Tình yêu bất tận Trang 34

“Ngu ngốc! Thứ tầm thường đó không thể tổn thương ta! Ngược lại nó giết chết ngươi!” Hắc Long nổi giận mắng, động tác rút kiếm ra khỏi lồng ngực Cain lại mềm nhẹ vô cùng.

“Như thế…đúng là ngốc thật…” Cain vô lực cười.

“Đừng nói nữa! Ta sẽ chữa trị cho ngươi!”

Câu nói đó có lẽ để an ủi Cain hoặc chính hắn. Tay bất lực đè ngực trái, hắn không ngừng đưa ma lực vào cơ thể Cain. Hắn biết biện pháp này không thể cứu sống cậu, chỉ có thể kéo dài lâu hơn một chút. Cho dù Hắc Long khinh thường nhưng phải chấp nhận sự thật, một sinh vật bóng tối như hắn, không thể chữa trị vết thương do kiếm thánh gây ra.

Sinh mạng con người rất mong manh. Giờ phút này hắn càng hiểu rõ hơn bao giờ hết, khi sự sống trôi dần qua kẽ tay theo con suối máu.

Hắc Long không phải thần. Hắn không thể sáng tạo sinh mệnh.

Năng lực có thể làm là…

Hồi sinh người chết, hoặc biến Cain thành Vampire…

Không!!!

Hắc Long mạnh lắc đầu. Hắn không thể nghĩ đến điều đó. Hắn quyết không để cậu thành khối thịt mục rữa vô tri. Càng không thể kéo cậu vào bóng tối nguyền rủa.

Một bàn tay run rẩy cầm tay Hắc Long. Hắn cúi đầu, nhìn người tựa trong ngực mình.

“Có…có…hai điều ước…muốn…muốn Hắc Long…thực…thực…hiện…” Môi Cain khép mở, khó khăn phát ra âm thanh.

“Nói đi.” Trong âm thanh lạnh lùng ẩn giấu bi thương.

Thời gian đã sắp hết rồi sao?

“Đừng giết người…trừ khi…nguy hiểm đến Hắc Long…” Cain cố gắng nói trọn câu. Nói xong cậu như dùng hết sức lực, ngực kịch liệt phập phồng, há miệng thở gấp.

Hoàn toàn không chần chờ suy nghĩ, Hắc Long lập tức đáp ứng.

“Ta hứa. Còn điều thứ hai?”

“Khặc (hãy)…khặc (hãy)…khặc (hãy)…” Máu từ cổ họng trào ra khóe miệng thấm ướt ngực áo trắng.

Hắc Long không tự giác siết chặt bàn tay dần lạnh buốt, trầm giọng.

“Không cần nói, cử động môi, ta sẽ hiểu.”

Đôi môi khẽ mấp máy.

Hãy sống vui vẻ.

Cain có rất nhiều lời muốn nói cho Hắc Long. Rằng cậu yêu Hắc Long, yêu, yêu, yêu, yêu nhiều lắm. Cậu sẽ không tham lam cầu Hắc Long đừng quên mình. Chỉ cần thỉnh thoảng một lúc nào đó trong năm tháng trường cửu, Hắc Long chợt nhớ đến cậu một chút thôi, cậu sẽ rất hạnh phúc. Sau khi chết cậu sẽ hóa thành gió. Kéo mây đến khi trời nắng. Thổi mát khi trời nóng. Cuốn lá cây đan thành vòm che khi trời mưa. Cậu sẽ mãi mãi, mãi mãi bảo vệ Hắc Long. Cậu sẽ bay đi khắp nơi, dẫn Hắc Long tìm gặp người hắn yêu.

Nhưng cơn buồn ngủ ập đến làm mi mắt Cain nặng trĩu. Cậu mỉm cười ngủ trong vòng tay êm ái của hắc ám.

Phát giác bàn tay nhỏ bé buông lỏng, hơi thở yếu ớt đã không có. Tâm bình tĩnh lạ. Hắc Long cọ mặt vào gò má trắng bệch, cảm nhận hơi ấm dần mất đi.

“Cain, em nói muốn ta sống vui vẻ, nhưng không có ấm áp của em, ta không thể thoải mái cười.”

Không giống lần đầu mất đi, trái tim như bị xé nát. Lần này chỉ là lồng ngực bị hổng một lỗ, gió lùa vào lạnh buốt.

