- Nghe đây! Nghe đây…
- “Ông đc tha chưa?” – Tiếng con Nhung bên kia đầu dây nghe khẩn trương. Nó ko biết đang ở đâu nữa mà lại hỏi han tới mức ân cần vậy?! Mà… nếu quan tâm thì sao lại ko đón tôi ra về.
- Đã đc tha ra khỏi nhà tù nhưng tôi ko thấy người yêu tôi đâu cả. Lúc ra tù, ko một ai đón đưa. – Tôi nói bằng giọng trách móc ám chỉ.
- “Ông nha… cứ hay móc họng tui. Tui muốn zị sao? Đáng lí ra đợi ông ra tù tôi mới zìa nhà, mà hồi nãy con Kiều nó xỉu cái tôi phải chở nó đi về zới thằng Khương. Bây giờ, tui đang ở nhà con Kiều chứ có zìa nhà đc đâu.” - Con Nhung giải bày.
- Mày muốn gì?
- Đánh thằng nào nhỏ mà láo. Mày muốn bị nhừ xương hả con?!
- Mày ngon thử coi.
- “Sao bên kia um sùm zị?” – Con Nhung bắt đầu thắc mắc. – “Mà nghe tiếng thằng Khoa nữa. Bộ đang có uýnh lộn zới ai hả?”
- (^_^!) Bậy nà, đâu có zì đâu. Nghe lộn đó!
- Gọi cho ai mà nãy zờ chưa cúp máy nữa? – Anh Quân thét lên khi ảnh nghe đc tôi đang nói chuyện với con Nhung mà ko thèm để ý tới ảnh.
- Bạn thôi… - Tôi quay sang nói bằng vẻ khó xử. – “Ăn cơm nước gì chưa?” – Tôi lại fải quay sang phía con Nhung.
- Nói chuyện với con Nhung mà lâu tới mức đó, bộ cả ngàn năm rồi ko gặp hay sao? – Thằng Khoa lại xọt mỏ vô.
- Tắt đi!
- “Sao mà ồn ào quá!” – Con Nhung than thở.
- Bớt loa xuống đi 2 ông tướng! – Tôi ra hiệu cho 2 gã be bé cái miệng lại để tôi còn tám với con Nhung tí xíu.
- Cúp máy đi! Đang hạ hồi phân giải mà gọi gì… - Thằng Khoa gào lên.
- Gọi gì mà nói hoài hong hết zấn đề là sao? Gặp mặt trên lớp hong đủ hả?
- Tui hong nghe đc zì hết… (@_@) Nói lớn lên đc hong Nhung?
- “Nói hết cỡ rồi đó. Tại bên kia ồn ào chứ bộ.”
- Tắt máy nhanh!
- Cúp máy đi!
- 2 đứa bây tắt đài cho tao nói chuyện zới ghệ tao 1 chút xíu coi! – Tôi gào lên một tiếng vì quạo trong mình. 2 cái đài phát thanh cứ nhè lỗ tai tôi mà gầm rú khiến tôi bực mình đến điên ruột.
------------------------
Hiếm lắm mới có đc thời gian rỗi cho tôi đi chơi và hóng mát “only mình” mà ko có ai theo sau làm phiền. Đó là những phút giây tụa hồ như ở thiên đường cho riêng tôi, tôi biết và tôi chẳng sẻ chia cho ai.
Trc kia, tôi hay mơ là mình đc đi với một nhỏ nào đẹp đẹp hay là đi với anh nào đó manly để rồi 2 đứa ngồi trong góc quán mà “tâm sự đêm khuya” lúc trời chập tối. Đi uống nc vậy thì thích lắm! Mà, chỉ là trc kia mới nghĩ vậy thôi. Lúc mà chưa có lâm vào tình trạng “tồi tệ cùng cực” như vầy. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy tiếc nuối những phút giây cô đơn kia quá! (T_T)
Tôi cho cái muỗng vào trong trái dừa, múc ra ít kem rồi nhanh chóng đút vào miệng và măm măm ngon lành trong đó. Thật là đã khi vị kem mát lạnh, vị béo của trái dừa, vị ngọt thanh của trái cây lan toả trong người mình. Sướng đến chết mê!!! (^_________^)
- Woh… Đã quá!!!!!!!!! – Tôi gào lên trong tiềm thức khi ngậm trọn muỗng kem.
