Tôi đc cõng ra ngoài bằng cái lưng và đôi vai rắn chắc của hắn, lúc ra khỏi phòng khám hắn còn e ngại tôi sẽ bị đau nên xin thêm thuốc giảm đau cho tôi. Ông bác sĩ phải nhắc đi nhắc lại là ko cần rồi còn nhìn tôi và hắn chằm chặp nữa. Tôi tin là ổng hiểu 2 đứa tôi là người “thế lào” rồi.
- Bỏ tui xuống! – Tôi rù rì vào tai hắn.
- Thôi, anh cõng đc mà. Ko nặng lắm đâu!!
- Ai mượn, tui tê chân quá nên muốn đi cho đỡ thôi. Tưởng tôi lo cho ông mệt àh? Mơ rồi… - Tôi phủi tay 1 cái phẹp rồi phóng xuống đất.
- Ế… nhóc đang bị thương đó. – Gã kéo tôi lại ko cho tôi chạy đi xa.
- Ông ơi, con chỉ là bị trầy tay 1 tí mà lại làm chuyện “lùm xùm” tới mức đem đi băng tay bó thuốc. Coi đi… - Tôi giơ tay lên cho hắn thấy cái tay tôi bị băng bằng gạc xấu đến thế nào, từ nhỏ tôi đã ghét thuốc và những thứ dụng cụ y khoa.
- Ko băng sẽ bị nhiễm trùng.
- Tui là dân đen ruộng rẫy chứ ko phải cậu ấm nào đó đâu mà lo lắng vậy. Ông làm thấy ghê quá!!
- Thì chỉ là lo cho nhóc thôi mà. Tại anh kêu nên nhóc mới leo cửa rào ra… anh…
Gã cuối gầm mặt xuống đất, tay chân run rẩy vì giận – tôi ko biết có phải ko nữa (^^!). Tôi chợt có cảm giác gì đó rất lạ trong tim, dường như nó run lên hay sao ấy?!
- Hồi nãy, chẳng phải là a…. àh…. A… nh…. Anh than đói bụng hay sao? – Tôi đỏ cả mặt khi mình đánh vần thành tiếng từ “anh” để gọi hắn. Tôi phải làm 1 cái gì đó cho hắn đỡ buồn đi, tôi ko thích mình làm cho ai buồn và cũng ko thích buồn ai lâu trong dạ, vì làm thế sẽ rất khó chịu (>_<)!!! – “Bây giờ, có muốn cùng… ai đó hay đại loại là 1 người nào đó đi ăn phở Dê ko?” – Tôi gãi đầu lia lịa vì mắc cỡ.
- Nhóc đói lắm hả? – Gã mở tròn xoe mắt trong thật ngố tàu.
- Ko… chỉ là… chỉ là… người nào đó sợ ai đó đói bụng. Người ta đã có lòng thì người nào đó ko lẽ bỏ dịp, dầu sao cũng ra khỏi nhà tối nay rồi, đi ăn khuya cũng có làm sao?!
aDê nha! Anh đãi cho… (^____^) – Gã mừng ra mặt khi nghe tôi nói, tôi tin là mình đang đi đúng hướng cho ranh giới 2 người bạn với hắn.
Chứ ko lẽ bắt tui đãi? Khùng.
…
- Sao mà cái tô phở to thế (@_@)???
Tôi sắp choáng khi thấy người ta bưng tô phở Dê ra cho tôi, nó bự bằng 1 cái thau mini và cao gần đc nữa cái ly uống nước. Trên tô phở là ê hề thịt và các thứ hầm pà lằng khác: nào là gân, cốt (xườn dê ấy mà ^_^!), tái, chả… Chỉ nhìn thôi là tôi đã muốn nôn ra vì thấy ngao ngán. Tôi ko ưa các thứ có nhiều thịt ấy.
- Anh định cho 1 mình tui hết từng này sao, Tướng Quân? – Tôi chỉ chỉ tay vô tô phở.
- Chứ ko lẽ anh phải ăn cả tô mình và tô của nhóc. – Gã chống cằm.
