Trái tim và lý trí Trang 23

- Chánh … giờ là người yêu của ông? Nhật hỏi rồi đặt giỏ trái cây lên bàn.

- Ừhm, anh ấy là chỗ dựa, là niềm tin cuộc sống của tui. Tui nói rồi nhìn ánh mắt Nhật, thoáng vẻ buồn.

- Ngày mai tui lại bay rồi. Không biết có còn gặp lại nữa không. Nhật nói.

- Còn chứ, nếu còn tình cảm với nhau thì tất nhiên sẽ còn. Tui, Nhật và mọi người đều là bạn của nhau. Mà đã là bạn thì sẽ không bao giờ quên nhau được. Tui nói nhanh, nở nụ cười với Nhật.

- Bạn àh. Vậy mà trong tim tui… ông vẫn là một người tui yêu thương nhất. Nhật nói rồi nhìn tui.

- Ông có nhớ lá thư mà ông gửi tui lúc ông đi không. Cuối thư ông đã ghi “best friend”, tui nghĩ chính ông cũng biết là tui và ông cũng không thể nào được. Một người sống tuốt bên Mỹ, một người ở đây, hơn nữa vòng trái đất. Tui sẽ coi ông như một người bạn thôi Nhật àh. Hơn 6 tháng tui chờ đợi ông, tui nuôi hy vọng ông sẽ quay về, tui cho rằng chúng ta vẫn còn có thể yêu nhau. Nhưng không được, mọi thứ xa với lắm. Tui phải đau khổ, tui phải khóc hằng đêm… Chúng ta làm bạn của nhau thì tốt hơn là người yêu Nhật àh. Chánh, giờ trong tim tui chỉ có Chánh, người đã sưởi ấm lại trái tim tui.
Tui nói một lèo, Nhật chỉ đứng đó nhìn tui, yên lặng, chỉ một lúc lâu sau Nhật mới lên tiếng với một nụ cười tươi và ấm lòng:

- Ừhm, sẽ là bạn của nhau. Nhật nói rồi đưa bàn tay ra bắt tay với tui. Bàn tay tui bị siết chặt trong bàn tay Nhật. Nhật khóc nhưng mà miệng vẫn cười. Tui biết lòng Nhật đau lắm, nhưng tui tin là Nhật sẽ có bản lĩnh vượt qua.

- Mai đi vui vẻ và hạnh phúc nhá ông bạn thân. Tui cười rồi kéo Nhật ôm vào lòng. Nhật siết chặt tui hơn, người Nhật run lên theo tiếng nấc.

Tui khẻ vỗ vai Nhật…

- Tình bạn còn nhiều khi tốt và quan trọng hơn tình yêu Nhật àh…
.......

Đêm hôm đó, tui nằm một mình trong phòng. Căn phòng tối, không gian tĩnh mịt. Tui bị giựt mình dậy. Quả thật tui có cảm giác ai đó vừa chạm vào người tui. Tui còn mơ hồ thấy bóng ai đó bước ra khỏi phòng. Tui thấy sợ. Nghe đồn trong bệnh viện có nhiều ma. Tui kéo chăn sát đầu. Hơi thở dồn dập. Tui sợ ma nhất. Có tiếng bước chân, tui thật sự nghe tiếng bước chân. Nó đang đi sát lại chỗ tui, tiếng bước chân càng ngày càng sát gần. Người tui run theo từng nhịp chân, mồ hôi toát ra khắp người. Tay tui run lên. Tui thấy yên lặng, không còn tiếng bước chân, chỉ con mỗi tiếng quạt quay đều. Mọi thứ vẫn bao trùm trong yên lặng. Mọi yên lặng đáng sợ.

- Êh nhóc, gì mà run lên thế. Tui giựt mình khi nghe tiếng người. Tui choàng dậy và hốt hoàng khi thấy hắn_ cái tên đàn ông đã làm nhục tui, đánh đập tui. Tui nhào xuống giường. Nhưng hắn nắm lấy tay tui lại.

