Từ khi Anh đến Trang 10

Rõ rùi, vậy là tui đúng. Chị Mai đúng là bạo dạn ghê, tự tin nữa chứ, hắn thì chắc có phần ngạc nhiên, cũng đúng thui, tự dưng có cô gái xinh như mộng, lại thông minh nữa muốn làm quen, sao mà chẳng thích!

_Anh Hùng đang là sinh viên à?

_Uhm, anh đang là sinh viên của trường Điện ảnh, còn Mai?

_Em đang đi du học bên Úc, hè mới có dịp về lại quê hương đó.

_Chà, Mai giỏi ghê.

Chị Mai cười bẽn lẽn, rùi lại nhìn hắn. Sao mà tui thấy khó chịu trong người quá, nhìn họ mà tui thấy hơi nhói ở ngực, tui sao thế này. Nó là một cảm giác gì đó lạ lẫm, tui chưa gặp bao giờ cả.

Rùi họ tâm sự với nhau về chuyện học hành, rùi cuộc sống, chẳng để ý gì tới tui cả, hic. Mãi sau có người tới mua sách, bán xong thì chị Mai mới nói:

_ Tú sướng ghê, có anh Hùng ở đây hộ bán sách nè!

Chà, chị cười thế kia mà tui chẳng vui gì cả. Tui đâu có ép hắn phải cùng tui bán thế này, là hắn tự nguyện đó chứ.

_Hì, anh tự nguyện bán cùng Tú đó!

Chị Mai có phần hơi ngạc nhiên, chắc chị ngạc nhiên vì cái “tự nguyện” đó, chính ngay cả tui tới tận bây giờ vẫn còn thắc mắc nè. Có vẻ như việc tập thể dục buổi sáng của chị đã kéo dài quá, 7h rưỡi rùi mà. Tui nghe có tiếng bác Trúc-mẹ chị gọi chị về. Chị chào 2 chúng tui rùi đi về. Mà nhà chị ngay kia kìa, cách chỗ chúng tui có độ hơn 50 mét.

************************************************** *

Chị Mai đi rùi, tui mới thấy có gì đó thoải mái hơn. Hắn thì không nói gì với tui ngay sau đó, nhưng rùi hắn hỏi tui một câu làm tui khá bất ngờ:

_Có phải nhóc “ngấm ngầm” giúp chị Mai không?

_Gì ạ, anh nói sao, em không hiểu?

Tui làm vẻ mặt ngây thơ nhất mà tui có thể. Hắn thấy thế, lại nhìn tui cười, nụ cười vẫn đẹp như thế, nhưng có chút gì đó thoáng buồn trong đôi mắt.

_À, không có gì đâu, anh hỏi lung tung ý mà, nhóc đừng để ý.

Hic, không phải hắn bắt đầu nghi ngờ tui đó chứ. Thật sự thì tui giúp chị Mai cũng như giúp hắn, tốt cho hai người mà, mặc dù có thể việc này khiến tui không thoải mái hay có phần buồn tủi.

Đúng là có hắn ở đây, như là có “sinh vật lạ” vậy. Các chị các bà cứ thế mà tới hàng sách của tui. Tiếng “thơm” của hắn đúng là đã lọt vào mấy cái miệng của những bà tám kia, rùi người nọ nói này, người này rỉ tai người kia, mỗi người thêm bớt một chút, thành ra có tin đồn là “hotboy” bán sách cùng tui rùi. Chị thì mua tui một cuốn sách, người thì tự dưng mang sách cũ tới bán cho tui, sock thật. Mỗi người hò nhau một kiểu, nhưng đều có đặc điểm là … nấn ná ở hàng sách tui lâu nhất có thể, nghe mấy bà này hỏi han này nọ, nhức cả đầu. Hắn thì vẫn nhiệt tình ghê, không nhiệt tình sao được chứ, người ta là đàn bà phụ nữ mà, với lại mình có đẹp trai thì người ta mới “mến” chứ. Hôm nào mà cũng có chuyện như thế này thì tui cũng không dám chắc là hắn “đọ” được tới bữa nào, ui, nghe mà nhức đầu, mệt với mấy bà mấy chị này quá đi thui. Mãi sau đó, chắc hắn cũng không chịu nổi, xin ra ngoài một chút thì mấy người đó mới “giải tán”, sợ thật đó. Hắn thấy họ đi rùi ra ngay, tay thì lau mồ hôi trán, tui thấy hắn như thế mà thấy vừa đáng thương, lại vừa buồn cười. Tui trêu hắn, nửa đùa nửa thật:

_Anh không hối hận chứ, trước kia em đã “cảnh cáo” trước rùi đó, giờ anh thoái lui vẫn còn kịp đó.

_Anh không hối hận đâu nhóc à, mà anh cũng không lui bước đâu, anh sẽ bên nhóc mà!

