Bốn đứa kéo nhau ra JieoLong ( tên quá cơm), nới đây bán đồ ăn ngon bá cháy, chỉ có điềui là hơi mắc, không hợp túi tiền cho lắm. Tui thích nhất là món sườn ở đây gọi là Baigu. Lần đầu tiên khi tui tới đây là tui ghiền món Baigu liền òi. AI thích gọi gì thì gọi, tui vẫn trung thành với Baigu của tui. Ocn Uyên thì khỏi nói nó gọi một lúc nào là Baigu, Gà xào ớt, Bò xào cải son. Tui nhìn nó gọi mà bó tay. Nhật thì không biết gọi món nào thì phải nên thấy tui gọi Baigu nên gọi theo luôn. Lương thì gọi trứng chiên và canh nấm. Bốn người ăn mà quá trời đồ ăn. Eo ơi, đám này ăn uống như heo áh. Trong lúc ngồi chờ thì con Uyên quay sang hỏi nhỏ tui:
- Khi nào cu cậu mới chịu giải thích mối quan hệ phức tạp này cho bà chị này nghe đây. Nhỏ nhăn mặt, tỏ vẻ nhiều chuyện.
- Từ từ, ở đây không tiện. Tui nói rồi nhìn Nhật và Lương, cả hai vẫn không nói gì với nhau hết. Nhưng mà hình như tui cảm nhận được rằng Nhật đã không còn hằn học với Lương như trước.
Nhật quay sang gọi bia. Tui lại nhìn Nhật. Sao mà Nhật thích uống bia thế. Tui nói với Nhật:
- Tui không thích ai uống bia nhiều, uống nước ngọt đi. Tui nói.
- Thằng này vô duyên, mày không thích là chuyện của mày, tự nhiên mày không thích cũng nói lớn ra nhảm ghê, người ta thích uống là quyền của người ta sao mày cấm được. Con Uyên tete nói vào, trời ạh, con này không hiểu gì hết, tức quá. Đã thế thì thôi, tui không can vô nữa. TỨc quá.
- CÔ ơi, không lấy bia nữa, lấy cho con 4 chai Côca đi. Nhật quay lại nói với bà chủ quán. Nhật vừa nói xong thì tui, Uyên và anh Lương đều quay sang nhìn Nhật. Nhật chỉ miểm cười với tui, con Uyên rồi lại nhìn xuống dưới bát cơm của mình. Nhật làm vậy là sao, tui không hiểu. Còn con mẹ Uyên thì khỏi nó, cứ ngồi đó mà cười tủm tỉm, có mỗi anh Lương nãy giờ không nói gì. Anh chỉ quan sát mọi chuyện, ông này làm gì mà cứ nhìn tui hoài làm tui cũng đâmra khó chịu.
Chờ đợi một hồi cũng xong. Các món ăn và cơm cũng được đem ra. Khói bóc khi ngút, nhìn món nào cũng thấy ngon lành, đã quá. Con uyên thì thôi không nên nhắc tới làm gì, đồ ăn của nó vừa đặt xuống là nó nhào vô ăn, không thèm để ý tới ai. Tui thì nhìn đĩa thịt của tui và bắt đầu ăn, Nhật thì cũng đã ăn rùi. Đang chuẩn bị ăn thì:
- Nè cho em miếng trứng của anh nè bé rùa. Anh Lương vừa nói vừa gắp miếng trứng bên dỉa của ảnh cho vào bát cơm của tui. Anh nói dứt lời thì thôi con Uyên giật mình ngừng ăn liền, mở mắt thao láo nhìn ổng và tui, Nhật thì có hơi khựng lại một chút rồi vẫn tiếp tục ăn.
- Nè..nè… lại rùa anh tính chết đó hả. Tui gằn giọng nói với anh.
- Kêu em là bé rùa thỉ dể thương mà có sao đâu chứ. Anh nheo mắt rồi cuối xuống ăn. Tui đơ người luôn, chỉ nghe tiếng cười khúc khích của con Uyên. Trời ơi, sao mà thế này, mất hứng ăn cơm luôn.