Tôi chìm trong sự hưng phấn.
Tèng… téng…
Bất chợt lại là cái điện thoại rung. Đúng lúc đó là mắt trái tôi giật giật liên tục báo điềm gỡ. Mắt trái tôi mà giật giật là chẳng có chuyện gì hay nó đến đâu.
- Lạy thánh Ala là con chẳng muốn gặp phiền phức nữa hur hur…! – Tôi van trời lạy đất khi điện thoại bắt đầu đổ chuông.
Hãy cứ hi vọng là ko có gì xảy ra.
- Dạ em nghe! – Tôi bắt máy và phải hạ giọng xuống khi người gọi cho tôi là Quân.
- “Đang ở đâu hả tục kưng?” – Quân bắt đầu giở giọng cù nhây ra.
- Ơhơ… bữa nay lại có danh từ mới nữa cơ đấy! – Tôi sượng chính cả người khi nghe danh từ “Cục Cưng” đc dành gọi cho mình. (#_#) Nghe nó cứ… sao sao… ấy!
- “Thì anh gọi cho vui thôi mà. Đang ở đâu nè?”
- Ở nhà. – Tôi nói dóc hòng tránh bớt phiền phức.
- “Xạo quá! Anh đang ở trc cổng nhà cưng mà có thấy đâu.”
- Trong nhà. Ở trong phòng í. – Tôi lại chối tiếp tục.
- “Vậy thì bc ra ban công vẫy tay với anh coi!”
- Đang tắm… (>_<) – Cái gã này sao mà… ghê vậy hả trời?!
- “Có mới nói nhá! Nói xạo quá rồi đó. Có ở trong nhà đâu mà ra đc…” – Quân bắt đầu móc tôi.
- Thiệt mà! Tin em đi kưng… - Tôi ngân dài tiếng gọi ra với giọng khẩn khoản hòng cho hắn niềm tin.
- Tin hong nổi rồi đó.
(>_<”)Ôi trời ơi!
Tôi giật bắn mình khi cái bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai mình và giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên phía sau lưng tôi. Rõ ràng là tôi ko sao thoát khỏi tay của hắn mà.
- Vậy mà nói làm sao anh tin cưng cho đc? – Quân lắc đầu thất vọng ê chề.
- (^_^!) Em có đi zới ai đâu mà ko cho… Zới lại, lâu lâu đi ăn kem cũng bị cấm hả? – Tôi chống chế.
- Anh lo là em đã có hẹn với thằng mặt mốc kia thôi. Cũng may là có gián điệp theo dõi em thay anh. – Quân kéo 1 cái ghế rồi đặt ngay bên phải tôi, ngồi xuống bằng ánh mắt hồ nghi.
- Vậy mà nói tin tui đó! – Tôi giả bộ giận lẫy. – “Nói tin tui mà zị đó… Gắn camêra theo dõi tui…”
- Đừng có mà giả vờ giận hờn ra với anh. Anh hong dễ dụ đâu nhá! Thừa biết tính tình nhà mi mà. – Quân bẹo má tôi rồi xoa xoa đầu.
- Theo dõi người ta… hong bít đâu!!!
- Gào to quá đi!
Tèng téng teng…
Tôi ko cần phải nói ai gọi, chỉ là khi tôi nói “Quân bực bội ra mặt khi nhìn thấy số máy của người đó” lúc ảnh lấy máy từ trong tay tôi là đủ để bạn hình dung đc há.
- Nghe đi! – Quân chống tay lên mặt, ngó ra đường.
- Ê, hong đc giận nhá! Anh cho em nghe đó… - Tôi khều gã 1 cái rồi bắt máy lên. – “Alô!”
