Từ khi Anh đến Trang 11

Lần này thì hắn không cười nữa, mà nhìn tui vẻ gì đó thương thương. Tui hiểu mà, chắc hắn tội nghiệp cho tui. Tự nhiên tui thấy mình vô tư quá, giờ thấy hơi cay mắt rùi. Tui không thể chịu được mà cầm nước mắt khi ai đó tỏ ra hay thương hại tui. Tui hay mau nước mắt mỗi khi như thế lắm.

_Rồi đó, anh nghỉ đi, em tự làm được mà!

_Thui, cho anh giúp em nốt….

Không cho hắn nói hết, tui cắt ngang luôn:

_Không được cãi, anh giúp em nhiều thế rùi, giờ lại bị thương thế, em áy náy ghê. Anh muốn em nợ anh luôn à!hihi

_Nhóc đúng là ….

_Là sao?

_Đáng yêu quá!

Oái, hắn nói gì vậy. Mặt tui đỏ và nóng hết nè. May mà sau đó hắn quay ra ngoài, rùi vào nhà luôn, chứ không chắc tui phải lấy nước tạt vào mặt thui. Sao nghe thế mà tui vui quá, hắn nói thế tuy chỉ là vô tư, nhưng mà con tim tui như hưởng ứng lắm, tui biết mà. Mà sao hắn cứ phải nói như thế nhỉ, hắn có biết mỗi lần hắn nói như thế, là tui lại… vui lắm không! Hihihi…

Xong, cuối cùng thì cơm canh cũng xong, tui bê mâm lên nhà, hắn thì đang ngồi đọc sách, hình như chăm chú lắm.

_Tới giờ cơm rùi đó nha, tự xuống hay là để em “bế” xuống nào!

_Ui, nhóc bế anh đi, anh mệt quá rùi nè,hihi!

_Thui đi, em đùa thế thui, anh xuống ăn đi.

Thế là hắn xuống ngồi vào mâm, tui quả thực ái ngại ghê. Trong mâm thì ngoài cơm ra, chỉ có rau muống luộc và đậu phụ rán chấm tương, và… thế thui. Hắn thì không khách sáo, ăn… ngon lành luôn, lại còn kêu là xưa nay ít được ăn những món ăn dân dã thế này, nên giờ thấy ngon miệng lắm. Tui chỉ cười trừ, ngon miệng hay không thì tui không biết, hắn thì ăn hùng hục, miệng nhai đầy mà vẫn tranh thủ hết lời … khen tui, thế mới chết không chứ. Tui thì ăn mấy món này quanh năm suốt tháng rùi, giờ nhìn vào đã ngấy nữa là ăn, chẳng qua là do kinh tế như thế, cái ăn cũng chẳng khá lên được. Tui nhớ mấy năm trước, có lần mưa ròng rã cả tuần liền, không bán được sách nên tui phải ăn… khoai thay bữa. Bữa đầu còn thấy ngon, ăn được cả rổ luôn, tới bữa thứ hai, rùi thứ ba, rùi thứ mười mấy, chao ôi là chán, là ngấy, là đói meo cả bụng. Hình như cái gì ăn lần đầu cũng thấy ngon, rùi ăn mãi cũng chán. Hắn thì đúng là ít khi ăn mấy món của … “nhà nghèo” này, nên ăn hùng hục luôn… ba bát! Nhìn hắn ăn thế này, tự dưng trong lòng tui ngập tràn một niềm vui, hạnh phúc khó tả. Lâu lắm rùi trong tui mới có được tình cảm sum vầy và ấm áp thế này, nhất là với hắn. Trông lúc này, tui và hắn giống như một…gia đình nhỏ vậy, tuy nghèo nhưng đầm ấm, hạnh phúc làm sao. Hic, nhưng sao mà như thế được, mày tưởng tượng hay quá đó Tú ơi, tượng tượng cái gì thực tế với mày chút chứ, đúng là “đũa mốc đòi chòi mâm son”, mày sao xứng với hắn, với lại mày là con trai mà, sao mà “đầm ấm” với chả “hạnh phúc” chứ. Mày đáng vào viện tâm thần lắm Tú à, chị Mai kia kìa, mới xứng với hắn, mày tỉnh lại đi.

Nghĩ tới chị Mai, nỗi thắc mắc trong lòng tự dưng trào dâng trong tui. Đó là, hắn nghĩ sao về chị Mai??? Hắn ăn xong rùi, lăn kềnh ra ngồi luôn. Tui cũng ăn xong, dọn mâm rùi hắn đòi rửa bát cho tui chứ, hic, cảm động quá luôn. Tui bảo tới tối tui rửa bát luôn thể, rùi như tiện thể lắm lắm, tui vừa đưa cốc nước cho hắn vừa giả bộ tươi cười hỏi:

_Anh thấy chị Mai sao?

_Sao là sao? Ý nhóc là gì?

_Thì ý em là anh thấy chị ý là người như thế nào đó?

_À, thì………

_Sao ạ?