Tui cuối xuống bắt đầu ăn cơm, thế là trong buổi ăn, ông Lương hết gắo trứng rồi lại gắp nấm cho vào bát cơm của tui, tui chẳng biết làm sao, chẳng lẽ bỏ ra, như thế thì kỳ lắm, nên đành chịu ăn mà thôi. Con Uyên cố tình chọc quê tui, thấy vậy cũng bắt chước:
- Ăn miếng thịt bò cho bổ máu nè bé rùa ha.? Con Uyên nói rồi cười hahhah quá trời. Anh Lương lúc đó thì cười thích thú, có mỗi Nhật thì không nói gì. Còn tui, ăn mấy cục quê to đùng.
Ăn xong tất cả 4 người đều về phòng tui. Tui phải dạy cho cả 3 người này học lại từ đầu. Học gì mà đi trể cả 3 tháng trời. Bó tay, giờ phải ngồi hướng dẫn lại học phiên âm và cách viết chữ. Khó khăn đây. Hehheeh , giờ tui như ông thầy giáo nhỏ tuổi.
Chúng tui học gần đến 12 giờ mới xong. Con Uyên thu dọn tập vở về phòng nó, trước khi về nó không quên chọc tui một câu rợn người:
- Bé rùa ngủ cẩn thận nhá, coi chừng lại không ngủ được vì hai bạch mã hoàng tử đó nha. Nhỏ nói xong chạy vèo về phòng, không kịp cho tui chửi một tiếng, con này láo thật, vợ chồng mà thế đó dám chọc tui, ngày mai tui chửi cho mà biết.
Tui bật máy tính hôm nay có hẹn với con Thy trên mạng. CÒn Nhật thì vẫn ngồi đó, hình như là vẫn còn học. Anh Lương thì đi tắm rùi.
Vừa mở ních chat thì con Thy đã nhào vô nói chuyện:
- Sao rồi thằng nhóc, khoẻ mạnh không, có bệnh không. Con Thy hỏi
- Bình thường không sao. Vận khoẻ chán, chửi lộn với mày còn được.
- Dẹp, lúc nào cũng thua mày cứ chảnh. Nhỏ nói.
- Còn mày, mày với thằng bồ mày sao rồi, vẫn mặn nồng chứ, khi nào cho tao đứa con nuôi đây nhỉ. Tui nói, bỏ thêm cái icon cười gian vào.
- Thằng quỷ, ăn nói thế àh. Nhỏ cũng bỏ thêmc ái icon mặt tức giận.
- Tao không sao đâu đừng lo, bên này hình như cũng hết lạnh rồi thì phải, nên chắc không có việc gì.
- Hết con khỉ, tao coi dự báo thời tiết, nói là sắp có một đợt rét đậm chỗ mày sống đó. Đợt rét này là đợt rét cuối cùng, nên lạnh lắm. Tao lo mày chịu không nỗi thôi, mày bị viêm phổi cấp tính đó mày không nhớ hả thằng kia. Tao lo.
- Trời vậy àh, nhưng mà thôi, không sao đâu, tao mặc nhiều áo vào là ok liền chứ có gì đâu. Tui nói cho nhỏ yên tâm thui chứ tui cũng lo. Mỗi lần trời lạnh là coi như tui ho, sổ mũi, nằm co ro một chỗ. Hồi đó ở Sài Gòn có mấy ngày lạnh thôi mà tui đã phải nghỉ học liên tục vì bị viêm phổi. Giờ bên này lạnh ác chiến hơn, kéo dài hơn, không biết tui có chịu nỗi hay không. Dạo gần đây tui thấy thời tiết cũng đã nóng lại rồi mà, vậy mà vẫn còn một đợt rét nữa. Chán quá !
- Không lo cho mày mới lạ, mày là cái thằng mà suốt ngày lo cho người khác mà không chịu lo cho bản thân bao giờ. Cuối cùng tao0 phải là người lo cho mày. Con Phương Thy và con Hải Linh nữa, ngày nào cũng hỏi thăm, lo cho mày. Con Linh nói mày mà bị gì là chết với nó đó. Lo mà giữ gìn sức khoẻ đi.
- Hìhìhì, tao biết rùi, ba con bạn của tao. Tao hứa mà. Khi về tới Việt Nam tao cũng không mất cọng tóc nào đâu heheh.
- Nói được thì làm được đó nha thằng khỉ, đừng để cho bọn tao phải lo. Mà chuyện mày với ông Hùng, mày thấy sao rồi. Nhỏ hỏi làm tui lưỡng lự một chút.
