- Nhóc sao thế. Anh chàng pha rượu nhìn tui hỏi.
- Không… không có gì… anh cho em một ly nữa. Tui nói mà lòng đau lên từng cơn. Tim tui như vỡ ra, như hàng ngàn mũi kim đâm vào rát buốt. Cầm ly rượu trong tay, tui nốc hết ly rồi móc tiền ra đưa, xong quay đi ra khỏi vũ trường. Để lại ánh mắt tò mò của anh chàng pha rượu và ông chủ.
Tui đi từng bước một, đi mà lòng lại để một nơi nào đó, trái tim tui vô hồn. Tui muốn làm cái gì đó. Mọi hình ảnh lúc nãy ùa về đầu óc tui. Đó có thật sự là Chánh không, có phải thế không. Chánh của tui sẽ không bao giờ làm như thế. Không thể nào…
….
Gió thổi mạnh qua, lá rơi xuống nhiều. Tui ngồi gục xuống, dúi mặt vào đầu gối, mặc cho hàng nước lăn dài trên má.
- Tụi bây đang ở đâu thế, ra hát karaoke với tao đi. Tui gọi vào số con Yến Thy.
- Mày sao thế, có chuyện gì àh sao gọi tụi tao. Chánh đâu kêu nó đi. Con Yên Thy nói oang oang trong điện thoại.
- Đừng nhắc nó, tao không muốn nghe tên nó, mày kêu tụi kia ra nha, tao ở Nice chờ tụi bây. Tui nói rồi cúp máy.
Chân bước vội trên dòng đường nhiều người qua lại, cố bước thật nhanh, đi thật vội vàng để không nhận ra rằng minh cô đơn trên con đường này, con đường sao mà nhiều cặp đôi tình nhân thế. Giá mà Chánh đi bên cạnh tui bên này thì tui sẽ không thấy lẻ loi như thế này đâu. Vậy mà giờ Chánh lại đang dựa dẫm, uống từng ly rượu với người khác, là Lương đấy, có cay không? Tui như thằng ngốc. Yêu cho nhiều vào để rồi nhận ra rằng mình chỉ như một trò chơi, một con lừa ngốc. Dừng chân ở Nice, tui thấy tụi nó đã đứng đó chờ. Bước chân về phía tụi nó, tui cố nở nụ cười tươi:
- Vào đi, lâu rùi tụi mình không có hát chung. Tui quàng qua tay con Yến Thy, kéo nó đi. Vậy mà cả đám đứng yên, không ai chịu đi.
- Có chuyện gì, mày sao thế? Con Phương Thy hỏi.
- Gì chứ? Thì lâu rùi tụi minh đâu có tập trung vui đùa đâu, vô hát cho vui. Tui nói cố che đi gương mặt mình.
- Không kara gì hết, ra Window uống nước nói chuyện. Con Linh lên tiếng.
- Đúng đó, vậy đi, ka với chả ra. Đi thui. Con Uyên lên tiếng.
Tui chỉ biết nghe theo lời tụi nó thui. Cãi lại lời tụi nó thì có mà chết. Con ến Thy chở tui. Khoảng 25 phút sau thì cũng tới. Trên đường đi, tui không nói tiếng nào. Mặc cho tụi nó đang bàn tán sôi nỗi về mấy thằng đẹp trai trong lớp, rồi chuyển sang mấy thằng diễn viên phim truyền hình nào đó. Thường thì tui cũng nhào vô “tám” chung vậy mà hôm nay tui không có cảm giác. Thật sự không còn muốn nói gì, đầu óc tui chỉ còn mỗi hình ảnh của Chánh, từ cái ngày mà Chánh ôm, tui đứng dưới mưa, rồi ôm tui khóc dưới chân Đức Mẹ, cho tới lúc mà Chánh đeo cho tui sợi dây chuyền rồi lúc mà Chánh dựa vào người Lương uống cạn mấy ly rượu liền. Chánh làm mọi thứ để có được tui, Chánh cho tui niềm tin, hạnh phúc, bờ vai, để rồi quăng mạnh tui xuống vực sâu như thế sao. Quả thật tình yêu chính là con dao hai lưỡi, mình yêu nhiều rồi thì giờ chính nó đâm cho mình đau. Vừa đặt người xuống thì đã bị tui nó nhào vô hỏi:
- Mày có vấn đề gì? Con Yến Thy hỏi.
