Melody 2: Together
Note I:
“Ông quái vật, ông có thích ăn bánh nướng không? Con đem tới cho ông nhiều lắm, ba cái lận, tuy hơi nguội một chút!”
Hắc Long không thể hiểu nổi, đã nửa năm trôi qua, tại sao mỗi ngày hắn lại đến bờ hồ kiên nhẫn nghe đứa trẻ loài người lảm nhảm. Là vì cô độc lâu quá nên muốn nghe âm thanh ai đó bên tai? Hắc Long khóe môi cong lên nụ cười châm chọc.
“Ông quái vật, nãy giờ có nghe con nói gì không?” Bị phớt lờ như mọi lần nhưng bé không tỏ ra giận dỗi, vẫn cười hồn nhiên.
Đáp lại cho sự kiên trì là câu nói của Hắc Long. “Tên ta không phải ‘ông quái vật’.”
Dù không còn là con người nhưng bị kêu ‘quái vật’ ‘quái vật’ khiến hắn khó chịu.
“Gọi ta Hắc Long.”
Mắt bé sáng lên, vui vẻ kêu. “Hác Long.”
Hắc Long nghe xong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng khóe miệng giật giật tiết lộ tâm tình chủ nhân. Hắn sửa đúng. “Là Hắc Long.”
Bé cố gắng đến mức mặt đỏ bừng, nhưng phát âm vẫn là…
“Hắt Long?”
Hắc Long nhíu mày, càng gọi càng kỳ cục. Hắn hiểu thời đại thay đổi, ngôn ngữ chân chính dần mất đi, con người thêm vào những thứ ngôn ngữ mới. Bắt một đứa trẻ con người đọc đúng tên hắn là rất khó khăn. Tuy nhiên, hắn không thể tha thứ cái tên bị gọi sai, đó là niềm kiêu ngạo của hắn.
Sau vài chục lần lập đi lập lại, Hắc Long cuối cùng nổi quạu. “H-Ắ-C – L-O-N-G! Hắc Long!!!”
Bé chớp đôi mắt to vô tội. Tuy trong thâm tâm bé không cho rằng hắn là kẻ xấu, nhưng bộ dạng hung dữ hiện giờ vẫn làm bé sợ co rụt đầu, nhỏ giọng kêu.
“Hắc Long…”
Rốt cuộc đã phát âm đúng.
Nhìn Hắc Long vừa lòng gật đầu, bé biết mình đã thoát hiểm, len lén thở phào, lầm bầm đọc lại tên hắn như để ghi nhớ. Hắc Long tiếp tục tình trạng ‘thế giới chỉ riêng ta’, dựa lưng vào gốc cây, để gió ru ngủ. Ngay lúc mi mắt hắn sắp sụp xuống, nghe bé than nhỏ.
“Tên gì mà thật khó kêu.”
Hắc Long nâng lên mi mắt, giải thích. “Là vì ngôn ngữ khác nhau.”
“Ông là người nước khác?” Bé tò mò hỏi.
Hắc Long khép mắt, không đáp, cũng không nghe thấy bé nói gì thêm.
Hắn cho phép bé ở bên cạnh cũng là vì tính cách này, bé không giống những đứa trẻ khác luôn quấn quýt làm người ta khó chịu.
Chợt nghe bé lại nói.
“Tên con là Cain, năm nay mười tuổi.”
“Ta không hỏi tên ngươi.” Hắc Long lười biếng nói.
Kỳ lạ không nghe tiếng khóc hay phàn nàn giận dỗi, Hắc Long mở mắt ra, kinh ngạc thấy bé thản nhiên chơi đùa tóc hắn. Là quá quen thuộc người ta bỏ qua sự tồn tại, không được gọi tên? Nghĩ vậy ngực Hắc Long đột nhiên nhói một cái. Hắn giật mình, cảm giác bất chợt này hắn không tin nổi sẽ xuất hiện với mình. Hắn không nên có cảm xúc vì một người khác.