- Nhưng mà… nhìn đi!! – Tôi lấy tay chỉ vô tô phở của hắn khi thấy nó cũng bình thường như những tô phở khác, đại loại là bằng tô phở bò thôi chứ có phải “hết nước” như của tôi đâu. – “Sao cái tô phở của anh nó nhỏ hơn của tui?? Tui đâu phải Thiên Bồng Nguyên Soái đâu mà xực cho hết từng này?”
- Thì ráng ăn hết đi. Nhóc ôm nhom ốm nhách vậy thì phải ăn chế độ đặc biệt. Anh nghe nói ban đêm ăn phở Dê sẽ mau chóng mập lên… vậy mới xứng với anh.
- Điên!!! Tui chẳng cần… Mà to như thế nào làm sao tôi ăn hết??
- Có nhiu đó mà nói bự hả? Anh chỉ là dặn người ta thêm thịt thêm đồ ăn cho em thôi. Ráng mà ăn đi!! – Gã vừa nói vừa cúi đầu ăn cặm cụi, tôi biết là gã đã đói lã rồi.
- Hết thảy tô này bao nhiêu?
Gã giơ 5 ngón tay lên ra hiệu trong khi mình vẫn ăn uống hăng say.
- 15 ngàn hả? – Tôi nhăn mặt.
Gã lắc đầu.
- 20?
Gã lại lắc tiếp.
- Chứ bao nhiêu? Tui có phải heo đâu mà tọng vô họng tới 25 ngàn phở Dê.
- Bậy bạ, 50 ngàn đó.
(*_*) Tôi xém 1 xíu là té ghế khi nghe nói mình đang đc ăn 1 tô phở Dê 50 ngàn đồng. Ăn vào có mà hoả lên àh?
- Ông coi tui là heo hả?
- Ko, anh muốn tẩm bổ nhóc mà…
- Tui có ăn nhiều thêm cũng ko mập ra đâu. Di truyền rồi…
- Vậy thì anh sẽ rút hết xương của em ra rồi cấy xương khác zô cho nó mập lên.
- Anh giết tui đi! – Tôi đạp chân gã 1 cái.
Gã vẫn cắm cúi ăn.
- Hồi chiều, ko ăn uống gì hay sao mà bi giờ ông ngốn dữ zị mặt khỉ?
- Ban chiều, anh đi đá banh rồi tạt vô tiệm games, đến giờ mới biết mình chẳng có ăn gì… đói lắm!!
- (>_<) Hoá ra có người mê chơi hơn cả tôi nữa… Thế anh có tắm ko đấy?
- Có chứ, anh phải tắm trước khi đi gặp em. Kẻo em lại nói anh bốc mùi rồi có ấn tượng xấu với anh. Thế thì ngại lắm!!!
- Tui tưởng anh ko tắm thì tui sẽ bay liền.
- Hìhihì…
(*_*) (@_@) (^_^) ($_$) (~_~) (!_!) (>_<”)
- Nè, ăn đi! – Tôi làm việc 1 cách vô thức.
Cái tay tôi tự nhiên cầm đôi đũa lên rồi gắp 1 miếng thịt trong tô phở đưa cho hắn, tay tôi vẫn còn cầm đôi đũa và ngừng nó lại trước miệng hắn. Tôi ko dám nhìn thẳng mặt hắn mà chỉ nhìn vào 1 góc xéo khác, góc tù chẳng hạn.
- Lần thứ mấy rồi nhỉ?
- Cái gì mà lần thứ mấy?
- Nhóc tốt bụng với anh đc bao nhiều lần rồi?
- Sẽ ko còn dịp nữa nếu tay tôi mỏi và tôi phát bực vì ông.
Gã nở 1 nụ cười thiên thần dành tặng cho tôi. Tôi ko cảm giác đc mình còn ghét gã… cái chính là tôi đang ngập mình trong sự vui vẻ. Tôi ko hiểu vì sao?
- Ông đã 18t rồi mà còn ăn uống như con nít… miệng mồn dính tùm lum àh… - Tôi đưa cho hắn 1 cái khăn giấy.
