- Ăn đi mày. Đừng nghĩ lung tung mà lại nhức đầu đó. Con Uyên nhảy vô dòng suy nghĩ của tui.
Tui không nói gì, chỉ tiếp tục ngồi ăn.
Tối hôm đó, Nhật đi ra chỗ hẹn với Yến. Tui ngồi ở phòng mà thấy chán chán, không được vui. Anh Luơng thì đi đâu mất tiêu, hình như đi mua đồ ăn thì phải. Con Uyên thì bên phòng, giờ này đảm bảo chỉ chat với honey của nó. Tui ngồi một mình trong phòng, chán quá. Không biết làm gì, thì:
“ Anh vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối, dù cho những lúc giá rét ru đêm mùa đông lạnh lùng…”
Bài nhạc này, nhạc chuông của anh… Sao lại thế… sao nó lại vang lên. Từ ngày tui sang đây, anh không còn nhắn tin hay gọi điên nữa mà… Sao lại thế… tui bàng hoàng…. Run tay cầm điên thoại.
Anh gọi....
- A..lô… Tui vừa nói mà vừa run.
Đầu giây bên kia không nói gì, chỉ nhịp thở dồn dập… bây giờ là 10h bên này, vậy bên kia là 9h. Giờ này thì anh phải ngồi trên lớp chứ. Sao lại gọi điên lúc này.
- Anh àh. Tui nói tiếp
- Khoẻ không em… trai. Anh nói, một chút ngậm ngừng. Vẫn thế, vẫn là em trai
- Em vẫn thế, không sao. CÒn anh. Sao rùi, mà đáng lẽ giờ này anh còn đang học mà, sao lại… gọi điên thoại cho em. Tui thoáng ngập ngừng hỏi anh
- Không hôm nay anh được nghỉ. Em… anh.. Anh ngập ngừng rồi im lặng, không nói gì.
- Sao anh. Tui hỏi mà lòng nóng lên.
- Anh muốn nói là tới tháng 6 là anh… phải đám cưới rồi… em về dự đám cưới anh… nha.. Anh nói mà ngập ngừng từng chữ… mà vì ngập ngừng như thế… nên từng chữ tui cũng nghe kỹ, rõ và không thiếu. Tui như sét đanh nganh tai.
- Hả, sao… là sao… em không hiểu. Tui muốn chắc chắn là tui nghe đúng.
- Anh…. Đám cưới… em về dự… nha… Anh lại ngập ngừng
Tui không trả lời, tui đứng chết chân ở đó… điện thoại tui nắm chặt trong tay, tui sợ sẽ làm rớt nó. Tui không tin là như thế. Tui thấy tim tui đau, đau lắm.
- Minh, nghe anh nói không, em về đi chứ.
- Dạ…dạ… em không biết… em… không nói chắc được…nhưng…sao… Tui ngập ngừng nói trong tiếng nghẹn.
- Anh… lỡ… bia…say..đi với nhỏ đó… nên… giờ..nhỏ có…thai… Anh nói mà dường như có cả tiếng nấc.
- Sao. Có thai.. Tui nói như hét lớn…
- Ờ…em …cố về dự nha..anh muốn nói với em thế thôi…em giữ gìn sức khoẻ nha. Anh cúp máy. Nhanh chóng, tui chưa kịp nói gì.
Mọi thứ giờ vẫn còn mơ hồ bên tai tui, cứ như một cơn mộng. Điện thoại rơi. Tui như kẻ mất hồn. Tui thấy ngộp, căn phòng ngộp thở quá. Tui muốn thoáng đãng hơn. Tui đi ra ngoài. Tui muốn lang thang một mình. Muốn gào thét. Sau bao nhiêu ngày anh không liên lạc thì hôm nay anh đã gọi cho tui, chưa hưởng thụ niềm hạnh phúc khi nghe giọng anh thì tui lại bị anh nhấn chiềm xuống một lần nữa trong sự tuyệt vọng và đau khổ. Tui cứ thế đi và đi, trong đầu trống trãi quá. Đi ra tới bãi cỏ thì thấy con Yến đang nói chuyện với Nhật. Không biết hai người nói cái gì nữa mà Yến đã nhào vô ôm Nhật. Tui điếng người. Người tui run lên từng cơn không hiều sao tui lại thấy căm tức như thế. Tui quay lưng bỏ đi ra phía bờ sông, nơi bí mật của tui. Mọi thứ, không gian và thời gian như lắng lại. Tui không biết phải nói như thế nào. Ừhm thì tui nói là sẽ quên Hùng đi mà, nhưng sao… tụi lại thấy đau như vậy khi nghe Hùng nói sẽ đám cưới và đã có con rồi. Không chỉ thế, khi thấy Yến ôm Nhật lòng tui lại sôi lên như thế. Cuối cùng trái tim tui muốn gì đây…
- Sao lại ra đây ngồi, không thấy trời lại lạnh lên àh, mà còn ăn mặc kiểu đó. Tiếng của Nhật, tui quay lại. Tui thấy tim mình nhẹ bỗng hơn mặc dù còn rất nặng.