- Vấn đề gì đâu, nhỏ này nói linh tinh. Tui cố cười nhìn nó.
- Mày đâu có bình thường, tụi tao bàn về trai đẹp thì mày cũng không hám thì chắc chắn mày có vấn đề. Mày là chúa ham zai mà. Con Uyên nói xéo tui cười nham hiểm.
- Bà mày, mày hay tao hám zai coi lại coi, mày thấy ai đẹp trai là mắt sáng hơn đèn pha. Tui đá lại nó làm nhỏ hết cười, nhìn tui chằm chằm.
- Cắn mày bây giờ thằng mắm. Nhỏ tức giận quay ra kêu anh phục vụ bàn gọi nước.
Gọi cho mình phần cafê, tui quay sang ngoài cửa sổ. Mưa rồi, sao lại mưa bất chợt thế nhỉ. Đúng là Sài Gòn, mưa gió thất thường quá. Hay mưa biết tui đang buồn, mưa xuống làm bạn với tui. Mưa_ người bạn của tui_ đến khi tui đang buồn, thương mưa nhiều !.
“Dù đã biết anh không thật lòng yêu em
nhưng em vẫn không đành lòng quên anh
như cơn mưa cuộc đời rồi sẽ qua
xin thật lòng, dù chỉ một lần thôi…”
Tui giựt mình quay lại, thì ra là quán đang bật nhạc, bài này là bài “Khi ta xa rời nhau”. Tui đã từng rất thích bài này. Rất thích.
“mùa thu đến, cho cuộc tình phôi pha
lòng thêm nhớ cho dù tim cố quên
câu yêu thương lời hẹn thề giờ trôi theo lá vàng
yêu vội vàng nên ta xa mất nhau…”
Đúng, tui và Chánh yêu nhau nhanh quá chăng, vội vàng quá chăng đề rồi giờ thấy đau thế này… Tui nhẩm theo lời bài nhạc. Bỗng nhiên tui muốn hát quá, rất muốn.
- Mày sao thế, mày từng nói với tao mày sẽ không bao giờ hát bài này mà, bài này rất buồn, mày không hát, vậy mà giờ sao lại ngồi hát thế kia. Con Phương Thy nhìn tui nói, anh mắt lo lắng. Mấy đứa kia cũng quay sang nhìn tui.
“Người tình ơi xin anh một lần nhớ
vì sao vì sao ta đã mất nhau?
vì mặt trời không thể chia đôi, và mặt trăng luôn đời lẻ loi…”…
Cuối mặt xuống, tui nhẩm theo từng lời cuối cùng của bài hát mà nước mắt chảy dài. Tui cắn chặt môi, không cho tiếng khóc bật thành tiếng. Gục đầu lên bàn vai tui rung lên theo tiếng nấc của cổ họng.
- Tao là thằng ngốc… tao là thằng ngốc… tao bị lừa… Tui nói trong tiếng nấc rồi ngẩng mặt lên giụi hết nước mắt, miệng nở nụ cười tươi.
- Tao bị lừa, ngốc thật, đáng lẽ không nên tin rằng trong thế giới này không hề có tình yêu thì mới đúng. Tao dại thật. Tao thật trẽ con. Tui nói rồi uống một hơi ly cafê đắng nghét. Từ trước giờ tui có biết uống ca-fê đắng như vậy đâu, lần nào uống uống ca-fê sữa. Không ngờ, ca-fê không đắng thật.
- Thằng Chánh làm gì mày? Là sao mày nói hết coi. Con Linh lo lắng nhìn tui rồi đưa cho tui một tờ khăn giấy.