- Anh đã quen rồi. Lát nữa, ăn xong thì lau chùi cũng tiện mà. ^_^
- Tôi ko thích ạn… ai… của tui ở dơ đâu. Mà là “đồ hờ” thôi cũng ko đc! – Tôi lại vấp phải sự ngỡ ngàng khi mình đã nói quá nhiều câu “điên điên” vào buổi tối hôm nay. Đầu óc chi phối tất cả mà.
- Tuân lệnh pé iu!!
- Đồ khùng…
-----------------------
- Ngày mai đc nghỉ học, có thích đi vào ruộng cắm câu với anh ko? – Gã hỏi tôi khi xe gã dừng hẳn trước cổng nhà tôi. Đã gần 3h sáng rồi.
- Tui ko biết câu cá. Câu nặng vía lắm!! (>_<) Từ sáng tới chìu chắc đc 1 con là cùng…
- Anh câu giỏi lắm đó, đừng sợ!! Anh sẽ câu cho cưng 1 con thiệt bự về nấu canh chua.
- Tui hổng biết nấu cơm mà cũng ko thích ăn cá. Tôi còn ghét con cá Lóc lắm!
- Mình đi câu cà Dzồ mà. Hahaha.
- Cá đó tui càng ko thích… - Tôi leo xuống xe.
- Hong thích thì mình đi nhậu với tụi bạn anh, hay đại loại hơn là đi ăn trộm cóc ổi nhà ai đó. Chủ Nhật nào anh cũng long nhong trong ruộng, tới tối hẳm mới zìa nhà!!
- Tui ko thích đi chơi, ko thik giao du đông người. – Tôi bước nhanh vô nhà.
Xạch… xạch… Cạch… cọc…
Tôi nghe đc tiếng tim mình gõ, nghe đc bàn tay mình đang có càm giác và còn hiểu đc đầu óc mình sắp có vấn đề. Gã đang… đang níu tay tôi lại và nắm chặt trên đó, ko chịu buông ra. Gã định ko cho tôi vào nhà.
- Tui phải leo zô…ở… mà leo zô chứ… ở ngoài này hoài sao? – Tôi cà lăm khi điện đang chạy khắp cơ thể mình.
- Ngày mai anh tới đón nhóc đi chơi Chủ Nhật đc hong?
- …
- Hay là thích đi đâu?
-…
- Thích ở nhà hay làm sao?
♪… ♥… *… ♥♥♪… †… ♠♥…
Tôi quay người lại và hôn lên má hắn 1 cái, tôi hôn thật nhẹ rồi chạy thẳng vào nhà. (>_<) Lạy thiên chúa, con đang làm chuyện tội lỗi lắm với tình yêu…
Tiết 17:
Tôi thức dậy và chào buổi sáng bằng 1 cái ngáp thiệt là dài… tôi đã ngủ từ 3h sáng đến 7h30’ sáng, 1 giấc ngủ ngắn cho qua đêm nhưng cũng đủ làm tôi thấy đã thèm giấc, tôi ko giận hay bực bội gì hết. Cái tôi cần ko phải là giấc ngủ mà là 1 ngày mới thật đẹp. Ngủ thì nói làm gì, tôi còn có 1 buổi trưa dài ơi là dài sắp đến và tôi sẽ đc ngủ no con mắt vì Chủ Nhật sẽ chẳng phải đi học hay làm bất cứ gì. Vậy là kế hoạch cho ngày Chủ Nhật của tôi đã lên sẵn: ngủ + ngủ = mơ đẹp… Vậy đi!
Thế mà tôi có đc yên đâu, ngày Chủ Nhật hôm nay sẽ là 1 ngày trường kỳ của tôi. Mỗi khi nhớ lại nó tôi ko biết nên vui hay nên mếu vì lắm chuyện dở khóc dở cười trong ngày hôm nay.
---------------------------
- Ooiiiii… - Tôi vươn vai và ngáp như 1 con hà mã. Buổi sáng thiệt là thoải mái nhứt trong ngày!!!