- Sao ở đây, không ôm bé Yến nữa àh. Tui nói mà hơi chua chát.
- Thấy àh. Nhật nói
- Ùhm. Tui quay ra nhìn sông, màn đêm phủ lấy cả mặt sông, sông như một cái bẫy chết người, hụt chân là chỉ có chết.
- Về phòng đi, ông không mệt àh. Hắn hỏi.
- Không, tui muốn ngắm gió chút. Tui trả lời.
Nhật im lặng không nói gì nữa. Cũng nhìn ra sông.
- Ông này, nếu như một ngày nào đó người mà ông yêu, chỉ là ông yêu thôi, chứ người đó không yêu ông hay có yêu ông mà không chấp nhận là gay, người đó lấy vợ và người vợ ấy đã có thai… ông sẽ như thế nào, sẽ đau khổ chứ. Tui hòi Nhật nhưng vẫn nhìn về màn đêm nơi con sông.
Nhật cũng không quay sang tui, vẫn đăm chiêu nhìn cùng hướng với tui.
- Tui sẽ khóc, khóc một lần thôi, khóc cho hết uất hận. Sau đó tui sẽ chúc mừng cho người đó. Tui sẽ nhận đứa con đó làm con nuôi của tui. Nhật nói.
Tui lại không lên tiếng, chỉ cúi mặt xuống, nước mắt tui bắt đầu chảy. Hai hàng nước nóng chảy dài bên hai gò má. Tui cố ngăn cho tiếng nấc không được vang lên, bao nhiêu hình ảnh, nụ cười, lời nói của anh ùa về như cơn bão, chà xát tim tôi, như những mũi kim chọt vào từng miếng da, thớ thịt trên người tôi.
- Đã khóc thì khóc thật sự, đừng kiềm nén tiếng khóc. Nhật nói nhỏ.
Nhật vừa nói xong thì tui nấc lên thành từng tiếng. Có lẽ đây sẽ là lần tui rời nước mắt cuối cùng vì Hùng. Tui sẽ xoá bỏ hết mọi thứ về Hùng trong trái tim và lý trí tôi.
Một vòng tay siết nhẹ người tui, tui cảm nhận được hơi ấm ấy, hơi ấm của Nhật, hơi ấm của cái đêm nào tui say men bia dựa trên lưng Nhật và hơi ấm của đêm nào Nhật nằm trên lưng tui. Vòng tay Nhật siết chặt người tui. Nhật ôm tui, đặt nhẹ một nụ hôn lên đầu tui. Tui vẫn khóc, vẫn nấc lên từng cơn, tui như một đứa trẽ đang được dỗ dành… Vòng tay ấy xoa dịu nỗi đau của tui, xoa đi từng tiếng nấc...
Đêm, gió thổi mạnh, tui rút vào người Nhật. Trong tiếng khóc ngất đó, hình ảnh của Hùng nhoà dần trong trái tim tôi và hơi ấm của Nhật đang dần sưởi ấm trái tim tôi…
Từ xa có dáng một cô gái, tướng tá đầy đặn, khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau như thế, cô quay đi:
- Hy vọng đây sẽ là tinh yêu thật sự của mày, Minh àh.
Tui quay sang Nhật.
- Về thôi khuya rồi. Tui vừa nói vừa lấy tay lau khô đi hai con mắt đã ướt nhoè. Nhìn lại thì tui thấy áo của Nhật đã ướt hết.
- Ơ…áo ông… tui xin lỗi nhá. Tui nói
- Không sao, đi về. Nhật nói rồi quay lưng lại đi.
Tui và Nhật cả hai đi về, về đến phòng thì thấy Lương đang ngồi coi tivi, vừa vào phòng là Lương đã bật dậy hỏi
- Em đi đâu thế, anh đi kiếm nãy giờ. Mà sao em khóc àh, em bị gì thế. Anh hỏi dồn làm tui thấy khó chịu và nhức đầu.
