Trái tim và lý trí Trang 14

- Ê Minh, mày nấu ngon ghê. Con Yến Thy nói.

- Tui bây nhanh quá nha, đang ngủ mà. Lũ ham ăn. Tui chọc lại.

- Tụi tao mà, giờ mới biết àh. Con Uyên lên tiếng.

- Em nấu ngon quá, anh nghe mùi thơm mà tĩnh luôn. Anh chen vô nói.

- Cảm ơn anh. Tui thích thú nói.

- Thấy không, nó ham trai bỏ bạn kìa. Mình khen thì nó chửi, chồng nó khen thì nó mừng hớn hở như thế đó. Con Phương Thy chọc.

- Kệ tao mày. Ăn nhanh. Tao chuẩn bị đi học. Tui lên mặt nói.

- Trời đánh tránh bữa ăn nha con. Con Linh vừa nhai vừa nói.

Tui im luôn. Tui nhìn sang anh, anh ăn ngon lành. Ăn xong tui nói với anh:

- EM đi học, trưa về, anh ở nhà coi ti-vi cho đỡ chán nha.

- Ừhm, được trồi, không sao mà. EM học tốt nha.

- Êh, Uyên chở tao đi học coi. Tiện đường mà. Tui kèo nhèo con Uyên, khi thấy nó hơi nhăn mặt.

- Biết thế nào mày cũng nói vậy mà. Nhanh tao còn về thay đồ đi học. Uyên hối thúc.

Tới lớp tui đã thấy Chánh. Mặt mày bơ phờ. Bó tay.!

- Làm gì mà đêm qua uống nhiều thế, chưa thấy ông say bao giờ, tui vinh hạnh quá, được thấy Chánh say đó. Tui vừa trêu vừa đạt balô xuống ghế.

- Mệt nên muốn uống thôi. Chánh nói mà con ngáp ngủ.

- Đàn ông mà muốn say thì có hai lý do một là vì tiền hai là vì tình. Ông sao? Tình hay gái. Tui ngồi xuống rồi hỏi.

- Tình. Chánh nói xong im re.

Tui không nói nữa. Để Chánh yên lặng suy nghĩ vậy. Buổi học hôm đó Chánh không nói tiếng gì. Tui biết hắn buồn nên cũng chẳng nói luôn.

- Chánh hôm nay Chánh đi xe phải không, hồi nãy Vi tình cờ thấy. Con nhỏ bàn trên quay xuống hỏi Chánh. Tên Vi thì phải. Tui quay sang nhìn Chành thì. Mặt hắn đanh lại.

- Có, thì sao. Tên này ăn nói ngang tàng nhỉ.

- Thì hôm nay không ai chở Vi về, Chánh chở về nha. Con này làm nũng, ỏng ẹo quá.

- Có việc bận rồi. Không siêng. Chánh nói rồi nhìn qua tui.

- Chút nữa chở Minh về nha, hôm nay rãnh. Ặc tên này nói gì kỳ vậy.

Vừa câu trên than bận, câu dưới kêu rảnh. Tui mở tròn mắt nhìn hắn. Con Vi thì tức tối nhìn hắn và tui rồi hậm hực quay lên. Thôi rùi, tui có người ghét rồi.

- Ông nói gì kỳ vậy, vừa câu trên nói bận, câu dưới thì nói rảnh. Bị hâm àh. Tui nói nhỏ, khi thấy con Vi quay lên.

- Việc bận của tui là chở ông về. Vậy cũng hỏi dốt lắm. Chánh nói rồi nheo mắt cười thích thú.

- Bó tay. Tui chỉ biết than. Mà cũng tốt, có người chở về, không cần phải đi xe ôm hay xe buýt.

Ra về tui đứng chờ Chánh ở cổng trường. Vừa ra cổng thì tui thấy anh đứng đó từ bao giờ. Tui chạy lại phía anh.

- Sao anh tới đây. Anh tới lâu chưa.? Tui hỏi

- Tới đón em, không dám cho em tự đi về, ai đó cướp mất em thì sao. Anh nói rùi cười.

- Vậy àh, để em nói với bạn cái đã. Hồi nãy em nhờ nó chở về. Tui chợt nhớ ra Chánh.

- Ừhm, nói đi, anh chờ. Anh nói xong thì tui tete chạy lại phía nhà xe. Vừa quay lưng lại thì tui thấy Chánh đừng đó từ lúc nào đang nhìn về phía tui và anh. Tui chạy về phía Chánh.

