà, chuyện này có thật không vậy !!!
_Sao… anh … anh …
_Hì, anh không đùa em đâu, anh bỏ đi thật mà ^^!
Hic, vậy là tui không nghe nhầm! Thật là không thể tin nổi, tại sao chứ! Tại sao tự nhiên anh lại bỏ nhà mà đi, vừa rồi mọi chuyện vẫn êm đềm lắm mà, chẳng lẽ là vì… là vì ….
_ “Miu yêu” của anh đừng ngạc nhiên như thế chứ! Vừa rồi anh đã về nhà, và anh đã to tiếng với ba mẹ anh ….
Hic, giờ thì tui có vẻ như bắt đầu tin rồi! Anh đang ngồi xuống bên cạnh tui, anh không nhìn vào tui, mà anh nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, anh nói tiếp …
_Em biết không! Anh về nhà, và anh đã hỏi mẹ anh! Rằng tại sao trong thời gian qua, họ lại giấu anh về em … Tại sao họ lại không cho anh biết rằng chúng ta đã từng rất yêu nhau … Nhưng …
Hic, tui biết, tui biết được câu trả lời của mẹ anh rồi! Chắc chắn rằng bác đã nói rằng, bác làm thế chẳng qua là vì muốn tốt cho anh, muốn anh trở lại “bình thường”, hic! Nhưng … nhưng … chỉ vì thế mà anh bỏ nhà đi ư …
_Anh nè! Em thấy anh làm như vậy là không … nên! Dù sao thì bác gái cũng chỉ muốn … anh luôn được tốt lành thôi! Anh làm thế chắc hai bác buồn lắm …
_Em … Cám ơn em! Nhưng anh …. Mà mẹ anh muốn tốt cho anh, sao lại bắt anh không được yêu em nữa, mẹ anh muốn anh phải chết sao! Em nói đi, họ muốn tốt cho anh mà bắt anh phải xa em à! Họ làm thế là giết anh, sao họ không hiểu chứ!
Hic, tui biết khuyên anh yêu của tui sao đây! Tui cũng đang xúc động lắm, xa tui nghĩa là anh cũng không thể sống nổi, cũng như tui, xa anh là tui không thể sống nổi nữa … Nhưng anh làm thế, liệu có quá đáng lắm không. Tui cầm tay anh, bàn tay anh thật to và ấm làm sao… Tui nói trong sự chân thành của con tim và cả lí trí …
_Em hiểu! Nhưng, nhưng dù sao thì họ vẫn là những người sinh thành ra anh! Anh làm thế thì họ sẽ rất buồn, anh hiểu không! Em tin rồi một ngày, họ sẽ hiểu ra, rằng tình yêu của chúng ta không có gì là sai trái cả …
Rồi anh nhìn tui, một cái nhìn đầy ân cần và trìu mến …
_Cám ơn em, anh cũng biết điều đó! Anh cũng yêu họ lắm, họ là gia đình của anh, họ đã nuôi nấng anh, dạy dỗ anh nên người … Nhưng em biết không, anh ra đi, chỉ tại vì … Vì … họ đã nhạo báng và xỉ nhục … em đó …
Tui nghe mà thấy trong lòng ngỡ ngàng đôi chút! Nhưng rồi, tui không thấy tủi thân, vì tui đã quen với những lời nhạo báng như thế rồi, giờ tui chỉ thấy thương cho anh yêu của tui, anh đang khóc, anh đang rơi từng giọt nước mắt ra, có lẽ anh không thể chịu nổi khi ba mẹ anh lại xúc phạm và phỉ báng tui … Anh yêu tui lắm, tui biết mà, huhu! Nếu như giờ có ai xúc phạm anh, phỉ báng anh, thì tui cũng sẽ không để yên, tui cũng sẽ khóc như anh lúc này thôi! Nhưng … Thật nghiệt ngã làm sao, người phỉ báng đó lại chính là người sinh thành ra anh … Hic, tui không trách gì hai bác, khi người ta đã nóng giận, không còn giữ được bình tĩnh, thì lời nói và hành động của họ thường đi quá giới hạn … Có lẽ là như vậy …
_Anh … Em … không sao! Anh ….à, có lẽ vì nóng giận quá, nên hai bác mới nói như vậy thôi! Rồi khi họ đã bình tĩnh, thì ….