- Đừng chạy, tao không làm gì mày đâu. Tao vô thăm mày, xin lỗi và ngày mai tao đi đầu thú. Hắn nói một hơi. Hắn vừa dứt lời thì mấy tên đàn em của hắn nháo nhào lên:

- Đừng đại ca.

- IM HẾT ! Tao quyết định rồi.

Hắn nhìn hất đám đệ tử của hắn rồi nhìn sang tui. Tui giựt mình khi hắn nhìn tui, tui thấy sợ, tim đập mạnh tuy rằng ánh mắt ấy không còn vẻ đe doạ và tởm lợm như đêm đó. Hắn vẫn nhìn tui chằm chằm. Nhưng rồi bỏ tay tui ra, hắn quỳ xuống. Tui giựt mình khi hắn làm thế. Mắt hắn ngước lên nhìn tui

- Xin lỗi nhóc. Ta đã quá sai lầm. Hắn vẫn nhìn tui và vẫn nói. Ánh mắt hằn lên vẻ đau khổ.

- Ơ… Tui chỉ biết ú ớ, không dám nói gì. Trong tim tui vẫn sợ hắn, vẫn nhớ như in cái đêm hôm đó.

- Nhóc có giận ta, có thù ghét ta cũng được. Ta chỉ đến để nói xin lỗi vậy thôi và ngày mai ta sẽ đi đầu thú. Ta không thể trốn chui trốn nhủi như thế này, và ta tin… anh ấy vẫn đợi ta. Hắn nói gì mà tui vẫn không hiểu rỏ… anh ấy vẫn đợi ta… là sao..

- Ông nói vậy là sao… ai đợi ông. Tui tò mò.

- Ta đã gặp lại anh ấy… một bác sỹ giỏi… đêm qua ta tới thăm nhóc… và ta đã gặp anh ấy. Ta sẽ làm lại từ đầu, và ta tin… anh ấy sẽ đợi ta quay về... ta sẽ tìm anh ấy. Hắn nói rồi đứng lên.

Tui vẫn im lặng nhìn hắn. Hắn quay lưng đi.

- Cảm ơn nhóc đã cho ta biết thế nào là niềm tin vào nhau. Hắn vẫn nói khi đang bước ra cửa.

- Àh mà anh của con Yến quen nhóc àh. Cẩn thận với thắng đó đấy. Ta mới thấy thằng đó vừa ở đây ra. Hắn nói xong tui giựt mình. Thì ra hồi nãy tui cảm nhận đúng, có người mới bước ra khỏi phòng tui.

- Ông nói sao… hắn vừa ở đây ra. Tui hỏi vồn theo, hắn quay lại nhìn tui.

- Ừhm, đề phòng thằng đó tốt nhất, con Yến và Phương bị bắt rồi, ta nghĩ thằng đó không tha cho chú em đâu khi mà cái đêm em thằng đó bị bắt nó gào lên rằng nó sẽ không bỏ qua chuyện này. Hắn nhìn tui nói rồi quay đi, tui thấy lo sợ. Nhưng tui vẫn với gọi theo hắn.

- Cảm .. ơn ông. Tui nói.

- Sao cảm ơn ta. Hắn nhìn tui khó hiểu.

- Người cần nói cảm ơn phải là ta. Hắn nói rồi bỏ đi ra khỏi cửa phòng.
Tui vẫn còn ngơ ngác trong những gì hắn vừa nói.

- Nghỉ ngơi đi. Thức khuya không tốt cho sức khoẻ đâu. Ông bác sỹ hồi sáng bỗng nhiên đứng trước phòng nhìn tui, nhưng ánh mắt của ông đã ướt nhoè.

- Sao thế bác sỹ… sao ông khóc. Tui lại bản tính tò mò. Ông bác sỹ nhìn tui mỉm cười.