- Bữa nay, mày có đi nhậu ko? – Con nhỏ em của tôi đang lúi cúi trước ngăn tủ đồ của nó và săm soi đống quần áo cùng cái mặt trước tấm kính. Nó nhỏ hơn tôi 1 tuổi và đang học lớp 10, khối buổi chiều và dĩ nhiên là cũng cùng trường. Tôi có mấy đứa bạn đi chơi chung tốp với nó và thỉnh thoảng cũng cùng với tôi đi chơi chung. 2 anh em tôi hồi còn nhỏ thì như chó với mèo, đánh lộn chửi lộn thì như cơm bữa. Ko chịu nhường nhịn gì cho nhau, vậy mà khi lớn lên, trưởng thành rồi biết suy nghĩ 1 tí, mấp mé mới lớn của tuổi xì – tin thì tụi tôi đã ko như thế nữa. Nói chung cũng thân. Nhưng có điều… nó chẳng bao giờ gọi tôi bằng anh, chỉ là nó gọi bằng “mày” (^_^!) thôi.
- Bữa nay mệt, thứ 5 tao đi nhậu no rồi. Giờ đi nữa tao còn bộ xương khô. (*_*) – Tôi uể oải đáp lời.
- Nhậu cho dữ zô, ổng mà hay là mày bị lột da đầu. – Nó hăm he.
- Cher… - Tôi nhếch mép rồi cười khanh khách. Phải lết dậy thu xếp gối mền thôi, tôi phải đi ăn sáng mới đc. – “Morning ngày mới…” – Tôi tự nói cho mình 1 câu chào buổi sáng để lấy hên, đó là thói quen của tôi mỗi khi thức dậy, chẳng biết sẽ ra sao nhưng cứ làm theo lệ cho nó đc suôn sẻ là hay nhất.
…
Tèng… téng… teng… téng… teng…
Chuông điện thoại kêu inh ỏi khi tôi ở trong phòng tắm, tôi thường hay có thói quen ẵm theo con dế vào phòng tắm. (~_~) Chẳng biết đó là thói quen xấu hay tốt nữa?
- Ngờ e nghe.
- Ông đang làm gì đó? - Tiếng của con Nhung vang lên bên kia đầu dây. Cũng lâu rồi tôi ko có nghe điện thoại nó hay là đi chơi chung. Tôi… tôi dạo này mắc bận làm chuyện “khó nói” với 2 ông tướng kia nên bỏ bê nó luôn. Tôi đã quên khuấy nó rồi (!_!)…
- Áh… đâu có đâu. Tui… tui… đang… tui đang… Ko làm gì hết. – Tôi chối bay biến khi nghe câu hỏi. Ai mà điên khi nói rằng mình đang tắm chứ, ko khéo nó sẽ nghĩ ra tầm bậy tầm bạ chuyện. Ngại chết (>_<)!!
- Ko làm gì sao tui nghe có tiếng nước chảy? Tui nghe óch ách… - Con Nhung bắt đầu thắc mắc.
- Bậy, có làm gì đâu mà nghe. Lỗ tai bà bị sao rồi đó. Nghe nhầm rồi!
- Lỗ tai tui có làm sao? Ông nói xấu tui hả? Nói tui bị điếc fải hong?
- Hong có, chắc là điện thoại bà bị hư rồi. Nghe xì xào là nó bị hư loa rồi đó.
- Ông hư nó còn chưa hư. Mới đổi chưa đc 1 tháng nay hư khỉ mốc. – Con Nhung đính chính, nó hay thích làm ra ngô ra khoai mọi chuyện. Tôi sợ nó nhất trên đời!! (@_@) Nó hay nghi kị, hay dò xét, tò mò lẫn hung dữ nữa. Nó mà moi ra đc chuyện tôi đi có “trai” là nó sẽ giết chết tôi trc rồi đi dán cáo thị để hòng diệt nốt “thanh danh” của tôi. (T_T) Tôi ko hi vọng 1 ngày nào đó nó bắt gặp tôi đang… zới 1 trong 2 gã kia.