Tui nhìn tụi nó, ai cũng lo cho tui. Tui nghĩ nên nói cho tụi nó biết. Tụi nó là một phần của cuộc sống tui mà. Tui ngồi kể lại cho tụi nó nghe mọi chuyện. Buồn cười thật khi kể lại mọi chuyện thì tui lại thấy mọi chuyện nhẹ nhàng, tui có thể kể mọi chuyện mà còn cười rất tươi khi tụi nó nhìn tui. Tui nhận ra rằng mình không thể nào tin tưởng được vào tình yêu của giới này. Nó đến nhanh cũng đi rất nhanh. Nó chỉ là một trò chơi trong vòng xoáy của cuộc sống mà thôi. Và trò chơi này của tui có lẽ nên kết thúc. Dừng lại là được rồi.!
- Xong rồi đó, mọi chuyện là vậy đó.. Tui nói xong nhìn từng gương mặt đang trố mắt ngạc nhiên nhìn tui.
- Không, tao không tin Chánh như vậy. Con Uyên lên tiếng.
- Tụi tao cũng thế. Cả đám kia đồng thanh nói rồi nhìn nhau.
- Sao, không tin hắn như thế àh, chính tay tao lau mùi tinh dịch trên người hắn, chính mắt tao thấy hắn ngồi bên Lương. Tui nói mà lòng nóng lên, tức tối.
- Không thể, người mà chờ đợi mày hằng mấy năm trời, người mà luôn lo cho mày khi mà mày gặp chuyện, tao không tin đâu. Con Uyên bướng bỉnh nói.
- Vậy tuỳ mày. Tao không ép. Đối với tao hắn chết rồi, đừng nhắc hắn trước mặt tao. Tui nói rồi bỏ chạy ra ngoài. Tụi con gái la lên kêu tên tui, nhưng tui mặc.
Tui ra sức chạy, chạy thật nhanh, chạy dưới mưa. Từng hạt mưa chảy dài trên người tui. Tui thấy lạnh. Chỗ vết thương rát lên. Nhưng tui không quan tâm. Tui chỉ muốn được chạy mãi như thế này thôi. Mưa như rút, như muốn cản tui lại không cho tui chạy tiếp, nhưng không, tui không dừng lại. Xin lỗi mưa, ta không dừng lại đâu. Hãy để ta chạy mãi trong lòng cơn mưa. Lòng tui đã tụt dốc như chiếc xe không phanh. Chạy mãi như thế cho đến khi người tui ướt nhẹp, tui ngước lên nhìn thì thấy minh lại đang đước trước quán bar MTV…
…
Tui sững người khi thấy mình đang đứng chỗ này. Chạy mãi để rồi mình lại dừng chân nới này, nơi có Chánh và Lương. Tui thấy run, người tui run lên không chỉ do lạnh ở chính thể xác mà chính trái tim đã giá băng lại khi mà nhận ra mình sống trong hư ảo. Tui nhẹ bước chân lên từng bậc thang bước vào quán. Ông chủ quán nhìn thấy tui
- Minh, em sao vậy, vào đây, anh lấy khăn cho lau, vào đây nhanh không lạnh chết.
Tui khẻ liếc sang chỗ cái anh bồi bàn, anh ta đang nhìn tui với anh mắt lo lắng. Mà không chỉ anh ta, mọi người, ai cũng nhìn tui đấy chứ. Tui mặc kệ, tui vẫn bước vô, bỏ ngoài tai lời nói của ông chủ quán. Tui bước về phía đám thanh niên kia, họ vẫn ngồi đó, vẫn nói cười vui vẻ. Chánh kìa, vẫn uống liên tục từng ly rượu. Tai của Lương đang khoác lên vai Chánh. Thật tình tứ ! Tui lê từng bước chân về phía Chánh. Người tui lạnh quá. Tui thấy khó chịu trong người, chỗ vết thương vẫn rát như kim châm vào người. Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đứng trước bàn của Chánh đang ngồi.
- Anh. Tui lên tiếng.