- Êh, ông ơi… Tui vừa mở miệng nói

- Về đi, được rồi. Tui cũng tính nói là tui có việc đột xuất. Hên ghê, không cần phải có cảm giác tội lỗi. Chánh nói.

- Trời, nói thế àh. Heheh. Không chở tui lần này, lần khác tui bắt ông chở. Tui nhăn trán lại nói với Chánh.

- Vê đi cha, nói nhảm. Chánh xua tay đuổi tui về.

Tui tete chạy về phía anh. Anh nhìn tui mỉm cười rồi nhìn sang Chánh gật đầu chào. Chánh cũng cười rồi cũng chào lại anh. Tui nhảy lên xe anh, với chào lại coi Chánh đi chưa, thấy hắn còn đứng đo nhìn về phía tui. Tui nhí nhảnh giơ nắm tay lên, giả bộ doạ hắn. Tui thấy hắn cười.

Anh ghé vào quán ăn nhẹ trên đường Lý Thái Tổ. Anh đặt phòng hai người mới ghê.

- Anh làm gì mà hôm nay chơi sang thế. Về nhà em nấu cho. Tui nói với anh.

- Không có gì, muốn bên em nhiều hơn thôi mà. Mới có mỗi buổi sáng không gặp nhau mà đã nhớ em lắm rồi. Anh nói rồi nắm lấy tay tui.

Căn phòng này ấm áp nhỉ. Tui không biết là có một nơi yên tĩnh như thế. Tui nhìn anh. Sao mà dạo này tui thấy trong lòng lo lắng. Vì sao thế nhỉ. Các món ăn được dọn ra, toàn là các món tui thích. Nhìn vô mà thấy chảy nước rồi…

- Ăn đi, anh gọi toàn món em thích. Anh cười nhìn tui nói.

Tui nhào vô ăn lia lịa. Mà anh thì không chịu ăn, chỉ nhìn tui ăn rồi cười.

- Sao anh không ăn đi, ngon lắm đó. Mai mốt kéo đám kia vô đây ăn mới được. Tui nói rồi ăn tiếp

- Em ăn đi, dành cho em hết mà, hồi nãy chờ em anh ăn rồi. Anh nói.

- Vậy àh, vậy em chén hết mới được. Tui nói xong nhào vô ăn lia lịa.

Ăn xong thì cái bụng tui căng phồng. Anh vẫn cười Anh cười hoài, nụ cười mà sao tui lại thấy lo lắng.

- Anh có chuyện gì giấu em àh. Tui hỏi anh.

- Làm gì có, ngốc. Về thôi. Anh nắm tay tui rồi kéo tui đi.

Sao tui thấy lo quá, anh thật sự có chuyện gì thế. Sao anh không nói ra…

Về đến nhà, anh đã ôm tui vào lòng. Tui nghĩ anh muốn gì. Tui đẩy anh ra.

- Anh sao thế? Em không thích như vậy, có gì anh nó thẳng đi. Đừng làm em lo lắng. Tui nói mà mặt giận lên.

- Anh xin lỗi em, thật tình xin lỗi em. Anh nói rồi gục người xuống nấc trong tiếng khóc.

- Là sao, anh nói rõ đi, đừng làm em lo. Tui ngồi xuống bên anh, lay mạnh người anh.

- Anh… anh phải rời xa em… anh không thể… không thể ở bên em Minh àh. Anh nói trong tiếng nấc. Từng lời nói của anh đánh vào tim tui đau buốt.

- Sao thế. Như thế là sao hả anh. Tui hỏi thẳng anh, lay mạnh anh.

- Anh… phải cùng gia đình đi Mỹ… định cư… không về nữa… không thể về. Anh không thề còn gặp em.

Hai chữ “định cư” làm tui bàng hoàng. Tui rời tay khỏi người anh. Thấy xa vời hình bóng anh…

- Anh đừng đi. Tui nói nhỏ.

- Không thể em àh… anh đã phản kháng… nhưng.

- ANH ĐỪNG ĐI. Tui gào lên trước mặt anh.

Anh ôm chặt tui vào lòng.

- Đừng như vậy mà em, anh sẽ sắp xếp về thăm em mà. Anh nói nghẹn.