Hắc Long chăm chú nhìn Cain, lần đầu tiên quan sát kỹ bé. Cain có thân hình nhỏ hơn số tuổi thật sự, có thể do thời gian dài không ăn đủ chất dinh dưỡng làm cơ thể đình trệ phát triển. Khuôn mặt trái xoan, mắt to như mắt nai lóe tia sáng ngời, gần khóe miệng trái có nốt ruồi nhỏ, khi cười trông như cánh bướm sắp bay lên. Giọng nói trong trẻo đem lại cảm giác như tắm trong con suối mát lành. Đó là một đứa trẻ xinh xắn, đáng tiếc bộ đồ rộng thùng thình cũ mèm đã che lấp tất cả. Điểm gây chú ý nhất nơi bé là đôi mắt tím, vì màu mắt đặc biệt này mà hắn lầm tưởng đã tìm được người ấy. Nhưng càng nhìn lâu hắn càng phát hiện chúng khác nhau. Đôi mắt Cain trong như viên thủy tinh, dường như thế giới qua đôi mắt cậu càng trở nên lung linh. Đôi mắt người ấy thì khác, cũng trong suốt nhưng giống như tấm kính, phản chiếu tất cả mà không đọng lại gì. Hắn không nên tìm kiếm mảnh vụn của người ấy qua Cain.
“Ông bao nhiêu tuổi rồi?” Cain thắc mắc.
Chưa thoát khỏi mớ suy nghĩ, hắn thuận miệng đáp. “Không nhớ, hình như là mấy ngàn gì đó.”
“Ôi trời!!!” Cain kinh ngạc há hốc mồm, lát sau nghi ngờ hỏi. “Nhưng trông ông đâu có già đến vậy? Trẻ và đẹp hơn cả anh Thomas!”
“Thomas là ai?”
“Anh Thomas là thợ đóng giày, năm nay đúng hai mươi lăm tuổi.”
“Ta là quái vật, đương nhiên khác con người.” Khóe miệng Hắc Long lại co quắp.
Thật không hiểu đứa trẻ này đãng trí hay đầu óc bị gì, đi so sánh hắn với con người?
“Con không nghĩ tới.” Cain thè lưỡi, cốc đầu tự trừng phạt mình.
Hắc Long ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nói gì.
Sợ hắn chê mình ngốc, Cain vội vàng giải thích.
“Con quên tại vì ông không độc ác như các quái vật trong truyện kể. Ông đã cứu mạng con, lại có cánh, chắc chắn ông là Thiên Sứ!” Cain tiếp tục say sưa tự biên tự diễn. “Chắc hẳn ở trên trời ông làm lỗi gì nên Chúa mới trừng phạt đày ông xuống dưới mặt đất…”
Hắc Long ho khan, mắt trợn trắng. Thiên Sứ? Hắn mà là Thiên Sứ? Ai quen biết hắn nghe xong câu này chắc cười chết ngất.
Quyết định sửa quan niệm sai lầm ngay từ lúc bắt đầu. Hắn biến đổi màu mắt, nhe hàm răng nanh, kề sát mặt vào Cain.
“Nhìn kỹ, trông ta còn giống Thiên Sứ không?”
Cain lắc đầu.
Hắc Long hỏi tiếp. “Có sợ không?”
Bé lại lắc đầu.
“Tại sao không sợ?” Hắc Long ngạc nhiên.
“Bởi vì biết ông sẽ không làm hại Cain.” Bé khẳng định nói
Đôi mắt trong sáng chứa đựng tin tưởng làm Hắc Long dấy lên mong muốn phá hủy, hắn hừ lạnh nói.
“Sao ngươi tin chắc ta sẽ không?”
“Bởi vì ông đã nói không ăn con mà?” Bé hoang mang hỏi lại.
Hắn thất bại gục đầu. Không ngờ trên đời thật sự tồn tại một con người không bị vấy bẩn như Cain. Chẳng những không sợ hãi còn đi tin tưởng lời quái vật nói.
Hắc Long động lòng trắc ẩn, hảo tâm dạy dỗ quan niệm sai lầm của bé.
“Ngươi không biết một câu nói có thể tùy tiện hủy bỏ bất cứ lúc nào? Lời của quỷ lại càng không đáng tin.”
“Ông sẽ không gạt con!” Cain bất mãn cãi lại.
