Tui lại ôm chặt anh yêu của tui hơn! Tui hạnh phúc lắm, giờ tui thấy sao tiếng nhạc Noel mới vui vẻ và ấm áp làm sao!
_Và anh đã đi theo lời con tim mách bảo! Anh đã đi ngay tới đây, và … và anh.. đã thấy em …em ….
_Hhuhuhu, em xin lỗi! Lúc đó, em dường như mất hết niềm tin … Em đã không còn chút niềm tin nào vào cuộc sống khi anh không nhớ gì về em nữa, và rồi em lại mất đi ngôi nhà thân yêu, nên em … Anh yêu ơi, từ giờ anh đừng xa em nữa anh nhé, em sợ lắm, huhu! Em nhớ anh … lắm …
_Em đừng nghĩ lại nữa! Anh đã ở đây rồi! Giờ anh sẽ không xa em đâu! Anh sẽ không để em chịu thêm đau khổ nào nữa! Nín đi nào em! Đừng khóc nữa, không anh … lại… khóc theo em … đó!
Đây là lần đầu tiên tui gọi anh ấy là anh yêu! Đã lâu lắm rồi, tui muốn gọi người tui yêu như vậy, nhưng giờ tui mới nói ra được … Và tui nghĩ đến Mun, nó đã chết dưới đống đổ nát kia, huhu …
_Huhuhuu, anh ơi, Mun …. Mun …. Chết rồi !!!
_Sao! Mun … Mun …
_Hhuhu, nó bị … chết vì bị … gạch đè … hhuuhu!
Anh lại ôm tui vào lòng, tui biết anh cũng đang đau buồn lắm! Anh cũng yêu Mun lắm, giờ nó chết đi, huhu! Hhuhuu, giờ tui nhớ Mun lắm, huhu! “Mun ơi, mày đã dưới suối vàng rồi, hãy yên nghỉ nhé! Tao xin lỗi, tao đã không thể theo mày, huhu! Tha lỗi cho tao nhé! Nhưng giờ anh ấy đã trở lại, và tao phải bên anh, tao sẽ chăm sóc cho anh cả cuộc đời này, tao sẽ yêu anh cả cuộc đời này, tha lỗi cho tao nhé Mun, huhu!”
_Em đừng đau buồn quá! Anh tin rằng, nó sẽ vui lắm khi biết em giờ đã bình yên! Có lẽ kiếp sau nó sẽ được đầu thai làm một kiếp khác đó em …
Tui biết anh đang an ủi tui thôi! Nhưng tui thấy nhẹ lòng đi … Có lẽ nó sẽ có được hạnh phúc hơn ở kiếp sau … Phải rùi, chắc chắn sẽ là như vậy …
Và thế rồi, tự nhiên bụng tui … réo lên òng ọc (ngượng quá) … Đúng rùi, cả trưa và tối nay, tui đã ăn gì đâu, tui làm gì còn bụng dạ nào mà ăn với uống … Anh nhìn tui, rồi anh nói …
_Em yêu của anh đói lắm phải không! Khổ thân Vợ anh, dạo này trông em gầy đi quá…
Tui ngượng, khẽ quay đi! Tui không nói gì cả, và tui thoáng thấy một giọt nước mắt vừa lăn qua má anh …
_Mình về nhé em! Giờ em cần phải ăn, phải giữ ấm lại …
_Nhưng … nhưng em … không còn nhà rồi ….
Tui suýt bật khóc lại khi nói ra điều đó! Nhưng anh ôm chặt tui hơn, anh nhìn sâu vào mắt tui, thật quá ấm áp làm sao …
_Anh biết! Nhưng hãy theo anh …
Thế rồi, tui ngồi sau xe anh, anh đang chở tui đi đâu đó! Chiếc xe đạp của tui thì tui gửi tạm ở nhà bác Trúc… Thật hạnh phúc làm sao, thật ấm áp làm sao! Đã bao lâu nay, tui đâu có còn biết cảm giác này là như thế nào, đã bao lâu nay, tui đâu còn được ôm anh như lúc này đây! Tui đang ôm qua lưng anh, thật vững chãi và ấm áp! Anh cầm tay tui rất chặt, rất ấm … Từng ngón tay to và dài của anh đan vào tay tui, dịu dàng nhưng mạnh mẽ lắm. Từng cơn gió cắt da cắt thịt thổi qua, nhưng chúng chẳng thể nào khiến tui thấy lạnh gì nữa, giờ tui đang tràn ngập trong ánh nắng ấm áp của tình yêu … Giờ tui đã có anh bên mình, tui chẳng còn thấy đau khổ và giá lạnh chút nào nữa …
_Ta đi đâu vậy anh? Chẳng lẽ … anh đưa em về … nhà anh!