Hắn nói thế mà tui suýt rơi nước mắt, nghe hắn nói tuy chẳng có gì xúc động trong câu nói (hắn vừa cười vừa nói mà lại), nhưng sao tui thấy hắn tốt với tui quá, đáng iu nữa chứ. Tự nhiên tui thấy mình như muốn tựa vào vai hắn quá, nhưng mà tui “tỉnh” ngay, dù sao thì tui chẳng là cái thá gì, lại là con trai với nhau, làm thế chẳng khác nào tui “tự sát”. Dù sao đi chăng nữa, tui vẫn muốn hắn bên tui thế này, ít ra là trong lúc này, chứ hắn mà biết tui là G, không khéo hắn co cẳng chạy mất dép cũng nên.

Trong lòng tui vẫn có một khúc mắc, đó là không biết hắn có những cảm nhận đầu tiên về chị Mai thế nào, tui chưa dám hỏi, vì nãy hình như hắn bắt đầu nghi tui rùi. Chẳng thể làm gì hơn, thế là trong phần lớn buổi sáng hôm đó, tui với hắn “được dịp” tranh luận với nhau về một cuốn sách, hay một tác phẩm văn học mà tui thích. Tui công nhận rằng hắn hiểu biết nhiều ghê, hầu như truyện ngắn, hay tiểu thuyết nào mà tui đọc qua thì hắn cũng hiểu lun cả, phục thật. Có những điều trong truyện, nếu bạn chỉ đọc thoáng qua, bạn sẽ chưa “thấy” gì, tui cũng vậy. Nhưng hắn phân tích, bình luận, rùi giảng giải cho tui, ngẫm lại mới thấy đúng là thâm thúy, sâu sắc, tui phục lắm: cả tác giả lẫn hắn. Đúng là nhờ có hắn, mà tui được mở mang tầm hiểu biết của mình. Tự nhiên tui thấy tủi thân quá, không được đi học, thiệt thòi ghê.

Rùi trưa đã tới, cái nắng nóng ở Hà Nội trong những ngày hè này không phải tới trưa mới “tái phát”, mà ngay từ khi trời bắt đầu sáng, thì tới bây giờ, tui hay ai chăng nữa, đều phải công nhận, gọi là “lỏ hòa thiêu” thì hơi quá, nhưng gọi là “lò ấp trứng” thì quả không ngoa tí nào. Cái nắng nóng dường như “bóp chết” quyết tâm của tui bán sách cả buổi chiều, dù sao thì sáng nay, nhờ hắn mà tui bán được kha khá rùi mà (cái tội làm biếng, thiện tai !!!). Thế là sau một hồi “thảo luận, tranh cãi” về những câu chuyện, hay những truyện ngắn có trong sách, tui và hắn ….ra về. Tui thì có thể bán thế này quen rùi, còn hắn thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trông tội nghiệp ghê. Chắc giờ hắn hối hận rùi, công việc của tui có phải dễ như “ăn cháo” đâu, đòi hỏi kiên nhẫn và quyết tâm cả. Như những ngày trước, hắn hộ tui dọn hàng sách, rùi tự nhiên nằng nặc muốn về … cùng làm cơm ăn với tui bữa trưa. Không phải tui không muốn có gì để “đền ơn” hắn, mà là tui ái ngại cho cảnh nhà tui. Cơm canh thì đạm bạc, nhà cửa thì nghèo túng, cái gì cũng có thể nói là trên cả thiếu thốn, theo đúng nghĩa của nó. Tui chưa kịp bày tỏ sự ái ngại đó, thì dường như hắn đã hiểu tui nghĩ gì. Hắn nói là hắn muốn biết nhiều hơn về cuộc sống của tui, về những điều mà tui phải đối diện hằng ngày. Tui không dám chắc là hắn có thực sự muốn biết hay không, nhưng cũng có thể hắn đang “tranh thủ cơ hội” tìm hiểu về cuộc sống của tui-đại diện của những con người đói khổ trong xã hội này. Tui không biết nên vui hay buồn nữa, hắn thì hồn nhiên, nói là “có gì thì ăn nấy, nhóc ăn được thì anh cũng ăn được, có sao” !!! Tui thì vừa thấy hắn ngộ lại vừa thấy hơi tủi thân, hắn đã phải ăn những món ăn đó hằng ngày, quanh năm suốt tháng đâu mà hắn biết cảm giác ngao ngán thế nào, rùi khi muốn đổi khẩu vị thì lại tới túi tiền “kêu”. Biết làm sao, hắn cứ nằng nặc thế mà, tui cũng không phản đối, dù sao thì như thế, hắn cũng là “khách tới chơi nhà” của tui hôm nay, biết xử trí sao??