- Ta tin là em sẽ tới mà… ta tin là em sẽ quay đầu mà… ta sẽ chờ em, chờ em quay về. Ông bác sỹ vẫn nói mà gương mặt bừng sáng niềm hy vong. Tui thì dường như đã hiểu chuyện gì rồi, nếu tui đoán không lầm thì ông bác sỹ này và hắn_ tên đại ca đó là người yêu của nhau. Tui khẻ mỉm cười hạnh phúc.

- Ngủ đi cậu àh. Ông bác sỹ nói rồi bước ra ngoài. Tướng đi của ông thoắt lên niềm tin mạnh mẽ.

Tui nằm ngửa ra, thầy hồn nhẹ bỗng. Nhưng khi nghĩ về những gì tên đại ca đó nói thì tui lại thấy sợ. Lương, Lương còn muốn gì đây. Tui nằm đó rồi tự nhiên nhớ tới Chánh. Kêu Chánh tối vô với mình vậy mà giờ không thấy đâu. Mà có lẽ Chánh nghĩ ngơi rồi, mấy ngày không ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng. Thương Chánh quá !

- Sao không ngủ mà nằm đó thế. Tui quay ra cửa thấy Chánh đang bước vào.

- Anh mệt thì ở nhà nghỉ đi, vô đây làm gì. Tui cằn nhằn nhưng trong lòng vui mừng khi thấy anh.

- Anh mà không vô chắc có người không thèm ngủ vì nhớ nhung anh. Chánh nói đùa rồi ngồi xuống bên tui.

- Ai thèm nhớ anh chứ. Xấu xí. Tui chề môi, lắc đầu nói.

- Vậy àh, vậy thui anh về. Chánh nói rồi đứng lên quay một mạch.

- Ếh… bỏ đi thiệt àh. Tui gọi với theo.

- Heheheh, thấy chưa. Chánh cười tươi nhìn tui, tui thì quê một cục nằm xuống, kéo chăn sát đầu.

- Cục cưng giận àh. Chánh cố kéo chăn ra khỏi mặt tui.

- Hông thèm. Tui làm nũng.

- Thui, xin lỗi mà. Chánh nòi rùi hun nhẹ vào trán tui. Tui bỏ chăn ra le lưỡi cười tươi.

Chánh nhìn tui âm yếm. Tui cười nhìn Chánh.

- Sao thế, nhìn em ghê thế. Tui hỏi.

- Thì cho anh ngắm em cái nào. Chánh nói mà hun tiếp vào má tui.

- Hun hoài, cắn chết giờ. Tui kèo nhèo.

- Đi lên tầng thượng với em đi. Tui nói thêm.

- Thôi, khuya lạnh đi đâu, em mới tĩnh, không được đâu. Chánh nhăn mặt nói với tui.

- Đi đi mà… hum nay là rằm trăng đẹp lắm, không sao đâu, em khoác thêm cái áo, rùi anh ôm em nữa hết lạnh àh. Tui kèo nhèo, lắc vai anh.

- Đi chút xíu thui nha, rùi về ngủ. Anh nói rùi đỡ tui đứng xuống đất.
Một lúc sau thì tui và Chánh đã ở trên sân thượng, gió không thổi mạnh chỉ thoáng nhẹ, nhưng mà vẫn thấy lành lạnh. Tui rút nhẹ vào người Chánh.

- Thấy chưa, trời lạnh mà không nghe, bệnh tiếp cho coi. Chánh càu nhàu, rồi cới áo khoác ra khoác cho tui, kéo tui sát người Chánh.

- Làm gì coá, Anh mặc áo vô đi, anh bệnh bây giờ. Tui khoác áo lại cho Chánh rồi khép người vào Chánh.

- Anh thấy không, trăng đêm nay đẹp thấy mồ, không coi uổng thì sao. Tui nói rồi chỉ tay về phía mặt trăng đang tròn đều, toả ra những làn sáng dịu dàng.