Tui ngồi xuống bên hắn, trên giường tui. Vì nhà tui chẳng mấy khi có khách, nên tui chẳng phải sắm sửa bàn ghế làm gì, có gì thì tui cứ ngồi ngay trên giường tui nè.

_Thì quả thực là chị ấy xinh xắn, dễ thương, lại thông minh, hoạt bát. Rất có khiếu nói chuyện và vô cùng tự tin!

Chà, chị Mai đúng là có biết bao nhiêu là điều tốt, điều hay. Hắn mới tiếp xúc với chị có một chút thế thui mà đã biết thế rùi, tui cũng phải thừa nhận là những điều hắn nói là đúng. Chị Mai như thế, quả thực là đáng ngưỡng mộ, đáng để cho hắn yêu lắm. Còn tui, “đáng yêu” theo ý hắn ư?? Ôi không, tui đáng yêu gì chứ, à, cũng đáng iu chứ, nhưng mà yêu thì không đáng chút nào. Hic, có ai lại muốn yêu một đứa vừa nghèo lại vừa mồ côi, bán sách như tui! Nghĩ vậy mà lòng tui lại nao nao buồn, cái buồn quả là khiến con người ta khó chịu thật.

_Hình như nhóc có chuyện gì à? Anh thấy nhóc lạ lắm!

_À không, em chỉ thấy nóng chút thui. Anh buồn ngủ không, nếu có thì anh ngủ chút đi. Vất vả hộ em cả buổi sáng còn gì!

Hình như là tui nói đúng thật, vừa nói xong thì hắn đặt đầu xuống giường luôn. Lại kêu nóng và bắt tui quạt cho hắn ngủ chứ, hay ghê ha. Uh, quạt thì quạt, có sao, ủa, mà tui hay mềm lòng vậy???

************************************************** **

Vừa quạt cho hắn, vừa nhìn hắn ngủ ngon lành thế này, tui thấy mình mới hạnh phúc làm sao. Hắn lúc ngủ mà vẫn đẹp trai quá, vẫn cuốn hút quá cơ. Tui tay thì cứ quạt, còn mắt thì thỉnh thoảng lại … liếc hắn một cái, rùi miệng thì lại tủm tỉm cười. Trời đã về trưa thật sự, cái nắng oi ả khiến tui cũng muốn lăn ra ngủ theo quá. Rùi tui hơi nhích người nằm xuống bên hắn, rùi tay vẫn quạt đều đều, rùi hình như, hình như chính tui lại lăn ra ngủ ỏ đây, bên hắn….

Lim dim được một lát, tui tỉnh lại thì hình như là tui đã ngủ… hơi lâu. Và cái nguyên nhân của sự lạ đời này là gì, được nằm bên hắn ư? Ôi không, lắm khi trong cái nắng nóng oi bức của mùa hạ này, được nằm ngủ trong gió mát thì con người ta dễ cho mình ngủ thêm ít nhiều chứ, và cái mát kia ở đâu ra trong hoàn cảnh này của tui? Chẳng ở đâu xa lạ cả, mà là từ … hắn kìa. Trời ạ, tui không biết hắn dậy từ lúc nào nữa, chỉ biết là khi tui tỉnh dậy, đã thấy hắn nằm chống tay đỡ đầu, tay kia thì cầm quạt tay, quạt cho… tui ngủ!!!! Còn hắn thì … cởi trần, hichic, tay vẫn chống như thế và quạt cho tui, và nhìn tui … ngủ. Ui, ngượng quá, bảo quạt cho hắn ngủ mà hóa ra tui lại lăn ra ngủ thế này nè, hic. Hắn thấy tui vừa mở mắt, thì nhìn tui cười toe. Tui tí nữa thì lăn xuống giường (bất ngờ quá mà), may mà giữ được bình tĩnh, vội vàng ngồi dậy, hỏi hắn:

_Anh dậy từ lúc nào vậy, không phải anh đang ngủ à?

_Hì, anh đang ngủ chứ, nhưng tự nhiên thấy nóng quá, nên thức à. Thức thì thấy nhóc lại đang ngủ, nên anh quạt cho nhóc ngủ luôn. Trông nhóc ngủ ngon ghê.

Hic, Tú ơi là Tú, ngại chưa. Đúng là mê ngủ cho lắm. Tui ngại quá, chạy luôn ra đằng sau nhà, rửa mặt đã, cho tỉnh lại và cho mặt đỡ đỏ vì ngượng nè. Đã 2h rưỡi rùi, tui nhớ lúc tui còn tỉnh thì mới có gần một giờ, vậy là hắn quạt cho tui tới tiếng rưỡi đồng hồ. Hic, không biết hắn làm gì trong khi tui ngủ nữa, chẳng lẽ là cứ quạt và … nhìn tui sao!!! Ui, nước mát quá, giờ nghĩ lại như thế, tui thấy vừa ngượng lại vừa thú vị làm sao,hihi!!