- “Đang ở đâu?”
- Ở nhà. – tôi lại nói dóc.
- “Xạo ke quá!!! Tôi đang ở đó mà sao ko thấy? Khai ra là ở đâu.”
- Ơhơ… (@_@)
- “Khai hay ko khai? Ko khai từ nay khỏi nói tiếp.”
- Làm zì mà ép người quá đáng?!
- “Hong khai tui cúp.”
- Oaoaoa… Tui đang ở quán nước. Tui đi ăn kem mà…
- “Quán nào?”
- Quán… quán… - Tôi liếc sang Quân, rõ ràng ảnh hổng đc vui nhưng tôi lại ko dám ko nói zới thằng Khoa. Quân đang hát cái gì đó trong miệng.
- “Quán nào?”
- Quán Hoa Tím… Hũr… hũr…
- “Ở yên đó! Cấm cựa quậy hay nhúc nhích đi đâu!”
Thằng Khoa cúp máy. Tôi bắt đầu nghe tiếng tim đập loạn xạ khi Quân hầm hầm mặt nhìn tôi.
- Anh sao… hìhì… sao rồi? (>_<)
- Hong sao hết!
- Sao hong nói zì? Bộ zận em hả?
- Hong zận. Đang suy nghĩ coi lát nữa “diệt địch” bằng cách nào.
Ôi thôi! Thế là xong!!! Lát nữa đây rồi sẽ có đại chiến nổ ra. Và, tôi là người đã vô tình khơi màu cuộc chiến đó.
Tiết 23:
- (^_^!) Hìhì… hì… 2… 2 người ăn zì, uống zì? – Tôi tái xanh cả mặt khi 2 gã hung thần đang nhìn nhau bằng cặp mắt nảy lửa. Tên nào cũng dữ tợn và rất ư là hung hãn.
2 gã ngồi đối diện nhau, nhìn tôi lăm lăm hết lượt rồi lại nhìn nhau đấu nhãn quang. Tôi bị kẹt cứng ngay khúc chính giữa và ko thể nói, ko thể nhúc nhích cũng như ra ám hiệu hay cử chỉ gì khiến cho 1 trong 2 tên đó dừng tay lại. Thiệt là hại người hại mình mà! (~_~)
- Ăn gì, uống gì? – Tôi lặp lại câu hỏi khi quay sang anh Quân. – “Anh sao hả?”
- Thịt người. – Quân nói chắc nịt trong khi mắt ko rời khỏi mặt thằng Khoa.
- Sốc em wài hen! (@_@) – Tôi luýnh quýnh quay sang phía thằng Khoa. – “Sao hả? Ông ăn gì? Hay là uống nc gì?”
- Nuốt cục tức đủ no rồi. - Thằng Khoa trợn mắt nhìn tôi trong khi phân nữa con mắt còn lại thì liếc anh Quân thiếu điều tưởng rớt con ngươi ra.
- Sốc chập 2 hen! (^_^!) 2 người zỡn ngươi đủ chưa?
- Sao có tui mà lại có thằng đầu heo này ở đây? - Thằng Khoa hỏi tôi trong khi 2 tay nó banh miệng tôi ra hết cỡ. Đó là hình phạt cho kẻ trăng hoa. Tôi đang bị tra tấn.
- Ur… đau… - Tôi rên lên.
- Ê mậy, mày làm gì mà nhéo nó? – Quân chụp tay thằng Khoa rồi dằn xuống. Ảnh lấy tay xoa mặt tôi để bớt đau trong khi mắt vẫn ko rời đối phương. – “Mày tưởng mày là ai mà cả gan nhéo nó trc mặt tao? Tao cưng nó hong hết còn mày thì… Mày muốn gãy mấy khúc trên tay mày?”
- Tao chém mày tét sọ.
- Thôi! – Tôi gào lên.
- Cưng nữa, dám lộng hành dữ dội luôn! Dám kêu nó tới rồi zờ than thân là sao? Chết nè!!! Chết…!!! – Quân ko nói tiếp mà lại đưa 2 bàn tay lên và tiếp tục hành hình tôi bằng cách nhéo mũi.