- Em thích trăng lắm. Tui nói khẻ, rồi mỉm cười nói tiếp

- Anh biết không, trăng khi khuyết khi đầy, cũng như tâm hồn của một con người khi đau khổ và khi vui sướng. Anh thấy không, Mặt Trời luôn tròn, luôn toả ra thứ ánh mãnh liệt nhất, dường như Mặt Trời không hề đau khổ. Có Mặt Trăng, luôn chìm trong ban đêm, khi vui khi buồn. Em có nghe câu nói này nè, trong một bài hát : “mặt trời không thể chia đôi, và mặt trăng luôn đời lẻ loi”. Em thích câu đó lắm. Tui nói rùi trầm ngâm.

- Em suy nghĩ nhiều đó ngốc, em sẽ không bao giờ cô đơn đâu có anh luôn bên em mà. Chánh nói rồi ghé sát mặt Chánh vào mặt tui trao nhẹ nụ hôn lên môi tui. Nồng nàn và ấm say…

Mặt trăng vẫn toả sáng, vẫn hiền hoà như chính tâm hồn và trái tim của trăng. Tui dựa vào vai Chánh. Cả hai chẳng ai nói gì.

- Àh, sợi dây chuyền của em? Chánh nói rồi lấy trong túi ra sợi dây chuyền mà tui đã cố đưa cho Chánh.

Chánh dứng dậy, đi ra sau lưng tui, quàng tay ra trước rồi đeo vào cổ tui sợi dây, đeo xong Chánh chống cằm vào vai tui khẻ nói nhỏ.

- Anh không để em bị như vậy nữa.

Tui mỉm cười nắm nhẹ tay Chánh. Chánh ngồi xuống bên cạnh tui. Tui ngồi đó mà ngủ lúc nào cũng không hay… chỉ thoáng nghe trong cơn mê… lời anh ghẹo..

- Mèo con… ngủ dể thương quá đi…

Sáng hôm sau khi tĩnh dậy thì tui thấy mình đã nằm trên giường. Nhìn xung quanh không thấy ai, chắc Chánh về rồi.

- Dậy rồi àh. Mẹ tui vừa nói vừa tiến lại chỗ tui, gương mặt vẫn uy nghi và chứa đầy sự hâm doạ.

- Mẹ. Tui cố ngồi dậy.

- Ngày mai có thể xuất viện. Và tao cần biết chuyện gì đã xãy ra, nói nhanh đi, tao còn đi gấp. Mẹ tui nói một hồi rồi nhìn tui.

- Dạ… sự là… con là Gay. Tui nói thẳng, đã đến lúc cần nói mọi chuyện rồi. Tui nhìn về mẹ. Ánh mắt lạnh lùng như đã biết trước mọi chuyện.

- Tao hỏi cho có vậy thôi chứ cũng đoán được. Mẹ nói rồi đứng dậy.

- Tao không muốn nói gì về việc đó, chỉ là tao chỉ muốn một điều, đừng làm ảnh hưởng danh dự của tao. Mày muốn làm gì thì tuỳ. Tao không quan tâm. Mẹ nói rồi đứng dậy, lấy trong bóp ra một cái thẻ ngân hàng.

- Hằng tháng tao sẽ gửi tiền vô đây. Tao đi đây. Mẹ nói rồi quay đi. Tui chỉ biết nhìn theo dáng mẹ rồi nhìn cái thẻ mẹ để trên bàn. Chỉ vậy thui, nhẹ nhàng quá sao. Vậy mà tui còn mong đợi được nghe chửi cơ chứ. Vậy là tui được tự do cơ đấy. Tui cười rồi ngã người ra.

……….

Nằm được một lúc thì đám con gái vào.

- Êh, sao không nghỉ ngơi đi mà nằm đó hả mày? Con Phương Thy vừa ngồi xuống vừa cười.

- Sao tụi bây vui thế. Có chuyện gì àh. Hôm nay đứa nào mặt mày cũng hồng hào, vui mừng, chuyện gì vậy ta.