Trong đám người vây quanh có một thanh niên nổi tiếng can đảm nhất làng. Người thanh niên thấy Hắc Long chăm chú nhìn Cain, len lén đi đến bên xác chết khô linh mục, thận trọng cầm lên thánh kiếm. Nuốt nước miếng, không ngừng tự nhủ nâng cao tinh thần, thanh niên từ từ tới sau lưng Hắc Long, hai tay run run nhấc thanh kiếm cao quá đầu, thật mạnh đâm xuống.

Hoa đỏ lại nở rộ. Không, đúng hơn là suối máu.

Hắc Long không ngẩng đầu, chỉ phất nhẹ tay. Mũi kiếm như bị người vô hình điều khiển quay ngược lại đâm vào cổ họng thanh niên. Thanh niên không kịp kêu một tiếng, trợn mắt ngã xuống.

Đám người hoảng loạn. Tiếng la hét, cầu xin, kêu khóc, tiếng bước chân hỗn loạn chạy trốn hòa cùng tiếng mưa rơi.

Sau đó tất cả trở về trạng thái yên tĩnh.

Mưa vẫn không ngừng rơi, dòng nước trong vắt trở nên đục, phút chốc đất trong khu rừng nhuộm màu đỏ chói mắt.

Đôi mắt Hắc Long chưa một lần rời đi thân thể Cain. Ngón tay di chuyển theo đường nét bờ môi, lưu luyến ma sa.

“Hai điều em muốn ta làm, ta đều không làm được. Đừng im lặng nữa, Cain, hãy mắng ta đi nào. Mắng ta không giữ lời.”

Môi kề vào tai Cain, Hắc Long thầm thì.

“Cain, mở mắt ra. Em biết, đúng không? Rằng ta ghét cô độc. Ngoan, chỉ cần em mở mắt, ta sẽ nói câu nói mà em muốn nghe nhất. Cain…Cain…Cain…”

Hắc Long một lần lại một lần gọi tên Cain. Chỉ là bây giờ mặc cho hắn kêu bao nhiêu lần, đôi mắt kia sẽ không sáng long lanh nhìn lại hắn, đôi môi kia sẽ không nhếch cười vui vẻ nữa.

“Cain…Cain…Cain…Cain…Cain…Cain…Cain� ��Cain…Cain…Cain…Cain…Cain…Cain……… ”

Nếu có thể nghe thấy, chắc chắn Cain sẽ khóc.

Âm thanh dịu dàng như Thiên Sứ hát đang gọi tên cậu.

Âm thanh tuyệt diệu như vậy lại khiến người nghe muốn rơi lệ.

Giọt mưa rơi trên mi mắt khép, lăn dài tới khóe mắt, đọng lại sợi tóc vàng. Giọt nước trong suốt tựa như nước mắt ai.

“Chủ nhân.”

Hắc Long không quay đầu nhìn kẻ đứng bên cạnh.

“Là kế hoạch của ngươi?”

Cathy căng thẳng nhìn Hắc Long. Hắn cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt bị tóc đỏ che khuất, nhìn không ra biểu tình ngoài giọng nói bình thản.

Cố ra vẻ trấn tĩnh, Cathy nhún vai. “Nếu đã biết, chủ nhân còn hỏi làm gì?”

“Tại sao?” Âm điệu bằng phẳng không phập phồng.

“Vị trí bên cạnh chủ nhân chỉ có thể là ta!” Cathy kiêu ngạo nâng cằm.

“Cathy, ngươi trở nên ngu xuẩn. Hãy nhận lấy hậu quả chọc giận ta.” Hắc Long bình thản nói, cánh tay lại nhanh chóng đâm thủng ngực Cathy, móc ra trái tim đang đập đầy sức sống, chậm rãi bóp nát.

Cathy vì đau đớn mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đôi môi gã vặn vẹo nở nụ cười méo mó.

Trái tim bị bóp nát, máu bắn tung hóa thành vô số mũi tên độc hướng tới Hắc Long. Nhưng chúng bị dội ngược ra bốn phía như đụng phải bức tường vô hình, cây cỏ mặt đất bị chúng dính vào liền bốc khói tan biến.

Lợi dụng khoảnh khắc Hắc Long vì lập kết giới bao quanh thân mà phân tâm, Cathy liền tận dụng cơ hội độn thổ biến mất. Gã phải tìm một nơi an toàn trú ẩn, chờ đợi hồi sinh.

TV………………………..…….TV

Mưa không biết ngừng từ lúc nào. Ánh sáng mắt trời chiếu vào khu rừng âm u. Hắc Long đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc dài. Cho nên hắn không đuổi theo Cathy, chậm rãi đi từng bước, ôm thân xác Cain vào trong lâu đài.