- Không sao, để nó đi ngủ, đừng hỏi nữa. Nhật nói dùm tui. Nhật nói xong, anh Lương quay lên nhìn Nhật như hiểu ý gì đó, lên không hỏi nữa.
- Vậy em đi ngủ đi nha. Anh nói rồi quay ra coi tivi tiếp.
Tui thì đi thay đồ rồi mò lên giường, đắp chăn qua đầu rồi nhắm mắt ngủ. Tui mệt, tui muốn ngủ. Trong cơn ngủ tui thấy hình bóng của anh hiện về, một chú rể ăn mặc comp_lê rất oai, đi bên anh là một cô gái rất xinh trong bộ váy cưới trắng xoá. Đằng xa, tui đang đứng nhìn hai người, nhìn thậy chăm chú, rồi tui miểm cười....
Tui giật mình dậy, thì ra chỉ là giấc mơ. Phòng tối thui, với tay lấy cái điện thoại ngay đầu giường tui xem giờ thì ra mới có 3h sáng. Nhìn sang Nhật và Lương, tui thấy cả hai đều đang ngủ. Lương lại quang tay snag ôm Nhật. Ông này có tật không bỏ, thế nào sáng mai cũng lại bị Nhật chửi cho coi. Tui lấy mp3 bật bản nhạc của Britney, thần tượng của tui, bản “Toxic” vang lên. Giọng cao, mạnh dồn dập theo tiếng nhạc. Tui thấy vững vàng hơn. Đúng, anh như là một chất độc. Tui nghĩ là đến lúc tui quên anh thật rồi. Tui tắt nhạc, lấy điện thoại, và dò tên anh trong danh bạ. Lưỡng lự một chút, nhưng rồi tui cũng bấm nút gọi. Tiếng chuông vang lên, tui không biết là anh đã ngủ hay chưa. Chuông vang hơi lâu thì anh cụng đã bất máy:
- Alô… em àh. Tiếng của anh, vận trầm và vẫn ấm.
- Ừhm, anh chưa ngủ àh. Tui nói.
- Chưa, anh còn đang nằm nghe nhạc, anh đang nghe Britnay này, bài Toxic hay quá. Tui hơi khựng lại. Đúng tui và anh có gu nghe nhạc giông nhau, cái này tui biết lâu rồi. Từ ngày anh giới thiệu bài “Toxic” cho tui nghe.
- Sao lại nghe bài đó giờ này, không ngủ đi, cho khoẻ. Tui nói nhanh.
- Không, chỉ là bỗng chốcc thấy mình như chất độc, làm hại mọi người xung quanh… có Thuỷ ( Tui nghĩ đó là tên cô gái đã mang thai với anh) và… em… nữa. Anh ngập ngừng.
- Sao lại có em,.. thôi, không nói linh tinh nữa. Tui thấy tim hơi thắt lại.
- Mà sao em cũng chưa ngủ, bến đó khuya hơn bên này rồi. Anh hỏi ngược lại tôi.
- CŨng như anh… Britney và Toxic… Tui nói nhấn mạnh chữ Toxic.
Anh như hiểu ra, nên im lặng.
- Khi nào anh đám cưới. Tui hỏi, sau một lúc cả hai im lặng.
- LÚc đầu anh tính là khoảng tháng 6, nhưng mà mẹ anh nói, lúc đó bụng cô dâu lớn, không mặc áo cưới được lên chắc là tháng sau anh đám cưới luôn. Anh nói. Những lời nói cứ nhỏ dần, li nhí…
- Vậy em sẽ về dự. Tui nói dứt khoát.
- Sao ? EM về… Anh giựt mình
- Ừhm, đám cưới anh trai thì em trai cũng phải có mặt chứ. Tui nói mà thấy hơi chua chát.
- Em không sao chứ… Anh nói và hơi lo lắng. Tui thấy sợ sự lo lắng của anh. Sự lo lắng đó có thể làm cho mặt nạ tui đeo bị lột bỏ.
- Không sao, bình thường, mọi thứ đối với em như thế là đủ rồi. Giờ em phải là một con người mới… không thể cứ suốt ngày ngồi chờ đợi một người đã… đặt trái tim vào người khác, và hơn thế nữa… người ấy đã có… gánh nặng gia đình và có con…
- Em… anh thật.. Anh nói, nhưng mà lại im lặng.
- Anh không cần nói gì hết. Cứ chuẩn bị đám cưới, anh hãy yêu thương gia đình anh thật lòng. Tui nói mà thấy hơi nhẹ nhõm ở đáy tim.
- Anh… xin lỗi và cảm ơn em… Anh nói.