- Đau… aaaaa…
- Mày hong cho tao nhéo zờ mày ngắt hả? - Thằng Khoa xô tay Quân xuống.
- Kệ tao! Mày là thứ gì ở đây mà lên tiếng?
- Là cái mả dòng họ mày.
- Mày tin mày đi cấp cứu liền hong? – Quân giơ chân lên chuẩn bị đạp.
- Thôi mà! – Tôi giơ tay ra chụp chân của hắn lại để phòng trường 2 đứa nó choảng nhau. Ko khéo nơi đây sẽ biến thành bãi chiến trường mất thôi.
- Chổ đàn ông nói chuyện, im! – Ko hẹn mà thành 2 đứa nó bắt đầu quay ra nẹt lại tôi.
- Tui hong phải đàn ông sao?
- Ko tính trong danh sách. – Quân bụm miệng lại cười lớn.
- Cái này chắc là hong đc tính đâu. Chúa tôi ơi… thật mắc cười… - Đến phiên thằng Khoa rúc rích.
- 2 đứa bây dí lại ăn hiếp tao. M… tao đi zìa! – Tôi đứng lên, đi 1 nc ra khỏi tiệm.
…
Gtrờm… grdừm… ttgrơm…
- Lên xe anh chở em zìa! – Quân nhấn gas mạnh trong khi hắn kéo tay tôi về phía hắn. Con ngựa thần của hắn kêu lên từng tiếng nghe mà phát khiếp. (>_<)
- Tui có xe òy.
- Lên xe tui nè! - Thằng Khoa ko kém cạnh, nó lên gas chiếc xe Atila của mình để dằn mặt lại. Tay kia nó chụp tôi và lôi trở lại.
- Có xe òy… - Tôi nhấn mạnh ý của mình lại cho 2 gã đầu gạch kia hiểu. Tôi hong hiểu sao 2 đứa hắn lại dốt tiếng Việt đến thế, chẳng lẽ là tôi nói tiếng Việt khó nghe hay là tụi hắn ngốc?! (!_!)
- Lên xe anh! – Quân kéo qua.
- Xe tui! – Khoa kéo lại.
- Lên đây!
- Qua đây!
- Có xe òy… Bỏ ra! – Tôi thét lên 1 lần nữa. – “Làm gì mà lôi kéo zữ zị? Ngoài đường ngoài sá chứ fải ở trong nhà đâu mà lôi wa kéo lại, bộ tính công khai thân phận cho thiên hạ biết hả? Bộ tính rêu rao lên “Áh bớ người ta tui là người đồng tính” hả? Tui nói tiếng Việt chứ hong nói tiếng Thái mà 2 người đánh vần hong đc ráp vần hong ra. Chướng khí âm dương wá!
- Bây giờ nói tóm gọn lại là đi xe ai? – Quân nhấn gas thêm phát nữa.
- Xe tui hay xe thằng mặt heo này?
- Mày kêu ai mặt heo đó chó ghẻ?
- Tao kêu tao chắc?
- Im! Hong đi xe ai hết. Tui lội bộ cho gọn. Xe tui hết xăng.
Tôi phát điên lên với 2 tên hợm này. Tôi phải đi thoát khỏi đám rắc rối đó nếu ko thì lát nữa tôi sẽ nổ tung 2 tụi đó.
Tôi chạy trên mặt đường trong khi phía sau là 2 tên ác thú. 2 đứa nó cứ lẽo đẽo theo sau như là “truy kích tội phạm”, ko cho tôi con đường thoát. Bây giờ thì tôi thực sự thấy tác hại của việc quen 2 lúc 2 người.
- Lên xe anh, anh “hịn” 1 cái là bay tốc khói luôn. Đã nhém!
- Atila ngồi fê hơn! Sang trọng…
- Đi bộ!!!