“Cho dù lúc này ta không ăn thịt ngươi nhưng một lúc nào đó khi đói, ta sẽ ăn!” Hắn nhe răng làm bộ mặt dữ tợn.
“Thật sao?” Bé tròn xoe mắt.
“Ừ!” Hắc Long chắc chắn gật đầu, xem ra kết quả giáo dục tuy gian khổ nhưng đã thành công.
Bé suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên, cười tươi nói.
“Vì Cain rất thích Hắc Long, nên lúc đó nếu Hắc Long đói thì cứ ăn Cain đi.”
Hắc Long hoàn toàn triệt để úp mặt xuống đất.
Tại sao sói ăn thịt dê con? Đừng vội trách sói. Là lỗi dê con ngây thơ tự tìm đến.
Nhìn bầu trời dần chuyển sang màu đỏ nhạt, Cain hốt hoảng đứng lên.
“Chết, đã trễ quá rồi, con phải về nhà!”
Vẫn úp mặt trên cỏ, Hắc Long phất tay. “Tạm biệt, Cain.”
Hy vọng không phải tạm biệt mà là vĩnh biệt_Tiếng lòng của Hắc Long
Không nghe tiếng bước chân rời đi, Hắc Long ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi bé đứng ngây người.
“Làm sao vậy?”
Vốn là một câu chào bình thường, lại khiến Cain hốc mắt đỏ bừng. Bé vội lắc đầu, cho hắn một nụ cười thật tươi để lộ lúm đồng tiền hai bên má.
“Hẹn mai gặp, Hắc Long!”
Nhìn bóng lưng nhỏ bé dần khuất, hắn khó hiểu lầm bầm.
“Không phải tên Cain sao? Tại sao phản ứng kỳ lạ quá vậy.”
TV…………………..TV
Cain khe khẽ ca khúc đồng dao, bước tung tăng trên con đường mòn về nhà. Nghĩ về Hắc Long, cậu cười tủm tỉm. Hắn tuy là quái vật, lời nói khó nghe, tính tình hơi xa cách, nhưng cậu biết hắn rất tốt, rất rất tốt. Chỉ có hắn là nói chuyện với cậu, gọi tên cậu.
Mẹ Cain thuở thiếu nữ nổi danh đẹp nhất làng, có một ngày xuất hiện người đàn ông từ bên ngoài vào làng, sau khi ông ta rời đi, mọi người phát hiện mẹ cậu không chồng mà có thai. Bị áp lực từ dân làng và gia đình xua đuổi, mẹ Cain kiệt sức chết sau khi sinh cậu. Sau đó em gái của mẹ Cain đã đem cậu về nuôi. Là đứa con hoang lại có màu mắt khác thường, trước khi hiểu chuyện Cain đã bị dân làng xa lánh, thậm chí dì dượng của cậu đã không gọi tên cậu mà chỉ kêu quái vật mắt tím, tạp chủng, khắc tinh, sao chổi, thằng nhãi.
Cain tuổi nhỏ đã hiểu thế gian lạnh lẽo như thế nào.
Ngày suýt chết đuối, Cain không vẫy vùng, cậu nghĩ đó là giải thoát để cậu không phải sống khổ sở thêm nữa. Nhưng Hắc Long xuất hiện, cứu cậu, cho cậu năng lượng sống tiếp. Ngày đó Cain khốn khổ đã chết trong hồ nước, Cain hiện tại chỉ vì Hắc Long mà sống.
Nghĩ đến Hắc Long nói sẽ ăn thịt mình, Cain âm thầm quyết tâm, cậu phải cố ăn thật nhiều để trở nên mập mạp, như vậy hắn có thể ăn no.
TV…………….TV
“Mày đi đâu giờ này mới về?!”
Cain vừa bước vào sân nhà đã bị người đàn ông cao gầy, khuôn mặt đỏ bừng quăng cho một cái tát.
“Dượng…”
“Công việc bận ngập đầu mà mày bỏ đi chơi, muốn chết đói hay sao?!”
Lại một cái tát mạnh giáng xuống. Cain lùi lại vài bước, mắt hoa lên, chờ không còn thấy choáng váng, cậu mới ho khan nói.
“Con xin lỗi.”