Về tới nhà rùi, cũng tầm 11h trưa, cái oi ả của tiết trời mùa hè như thiêu đốt những gì xung quanh mà nó bao phủ lấy. Cũng may là quanh căn nhà hoang tui ở có cây cối khá xanh tươi, nên cũng giảm bớt được phần nào cái nóng “hoang dại” này. Hắn thì mồ hôi, mồ kê nhễ nhại hộ tui mang đống sách vào nhà, rùi lập tức tìm chỗ mà uống nước. Quả thực, công tử như hắn chắc quen với điều hòa, tủ lạnh … lâu rùi nên giờ nhìn hắn mà tui cứ ngỡ là hắn đã chạy bộ cả mấy km vậy. Tui bảo hắn cứ nghỉ đi, để tui tự làm cơm, “chiều” theo ý hắn : “có gì ăn nấy”. Hắn thì không như thế, tự nhiên hắn muốn giúp tui làm cơm, lạ chưa kìa. Không hiểu từ khi gặp chị Mai, hắn bị sao mà lại xử sự lạ lùng ? Phải chăng trong bộ óc kia của hắn, đang có ý định sẽ “rời bỏ” tui để đi theo tiếng gọi của tình yêu, nhưng vì hắn thấy “áy náy” với tui quá nên muốn “đền đáp” cho tui bằng hành động như bây giờ. Tui chẳng biết sao nữa, nghĩ như vậy mà tui buồn. Nhìn hắn không có vẻ gì là đang như vậy, trông vẫn năng động, cười toe và vẫn… như mọi ngày. Còn tui thì lại không yên, cứ nghĩ hắn sẽ “rời bỏ” tui, rùi hằng ngày không có hắn bên cạnh, rùi không thấy nụ cười, ánh mắt của hắn là tự nhiên tim tui hơi nhói. Tim ơi, mày đừng thổn thức như thế, mày đừng khiến tao phải khổ sở chứ, tao chịu bao nỗi khổ thế này chưa đủ hay sao, mà mày còn như vậy. Tao đâu có xứng với hắn, mà người xứng với hắn là chị Mai kìa, họ xứng đôi quá phải không? Nhưng dường như con tim của tui, nó không nghe theo tui nữa, tự nhiên tui lại yếu mềm quá, cứng rắn lên Tú ơi!

Hắn phì phò nhóm lửa vào bếp, trông mệt ghê. Đúng là đây là lần đầu tiên mà hắn phải làm công việc này. Hắn lại mồ hôi nhễ nhại, rùi lại kêu tui … lau mồ hôi cho hắn chứ, hic. Tui đành lấy khăn lau cho hắn vậy. Hắn cứ nhìn tui rùi lại cười, ánh mắt có phần hơi … hạnh phúc (theo ý tui), và còn có gì đó là sự cảm thương nữa. Những nỗ lực của hắn cuối cùng thì cũng khiến cho cái bếp củi của tui cháy được, và nồi cơm nhỏ được nhắc lên bếp. Kế tiếp là phần nhặt rau. Nhặt rau thì dễ nhưng chế biến mới là phần khó hơn. Chẳng biết hắn thái hành thế nào mà tự dưng kêu lên:

_Oái!

_Anh sao vậy?

_À, không có gì đâu nhóc à, chỉ là con dao cứa vào tay chút thui!

Hic, nhìn máu chảy thế kia mà hắn bảo là có chút thui. Tự nhiên tui lo quá, lo như chính mình bị thế vậy.

_Trời ạ, vết cắt khá sâu đó, thế mà anh bảo có chút thui là sao. Ra đây, em băng cho.

“Ngoan” chưa kìa, hắn để tui kéo tay đi mà không ý kiến ý cò gì cả. Tui băng bó cho hắn, hắn dường như không đau thì phải, nhìn tui băng rùi lại nhìn … tui và lại … cười, nụ cười vẫn đẹp như thiên thần, và vẫn làm con tim không chịu nghe tui, phải xao xuyến.

_Anh phải chú ý chứ, đã bảo chưa biết làm thì cứ để em làm, cứ tranh làm được mới thui. Mà anh không đau hay sao mà cười mãi vậy?

_Hì, anh không chỉ đau mỗi đó thui đâu, anh còn đau một chỗ nữa nè.

_Đâu nào, để em băng nốt, khổ chưa, vào tay rùi lại vào đâu nữa hả?

_Hì, nhưng anh thích cái đau này lắm!

Trời ạ, gì mà kì quặc vậy, thích đau, có ai thích chứ.Có mỗi hắn thì có, đúng là .. dở hơi rùi.

_Kệ anh đó!

_Nhóc vất vả ghê, ngày nào cũng phải phấn đấu, phải quyết tâm, anh …

_Không có gì mà, lâu thế này em cũng quen rùi, riết rùi cũng quen, đâm ra một ngày không làm lại nhớ đó!

Tui nói nửa đùa nửa thật, tui cười, hắn cũng cười, nhưng có lẽ hình như hắn hơi đau khi tui thắt nút buộc hay sao mà hắn quay mặt đi, hơi mím môi lại, trông như đang … giấu tui vẻ mặt gì vậy.

_Anh đau à, em xin lỗi, em hơi mạnh tay.

_Oh không, không sao mà, cám ơn em nhé, em băng khéo quá!

_Hì, khéo gì đâu anh. Quen tay rùi mà, mỗi lần em bị thương, em đều tự băng bó cho mình, thế nên dần dà, “tay nghề” lên là phải thui.

Loading disqus...