Tôi đi đc 1 đoạn thì có cứu tinh xuất hiện. Từ đằng xa… là hình bóng con nhung đang cưỡi Wave Alpha tiến tới. Nó thấy tôi và tấp lại vô lề, ngoắc lia ngoắc lại.
- Ế… ông đi đâu?? – Con Nhung kêu inh ỏi.
- Đi chơi! (R_R)
- Sao hong đi xe? Xe ông đâu? Bị hốt rồi hả?
- Hong coá, hết xăng. Tui đi mua xăng zìa wán châm. Đi đâu đây pé iu?? – Tôi mừng húm khi bắt đc con Nhung. Vậy là đỡ mỏi chân mà cũng ko phải gặp phiền với 2 tên khỉ gió đó.
- Lên đây, tui chở ông đi! Mà… đi xuống dưới khúc nhà con Hiền, con Bế ăn bánh ì xèo… hehe… Đi học thêm zìa chưa ăn tối. - Lại là rủ rê.
- Ừh. Tui đi zới… Tui khao cho!
- Chứ hong lẽ bắt tui khao? Hứ… Ủa… ủa…?? – Con Nhung gãi đầu liên tục.
- Sao mà ủa?
- 2 cái ông này sao lại ở đây. 1 tên ra rại, 1 tên tâm thần. – Con Nhung chỉ tay rồi liên tục ám chỉ trong miệng.
- Nói ai ra rại hả cái con nấm lùn di động kia? - Thằng Khoa nghiến răng khi nó nghe cụm từ ám chỉ mình. Nó đang máu lên zới con Nhung đây mà.
- Chứ hong lẽ tui nói tui. Còn ông tâm thần này sao cũng ở đây? – Con Nhung chỉ tay tò mò.
- You… you nói me áh? – Anh Quân há hốc mồn ra, cái mặt đẹp trai đã ko còn nét chi thiên thần nữa. Hõr hor… bị con Nhung nẹt kiểu này có nc mà ói máu ra mới hết tức.
- Mặt kìa… coi kìa… Đẹp trai mà khổ nổi tâm thần mới ghê! Tội nghiệp!!! – Con Nhung lắc đầu rồi nhấn số mà chạy tới. Nó lên gas và xe lao đi.
- “Lêu lêu… bái bai hen!!!” – Tôi thè lưỡi ra rồi trợn mắt, vẫy tay 2 tên khỉ đó. Tụi hắn làm gì mà dám chạy theo để kêu tôi lại. Con Nhung mà lị… hehehe…
Dám tin là bây giờ con Nhung trở thành kẻ thù lớn nhất của 2 tên đại ác nhân này. Cũng may là có nó… pà xã nhỏ của tui… heee…
--------------------------
Cuộc sống những tưởng có thế thì thật dễ thương và đáng nhớ. Nhưng… mọi chuyện luôn có cái giá của nó và người nào làm ra chuyện thì sẽ bị bắt phải hứng đạn khi đại sự hỏng. Tôi những tưởng cuộc đuổi bắt của mình chỉ là bình thường và tôi sẽ chơi đến khi nào chán thì thôi. Mà… đối thủ trong cuộc đua này ai cũng biết mặt nhau, kẻ nào cũng biết Ai là Ai rồi thì sợ chi nữa?! - Tôi cứ nghĩ thế… Cho đến lúc tôi đụng phải chuyện thật sự thì tôi bị sốc nặng trc trò chơi của mình. Tôi phải đứng ra chọn lựa và tranh giành lại tình yêu của mình đã bị tổn thương khi tôi vô tình xem nó là 1 trò chơi.
Sáng thứ 4, như mọi ngày tôi vẫn phải đi học. Chán!
Tôi hôm nay đi cũng trễ trễ vì bận lo cho cái đầu của mình. Chăm nó, vuốt nó… đến là khổ! Khi bạn đã có người yêu thì bắt buộc bạn phải đẹp rực rỡ trc mặt họ, ko cho bạn có 1 điểm nào xấu hoặc bị tàn tạ, nếu ko sẽ mất điểm và người ta chán bạn liền đấy - tôi luôn nghĩ vậy.