- Cũng không biết nữa, dạo này tao không còn nghĩ đến ổng nhiều nữa. Tao vẫn đang cố gắng quên ông thui. Tao hứa tao sẽ vui vẻ trở lại mà. Tụi bây đừng lo nhiều.
- Mày đứng cô gắng quên, hãy để nó từ từ quên đi, cố gắng chỉ làm cho mày thêm mệt mỏi, sẽ có ngày mày quên được thôi. Tao tin là như thế. Bạn hiền
- Gúm, được rùi, tao biết mà. Thui đi ngủ đi mày. Tao đi ngủ. Mệt lắm rùi.
- Ừhm, mày ngủ ngon, bb mày
- Bibi
Tui out khỏi mạng, nhìn lên thì thấy Nhật đã nằm ngủ, anh Lương thì nằm bên ngoài, nhìn lên trời. Tui nhanh chóng tắt máy, đi làm vệ sinh rồi nhảy lên giường nằm ngủ. Sao mà đêm nay khó ngủ quá. Thấy sao sao đó, không biết sao đây. Nhật thì nằm giữa, vì hai giường khép vô nhau nên khúc giữa có đoạn gỗ cứng nằm rất khó, nên Nhật nằm sát về phí tui. Nên khoảng cách của tui và Nhật rất gần nhau. Vậy đó, sao mà ngủ đây. Nằm đấy mà tui nghe được cả nhịp thở nhẹ nhàng của Nhật. Không biết là anh Lương ngủ chưa nữa:
- Ngủ đi, nằm đó hoài thế, Nhật quay người snag tui, mở mắt ra, nói nhỏ xíu. Tui giựt mình quay mặt sang Nhật. Lúc này mặt tui và mặt Nhật gần sát nhau, tui quay mặt vào tường mà thấy tim còn đập. Nằm một hồi tui cũng chìm vào giấc ngủ. Không còn biết gì nữa.
Sáng hôm sau tui còn đang nngủ thì đã nghe tiếng cãi lôn của Nhật và Lương:
- Sao anh dám. Nhật nói to
- Anh không cố ý, chí là do ảnh ngủ hay lăn qua lăn lại thôi. Anh Lương nói rồi gải đầu
- Không cố ý mà ôm tui cứng ngắt mà ngủ vậy àh. Nhật nói mà mặt đỏ lên hết.
- Không… vì anh có tật ngủ hay ôm… anh xin lỗi không cố ý. Em biết mà. Anh nói.
- Tui không biết, không nhớ, không liên quan gì tới anh. Anh nhớ giùm tôi cấu này. Lần sau mà con thế, anh xuống giường nằm àh. Nhật nói rồi quay vào phòng tắm.
- Hix, sao mà số mình toàn bị đe doạ xuống giường thế, anh nói rồi ngã xuống giường.
- Cho đáng tội anh, ngủ mà nằm cũng không yên. Tui chen vô chọc anh. Sao hôm nay tui thấy nhẹ nhõm, vui quá, mới sang ra thấy hai ông tướng này cãi lộn mắc cười quá.
- Ah, dám nghe lén người ta nói truyện nhá. Anh hét lên rùi lăn sang bên tui, véo vào má tui một cái.
- Anh mà không tránh ra thì thêm một người đe doạ anh cho anh ngủ dưới đất đó nhá. Tui nói rùi quay vô tường. Trời còn sớm mà, sao mà phải dậy sớm chứ, tui muốn nướng một chút nữa, tối qua ngủ trể mà.
Tui thấy anh yên lăng luôn. Thế là tui lại mơ hồ ngủ tiếp, đang thiu thiu thì:
- Dậy ông tướng, đi ăn sáng rùi đi học. Nhật đá vào mông tui một cái rùi nói.
- Trời ơi, đang ngủ, cắn chết giờ, gưgừ… Tui quay lại cằn nhằn với Nhật.
- Cho ông cắn này, dám không. Lần đầu tiên thấy Nhật cãi lại với tui.
- Thui hem dám, tui dậy rùi nè, đừng có mà đạp tui nữa. Tui lò mò ngồi dậy, chán quá. Hem chịu tý nào, mới có 6h mà bắt người ta dậy, 8h mới vô học mà. Hai người nay lúc nào cũng ăn hiếp tui. Tức quá. Đạp hai người này chết mất.