Hắc Long cẩn thận lau đi vết máu, bụi bẩn trên cơ thể Cain. Từ mặt, tới cổ, cởi nút áo, định tiếp tục lau thì tay chợt run rẩy ngừng lại. Hắc Long khiếp sợ nhìn ngực Cain. Gần xương vai trái có một vết sẹo hình tròn. Nơi đó hắn từng nhiều lần nhìn mà chưa bao giờ thấy.

Hắc Long muốn cười.

Hắn thật sự ngửa đầu cười lớn.

“Ha…ha ha….ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!!!!!!!”

“Trò đùa gì thế này?! Là em? Thật là em? Một hình dạng khác, tính cách khác, cái tên khác. Ta cứ ngỡ đã yêu một con người, băn khoăn, do dự, tội lỗi phản bội. Cuối cùng…người ta yêu vẫn là em??? Michael!!! Cain!!!”

Tiếng thét tuyệt vọng xé nát không gian, hóa thành sấm sét ầm vang trên bầu trời. Mặt đất rung chuyển, cả tòa lâu đài nhanh chóng sụp đổ thành mảnh vụn.

Hắc Long ôm thi thể Cain đứng trên đống đổ nát, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ánh mắt trống rỗng.

Ngay từ đầu Hắc Long không nhận sai. Cain đúng là chuyển thế của Michael. Vết sẹo nguyền rủa chỉ hiện ra khi nơi đó bị thấm máu. Hắn không sai, chỉ là bỏ lỡ.

Là số phận giễu cợt hắn? Rằng hắn không phải thần linh, chỉ là một con quỷ vô dụng bị cuốn trôi theo định mệnh. Dù có cố phản kháng, vẫy vùng đến thế nào, hắn vẫn không thể đi ngược dòng.

TV………………………………………..T V

Hắc Long tạo ra một quan tài bằng băng trong suốt. Cain yên tĩnh nằm bên trong. Trước khi đẩy quan tài vào nước, Hắc Long nhẹ nhàng đặt nụ hôn vĩnh biệt lên vầng trán lạnh băng. Quan tài trôi ra giữa hồ, từ từ chìm xuống. Chốc lát sau, mặt hồ nhanh chóng kết băng. Băng vĩnh viễn sẽ không tan, bởi vì đó là một lời chú vĩnh hằng.

Hắc Long quay lưng bước đi, bóng lưng cô độc biến mất trong hắc ám.

‘Lần sau gặp lại, ta nhất định không để mất em.’

Ballad 20: Đọa Thiên Sứ

Đi theo nguồn ma lực Cathy cố ý để lộ, Hắc Long đến vùng ngoại ô thành phố. Đằng sau cánh cửa thủy tinh trong suốt (được làm bằng hợp chất cứng hơn sắt thép) là một khoảng sân rộng không thể nhìn hết bằng mắt. Cánh cửa tự động mở ra khi Hắc Long đến gần. Hắn chậm rãi đi trên con đường lát đá kéo dài thẳng đến phía chân trời. Cuối con đường không có ngôi nhà, chỉ có một bãi cỏ xanh diện tích hình tròn, chính giữa bày hai cái ghế nệm dài rộng cỡ giường cho một người nằm. Ngăn cách hai cái ghế là một bàn vuông, bên trên đặt chai rượu và hai cái ly chân cao.

Cathy thoải mái tựa vào lưng ghế, ngón tay đùa nghịch ly rượu trống rỗng. Thấy Hắc Long, Cathy chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, cố ý động chân tạo ra đường cong hấp dẫn.

Hắc Long hơi nhíu mày, ngồi xuống ghế đối diện Cathy, hai tay đan trước ngực, lạnh lùng nói.

“Lúc trước ta nên cắt đứt ba cái đuôi của ngươi.” Vậy thì sẽ không có nhiều chuyện rắc rối xảy ra.

“Ha ha…” Cathy khẽ cười, hoàn toàn không bị chọc giận, nheo mắt nói. “Hắc Long, king. Con người, ma quỷ, thậm chí thần linh đều sợ hãi ngài, tôi thì không. Ngài có biết tại sao?”

“Vì ngươi là tên điên.”

Cathy không giống lũ quỷ khác. Gã không sợ hãi hắn, chưa từng. Cathy si mê sức mạnh của hắn giống như một người khao khát người yêu. Gã bất chấp chọc giận hắn, sung sướng đón nhận cảm giác tử vong. Vì điều này mà Hắc Long từng hài lòng cho phép gã bên người, nay cũng vì nó khiến hắn đau đầu.