_Không! Em không biết họ đã nói gì đâu! Anh không thể chịu đựng được khi nghe thấy những điều đó, khi nghe thấy người anh yêu lại bị xỉ nhục như vậy … Anh … Anh không muốn nhìn thấy họ lần nào nữa … Em có hiểu không …
Hic, tui … tui hiểu chứ! Nhưng tui … không muốn hiểu, huhu! Tui không muốn vì tui mà cơ sự lại ra nông nỗi này … Mà chẳng lẽ họ lại để anh ra đi sao, mẹ anh vốn yêu anh lắm mà …Tui vỗ về anh, trông anh lúc này như một đứa trẻ … Tui không biết nói gì nữa, tui không biết khuyên anh như thế nào cả … Tui đành tỉ tê tâm sự, mong anh hiểu những gì tui muốn nói …
_Anh biết không! Em còn nhớ hồi nhỏ, em thường hay nghịch bẩn, hay rong chơi! Mẹ thường hay vì thế mà mắng em lắm! Rồi lắm khi em buồn, em cứ nghĩ họ không yêu thương gì em, em muốn bỏ ra đi, em muốn rời xa họ! Rồi những lúc đó, em mới biết rằng họ còn yêu thương em nhiều lắm …
Rồi anh nhìn tui, gương mặt anh thật điềm đạm lúc này, tự dưng tui lại thấy mình như trẻ con quá …
_Cám ơn em! Nhưng … dù sao thì lần này … không chỉ anh muốn bỏ đi, mà …. Mà ba anh cũng đuổi anh đi ra khỏi nhà, mặc cho mẹ anh có van xin …
Hic, giờ thì tui … Tui hết lời khuyên anh yêu của tui rồi! Thà rằng anh tự ý bỏ đi, thì tui khuyên còn được, nhưng đằng này, thì… hic… Vậy là hết đường rồi … Rồi tui mỉm cười nhẹ, tự dưng tui lại không giấu nổi niềm vui nho nhỏ đang lớn dần trong con tim tui chứ! Anh giờ đã bỏ đi, vậy là anh sẽ …. Bên tui, bên tui suốt, hihi! Như vậy thì tui sẽ được bên anh yêu của tui suốt ngày nè, rồi chúng tui sẽ luôn bên nhau, chăm sóc và yêu thương nhau, chắc hẳn là như thế mà, hihi! Anh đã xách theo đồ đạc của anh đến đây rồi...
Hic, tui cũng không biết mình nghĩ như thế này có “tội lỗi” không nữa, nhưng tui thấy … vui vui ^^! Thôi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, cũng như ly nước đã đổ đi không thể vớt lại được, đành phải chấp nhận thôi! Ủa, mà chẳng nhẽ chúng tui cứ ở nhà nghỉ mãi hay sao, giá đắt lắm, làm sao mà ở mãi được …
_Uhm, vậy … vậy là …
_Hì, thì từ giờ, anh sẽ đến sống cùng Vợ anh đó ^^! Được không em yêu ^^!
Hihihi, anh đúng là hay trêu tui, tui không cho anh ở cùng thì còn ai cho nữa ^^! Vả lại, giờ tui cũng còn có nhà đâu mà, hihi! Nghĩ tới hai chữ “ở cùng” mà tui thấy rạo rực cả lên …
_Hì, tất nhiên rồi ^^! Anh nè, vậy thì cuối cùng thì ta cũng phải tìm một nơi nào khác để ở, giá nhà nghỉ đắt lắm …
_Uhm, em nói có lý! Vậy chiều nay ta đi tìm nhà trọ nhé ^^!
_Hi, vâng ạ ^^!
Hì, vui quá! Anh bị đuổi khỏi nhà mà tui vui thế này, thấy … áy náy ghê ^^! Hic, thôi, nghĩ gì nhiều chứ! Giờ thì lo ăn trưa đi, rồi mọi chuyện sẽ tính sau …