- Nhanh lên rùa. Cả hai người cùng nói mới ghê. Hai người như có tập tuồng trước vậy. Ghê thật. Tui nhìn lên hai người rồi đi từng bước còn mê ngủ vào phòng tắm. Vào tới phòng tắm tui còn bực không chịu thua hai ông tướng đó, tui nói vọng ra ngoài:
- Nhớ đấy nhé, mai tui trả thù.
Ba đứa tui đi sang phòng 204 để gọi con Uyên đi ăn sáng, vừa tính gỏ cừa phòng thì con Yến đã thò đầu ra ngoài :
- Ý, anh Nhật, sang đón em đi ăn àh. Nhỏ vừa nói đã nhảy vào ôm người Nhật. Tui thấy sôi máu, tức giận.
- Làm gì vậy, tránh ra. Nhật nói rồi đẩy Yến ra.
Nhỏ bàng hoàng nhìn Nhật, rùi tức giận bỏ đóng cửa rầm một cái. Lúc này con Uyên mới lò mò lết xác heo nó ra.
- Cha mọi người tới đón công nương đó àh. Nhỏ nói rồi cười khanh khách. Con này đang nằm mơ đây nè.
- Mày lại mơ giữa ban ngày, tĩnh đi con heo. Tui tức giận phang cho nó một câu. Chắc là tui còn giận vụ con Yến ôm Nhật. Mà không hiểu vì sao tụi lại thế chứ, sao phải tức giận chứ.
- Êh thằng kia, vợ chồng mà ăn nói kiểu đó àh. Nhỏ nói xong thì :
- VỢ CHỒNG ? Nhật và Lương cùng đồng thanh nói, mắt mở tròn, nhìn tui và con Uyên. Cái cảnh này, tui bật cười ha hả, còn con Uyên thì chỉ ôm bụng mà cười. Hai ông kia thì khỏi nói, đứng đó ngơ ngác.
- Minh, tao hết dám làm vợ mày rồi, thấy hai người kia không, ghen đỏ cả mặt, tao bị tạt axit mất. Nhỏ nói mà vẫn cười.
- Ăn nói kiểu gì thế con kia, ai ghen, tao đập mày bể mỏ àh. Tui nói cố nín cười lại, rồi quay sang hai ông kia, mặt vẫn còn đần ra ngạc nhiên:
- Em và nó học chung cấp III, thân nhau quá, hiểu nhau quá, nên bọn bạn cứ tưởng hai đứa quen với nhau. Cả hai thấy vui vui nên nhận nhau làm vợ chồng trước mặt đám bạn luôn. Tui vừa dứt lời thì cả đám cùng cười. Lần này tui thấy Nhật cười, cười tươi và thoải mái. Lần đầu tiên thấy con người Nhật lại thoải mái như thế.
- Vì làm vợ thằng khỉ này mà bị ế hoài thế này này. Nhỏ nói rồi sập cửa đi ra ngoài.
- Tao ế hay mày ế, con ham hố. Tui quay lại nó nói.
- Thôi, cho anh xin bé rùa. Hai đứa mà cứ cãi nhau thế này thì có mà chết đói hai anh chàng đẹp trai này. Anh Lương nói.
- Thôi, anh tự tin thế. Đập chết giờ. Đi thôi. Tui nói với anh rồi quay sang cả đám nói
Bốn đứa kéo nhau ra ngoài căntin ăn có banh bao thôi, nên mỗi người chơi 4 cái. Căng bụng luôn !. Đang ngồi ăn thì con Uyên lại chỏ mỏ vô:
- Anh Lương, sao anh lại kêu Minh là bé rùa, giải thích đi nào. Tui mắc nghẹn vì bánh bao luôn, còn con Lương thì ngồi đó cười thích thú. Nhật thì hình như cũng muốn biết lý do thì phải nên cũng ngước lên nhìn anh Lương một cái rồi lại cuối xuống ăn.
- Thì là thế này… Anh tính nói thì tui đập vào người anh một cái.
- Anh mà nói ra là chết với em. Tui đe doạ, nhưng mà hình như lời đe doạ của tui không có tác dụng, con Uyên chen vô.