Hắn vẫn cởi trần như thế, đứng ngay sau tui từ lúc nào. Tui quay lại, giật cả mình, hic, hic, sao mà có thân hình đẹp vạm vỡ thế chứ ^^! Nãy tui có thấy, nhưng phần vì mắt chưa tỉnh hẳn, phần vì ngại nữa nên tui không để ý lắm, chỉ cố sao cho …phi ngay ra sau nhà thui. Giờ mới được “chiêm ngưỡng” , oái, ngại quá cơ. Hắn kêu tui nóng, rùi hỏi tui chỗ tắm ở đâu. Rùi hắn đi tắm, đã thế còn rủ tui đi tắm cùng nữa chứ, hic. Thui, tui hổng có dám đâu, ngại chết thui. Tui lên nhà, mặt lại đỏ hết rùi, chẳng bõ công tui ra rửa mặt, hic. Tui nghe tiếng hắn dội nước ào ào, rùi lại nghe thấy hắn kêu tui:

_Nhóc ơi, lấy giùm anh cái quần dài trên giường với, nãy anh quên mất.

Hic, hắn ơi là hắn, có cái quần mà cũng quên. Quên sao được chứ hả cái đồ đãng trí kia.

_Dạ, đây ạ.

Tui đứng ngay đây, trước cái nhà tắm bé nhỏ của tui nè. Hắn hồn nhiên mở phăng tấm bạt ra, và vô tư đón lấy cái quần trên tay tui, trong khi tui thì … “chết phỗng”, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực kìa. Ui, tui…xấu hổ quá thui. Hắn mặc có mỗi cái quần…chip nhỏ, trông….ấy chết đi được. Đúng là, hắn muốn tui xấu hổ mà chết luôn đó mà. Rùi chẳng phải đợi gì lâu, hắn bước vào nhà, rùi vẫn thế, vẫn cởi trần, chỉ có điều là mặc cái quần dài vào, trông như là … tráng sĩ vậy. Đầu tóc hắn thì vẫn ướt, hắn mới chải qua. Trông hắn lúc này, tui thấy có vẻ gì đó phong lưu và bụi bặm, nhưng khuôn mặt thì đẹp hơn nhiều. Tóc rủ xuống trán chút, ngực thì phanh ra, trông….

_Nhóc sao thế, từ lúc nhóc dậy anh thấy nhóc cứ sao sao ý?

_Sao là sao ạ, em thấy em vẫn thế mà!

Tui cố tỏ ra bình thương nhất có thể trong lúc này, tui không muốn hắn thấy tui trong cái dáng vẻ đang… ngưỡng mộ hắn (nói là “mê” thì đúng hơn ^^).

Dù sao thì tui cũng là con trai như hắn mà, như thế với nhau có gì mà ngại. Nhưng khổ cái thân tui, tui lại là G, còn hắn thì vô tư lự, chẳng suy nghĩ gì nhiều như tui cả, cứ hồn nhiên mà làm theo ý hắn. Hắn đâu có biết là mỗi lần như thế tui lại … sắp xỉu không!!!

Hắn thì nhìn tui vẻ gì đó hoài nghi, rùi lại cười. Ui, nụ cười của hắn trong hoàn cảnh này quả thực là có thể khiến tui phát điên lên nếu là cách đây mấy hôm. Nhưng tui sao thế này, đã không tức thì thui lại còn cười ngượng theo, tui thấy vui và ấm lòng quá thui. Chắc nhiều bạn đọc sẽ nghĩ tui quả thực dễ dãi, mới đó mà đã mến mà thích hắn thế rùi. Nhưng tui biết giải thích sao đây! Sáu, bảy năm trời đằng đẵng trôi qua, nghiệt ngã và đầy sóng gió, tui sống trong cảnh nghèo túng là đương nhiên, và cũng … nghèo luôn về tình cảm của gia đình, của bạn bè, của người thân. Cái cô đơn về những thứ tình cảm đó khiến tui trở nên mạnh mẽ, gan góc với đời, nhưng cũng quá dễ dàng khiến cho tui mềm yếu mỗi khi những tình cảm đó đến với tui, dù chỉ là thoáng chút. Tâm hồn tui như em bé khát sữa mẹ, thiếu vắng bầu sữa của mẹ từ lâu. Chính vì cái sự thiếu thốn đó, tui mới càng trân trọng những tình cảm đó, mới nhanh mềm yếu và mau nước mắt mỗi khi ai đó quan tâm đến tui, mới mau tức giận khi có ai đó coi thường tình cảm gia đình đầm ấm. Sống trong những cái khổ như vậy, tui mới dần dà mà hiểu rằng, hạnh phúc nhất của đời người dường như là được sống trong tình yêu thương của gia đình. Vì vậy, bạn ơi, hãy nhớ là đừng giận cha mẹ bạn lâu mỗi khi họ làm bạn buồn nha, hãy tha thứ cho họ. Đừng như tui, muốn có chút gì đó sưởi ấm lòng mà cũng chẳng có. Nhưng … sao lại thế, hắn đâu có là gì của tui, gia đình không, cũng chẳng phải là người thân thích gì cả, hàng xóm thì cũng không. Bạn bè thì có thể lắm chứ, chắc là vậy rùi, hắn coi tui là bạn, có người bạn như hắn, tui thấy cũng cam lòng.

Loading disqus...