- Anh đi đi, đừng về nữa, một ngày không gặp anh, em như một người điên vì nhớ. Đằng này anh đi xa hơn một nữa vòng trái đất. Anh nghĩ em sẽ như thế nào. Tui nói trong tiếng nấc. Tui biết nước mắt tui đã chảy dài.

- Anh không biết phải làm sao…. Nên bây giờ anh chỉ muốn được ở bên em những ngày cuối trước khi anh đi… Anh cố ôm tui vào lòng. Nhưng tui lại đẩy anh ra.

- Làm sao ưh, anh còn phải làm sao, anh cần phải về chuẩn bị đồ để đi đi. Sao còn lo đến thằng ngốc này làm gì. Tui nói mà khóc lên thành tiếng.

- Anh không muốn đi đâu em àh, am muốn ở bên em mà. Nhưng mà gia đình anh, anh không thể bỏ, anh phải theo gia đình anh. Em có hiểu không.? Anh nói rồi cầm tay tui.

Thời gian lắng đọng lại, khi không ai nói gì, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc

Tui đứng dậy, lau đi hết nước mắt. Nhìn anh.

- Anh đứng dậy đi. Được rồi. Tui nói giọng bình tĩnh

- Em.. Anh nói.

- Em không sao. Quả thật anh nói đúng. Em ích kỷ quá. Anh phải theo gia đình chứ phải không anh. Tui nhìn anh cười. Anh mở mắt nhìn tui, nhưng rồi nắm tay tui.

- Em đừng làm anh lo, em chửi, em la mắng anh đi. Anh nói.

- Làm gì ghê thế. Anh này, anh là con trai lớn, là con cả thì phải theo gia đình chứ. Tui nói mà thấy cay cay ở cổ họng.

- Anh ở nhà đi, em đi ra chợ mua đồ nấu cơm chiều, anh nghỉ ngơi đi. Tối nay mình đi chơi.

Tui nói rồi với tay lấy chùm chìa khoá của anh ra khỏi cửa. Sập cửa lại tui ngồi bệt xuống đất, như bị mất sức. Sao mọi chuyện lại nhanh chóng dồn tới như thế này. Vì sao tui vừa mới yêu thương anh, vừa mới cảm nhận thế nào là tình yêu thôi mà vậy mà sao lại nhanh chóng qua đi như thế này. Tui cố gượng dậy, xuống lấy xe.

Tui chạy lòng vòng khắp nơi. Tui không biết phải như thế nào. Tui nên làm gì đây. Vì sao mà mọi chuyện lại đến nhanh như thế chứ. Đúng thật, tui là con người không nên có tình yêu. Tui phải sống lẽ loi. Dừng lại ở ngã tư đường. Tui không biết phải đi theo hướng nào đây. Khi đã biết nhiều thứ sẽ không còn là của mình thì có lẽ nên dừng chân lại và rẽ một hướng đi khác, như thế sẽ tốt cho anh và tui, sẽ không ai phải đau khổ vì phải cắn rứt và nhớ mong gì nữa. Tui rẽ hướng ra chợ, cần có một bữa ăn thịnh soạn. Tui thấy đường xá bị nhoè đi đôi chút.

Tối hôm đó, tui và anh đi lòng vòng quanh thành phố. Đi được một lúc thì tui lại muốn được nhảy nhót.

- Vào MTV thôi anh, em kêu mấy con kia.

Anh quay lại nhìn tui nhưng không nói gì rồi rẽ tay lái về hướng MTV bar. Tui mói điện thoại ra bấm số con Linh.

- Họp ở MTV bar. Tui nói xong cúp máy.

Đến nơi thì thấy có con Uyên và con Yến Thy tới rồi. Tụi tui đứng chờ một hồi thì mới thấy con Phương Thy và con Hải Linh tới.

- Mày làm gì mà chơi đột tử thế. Con Phương Thy cằn nhằn.

- Vui thôi. Tui nói xong đi vào quán trước. Tui nó đứng nhìn rồi cất xe theo sau.

Vào quán, ông chủ thấy tui cười nói

- DẠo này sung nha, tới liên tục. Ổng nhìn tui cười.

- Vì nhớ anh đó, nên em tới ủng hộ mà. Tui chọc ghẹo ổng. Ai mà chả biết ông này mê tui từ đó tới giờ, tính tiền còn không chịu tính. Tui nói tiếp:

- Cho em 3 chai hennesy, 10 chai ken. Tui nói rồi tới chỗ bàn vip còn trống, bỏ lại ánh mắt thao láo của ông chủ với mấy thằng bồi.