- Thằng kia, im. Nó không cho anh yên thì em sẽ hành huyết nó, đừng lo, anh nói đi. Thế là tui chỉ bếit ngậm ngùi ngồi ăn, mặt đỏ chót.
- Thế này này, lúc đó, cả nhà anh sang nhà Minh chơi, cu cậu tắm rửa xong mà hình như vội quá, quân không nhìn kỹ là cái zip quần chưa kéo lên Hehehhe, ra ngoài chào mọi người thế là bị anh thấy… cái quần con có hình con rùa. Hahahaha. Thế là anh gọi nhóc là bé rùa luôn. Hahahah…
Anh kề xong thì thôi rồi, con Uyên nó cười ngập trời, bọn Trung Quốc nhìn sang nó chằm chằm, con Nhật thì hình như bị mắc nghẹn vì xúc động thì phải. Con Anh Lương thì thản nhiên véo má tui một cái, coi tui là con nít vậy đó. Tức quá đi mất.
- Vậy thì chắc là từ mai vợ phải gọi chồng là rùa luôn thôi cho vui vậy. Nhỏ vừa cười vừa nói.
- Mày ăn nhanh lên, coi chừng bị mắc nghẹn mà chết đấy nhá, tao chưa muốn tiễn mày đi sớm đâu. Tui tức giận nói với nó.
- Đi thôi. Nhật nói rồi đứng lên, thế là cả đám cùng đứng lên đi vào lớp.
Chúng tui đi vào lớp, đã thấy có điều khác thường, lớp hôm nay đông hơn rất nhiều mà chủ yếu là toàn con gái, ồn ào nhất là chỗ đám con gái bu quanh con Yến. Có con Linh, con Quỳnh, hai con người Thái Lan và một con người Inđô. Tụi nó làm gì mà bu lại đông thế. Nhưng mà tui không quan tâm, bọn nó toàn là những người tui không ưa. Con gái gì mà ăn mặc nhố nhăng, mà lúc nào cũng bám theo những đứa con trai đẹp và nhà giàu. Tui không thích như vậy. Tui đi ngang qua chỗ bọn chúng, mà không thèm ngó tới. Nhật ngồi vô chỗ của Nhật như mọi hôm, nhưng hôm nay con Quỳnh ngồi chỗ của tui mất rồi. Tui nhìn quanh thì thấy có mỗi cái bàn trên cùng là còn chỗ trống, con Uyên thì ngồi vào chỗ cạnh Kitty người Lào. Anh Lương thì ngồi vào chỗ cận bên con Linh. Chán nhì, mỗi người ngồi một nơi thế này. Tui vừa ngồi xuống thì trong học bàn có nguyên con ếch phóng lên người tui, làm tui giật mình hét lên kinh hãi. Tui đứng phắt dậy, giựt lùi chân xuống, để phủi con ếch d8ang bám người tui, nhưng không ngờ, tui bị vấp vào chân ghế bật ngữa té ra đằng sau, tui chỉ con nhớ là rất đau và tối mịt mọi thứ.
Khi tui tĩnh dậy thì tui nghe có rất nhiều tiếng cười của đám con gái, mờ mờ nhận ra thì tui thấy con Uyên, Nhật và anh Lương đang cố đỡ tui dậy. Đau quá đi thui, tui chỉ bị ngất một chút. Nhưng sao đám con gái cười nhiều thế. Tui quay lại xem thì thấy đám con Yến, Linh, Quỳnh cùng với đám Thái Lan ngồi cười lăn quay. Cuối cùng tui cũng hiểu, tụi nó làm như thế. Tức quá, mà cái đầu tui vẫn cứ đau. U một cục to tướng chứ chẳng trơi. Tui thấy con Uyên quay lại:
- Tụi bây cười cái gì. Như thế là hay lắm sao. Nhỏ Uyên tức lắm đó, mặt của nó đỏ chót. Còn anh Lương thì nhìn đám tụi nó. Có Nhật vẫn nhìn tui:
- Có sao không, hay là về phòng nghỉ ngơi đi. Nhật nói
- Không sao. Bình thường, chỉ là giựt mình thôi. Tui nói.
CÔ Xie vô lớp, thế là cả đám về chỗ ngồi, đầu tui nhức quá. Đập nguyên cái đầu xuống đất như vậy, không đau mới lạ, tức ghê, lớn thế này con bị con Yến chơi xỏ. Tui quay đầu lại thì thấy mọi người đang nhìn tui. Hix, quê quá.