Đây là câu nói thường xuyên mỗi khi ông dượng nổi giận cho dù cậu có làm sai hay không. Bởi vì chỉ có nói như vậy, ông ta mới không đánh cậu nhiều thêm.
“Xin lỗi, xin lỗi, chỉ biết nói xin lỗi! Thứ ngu đần như mày phải ăn đòn mới học khôn được!” Ông ta lại giơ cao tay.
Lúc này một giọng nữ the thé cất lên giúp cậu tránh khỏi đòn đánh.
“Thằng kia, không mau vô làm việc nhà, đứng đó làm gì?!”
Người đàn bà mập mạp từ trong nhà bước ra, híp con mắt ti hí đay nghiến Cain.
“Chúng ta không dư cơm nuôi thứ vô dụng!”
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng. “Thưa dì…”
“Còn không mau đi?!” Bà ta nhéo bắp tay Cain.
“Dạ! Dạ!!!”
Vội vàng chạy vào nhà, cậu loáng thoáng nghe tiếng dì dượng
“Bà cản tôi dạy nó làm gì? Nhìn mặt thằng nhãi dã loại đó đã khiến tôi nổi nóng! Tại vì mẹ con nó mà chúng ta không mặt mũi nào sống trong làng!”
“Tôi không cản, lỡ ông đánh chết nó hoặc bị thương nặng, lấy ai làm việc? Ông chỉ biết uống rượu cả ngày, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người làm, giờ đâu còn ai dám làm việc cho ta?”
“Hừ!”
“Hơn nữa nó làm việc không đòi tiền công, cho nó ngày ba bữa cơm và quần áo mặc là được. Nếu không vì vậy, ông tưởng tôi muốn nuôi dưỡng thứ sao chổi đó?”
Nhìn bọt xà bông nổi trên thau quần áo, Cain nở nụ cười chua xót. Đấy mà là dì dượng, người thân ruột thịt duy nhất của cậu sao? Họ bắt cậu làm tất cả việc nhà, nếu không phải còn tuổi nhỏ, cậu đã phải phụ giúp công việc đồng áng nặng nhọc. Ngày ba bữa cơm, nhưng mỗi bữa chỉ một chén lưng, quần áo thì mặc đồ cũ ông dượng, bà dì vứt đi, vậy mà họ luôn nhắc cậu phải biết ơn họ đã cưu mang cậu.
Hắc Long, cho dù hắn luôn nói hắn là quái vật, nhưng cậu không sợ, hắn còn tốt với cậu hơn tất cả mọi người. Nghĩ đến ngày mai sẽ được thấy hắn, nụ cười vui vẻ lại nở trên môi Cain.
Note II:
Ngày ngày, tháng tháng, thời gian lặng lẽ trôi. Ngôi làng nhỏ yên bình sinh hoạt như mọi ngày. Cây vẫn xanh sau khi thay lá vàng, gió vẫn thổi vờn quanh ngọn cỏ.
Cảm giác có vật mềm mại cọ mu bàn tay, Hắc Long mở mắt ra, là một con thỏ con. Có lẽ nó thấy Hắc Long dựa lưng vào gốc cây lâu không cử động, tưởng hắn là một phần của cây nên cả gan tới gần. Sinh vật màu trắng luôn làm người ta có dục vọng phá hủy, nhất là sinh vật đó vừa bé nhỏ vừa đáng yêu. Hắc Long nắm lỗ tai con thỏ nhấc nó lên, đăm chiêu suy nghĩ cách khi dễ nó. Nhàn rỗi là đồng lỏa khiến người ta nảy ra ý định phạm tội.
“Hắc Long, đang làm gì vậy? Oa, con thỏ dễ thương quá! Làm sao bắt được vậy?”
Cain tròn xoe mắt, trong mắt lấp lánh ánh sáng như nói muốn sờ thỏ con, muốn có nó.
Hắc Long nhìn con vật trong tay lại nhìn Cain, quyết định đưa nó cho cậu.
“Nếu thích thì lấy đi.”
Cain kinh ngạc trợn mắt, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
Hắc Long trực tiếp quăng con vật vào lòng Cain.
Cain cẩn thận ôm trong tay thứ sinh vật mềm mại ấm áp, một thứ vô cùng đáng yêu, xinh đẹp.