- Pà làm zì gọi cho tui sớm zị? Mới có đâu… coi coi… - Tôi lắc điện thoại coi giờ. – “Mới 7h45’, pà hóng tui hay sao mà gọi sớm zị hả?”
- Hóng đầu ông thì có. Mấy bữa nay, ông lặn mất tăm hơi. Tui muốn tìm ông đi đâu cũng hổng có đc. Ông muốn trốn tui hả? Hay có con nào khác??
Oai chài, nó đoán trúng phân nữa rồi (#_#).
- Làm… làm gì mà có. Tui đâu có đâu. Bà đa nghi wá!!! Tui dạo này ở nhà công chuyện đăm đăm đê đê, làm ko xuể nữa, ko có thời gian để thở ra lấy đâu đi gọi bà đú đỡn.
- Hình như tui nghe đc con cháu bác Ba ở đây? – Con Nhung thở dài.
- Bác Ba nào? Tui đang nói chuyện zới pà chứ có ai nữa đâu?
- Bác Ba Phi ấy, ông xạo pà cố àh. Nhà ông ko khá mà ông cũng khác nào thiếu gia, tối ngày nhong nhong ngoài đường, có làm zì đâu. Tui nghe nói mẹ ông zới nhỏ em ông làm hết rồi. Ông chỉ ăn, chơi, ngủ, bấm điện tử chớ làm gì động móng tay mà nói zị. Ông xạo wá!!!
- Thì… - Tôi muốn líu lưỡi rồi, nó nói đâu trúng đó. Con nhỏ này ko biết có mướn thám tử tư theo dõi tôi ko nữa mà sao nó rành dữ thế hổng biết?! – “Mà pà gọi cho tui chi zạ?”
- Bữa nay Chủ Nhật, đi chơi đc hong? – Con Nhung nhấn mạnh chữ “đc” trong miệng, tôi tin là nó muốn đi chơi với tôi lắm rồi. (^_^) Dẫu sao thì dẫu tôi vẫn có phong thái xì – tin và cũng cu – te lắm chứ bộ.
- Pà mê tui zữ lắm rồi!!! Nhớ tui dữ lắm ròy!!!!
- Bóp cổ ông chết zờ. Có đi đc hay ko?
Thế là tôi đã mất toi ngày Chủ Nhật với kịch bản dựng sẵn. Tôi mà dám nói “No” 1 cái là trời long đất lở, núi sụp biển dậy sóng liền cho coi.(>_<) Mà… có cho tiền tui cũng hổng dám nói thế, nó sẽ giận cho đến chết cũng ko wên. Huhu… số tôi khổ wá!! Chủ Nhật cũng phải mệt mỏi nữa!
- Ừ thì đi! – Tôi miễn cưỡng nói nhưng trên miệng khi phát âm thì nghe như vui đi hội. - “Chừng nào? Đi đâu?”
- Tuỳ ông. Nhớ zô nhà tui sơm sớm rước tui nha!
Con Nhung nghe giọng nhí nhảnh lắm, bảo đảm nó đang vui như bắt đc con cá vàng với 3 điều ước trong cổ tích rồi. Còn tôi hả?? Hãy cứ mơ tiếp đi! Tôi chán nản lắm!!! Chủ Nhật cũng ko yên thân nữa àh… (~*_*~)
…
Tôi mở lại van nước rồi nhìn vô mặt nước, tôi thở dài vì mệt mỏi.
“Thế là toi mất ngày đẹp để ZZ..zzz…zzZZ… rồi, Oaoa… hic hic…”
Tèng téng… teng… tèng… teng…
- Àhhh.. àahhh… trời ơi là trời!!! – Tôi nổi đoá lên khi chuông điện thoại lại rú rầm 1 cái nữa, tôi sắp chết… tôi bực bội!!! – “Ai ngậm đầu dây đó?” – Tôi bực mình bật máy.
- Tui nè. - Giọng nói này ngày nào tôi cũng mong nghe, cũng trông mong người ta thì thào cho mình. Zị mà zờ thì tôi đang chán nó đến mức độ bực bội, tôi chẳng muốn nghe nữa.