Mọi người ngồi ngay đó nhìn tui. Tui không quan tâm những người đó. Người tui quan tâm là Chánh. Anh ngước mắt lên nhìn tui. Trong ánh mắt đó hằn lên vẻ bàng hoàng, Chánh vùng đứng dậy.
- Minh, em… sao em…anh… Chánh ấp úng nhìn tui.
- Anh, anh hứa chở em đi chơi. Anh chở em đi đi. Tui nhìn Chánh nói.
Trong khi đó Lương đang đứng lên nhìn tui..
- Anh… Chánh nói rồi quay sang nhìn Lương.
- Đi đi anh. Tui cầm lấy tay Chánh, lay mạnh. Chánh không nói gì chỉ nhìn Lương.
- Không đi đâu hết, tối nay còn phục nhậu tao mà, quên rồi àh. Lương nhìn Chánh rồi nhìn tui cười nham hiểm.
- Anh. Tui càng lay tay Chánh mạnh hơn.
- Minh… anh xin lỗi, em về đi. Anh bận công chuyện. Chánh nói rồi rút Chánh ra khỏi tay tui và ngồi xuống cạnh Lương…
Tui bàng hoàng nhìn Chánh rồi nhìn sang Lương đang nở nụ cười mãn nguyện. Tui quay lưng bước đi. Mọi ánh mắt trong phòng vẫn đang nhìn về phía tui. Đi ngang qua ông chú quán, ông không nói gì, chỉ đặt nhẹ tay lên vai tui. Tui không biết nói gì, chỉ gật đầu rồi bước nhanh chân ra ngoài. Trời vẫn mưa…
…
Tui bước nhẹ dưới mưa. Hồn trôi về nơi nào đó, chỉ biết là đi và đi. Tui nên đi, không nên dừng lại. Dừng lại, mọi người sẽ thấy hai hàng nước lăn dài trên má tui. Vết thương đau quá. Tui lấy tay sờ vào thì thấy ta mình dính đầy máu. Vết chỉ bị bung ra thì phải, đầu óc tui quay cuồng, nhức buốt. Tui thấy mệt lắm, đau lắm …. Mọi thứ trước mặt tui phai nhoè. Tui gục xuống, ngả ngửa ra đằng sau. Tui không còn cảm giác gì nữa, mọi thứ tối thui, chỉ biết người tui ngã vào lòng một ai đó…
… Đau lắm… rát lắm…
…….
Tui mở mắt ra thấy mình đang nằm trong một căn phòng khá sang trọng và thơm tho. Tui tự hỏi mình đang ở đâu. Nhìn xung quanh thấy căn phòng được bày trí rất cẩn thận, theo lối bày trí của Châu Âu. Tui bước xuống giường đi ra phía cửa phòng. Vừa đặt chân xuống đất thì tui nghe tiếng nói.
- Nằm nghỉ tiếp đi nhóc, vết thương chưa lành đâu.
Tui quay trước quay sau, tìm nơi phát ra tiếng nói.
- Quay vậy coi chừng gãy cổ đó. Một người đàn ông đứng lên từ bộ ghế sa-lon chác giường hơn chục bước chân.
- Anh là ai vậy. Tui hỏi.
- Vậy mà cũng không nhận ra anh này àh.
Người đàn ông quay mặt lại. Thì ra là cái anh phục vụ ở quán MTV. Tui hơi ngạc nhiên khi thấy anh ấy, nhưng cũng bớt thấy sợ.
- Thì ra là anh, mà sao em ở đây. Đây là đâu vậy? Tui nhìn anh rùi bước về phía sa-lon.
- Nhóc biết là nhóc hôn mê hơn 2 ngày rồi không. Đây nhà anh. Sao thấy trong người thế nào. Nhóc cũng ngộ, bị thương mà còn hoạt động mạnh làm gì vậy cho rách vết thương thế, đã thế còn đi dưới mưa. Nhóc không muốn sống àh, không muốn thì nhường cho anh đi, anh ham sống lắm. Anh ta nói rồi đỡ tui ngồi xuống ghế.