_Hì, được không em ^^!
_Không, anh dừng lại đi, anh dừng lại ngay!
Rồi anh của tui dừng xe lại, anh quay lại nhìn tui, ngạc nhiên lắm! Tui rơi nước mắt! Không phải tui muốn làm anh buồn, muốn làm anh phải ân hận khi anh đã làm tui đau khổ như thế này, chỉ là vì tui không muốn gặp ba mẹ anh, không muốn gặp chị ta nữa … Rồi anh nắm chặt lấy đôi bàn tay tui, anh nhỏ nhẹ …
_Anh … anh xin lỗi!
_Không, không sao đâu! Anh không … có lỗi …gì …cả … Chỉ là…
_Nói cho anh đi! Có phải trong thời gian qua, ba mẹ anh và Thủy đã làm gì em không?
Tui muốn nói là không lắm, tui muốn anh yên lòng! Nhưng tui đã chẳng thể nào cất nổi lời nào, vì từng lời ba mẹ anh nói với tui hồi sáng, giờ vẫn nhói đau trong con tim … Thế rồi, dường như sự im lặng đã trả lời cho câu hỏi của anh! Anh vẫn cầm chặt đôi bàn tay tui, tui vẫn ôm qua lưng anh, tui vẫn đang ấm áp và hạnh phúc lắm, nhưng trông anh có vẻ gì đăm chiêu lắm, từ khi tui im lặng không nói! Tui không biết mình làm như thế là đúng hay sai, nhưng … tui thấy sợ khi anh cứ im lặng như thế này …
_Anh nè!
_Sao vậy “Miu yêu” ^^!
Hi, anh cười rồi, tui vui quá! Vậy mà tui cứ tưởng…. ^^!
_Anh sang bên Mỹ chữa trị, anh có … nhớ gì về em không ạ ^^?
_Hì, nhớ chứ ^^!
Tui hơi ngạc nhiên! Anh yêu của tui đang đùa để tui vui chăng?
_Anh nhớ chứ! Trước khi ra sân bay, anh đã gặp em! Lúc đó chỉ là một thoáng thôi, nhưng anh đã thấy em … Anh không hiểu tại sao lúc đó, anh lại rất có ấn tượng với em, cảm thấy rất lạ … Nhưng rồi, anh đau đầu quá, nên anh không muốn nghĩ nữa … Nhưng rồi “Dzợ iu” anh biết không, khi sang Mỹ rồi, hình ảnh em phóng xe lại đuổi theo anh, vẫn theo anh hằng đêm trong mơ đó ^^!
Hic, thì ra là anh có thấy tui đuổi theo anh, vậy mà … không thèm dừng lại >.<! Làm tui … Hi, nhưng giờ thì tui biết trách gì anh, hihi! Tui đang rất hạnh phúc mà ^^! Mà không biết anh yêu của tui nói có thật lòng không, nhưng tui vẫn thấy vui lắm cơ! Vì tui đã biết, rằng trong thời gian qua, nỗi nhớ của tui không hẳn là … đơn phương ^^!
Thế rồi, anh yêu của tui đưa tui vào một nhà nghỉ (cấm các bạn nghĩ bậy bạ lung tung, tại vì giờ tui không còn nhà rồi, biết đi đâu) … Anh dặn tui phải đắp chăn lại cho ấm, không được đi lung tung (làm như tui là em bé ^^ không bằng!), rùi anh đi … mua đồ ăn tối cho tui ^^! Ôi, vui quá! Tới giờ, tui vẫn như ngỡ ngàng về chuyện xảy ra đêm nay … Giờ đã hơn 10h đêm, mới chỉ hơn có 1 tiếng đồng hồ trước, tui còn như sắp chết vì đau khổ, vì nỗi nhớ anh giày vò con tim, vậy mà giờ … hhihihii! Mà đúng là giờ tui đang đói ghê, giờ bụng réo quá nè! Lúc nãy tui chẳng thấy đói gì cả, chỉ thấy đau khổ tột cùng thôi, hic! Giờ nghĩ lại thấy mình dại dột quá, chút nữa thì tui … Hic, tui mà làm thế, chắc anh yêu của tui sẽ ân hận và đau khổ lắm! May mà … may mà anh tới kịp, không thì … “Lạy Chúa, cám ơn Chúa vì tất cả! Vậy là con vẫn sống, con lại được sưởi ấm khi tình yêu trở lại! Tạ ơn Chúa!”