Buổi học hôm nay chán, tức quá. Vừa reng chuông một cái là con Yến nói to:
- Anh Nhật, chút tối em có chuyện muốn nói với anh, ra bãi cỏ trước ký túc nha. Nhỏ nói rùi nắm tay Nhật lay lay.
- Có gì, nói luôn ở đây, không rảnh. Nhật nói rồi giựt tay lại.
- Chuyện bí mật, phải nói hai người thôi. Vậy đi nhá, 8h tối hẹn anh đó. Nhỏ nói rồi đi theo con Linh và con Quỳnh.
Tui đi ra ngoài lớp mà không đợi ai, tui thấy buồn buồn. Sao yến lại muốn hẹn Nhật nói chuyện nhỉ, nó muốn nói gì. Chán thế. Tui lại nỗi tính nhiều chuyện.
- Êh, đi ăn kem không. Nhỏ Uyên đập lên vai tui rồi nói
- Thôi, không ăn đâu. Nhỏ biết tui thích ăn kem đấy mà, nhưng trời đang lạnh ăn kem vô tui bị bênh thì sao. Tui hứa với ba con nhỏ kia là phải giữ gìn sức khoỉe rồi.
- Sao vậy, mỗi lần mày không vui thì ăn kem mà, lần này chán kem àh. Nhỏ thắc mắc, ùhm, nhỏ chưa biết chuyện tui bị viêm phổi nặng mà. Thôi không nên làm nó lo thêm, không nói tốt hơn
- Ừhm, chỉ là trời lạnh ngại ăn kem thôi. Tui nói
- Vậy thôi về nghỉ, mày chắc mệt lắm, nhỏ nói rồi quay lại sau lưng, hình như muốn xem hai ông tướng kia ở đâu. Vừa lúc đó thì Nhật và Lương đi lên.
- Em có sao không, đầu còn đau không. Anh hỏi
- Không sao, vẫn bình thường àh. Tui nói, nhưng thật chất đầu tui đau lắm ý.
- Vậy tốt rồi, làm anh phải lo. Anh nói xong gõ vào đầu tui một cái. Ông này đầu đã đâu còn gỏ vào nữa. Gừgừ… chém ổng chết quá.
Lương dìu tui về phòng, Nhật thì chạy mua đồ ăn cho tui. Con Uyên thì về phòng pha nước chanh tui uống. Mấy người này làm ghê thế này, tui thấy ngại. Ai cũng lo hết áh.
- Uống nước đi nè. Để tao xử con Yến cho mày đừng lo
- Thôi bỏ qua mày, nó là con bạn ba tao, đụng vô nó, ba tao biết chửi tao đó. Tui cản nó.
- Tao xử nó chứ có phải mày. Nhỏ nói.
- Không bàn vấn đề đó nữa, em nghi ngơi chút đi, Nhật mua đồ ăn về bây giờ. Anh Lương nói, rồi ngồi sát bên tui.
- Mọi người làm gì quá thế, em không sao đâu thấy đỡ rùi. Tui nói
Một lát sau, Nhật đem đồ ăn về. Trời lạnh mà người Nhật đổ hết mồ hôi. Chắc là Nhật chạy đi nè. Nhật lo cho tui thế. Tui thấy thích thích khi thấy Nhật lo cho mình.
- Ăn đi cho nóng, còn đau không. Nhật nói mà còn thở gấp.
- Không sao, khoẻ mà, chỉ bị té tí xíu àh. Tui nói
- Gì mà té tí xíu, nghe cái cốp đầu đập xuống đất. Anh Lương chen vô.
- Không sao mà, mọi người ăn cơm luôn đi. Tui thúc mọi người.
Cả đám cùng cầm hộp cơm ngồi ăn. Gí như thế này hoài thì tốt nhỉ. Bốn đứa thân với nhau hìhìhì. Hy vọng Nhật và Lương sẽ không còn hằn học nữa. Nhật sẽ mau quên chuyện cũ. Ngồi một hồi tui mới nhớ là tối nay Yến hẹn Nhật nói chuyện, không biết Yến muốn nói gì với Nhật nhỉ, thấy tức tức.