Tui ngồi vô chỗ đã thấy muốn ra nhảy, muốn được nhảy nhót hết mình. Một lúc sau mấy người kia mới vô, gửi xe gì mà lâu. Tụi nó ngồi xuống. Nhật vận ngồ ibên tui, anh ngồi xuống quay snag nhin tui lo lắng. Rồi khẻ nắm lấy tay tui.

- Êh, giải thích, vì sao có cuộc họp hôm nay. Con Linh nói nhìn tui.

- Vui thì mới kêu tụi bây ra chứ, hôm nay hết mình nha. Tui nói xong thì bia và rượu được mang ra. Cả bọn và anh đều quay sang nhìn tui, không chỉ thế, mấy người khách ở bàn khác cũng quay sang nhìn.

Tui tránh mọi ánh mắt nhìn tui, chồm tới khui mấy chai bia, đưa cho mỗi người một chai, tui nốc hết chia bia.

- Thằng kia, tao chỉ biết là mày uống rượu được thôi chứ không thể uống bia được mà. Con Thy, giựt lại chai bia của tui đang uống.

- Đâu có, tao biết uống mà, hồi ở Trung Quốc hay uống với anh yêu mà. Tui nói xong khoác vào tay anh.

Cả bọn không ai nói gì chỉ nhìn nhau. Anh thì nhìn tui lo lắng.

- Không sao đâu mà, uống đi, nêu không cho tao uống bia thì thôi. Anh với tụi bây uống bia đi, 3 chai Hennesy của tao. Tui nói rồi lấy 3 chai rượu về phía mình, đẩy chai đang uống về phía anh.

- Mày có bị gì không. Con Uyên hỏi.

- Bị gì, uống đi. Tui rót rượu ra ly, tụi nó uống bia.

Tui uống một hơi mấy ly rồi bước ra nhảy. Tui thả mình theo những điệu nhạc. Một mình tui quay trong điệu nhạc. Tui thấy có nhiều người bước ra, có trai, có gái. Họ quay bên tui, lo ó, hò hét. Tui nghe được như thêm sung sức, nhảy hết mình. Nhưng sao mà tui thấy nước mắt mình cứ chảy. Tui cúi mặt xuống, muốn giấu đi những giọt nước nơi mắt. Người vẫn quay theo những điệu nhạc. Đứng một hồi tui thấy mệt, nên đi vô chỗ ngồi. Ai cũng im lặng nhìn tui.

- Sao thế, bị gì. Con Uyên nói như ra lệnh.

- Bị điên ý mà. Tụi bây sao không ai ra, anh nữa ra thôi chứ. Tui uống thêm mấy ly rượu rồi kéo tay anh ra sàn.

Tui muốn được nhảy với anh. Đây sẽ là lần cuối tui được nhảy với anh. Anh không nói gì, cũng theo tui nhảy. Chúng tui đua theo những điệu gợi tình nhất. Tui vòng tay qua ôm lấy anh vào lòng. Gục mặt lên vai anh khóc nức nở. Anh cũng ôm lấy tui. Có lẽ không ai biết tui đang khóc. Chúng tui vẫn nhảy theo nhạc cơ mà.

Vẫn có một ánh mắt nhìn về phía tui. Tui cảm nhận được, nhưng tui không quan tâm, đầu óc tui bây giờ là cố gắng ghi nhớ hình ảnh của anh. Cố khi lại anh mắt ấy, giọng nói ấy, tiếng cười ấy. Tui và anh đi vào chỗ ngồi.

- Sao mày khóc. Nói. Con Phương Thy hỏi lần nữa.

- Khóc gì mà khóc, điên ah. Tui lấy chai rượu còn lại rót ra ly.

- Đủ rồi, Nhật, sao nó như vậy. Con Uyên chồm tới giựt chai rượu của tui, quay sang hỏi Nhật. Nhật im re nhìn tui rồi nhìn con Uyên.

- Ra nhảy thôi, tui bây mệt ghê. Tao nói hôm nay chơi hết mình mà.