- Gọi zì? – Tôi nhíu chân mày lại, máu họng lên tận não.
- Ko đc vui àh? – Gã đáng hợm đó nói bằng giọng wan tâm, chưa bao giờ đc nghe hắn nói như thế nên tôi cũng… ngạc nhiên.
- Wan tâm lắm hay sao mà hỏi? – Tôi wạo wọ trả lời.
- Ừh thì…. Hong. Ông ko thích thì thôi. Tui Decline… - Thằng Khoa chết bầm, nó biết tôi đang giận mà còn làm trò đó nữa. Tôi hổng lẽ nói hong có gì cho đc trong khi bụng dạ đang điên tiết. Tôi là người xà mâu có cơn, 1 ngày tôi lên cơn ko biết mấy lần nữa.
- (T_T) Sáng ra nhớ tui hay sao mà gọi? – Tôi dịu giọng xuống, người ta đáng yêu thế, wan tâm tôi đến thế mà lẽ nào tôi giận cho đc.
- Chủ Nhật đó, sợ ông nướng nên gọi. Khét chưa hả?
- Khét zì? Cơm cháo nhà tui đâu có nấu bằng củi đâu mà sợ khét.
- Ông nướng cái mình ông trên giường khét chưa?
- Khét khỉ, tui đâu có ngủ nữa mà khét cho đặng. Tui thức từ sớm.
- Đang tắm hả mà sao tui nghe đc nước chảy? - Lại nữa, 1 câu hỏi liên wan về tắm rửa? Hỏi xem tôi có đang ở phòng tắm hay ko thôi.
- Ko, có làm gì đâu. – Tôi lại ko dám nói ra mình đang tắm, ngại chết đc. (~^_^~)!!
- Tắm sạch sẽ đi ròy tui dẫn ông đi Zườn nhà nội tui hái Sơ – ri. (^_^) 8h30 đc hong? - Thằng Khoa này, nó chuyên môn làm cho tôi rơi vào thế bế tắc, rối ren mọi chuyện lên cũng vì nó. Nó rủ tôi đi ngay hôm nay nữa… Thường ngày sao ko thấy nó wan tâm tôi đến thế? Hứ.
- Ừ… Tui…
- Tắm nhanh nhanh nha!! Háhhá… - Nó cười đểu rồi tắt máy. Tôi chúa ghét cái giọng này.
Tôi rơi vào ma trận và ko thể nào thoát ra. Con zai và con gái. Bạn trai và bạn gái. Đẹp trai hay xinh gái?
Tôi ghét nhứt là fải chọn lựa, mà chung quy cũng tại vì tôi ko đủ can đảm nói lời chối từ với ai. Tôi ghét chính mình… Aaaaa…
Tôi cởi cái áo ra rồi muốn tạt lên đầu mình ca nước lạnh cho đỡ căng thẳng đi, tôi đang sắp bị bốc khói đầu rồi.
Cái điện thoại lại run lên 1 lần nữa. Tôi sẽ đập nát nó ra làm 4 hay 5 miếng gì đó nếu như tôi nghe đc 1 ai đó gọi vào khiến tôi bực bội thêm.
- Gọi zì mà gọi wài zị? – Tôi thét lên trong máy, cánh tay tôi đẫm nước và nó ướt sũng.
- Pé con… Ngày mới vui vẻ!!!
Có những cái khi mình ko thích thì nó làm khiến mình vui vẻ, khi ta bị căng cứng trong gọng kìm thì nó giúp ta giải toả và 1 khi mình biết yêu thương, thích thú, quý giá nó sẽ làm cho mình ko còn cảm giác bức bách nữa. Nói chung chung lại là cái cảm giác giận tự nhiên tan biến đi mất khi tôi chợt tìm ra đc cảm giác lạ của mình. Bức tường băng – 1 người cho tôi sự bảo vệ và sự bảo vệ đó là những tảng nước đá rất mát lạnh, cho ta cảm giác dễ chịu khi nó ở gần bên ta trong ko gian nóng bức vì những chuyện ko đâu. Tôi thú nhận là tôi đang mê trai và hắn thì thuộc dạng trai đẹp, tôi chịu thua hắn đi!