- Gì mà phải xin lỗi và cảm ơn. Tui nói.
- Ừhm được rồi, anh sẽ chờ em trai anh về. Anh nói.
- Vậy nhé, chúc anh ngủ ngon. Đi ngủ đi. Tui nói, rồi cúp máy không kịp để cho anh chúc ngủ ngon. Tui thấy tim tui đập nhanh, mạnh. KHông đau nhưng hối tiếc. Tui tắt nhạc, naằm xuống, nhìn lên trần nhà, có hai con thằn lằn đang đuổi nhau.
Một vòng tay ôm ngang người tôi. Cánh tay chắc và khoẻ, cánh tay vừa cho tui làm chỗ dựa.
- Ngủ đi, như vậy là tốt rồi. Tiếng nói ấm áp đến lạ kỳ.
Tui nhắm mắt, đi nhẹ vào giấc ngủ. Không còn cảm giác vướng bận chuyện gì.. Giấc ngủ rất ngon và ấm áp…
HÔm sau tui đi học trễ, lúc tĩnh dậy đã thấy Nhật và Lương đi học rùi, tui lò mò dậy cằn nhằn hai caío người đó đi học mà không thèm kêu mình đi. Thay đồ xong tui qua kêu con Uyên thì nó cũng đi học luôn rồi. Ba cái người nay đi học mà không rủ nhá… Chút vô lớp tui chửi cho coi.
Vừa vô lớp tui đã nghe tiếng con Yến hét bài hãi. Nhìn sang nó thì tui thấy nó đang nhảy. Ui zời, nó nhảy như bị động kinh ý. Giọng nó rú nghe kinh quá. Vừa nhảy, vừa rú, tay nó thì cào cào khắm người. Thật sự cứ như con khỉ trong sở thú. Mấy con Linh, Quỳnh thì tránh xa nó ra cả thước như người con Yến có chất đôc. Còn con Uyên và ông Lương thì đứng đó cười thích thú, Nhật ngồi mỉm cười. Sao thế nhỉ. Có chuyện gì mà con Yến như thế chứ. Một lúc sau thì tui mới thấy nó quăng ra hai con thằn lằn từ trong áo nó. Hahahha. Tui nhìn qua con Uyên thì nó nheo mắt với tui. Cuối cùng tui cũng hiểu. TUI đi về chỗ ngồi mà con Uyên giữ cho tui. Nhỏ nói:
- Màn trình diễn chưa xong đâu. Mới mở đầu thôi. Con Uyên nói nnhỏ.
- Mày quả là sư phụ của ác quỷ. Tui nói với nó.
- Tất nhiên…hahaha, ai bảo nó đụng vào chồng tao. Nhỏ nói rồi vô chỗ nhỏ ngồi.
Con Yến sau khi bừng tĩnh quay xuống nói:
- Uyên bà nhớ mặt con này nhá, đụng vào con này là không xong đâu. Nhỏ Yến nói, giận dữ.
- Yến, dù gì thì em cũng nhỏ tuổi hơn chị Uyên, ăn nói lễ phép vào. Tui gằn giọng nói với con Yến. Nhỏ quay sang lườm tui một cái.
- Em không hề có chị. Nhỏ nói rồi quay lên.
Con này, càng ngày càng ngông cuồng. Ăn nói vô lễ quá.
- Con này phải để tao dạy. Con Uyên quay xuống nói.
- Tuỳ mày. Tao hết nói nó nỗi rồi.
Tui nhìn sang Nhật, thấy Nhật vẫn đang coi bài. Anh Lương thì khều tui:
- Rùa, rùa, em khoẻ chưa, còn mệt không. Anh nói.
- Em không sao, em khoẻ rồi, đánh anh chết còn được hehehehe.
- Zời, thôi sợ em quá àh. Anh nói với tui.
Ngồi mà vẫn chưa thấy cô tới. Thì lớp trưởng chạy từ bangoshi về báo:
- Cô có chuyện không lên lớp được. Lớp nghỉ. Hắn nói xong, ôm cặp bỏ ra khỏi lớp.
Vui rồi, hôm nay khỏi học, khoẻ. Tui tính khều con Uyên thì thấy nó đang nhét cai gì vô cặp con Yến thì phải. Con mập này lại giở trò gì thì phải. Xong, nó quay xuống:
- Về thôi.