Tui giựt lại chai rượu trong tay Uyên uống một hơi rồi tính quay ra sàn nhảy tiếp thì tui không đứng vững nữa, tui té khuỵ xuống, không còn thấy căng bằng , thấy mọi thứ mơ hồ. Nhật nhào tới đỡ tui dậy. Tui ôm lấy Nhật, tui không muốn xa cái hơi ấm đã sưởi ấm tim tui. Không còn hơi ấm này, lòng tui sẽ chết lạnh mất. Tui khóc nấc lên. Nhật càng ôm siết tui hơn. Bốn đứa kia, tui biết tụi nó lo cho tui, nhưng tụi bây ơi, để tao không biết phải nói như thế nào với tụi bây…

Tui nằm dài ra giường, đầu óc trống trãi không còn biết nhận thức gì. Chỉ biết là anh đã nằm cạnh bên tui, còn đám con gái kia thì tui không biết. Anh ôm tui vào lòng:

- EM đừng tự làm mình khổ như thế, em có biết là anh còn đau hơn em không. Anh sẽ phải làm gì khi mà không còn gặp được em. Xa em như vậy sao mà anh chịu nỗi. Anh nói.

Tui không trả lời, quay vào tường. Từ sâu trong vô thức giai điệu của bản “Và như thế ta đã yêu nhau” vang lên… nhẹ nhàng.. nhưng đau buốt:

“ Mỗi lần em khóc anh đến bên thật hiền lành.
Mỗi lần em hát anh đến bên cười âu yếm.
Và anh đã đến trong em đầy nước mắt.
Anh đã cho em niềm tin.
Mỗi lần như thế em thấy anh thật tuyệt vời.
Mỗi lần như thế em thấy tim mình xao xuyến.

Và em đã đến khi trong anh còn e ấp.
Em đã trao anh tình yêu.
Và như thế ta đã yêu nhau một tình yêu thật bền lâu.
Và như thế em đã theo anh đi tìm nơi đầy hạnh phúc.
Ở nơi đó em sẽ bên anh, dù gian khó ta vẫn bên nhau.
Ta sẽ mãi yêu nhau đến muôn đời!”

Tui cứ nghĩ tui và anh sẽ mãi mãi bên anh, sẽ mãi yêu, sẽ mãi được anh dỗ dành mỗi khi rơi nước mắt. Anh đến lúc tui kiệt sức và mệt mỏi nhất, anh kéo tui đứng dậy. Anh nói anh sẽ là cơn gió, sẽ làm tui hạnh phúc, anh nói anh và tui sẽ mãi yêu nhau. Tui cứ nghĩ rằng anh sẽ là một cái cây khác cho tui, tui cứ nghĩ là tui có chỗ dừng để nghỉ ngơi. Nhưng đùng một cái, tui phải rời bỏ cái cây tui yêu thương. Đùng một cái, cái cây nói lá phải xa cây. Tui biết phải làm sao đây. Ở đâu là chỗ dựa của tui nữa. Ở đâu sẽ sưởi ấm tim tui khi mà tui gục ngã.

Tui quay sang, nhìn anh, nhìn thật lâu. Ánh mắt ấy, đôi môi đó, bàn tay ấm này sẽ bao giờ tui còn gặp lại khi mà anh đi luôn, không biết ngày về. Tui ôm chầm lấy anh, ôm chặt anh vào lòng như không muốn anh rời xa tui. Anh cũng ôm lấy tui. Tui khóc trong vòng ngực anh.

- Em không muốn xa anh, anh đừng đi. Tui nói oà trong tiếng khóc.

Anh không nói gì. Tui thấy vai tui hơi ướt. Tui biết anh đã khóc. Chúng tui khóc như hai đứa trẽ. Sẽ còn bao giờ tui sẽ được ôm anh vào lòng. Làm sao tui biết trước được. Chẳng biết từ lúc nào tui và anh đã chìm vào giấc ngủ.

Khi tui tỉnh dậy thì đã 6h. Tui sờ nhẹ vào gương mặt đang ngủ cạnh tui. Từ trong im tui, cái cảm giác xa cách đang bao trùm lấy nó, co thắt lại từng cơn. Tui đi nhẹ nhàng thay đồ, đi học. Viết mảnh giấy nhỏ để trên bàn : “ Anh ngủ dậy hâm đồ ăn trong tủ lạnh mà ăn, em đi học, tối nay em muốn nói chuyện với anh”. Tui khép cửa lại đi tới trường…

Vào đến lớp tui gục lên bàn, tui thấy mệt mỏi. Hình ảnh mà anh đứng ở sân bay làm tui thấy sợ, tui rùng mình..

Loading disqus...