- Oooohh… - Tôi vươn vai ngáp dài trên đường đi.
- Tối qua mày đi ăn trộm nhà ai mà zờ này còn ngáp? – Con Diệp lùn nhìn tôi ái ngại hỏi.
- Bậy, tao thức khuya lắm! Chẳng rõ sao hong ngủ đc… toàn phải nghe điện thoại.
- Có ma nó thèm điện cho mày. Xí… thấy gớm àh!
- Mày nghĩ sao zạ? Mày có học lịch sử hong mà nói zị? Mày hong hiểu tiếng Việt hả con?
- Thôi đi, mặt mốc mài cho tao tao cũng hổng thèm. Có con Nhung nó mù nó mới mê mày.
- “Lầm rồi con, tao có thêm thằng đẹp trai nhất trường mê tao nữa đó con kia.” – Tôi thầm nói trong bụng nhưng miệng thì lại khác: “Lạy pà, pà tưởng pà đẹp lắm hay sao mà nói zị? Pà còn ế đó!”
- Tránh ra! – Tôi và con Diệp lùn đều hú hồn hú vía khi nghe tiếng la vọng lên từ phía sau lưng. Đi kèm nó là âm thanh của Gas rồ… nghe dã man (>_<”)!
Cả sân trường chổ bãi đậu xe bắt đầu nháo nhào lên khi từ ngoài cổng đi vào xuất hiện 2 nhân vật lạ. 2 đứa tóc nâu.
2 đứa nó nhìn cứ như con nhà vương giả, danh gia vọng tộc tuôn chảy ngập đầu.
1 trai – xinh đáo để! (♥_♥)
1 gái - đẹp hết chê! ($_$)
2 đứa nó nhìn y hệt nhau và cũng cùng tầm vóc y cỡ… cao tầm tầm 1m75 trở lên, thân hình nhìn cũng cân đối và xì – tin ghê lắm! Nhìn 2 đứa nó chắc hẳn là có dòng họ với nhau rồi. Có điều sao lạ là 2 đứa này tóc nâu mà lại da trắng, mắt thì màu nâu… Nhìn thoạt vào cứ nghĩ là tụi nó nhuộm màu tóc rồi đeo kính áp tròng nhưng nhìn kỹ lại thấy đó giống như là đặc điểm tự nhiên. Thiệt là tình mà… chẳng hiểu ra làm sao?
2 chiếc xe Atila II – Elizabeth đậu lại trc cửa bãi đậu xe. 1 chiếc trắng có vẽ hình con bướm màu sắc rực rỡ in trên đó. Chiếc màu đen thì dán đầy những nốt nhạc và chữ nổi. Đúng điệu phong cách con nhà giàu.
Cả sân trường bắt đầu náo loạn và túm tụm lại chổ 2 đứa “quái thai” đó vì tò mò. 2 đứa nó quẹo vô sân rồi đậu xe vào bãi, bc vô căng – tin rồi ngồi xuống chiễm chệ như ông hoàng bà hậu.
Tôi đang ở trong căng – tin mà. Ế, tui hổng phải vì tò mò đâu, tôi vô căng – tin theo thói quen thôi, sáng nào cũng vậy mà.
Tôi đặt mình lên ghế chổ quầy của anh Quang rồi đợi ảnh tới. Số là ảnh phải tiếp “cặp dị nhân” đó ở đằng kia.
Vài phút sau, anh Quang cũng tới đc chổ tôi.
- Hêlô! – Tôi giơ tay chào.
- Morning… Sáng ra gặp hắc ám rồi. – Anh Quang cào nhào.
- Zì zị? Anh mất tiền hả? – Tôi tò mò.
- Ko, gặp phải “thái tử với công chúa” nên mới bị xui thôi.
- Zụ zì? Kể em nghe coi!!!
- “Ở đây có những món gì đắt tiền?” – Anh Quang nhái giọng con gái trong khi cái tay ảnh múa may y như con nhỏ “hợm” kia làm mà lúc nãy tôi nhìn đc.