Cả bọn kéo nhau đi về. Nhật tự nhiên rút ra cây kẹo mút, đưa cho tui một cây. Mà không nói gì. Con Uyên thấy đồ ăn thì mắt sáng rực lên, mà thấy chỉ có mình tui được ăn, nhỏ càng không chịu, liền quay sang:
- Sao cho mỗi mình Minh ăn thế, có tình ý riêng àh. Nhỏ này ác mồm quá.. Nhật đỏ cả mặt, vội lấy ra thêm một cây đưa cho con Uyên. Con này nhí nhảnh lột bỏ vào miệng mút, ngon lành. Con anh Lương, tui tính nói Nhật còn không cho anh Lương nửa thì thấy Nhật lại moi thêm ra một cây đưa cho anh Lương:
- Nè, ăn đi. Nhật nói rồi chìa ra đưa cho Lương. Anh Lương ngơ ngác, một lúc sau mới vuivẻ nhận cây kẹo. Ông này, vậy mà vẫn chưa chịu hiểu Nhật đã tha lỗi cho ổng.
Một lúc sau ổng mới hiểu ra, hú lên vui vẻ như mua được vàng. Hehehhe, ổng véo má tui, bắt tay Uyên, bế sốc Nhật lên, Nhật quay sang cằn nhằn:
- Bỏ xuống ngay, không thì tối nay chải chiếu nằm dười đất. Nhật nói mà hơi cười.
Mọi thứ như thế này thật tốt. Vui quá. Không còn ai giận ai. Tui chợt nhớ ra một chuyện nên quay sang hỏi con Uyên:
- Máy nhét gì vào túi con Yến thế. Tui hỏi nó.
- Ếch. Nhỏ nói rồi cười nham nhiểm. Lần này chắc con yến lại rú nửa cho coi.
- Mày ác thế con kia.
Bốn đứa tui cùng đi về lý túc. Hy vọng rằng tình bạn của bốn người mãi vui vẻ như thế này. Hìhìhì.. Cuộc đời hạnh phúc quá.
Sáng hôm sau trời mưa. Mưa to lắm, nên trời càng thêm lạnh. Lạnh lắm, chưa bao giờ tui thấy lạnh như thế này. Tui lò mò bước xuống giường, Nhật và Lương vẫn còn ngủ. Nhớ lại hai người hồi đó phá tui, không cho tui ngủ tiếp, tui quay lại, cười nham hiểm. Tui nhào lên giường sát bên hai người. Mỗi tay tui véo hai bên lỗ tai của hai người:
- Dậy, dậy, hai con heo, dậy ngay. Tui nói rồi cười khúc khích.
Nhật và Lương giật mình, quay sang nhìn tui:
- Đau, bỏ ra coi. Nhật nói.
- Em làm trò gì thế, còn sớm mà, đang ngủ mơ thấy em nà. Tức quá àh. Anh Lương nói.
- Hôm bữa hai người bắt em dậy sớm, giờ thì tới lượt em trả thù chứ. Hahah. Tui nhí nhảnh nói rùi nhéo mạnh hơn một tý.
- Đau. Cả hai cùng nói.
Thế là tui thắng, cả hai cùng lò mò dậy. Nhưng mà, tui vừa ngồi dậy thì, Nhật nhào xuống đè lên người tui một cái. Tiếp theo là Lương. Hai người này hùa nhau đè tui ra. Nhật chọt lét bên hông tui, còn Lương thì kéo chân tui lên cù vào lòng bàn chân. TUI hét lên quá trời, nhột khủng khiếp. Một lúc sau hai người mới bỏ tui ra. Huhuhu. Cuối cùng tui cũng bị xử lý lại. Tức quá:
- Đi vô thay đồ, đáng răng, súc miệng nhanh lên. Tui nói, làm mặt giận.
- Cho chừa đừng có mà phá nữa nha rùa. Câu này Nhật nói mới ghê chứ.
Tui quay lại thấy Nhật cười tươi. Không còn nét giận dữ và buồn trên gương mặt.
Mới bước chân ra khỏi phòng thì tui nghe tiếng con Yến rồi, giọng vẫn chanh chua như ngày nào:
- Bà nhớ đó, coi chừng tui. Nhỏ nói rồi đập mạnh cửa đi ra ngoài, đi ngang sang tui mà không chào một tiếng, chỉ dừng lại trước Nhật:
- Em đi học trước nha anh yêu. Trời, nghe nỗi da gà không. Nhỏ này trắng trợn quá đi. Tui tức ghê.
Nói xong nhỏ quay đi. Tui và hai chàng trai xấu tính kia tời phòng con Uyên, vừa bước tới thì thấy cô nàng bước ra, mặt còn hí hửng, tui hỏi:
- Sao thế, nó bị gì vậy.