- Mà sao không nằm ở bệnh viện, sao nằm ở đây? Vết thương rách mà. Tui thắc mắc rồi nhìn khắp phòng. Anh ta chắc thuộc dạng giàu có.
- Chẳng lẽ tay nghề bác sỹ của anh không đủ để khâu lại vết thương đó cho nhóc àh. Ngốc thế. Anh ta nói rồi ký vào đầu tui.
- Gì… anh mà là bác sỹ áh. Tui nheo mắt nhìn anh ta nghi ngờ.
- Vậy ai khâu vết thương cho nhóc, ai giúp nhóc hạ sốt hai đêm nay hả. Anh ta cười nhìn tui. Nụ cười dễ thương thiệt.
- Trời vậy thì cần xem xét lại coi anh có bỏ quên cây kim trong bụng em không. Tui nhe răng ra chọc quê anh ta.
- Anh không bỏ quên một đâu mà là mấy cây đó, đang khâu mà tự nhiên thấy mất đi mấy cây kim kỳ ghê luôn. Anh ta nói tỉnh bơ.
- Ặc. Thiệt không vậy. Chết em, rồi, giờ sao. Tui hoảng hồn lo lắng.
- Ngốc. Ngồi đó đi. Anh lấy đồ ăn.
Anh ta nói rồi quay. Còn mình tui ngồi trong phòng. Nhìn kỹ quả thật căn phòng đẹp lắm. Đèn chùm kiểu quý tộc xưa, bộ sa-lon trắng toát. Mà hình như anh ta thích màu trắng thì phải. Đa phần vật dụng trong phòng đều có màu trắng. Tui tiến về chiếc giường rồi ngã phịch người xuống giường. Hương thơm bốc lên thật dễ chịu, anh ta là một người ngăn nắp và sạch sẽ.
- Ăn đi cho khoẻ nè. Anh ta bước vào với một tô cháo nghi ngút khói. Tui thấy đói bụng thật.
- Sao anh tốt với em thế, có thuốc độc không thế. Tui nói thế mà đã bỏ vào mồm một thìa chào, rồi ngước lên nhìn ông ta cười. Anh ta thì chỉ nhìn tui rồi bước về phía giường ngả lưng lên giường.
- Mà sao anh là bác sỹ rồi mà còn làm ở bar như vậy. Tui thắc mắc hỏi ổng.
- Làm để giải stress. Để vui vẻ… Ông nói rồi nhìn tui..
- Để nhận ra có nhiều người yêu nhau rồi đau khổ như thế nào… Nói xong anh ta ngả người ra nằm tiếp ngước mặt lên trần nhà. Tui thì bất ngờ trong câu nói của anh ta. Bỗng nhiên hình ảnh của Chánh ùa về làm tui đau nhói tim.
- Ăn đi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh ta lại nói. Tui cặm cụi ngồi ăn mà sực nhớ ra là chưa biết tên anh ấy.
- Àh mà anh tên gì vậy? Tui hỏi mà không thấy trả lời, hình như anh ta ngủ rồi. Tui lặng lẽ ngồi ăn hết tô cháo rồi lục kiếm điện thoại của mình. Có gần cả trăm cuộc gọi nhỡ trong máy, rồi hơn hai mấy tin nhắn. Toàn là số của mấy nhỏ kia rồi số của Chánh. Tui quăng điện thoại sang một bên, không muốn nghĩ gì về Chánh, chắc những dòng tin đó cũng chỉ là xin lỗi và hỏi coi tui ở đâu thui.
Tui ngã người ra ghế sa-lon rồi nằm ngủ lúc nào không hay. Sao mà ở đây tui thấy mình thật thoải mái và nhẹ nhõm, không bị đè nặng tâm hồn. Tui ngủ ngon lành tới gần 3h sáng thì giựt mình dậy. Khi tĩnh dậy thì tui thấy mình nằm trên giường rồi mà anh ta lại nằm sát bên tui đang ngủ rất ngon. Tui choàng ngồi dậy, thoáng giựt mình.