”Sai rồi.” Cathy cười càng vui vẻ. “Vì tôi không cần sinh mạng. Một kẻ không có gì để mất sẽ không có nhược điểm.” Dừng lại một chút, gã thở dài. “Đáng tiếc ngài đã trở nên yếu đuối vì một con người.”

“Hừ.” Hắc Long không kiên nhẫn nói. “Ngươi muốn gì?”

Cathy rót rượu. Bàn tay gã rất đẹp, giống như làm bằng ngọc. Da trắng gần như trong suốt ẩn hiện màu gân xanh, ngón tay mảnh mai bao quanh chai rượu, chất lỏng đỏ chầm chậm chảy xuống rơi vào trong ly thủy tinh. Ba màu trắng, xanh, đỏ phối hợp hoàn mỹ làm cho người ta mê hoặc.

“Uống đi.” Cathy đẩy ly rượu tới trước mặt Hắc Long.

Hắc Long nâng ly lên, nhanh chóng uống cạn. Rượu là loại thượng hạn đã ủ mấy trăm năm. Hương thơm nồng nàn bay trong không khí. Vị tuyệt vời giống như máu.

Hắn thả tay.

Chiếc ly quay tròn.

‘Xoảng’

Rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Đưa ta máu của ngươi.” Hắc Long cau chặt mày, lạnh giọng.

Máu của Cathy giải chất độc chính gã gây ra. Nhưng một khi gã không tự nguyện cho máu thì dù có cưỡng ép lấy được, uống vào không phải thứ giải độc mà là nguyền rủa ác độc nhất. Nếu không vì điều này, Hắc Long đã sớm ra tay giết chết gã, lấy huyết cho Phong Linh uống.

Cathy cười khanh khách, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Hắc Long mặt không biểu tình nhìn gã ôm bụng cười lăn lộn trên ghế.

Cathy lắc đầu. “Ngài thật sự trở nên nhu nhược và ngốc nghếch. Không ngờ ngài yêu một con người đến mất đi lý trí.” Câu cuối gã nghiến răng từng chữ thốt ra.

Hắc Long đặt tay trên đầu gối gõ nhịp chầm chậm. Chốc lát sau, mắt Hắc Long lóe ra ánh sáng.

“Phong Linh không trúng độc?”

“Phải rồi.” Cathy nhanh chóng thừa nhận. “ Từ lần thứ hai ngài giết tôi, sau khi sống lại, cơ thể tôi không còn chất độc nữa.”

Hắc Long từ từ nhấc tay lên, móng tay dài sắc bén hướng về cổ của gã.

Cathy điềm nhiên nói.

“Tuy tôi không còn chất độc, nhưng muốn giết một con người, có rất nhiều cách.”

“Ta giết ngươi.” Vậy thì sẽ không có nguy hiểm gì nữa.

Cathy nhẹ nhàng cười, không nói.

Khuôn mặt Hắc Long bỗng trở nên vặn vẹo, bàn tay siết cổ Cathy run rẩy sau đó bất lực trượt xuống. Hắc Long lung lay đứng, trừng mắt nhìn Cathy. Trong mắt là phẫn nộ, nghi hoặc, không thể tin.

Cathy đôi mắt vàng kim lóe sáng.

“Thứ nước vừa nãy ngài uống là nước thánh. Nước-thánh-thuần-khiết.” Cathy cố ý nhấn mạnh.

“Ngươi có thể khiến ta không nhận ra đó là nước thánh, rất giỏi.” Hắc Long cắn răng, bây giờ đứng vững đã là cố hết sức. Sức mạnh trong cơ thể hắn đang nhanh chóng suy yếu.

“Ngài có biết tôi yêu ngài nhiều bao nhiêu? Vậy mà ngài vì một con người đê tiện giết chết tôi hai lần!” Mắt Cathy tràn đầy đau đớn thống khổ, như muốn kể tội Hắc Long vô tình đã làm tổn thương gã.

“Ngươi đáng tội.” Hắc Long hừ lạnh.