Hắc Long nói hắn tặng nó cho cậu, hắn cho cậu…
Cain cúi đầu, giọt nước ấm lăn khỏi mi mắt rơi trên đầu con thỏ ngơ ngác nhìn cậu. Cain sẽ không bao giờ quên giây phút này. Dù thời gian trôi qua bao lâu, cậu sẽ ghi nhớ mãi món quà đầu tiên được ai đó tặng, món quà đầu tiên Hắc Long đưa cho cậu.
Dù đã cúi đầu, Hắc Long vẫn biết Cain khóc. Từ khi gặp nhau, Hắc Long chưa bao giờ nghĩ cậu có nước mắt để khóc, cho nên hắn giật mình hồi lâu mới hắng giọng nói.
“Ngươi…đặt tên cho nó đi.”
Thành công chuyển lực chú ý của Cain. Cậu nghe vậy lập tức ngẩng đầu hỏi.
“Đặt tên?”
“Cái tên là chứng minh ngươi sở hữu nó, làm nó trở nên đặc biệt hơn những thứ có hình dạng giống hệt.” Hắc Long giảng giải thêm. “Tên rất quan trọng.”
Cain suy nghĩ, hai hàng chân mày gần như dính vào nhau. Sau cùng cậu giương đôi mắt đáng thương nhìn Hắc Long, rụt rè nói.
“Gọi là con thỏ được không?”
Thấy Hắc Long sắc mặt quái dị, Cain cúi đầu xấu hổ nói.
“Xin lỗi, con không biết chữ nên không nghĩ ra được cái tên nào…”
Nghe xong, Hắc Long cảm giác trong ngực có thứ gì đó trở nên mềm mại một chút. Cain, đứa trẻ này nên có nhiều yêu thương. Hắn buột miệng nói.
“Ta sẽ dạy ngươi.”
Cain vụt ngẩng đầu, không dám tin hỏi lại.
“Sao cơ?”
“Ngày mai hãy đến đây, ta sẽ dạy ngươi học chữ.” Hắc Long quay đầu đi, hình như là ngượng ngùng. Tuy vậy, thấy vẻ sung sướng nhanh chóng lan rộng trên mặt Cain, Hắc Long hài lòng với quyết định của mình.
Đột nhiên Cain nói. “Hắc Long, có dao hay thứ gì cắt được không?”
Hắc Long không hỏi cậu định làm gì, lấy từ trong áo một dao găm nhỏ khắc hoa văn cổ xưa. Cain nhận lấy, rút dao ra khỏi vỏ. Lưỡi dao mỏng, một chiếc lá rụng khỏi cành cây rơi xuống bị cắt làm hai. Cain từ từ hạ con dao xuống, một nhát cắt, một dúm lông trắng rơi ra. Sau đó Cain buông tay để con thỏ chạy đi.
“Tại sao ngươi làm vậy?” Nhận lại con dao, Hắc Long thắc mắc.
“Không nên nhốt sinh vật tự do.” Cain lắc dúm lông thỏ trong tay, mỉm cười. “Có thứ này làm kỷ niệm là tốt rồi. Con sẽ tết nó thành sợi dây đeo cổ.”
Lời Cain nói làm Hắc Long chấn động.
Không nên nhốt sinh vật tự do…Không nên nhốt sinh vật tự do…Không nên nhốt sinh vật tự do…..
Phải chăng năm xưa nếu hắn cũng nghĩ như vậy, thả tay cho Thiên Sứ bay đi thì mọi chuyện sẽ khác?
Hắc Long lắc đầu.
Không. Cho dù kết quả như thế này, hắn không hối hận, có được lựa chọn lại một lần thì hắn vẫn sẽ làm vậy.
Nếu đã yêu quý phải giữ chặt trong tay, dù sẽ làm nó nát vụn.
Đó là cách hắn yêu
TV………………….TV
Ngày hôm sau, Cain háo hức đến chỗ hẹn. Hắc Long vẫn như mọi khi, nhắm mắt ngồi dựa gốc cây như đang ngủ. Nhưng cậu biết chỉ cần tới gần hắn trong vòng năm bước, hắn sẽ mở mắt ra ngày.