- Thì con Yến và con Phương vô tù bóc lịch rồi. Một đứa 10 năm, một đứa 7 năm. Con Linh cười mãn nguyện khi nói.

- SAO? Tui giựt mình nói lớn.

- Còn sao chăng gì nữa, tụi nó vô tù ngồi là đúng rồi. Con Uyên nói.

Tui không nói gì, chỉ im lặng. Kết thúc cho hai nhỏ con gái mới bước qua tuổi 18 là bóc lịch sao, cuộc đời hai nhỏ đó sẽ thế sao. Tui thấy buồn quá. Đãng lẽ không nên như thế mà. Tui chợt nhớ ra hắn_ tên đại ca.

- Àh mà còn cái ông kia, cái ông mà ra tự thú ý. Tui hỏi tụi nó.

- Sao mày biết ổng tự thú. Con yến Thy hỏi.

- Nói đi hỏi hoài. Tui gặn hỏi.

- Ờ, ổng bị 3 năm, do ra tự thú rồi nên mới được khoan hồng đó. Con Yến Thy nói tiếp.

- Tốt rồi. Tui nói.

- Tốt gì thằng khỉ, xém chết còn nói tốt. Con Phương Thy gào lên.

- Thì… chỉ là thử thách nhỏ cho một tình yêu thui mà. Tui nói rồi nhin ra cửa phòng thấy ông bác sỹ đang khám bệnh cho một bênh nhân khác, gương mặt ông ấy hằn lên vẻ hạnh phúc. Tui mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt của ổng.

- Àh.. mà còn ông Hùng với chỉ Thuỷ về Hà Nội rùi àh. Tui hỏi tụi kia.

- Ò, về rồi, àh mà chị Thuỷ có để lại cho ông lá thư. Đây nè, tao có mang theo. Con Linh móc trong tui nó ra một lá thư.

- Mà quả thật ông Hùng thương mày tậht, mà cũng may ổng có nhóm máu giống mày. Nhớ lúc đó ông lo sốt vó mà thấy thương, nhưng mà tao nhìn thấy vợ ổng ánh mắt buồn lắm. Chắc bả biết ông thích mày thì phải hay sao ý. Cứ nhìn ổng suốt. Con Phương Thy nhìn tui nói.

Tui thấy nhói ở tim. Chị Thuỷ biết sao, tui không muốn chuyện sẽ như thế. Chị rất tốt. Một người tốt và dễ thương như chị thì phải có cuộc sống hạnh phúc không nên như thế. Cảm giác mà biết chồng mình là một người đồng tính, chắc đau lắm. Tui nhẹ nhàng lật thư chị ra. Một là thư dài, tui có thể thấy có vài lết lem trên từng con chữ. Chắc chị đã khóc rất nhiều ! Tui thấy mình tội lỗi quá.

- Mày đọc thư đi, tụi tao đi mua gì đó ăn. Con Uyên nói rồi nhìn tụi kia.
Cả bọn ra ngoài, còn mình tui trong căn phòng. Tui nhẹ lật lá thư lên. Từng dòng chữ cứ như là tiếng nói của chị vọng lại, nghe tha thiết và buồn bã…


“ Minh àh !

Khi mà em đọc lá thư này thì có lẽ cũng đã khoẻ rồi, chị nhờ mấy đứa bạn em đợi khi nào em khoẻ mới đưa thư cho em đọc. Chúc em đã bình phục nhé, em chồng.