“Cho nên…tôi muốn giết ngài.” Đôi mắt vàng say mê nhìn Hắc Long, giọng trở nên mơ màng, dù nội dung khiến người nghe lạnh sống lưng. “King, vua của tôi. Càng yêu ngài tôi càng muốn giết ngài. Móc đôi mắt xinh đẹp kia cất giấu đi, như vậy đôi mắt ngài sẽ không in lại hình bóng ai. Cắt lấy hai bờ môi mềm mại hấp dẫn nuốt vào bụng, như vậy đôi môi ngài sẽ không nói ra lời yêu, gọi tên, hôn kẻ khác. Xẻ từng bộ phận cơ thể đặt ở những nơi tôi đi qua, như vậy chỉ cần tôi liếc mắt sẽ nhìn thấy ngài. Ngài sẽ chỉ thuộc về tôi! Một mình tôi!”

“Ngươi thật ghê tởm.” Hắc Long chán ghét hất tay Cathy đang vuốt ve mặt mình.

“Nhưng mà…” Cathy cười rạng rỡ. “Tôi càng muốn giết chết Phong Linh trước mặt ngài. Tôi chờ mong nhìn thấy vẻ bi thương tuyệt vọng của ngài, thật đẹp, giống như ngày mưa khi đó.” Cathy cười đến vặn vẹo.

Hắc Long vốn khó khăn cử động dù là một ngón tay, không biết sức mạnh từ đâu đến, thình lình hắn nhấc tay nâng Cathy lên cao khỏi mặt đất.

Hắc Long gầm gừ đe dọa.

“Ta không quan tâm suy nghĩ biến thái của ngươi! Muốn giết Phong Linh, ngươi đi chết đi!”

Nước thánh chỉ có thể làm Hắc Long bất động trong chốc lát. Tiếp theo đó là chuyện đáng sợ hơn. Nước thánh giống như chìa khóa mở ra cánh cửa cấm kỵ, làm cho sức mạnh ma quỷ bùng phát.

Cathy run rẩy, không phải vì sợ mà là hưng phấn. Gã đang nhìn thấy một Hắc Long còn hùng mạnh hơn lúc trước. Không chỉ là vua của quỷ. Hắn là hắc vương. Thao túng hắc ám, cắn nuốt hết thảy sự vật. Đen tối cũng hấp dẫn cực kỳ.

“Chết - đi.” Trong mắt xanh trộn lẫn màu đen sâu thẳm. Từng tế bào đang kêu gào giải phóng năng lượng. Tay dần dần siết chặt cái cổ thanh mảnh.

Cathy không cầu xin tha chết, ngược lại nở nụ cười, cất giọng mềm mại mê hoặc.

“Vương Hắc Long. King. Chỉ cần ngài muốn, Cathy nguyện dâng lên sinh mạng.” Giọng nói chuyển sang kích động. “Giết tôi đi! Hãy ra tay! Kết thúc sự sống bằng đôi tay này! Ngài sẽ là chúa tể duy nhất trên thế gian!”

“Câm miệng!” Hắc Long cau chặt mày, rống lên át tiếng nói Cathy.

Nhưng kỳ lạ là giọng gã tuy nhẹ nhàng nhưng rõ ràng từng chữ tiến vào tai Hắc Long.

“Hỡi chúa tể vĩ đại, ngài còn do dự cái gì? Hãy làm theo tiếng gọi trong cơ thể ngài! Ngài không nghe thấy sao? Chúng đang kêu gào giải thoát! Chỉ có phá hủy tất cả mới thỏa mãn được chúng!”

“Im đi! Im đi!! Im đi!!!” Dù có lớn tiếng gào, âm thanh lại vô lực phản bác.

Lời nói là chìa khóa mở ra xiềng xích giam giữ con ác thú.

“Bản chất của ngài là gì? Là khao khát giết chóc! Là tắm trong biển máu! Ngài tưởng thứ gọi là tình yêu có thể xua đi hắc ám? Ngài nghĩ người kia sẽ kiềm chế được dục vọng của ngài? Ngài sai lầm rồi! Ngài tàn nhẫn hơn bất cứ thứ gì! King của ta!!! Hắc Vương!!!”

“AAAA!!!!!!!!!!!!”

Hai tay Hắc Long ôm lấy đầu, thống khổ lăn người trên mặt đất. Khuôn mặt điển trai vặn vẹo, răng cắn chặt môi, màu đỏ huyết không ngừng nhuộm đẫm đôi môi. Mười móng vuốt loạn cào khắp thân thể, làn da trắng xanh tróc từng mảng lộ ra bên trong thịt xương.

Nhưng hắn càng gây ra đau đớn, con quái vật bên trong càng hưng phấn lồng lộn muốn xông ra ngoài.

Loading disqus...