- Anh không làm gì nhóc đâu sao mà giựt mình kinh thế. Anh ta nói rồi mở mắt ra nhìn tui.
- Ai biết được mặt của anh gian thấy mồ. Tui kèo nhèo rồi bước xuống giường. Mới 3h sáng thì làm cái gì chứ. Ngồi xuống ghế rồi nhìn sang anh ta, anh ta vẫn đang nhìn tui.
- Anh ngủ tiếp đi, em xin lỗi làm anh tỉnh giấc. Tui nói.
- Nhóc đợi anh thay đồ tí rồi anh chở nhóc đi tới một chỗ. Anh ấy nói rồi choàng người dậy đi thẳng vào phòng tắm. Tui tính từ chối nhưng rồi thôi, dù sao cũng đâu biết làm gì đâu. Để coi ông dẫn đi đâu.
Khoảng 15 phút sau thì tui đã đứng dưới nhà ổng, căn nhà cao 3 tầng mà chỉ thấy anh ta ở một mình. Ông này không thấy cô đơn thì cũng thấy sợ ma chứ.
- Đi thôi. Anh tay kéo tui leo lên xe ngồi.
- Đi đâu vậy anh? Tui hỏi
- Chút biết, hỏi hoài. Nhóc nói nhiều thật nha. Anh ta nói làm tui quên một cục. Tức tui không thèm nói luôn. Mặc anh ta chở đâu thì chở. Tui nhìn đường.
Đường xá về đêm vắng tanh, chỉ còn những người vô gia cư nằm trên các bậc thềm. Trời hơi lạnh. Tui co người lại một chút, thấy lành lạnh. Đang chạy thì anh ta tắp vô lề. Làm tui hơi ngạc nhiên.
- Tới rùi àh, đây là đâu thế. Tui tía lia hỏi.
- Tới gì mà tới, khoác cái áo này vô đi, nhiều chuyện. Anh ấy nói xong rồi cởi áo khoác của anh ta ra đưa cho tui rồi phóng xe đi. Tui không biết nói gì, chỉ im lặng rồi cũng khoác áo vô.
Anh chạy khắp các con đường trong Sài Gòn, những con đường mà tui cũng từng đi qua, đi với Chánh, không phải với anh. Tui thấy trống trải quá. Không biết giờ Chánh đang làm gì. Một nỗi nhớ bao trùm trái tim tui. Tui muốn gặp Chánh quá, mà mặc dù có gặp tui cũng không biết phải làm gì. Anh rẽ tay lái và dừng trước quán MTV.
- Ơ…sao lại tới đây. Tui ngạc nhiên khi thấy anh ta chở tui tới đây. Mà giờ này quán còn mở cửa àh. Àh mà tui quên mất quán mở suốt đêm. Tui nhìn anh chờ câu trả lời
- Người nhóc cần gặp đang ở trong. Anh ta nói rồi nhìn vào quán.
- Ai…? Tui càng ngạc nhiên hơn.
- Người trong tim nhóc. Anh ta nói rồi chỉ ngón tay vào ngực trái của tui.
Tui biết anh ta nói gì. Tui biết người anh ta muốn nói là ai.
- Anh ta ngồi trong đó liên tục hơn ngày nay rồi. Anh ấy tiếp tục nói.
Chánh ngồi trong đó làm gì chứ. Thật sự tui muốn vào lắm, muốn gặp Chánh lắm.
- Vào đi, anh biết nhóc muốn vào. Anh ta nói rồi nhìn tui ân cần.
- Em.. cảm ơn anh.
Tui nói rồi quay lưng bước nhẹ nhàng, đi từng bước. Mà thật sự Chánh có muốn gặp tui hay không. Tui đi, bỏ lại anh ấy đừng nhìn tui. Bước vào quán, tui thấy Chánh, một mình ngồi ở trong góc, trên bàn đầy những chai bia. Tui bước nhanh về phía Chánh đang gục mặt xuống bàn.
- Anh. Tui ngồi xuống cạnh bên Chánh, lay mạnh người Chánh.
….