Em biết không, cái đêm mà Hùng đến với chị trong cơn say, cái đêm mà chị đã trao hết mọi thứ cho ảnh thì cũng chính cái đêm đó chị biết Hùng là gay. Ảnh đến với chị mà trong cơn say ảnh chỉ gọi tên em. Chị có thể dừng lại, chị có thể không tiếp tục. Vậy mà chị vẫn đến và trao hết mọi thứ cho ảnh vì… chị cũng thật sự yêu ảnh. Chị yêu Hùng nhiều lắm Minh àh. Chị tính làm như thế chỉ để gói gọn trái tim Hùng cho chính mình. Nhưng mà chị lầm em ơi. ! Mặc dù Hùng đã là của chị, nhưng cảm nhận của chị, cảm nhận của một trái tim con gái, trái tim Hùng vẫn không thuộc về chị. Và ngay cái đêm mà Hùng hiến máu cho em, nhìn Hùng lo cho em, chị mới biết Hùng thật sự không dành cho chị. Mà cũng không dành cho em, chị biết thế, bởi chị nhìn ra trong mắt em, Hùng chỉ là một người anh, còn cậu bé mà đêm đó đứng trước nhà là đôi mắt của một người đang yêu.

Khi thấy Hùng đứng ở lang can hút thuốc, dáng người cô độc của Hùng, chị thấy sót thương cho Hùng lắm em àh. Và chị quyết định vẫn mãi bên Hùng, dù cho Hùng vẫn không dành cho chị. Chị đã xác định rằng, mình không còn là vợ mà là một người bạn của Hùng. Đứa con này, hai đứa con mà chị mang trong bụng, vẫn là một phần là con của em. Em hiểu không, em rể ngoan của chị. Cố gắng bình phục rồi ra thăm hai con Minh nhé. Chị đã đặt tên cho hai con rồi. Một đứa tên Minh, một đứa tên Chánh. Em thấy thế nào.

Chị sẽ mãi bên Hùng, mãi bên cạnh người mà chị yêu thương. Mãi chia sẻ với Hùng mọi điều trong cuộc sống. Chị tin rằng có một ngày Hùng sẽ dành một phần trái tim Hùng cho chị.

Em và Chánh nhớ mãi thật hạnh phúc đó. Chị, Hùng và hai con sẽ chờ một ngày hai em ra thăm.

Mong em luôn khoẻ mạnh nhé em chồng..

Chị Thuỷ.”

Đọc xong lá thư tui thấy ấm lòng,. Nước mắt lăn dài trên má. Tui thấy hạnh phúc. Tui có hai người con đó. Tui và Chánh có con đó. Tui phải nói cho anh biết thui.

- Sao mà hạnh phúc thế bé rùa. Một giọng nói vang lên kéo tui lại thực tại.

Tui bàng hoàng khi thấy Lương đứng trước cửa phòng. Hắn bước về phía tui.

- Chào bé rùa, khoẻ chưa. Lương đứng cạnh giường nằm của tui. Ăn mặc xốc xếch, râu không cạo. Gương mặt đẹp trai, lịch lãm một thời không còn.

- Anh. Tui nói mà thấy sợ sợ.

- Vẫn khoẻ nhỉ? Lương nói rồi cười nhếch môi

- Anh muốn gì? Tui hỏi mắt giận dữ.

- Thăm người anh yêu thui mà. Hắn nói rồi cuối xuống tính hun vào mặt tui. Tui tát thẳng vào mặt hắn.

- Cha, món quà em chào người quen nhẹ nhỉ? Hắn vút mặt rồi nhìn tui.

- Biến đi, đừng để tui thấy anh. Tui nói to.

- Anh kia làm gì ở đây. Ông bác sỹ chạy vào đứng đối mặt với hắn.

- Tôi đến thăm bệnh nhân. Hắn nhìn bác sỹ rồi nhìn tui.

- Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, làm ơn, anh về cho. Ông bác sỹ nhìn hắn nói.
Lương không nói gì, chỉ bỏ đi. Nhưng mà hắn còn nói một câu:

- Chẳng mấy chốc ta sẽ lại gặp nhau nữa rùa yêu àh.

Khi Lương đi được một lúc tui mới thấy hoàn hồn lại.

- Cẩn thận với con người này nhé cậu. Ánh mắt của hắn, không tốt. Ông bác sỹ quay sang nói với tui rồi đặt ống nghe vào tim tui.

Loading disqus...