- Pé con zì ở đây? Tui đã 17 tủi.
- Đã ăn sáng chưa ta? – Gã thật là liều thuốc kích thích, tôi thừa biết chính mình còn đang giận nữa là chứ đứng nói hắn ko biết. Thế mà, hắn ko hỏi là “tôi có giận hay ko” để tránh cái chữ đó ra, tránh tôi bị kích động. Thiệt là tâm lí.
- Ko, đang tắm. Đang bực mình.
- Hìhì… Vậy có mát ko?
- Sao ko hỏi tui là có bực mình ko?
- Anh thừa biết nhóc con sẽ nổi máu lên khi anh hỏi. Vậy thì ngu chi mà hỏi? Anh thích nghe nhóc con nói lẫy chứ ko thích làm nhóc con đâm wạo. – Gã nói chuyện nghe thật êm tai (>_
- Tui đang tắm đó, đang loã lồ… đang ko mặc zì hết. Ông ko tò mò hỏi tui làm zì hả? – Tôi rù rì.
- Hí… anh cũng có hứng thú lắm!! Nhưng ko fải là bây giờ… Mà số đo vòng 2 nhóc anh cũng đo đc òy, ẵm nhóc cả đêm cũng ước lượng đc.
- Ba trợn wá ông cố lội ơi!! Sáng sớm ra ông gọi tui chi? – Tôi đặt tay lên tường phòng tắm.
- (^_^) Nè nè… sáng nay anh đã có nói rồi, nhóc ko đc wên nhá!!! Hay là sao nữa? – Tôi nghe giọng gã đang hí hửng bên kia điện thoại.
- Nói zì? Tui đã đồng ý đâu mà ông nói.
- Hơ, nhóc ăn chặn hả? Nhóc đã đồng ý đi chơi hôm nay với anh rồi thay?
- Tui ko có nói. Ổng tưởng bở wá!!! Ta đây đã có hẹn với gệ nhí đi chơi ròy… đây ko thèm đó đâu nhớ.
- Anh sẽ đến tận cổng nhà nhóc, bắt trói nhóc lại rồi wăng lên xe anh. Hahaha… sợ chưa?
- Tui sợ lắm đó!! Sợ lắm!!!
- Vậy hả? Hiiiii… nhóc okay cho anh đi! Anh hứa sẽ làm cho nhóc vui vẻ hôm nay, hết bực mình. Chủ Nhật mà, ai lại đi ở nhà 1 mình để ngủ chứ hả?
Tôi ko hiểu sao gã lại tâm lí tôi như vậy?! Gã có cam – mê – ra theo dõi tôi chắc?
- Sao ông biết ý đồ của tui hay zị?
- Ông trời sinh anh ra là để hiểu nhóc mà… hìhì… nhóc đc sinh ra là để cho anh cưng chiều, chăm sóc.
- Điên wá pa ơi!! Sáng ra là nói xàm ko biết nhục, cho ông 500 đồng mua lưỡi lam cạo da mặt cho nó mỏng đi để biết nhục là zì nè. Nói chuyện nghe mọc cả gai xương sống.
- Mà… anh đợi nhóc lúc 9h nha! Trc cổng nhà nhóc.
- Tui ko đi zới ông đâu!!!!!! – Tôi kéo dài câu nói.
- Thách đó. Mà nói nghe nè… - Gã làm ra vẻ thần bí.
- Zì?
- Môi của nhóc êm thiệt đó, chạm vào da mặt anh làm cho da mặt anh xôn xao tế bào hết… híhíh… - Gã cười ranh mãnh rồi cúp máy.
Zị là, tôi lại có thêm 1 cuộc hẹn nữa trong danh sách. Lịch hẹn đã kín và tôi sắp phải bỏ đi 2 cuộc hẹn. Tôi chẳng muốn đi với ai mà cũng ko muốn bỏ ai… Nhưng, có điều là cú điện thoại cuối cùng đã làm tôi thấy thích thú hơn hẳn. Thiệt là tình!!!
---------------------------