… Hic, tự dưng tui lại khóc, tui lại khóc rồi! Tui khóc khi nhớ lại những gì xảy ra chiều nay! Vậy là tui sẽ phải vĩnh viễn xa mái nhà thân yêu của tui, mái nhà đã che chở cho tui khỏi bao nắng mưa, bao sóng gió, mái nhà đã gắn bó với tui 6 năm trời đằng đẵng nơi đây! Hhuhuhu, Mun cũng đã đi rồi, tui nhớ Mun lắm! Bao đồ đạc, tiền bạc, quần áo và sách vở của tui cũng bị chôn vùi trong đống đổ nát rồi, giờ tui đúng là không còn gì cả, không còn gì cả, ngoại trừ con tim và tình yêu này dành trọn cho anh yêu! Mà không biết tại sao ngôi nhà tui lại bị như vậy! Hình như nó đã bị phá đi, huhu! Sao ai lại nhẫn tâm làm như vậy chứ, hhuhu! Chẳng lẽ khi quy hoạch để biến bãi đất có cỏ xanh mọc (cái chỗ mà tui và anh 2 tháng trước vẫn hay chạy thể dục đó), người ta đã phát hiện ra tui ở trái phép, huhu! Nhưng chẳng lẽ, chẳng lẽ trước khi phá nó, người ta lại không báo cho tui, dù sao thì tui cũng sống ở đó bao lâu rồi … Nhỡ nhàng mà người phải chết vì bị gạch đè lại là tui, chứ không phải Mun thì sao, huhu! “Thôi, đừng khóc nữa Tú ơi, anh yêu mày về rồi kìa … Đừng khiến anh yêu mày phải bận tâm gì nữa, anh ấy đã chịu nhiều đau khổ lắm, chẳng kém gì mày đâu …”
_Đâu nào, “Dzợ iu” chìa tay ra, anh băng cho nào ^^!
Thì ra anh yêu của tui mua luôn băng cá nhân, hhihi! Anh nhẹ nhàng tháo từng miếng băng ra, anh băng bao vết trầy xước trên tay tui ^^!
_Hì, vậy “Chồng iu” của em cũng chìa tay ra, em băng cho nào ^^!
Anh nhìn tui ngạc nhiên và vui lắm, vì đây là lần đầu tiên tui gọi anh bằng một cái tên thân mật và … như thế mà ^^!Tui có cảm tưởng như anh đang muốn trao tui một nụ hôn nữa vậy ^^!
_Hi, vậy là “Dzợ iu” của anh chịu gọi anh là “Chồng” rồi, hihihihi, vui quá đi thôi!
Trời, trông kìa, có về đây để tui băng cho không thì bảo, lớn rồi mà còn nhảy cẫng lên như thế ^^!
Thế rồi tui băng từng vết thương cho anh yêu của tui! Thương quá, anh còn bị trầy xước nhiều hơn cả tui nữa! Chắc trong lúc đó, anh hoảng loạn lắm, trông xây xát nhiều thế này cơ mà, từng vết rách vẫn hơi rớm máu …
_Hi, anh xin lỗi! Nhưng giờ khuya rồi! Anh chỉ mua được cháo thịt nóng cho “Miu yêu” của anh thôi …
_Hi, cám ơn anh! Không sao mà … Nhưng … anh phải bón cho em đó nha, hihi!
_Hì, “Miu” mà không bảo, thì anh cũng “đè cổ” “Miu” ra mà bón cho đó ^^!
Thế rồi, anh yêu của tui bón cho tui từng thìa, từng thìa cháo một! Chà, thật nóng và ngon làm sao! Cái bụng tui nãy giờ biểu tình “đòi tăng lương, giảm giờ làm”, hhihii, giờ thì im re rùi ^^! Anh tỉ mẩn, nhẹ nhàng bón cho tui từng thìa một, rùi bao ánh mắt trìu mến của anh nhìn tui, nụ cười ấm áp tỏa nắng của anh lại chiếu sáng rực rỡ con tim tui, tui tủm tỉm cười, quay mặt đi … Tự nhiên bao kỉ niệm trong tui hiện về, hihi! Đó là lần tui bị bong gân, hằng sáng anh vẫn mua cháo rồi bón cho tui ăn nè, rồi khi tui bị ốm liệt giường phải nằm viện, anh cũng lại bón cho tui ăn nè, hihi! Những kỉ niệm đó đã gắn với quãng thời gian thật đẹp trước đây, và giờ cũng vậy …
_Em biết không! Nhìn em lúc này, anh thấy mình hạnh phúc quá!
_^^?
Hic, chả nhẽ trông tui tàn tạ thế này, mà anh lại thấy … hạnh phúc sao ^^!