“Chúng ta tuy chưa chính thức gặp mặt nhưng biết khá rõ về nhau, ta nói ngắn gọn thôi. Ngươi tốt nhất cút khỏi tầm mắt Phong Linh.”
Nhật Minh nghiến răng, nhưng rồi lát sau đã nở nụ cười mỉm.
“Ông lấy tư cách gì ra lệnh cho tôi? Rồi đây anh ấy sẽ sống chung với tôi. Còn ông chẳng là gì với anh Linh.”
Hắc Long cau mày, xem ra Nhật Minh không phải hạng người dễ đối phó. Hắn nhếch môi, tới lúc tung chiêu dứt điểm, phải làm cậu ta choáng váng đến không có thời gian suy tính.
“Ngươi biết không, ta chỉ cần nói một lời, cái cơ nghiệp cỏn con gia đình ngươi sẽ sụp đổ ngay lập tức. Trong chớp mắt ta có thể dìm ngươi xuống vũng bùn hạ lưu, mua vui cho hàng trăm đàn ông. Cái khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo này, nhất định sẽ được yêu thích lắm.” Hắn nhếch môi, vươn tay vuốt nhẹ cằm Nhật Minh.
Nhật Minh lạnh buốt sống lưng. Tia mắt khắc nghiệt và lời nói lạnh lùng cho biết hắn nhất định sẽ làm như vậy. Cậu cứng miệng nói.
“Ông không thể! Nếu anh Phong Linh mà biết…!”
“Phong Linh không thể biết!” Hắc Long cắt ngang, hắn hài lòng khi thấy vẻ hoảng hốt của Nhật Minh. Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, khi không thể tự gánh vác lại tìm đến sự cầu cứu. “Theo ta biết thì ngươi đang chơi á phiện?”
Mặt Nhật Minh tái xanh, đôi môi mím lại trắng nhợt. “Tại vì anh Phong Linh đột ngột bỏ đi không tin tức, nên tôi mới…!”
“Ngươi không cần giải thích vô bổ, ta không cần nghe.” Hắn xua tay.
“Thử nghĩ nếu gia đình ngươi làm ăn thất bại, không còn tiền cung cấp cho thú ăn chơi tốn kém của ngươi. Lúc đó cơn ‘đói’ hành hạ, ngươi nghĩ nó dễ chịu hay không? Mà ta nghe nói công ty của nhà ngươi đang tuột dốc không phanh, chẳng mấy chốc cũng phá sản thôi.”
Nhật Minh rùng mình, cậu hiểu hắn không dọa suông. Sáu năm trước khi Phong Linh đột nhiên bỏ đi, cậu rơi vào tuyệt vọng rồi bị đám bạn bè hư hỏng dụ dỗ, đến bây giờ cậu đã thành con nghiện nặng. Cậu đã quen được người ta nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ, nếu có ngày cậu thành đứa rỗng túi, những ánh mắt ghẻ lạnh chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy vô cùng khó chịu.
Hắc Long nhìn thấy sự phân vân và dao động qua đôi tay Nhật Minh xoắn vào nhau, hắn bồi tiếp. “Dù sao Phong Linh cũng không chấp nhận tình cảm của ngươi, thôi thì hãy từ bỏ đi. Hơn nữa ta không thích ‘món đồ’ của mình bị ai khác chạm vào, đến lúc đó ta chỉ còn cách hủy nó đi.”
Nhật Minh ngẩng nhìn Hắc Long, tia mắt hoảng sợ. Hắn biết Nhật Minh đã thỏa hiệp.
“Sao, ý ngươi thế nào?”
Cắn môi, Nhật Minh khó nhọc nói. “Ông thật lòng yêu anh Linh chứ?”
“Nếu Phong Linh muốn hủy diệt cả thế giới, ta sẽ lập tức đập nó tan tành.”
Giọng khẳng định của Hắc Long khiến Nhật Minh tin rằng hắn nhất định thực hiện câu trên. Cậu thở dài, một lúc lâu sau dứt khoát nói.
“Được, tôi làm theo ý ông.”
Hắc Long nhếch môi, rút từ trong túi áo ra một tờ giấy hình vuông ghi những con số đẩy đến trước mặt Nhật Minh.
“Sau ngày hôm nay, nếu ta thấy ngươi còn xuất hiện trước mặt Phong Linh” Hắc Long cố ý dừng lại. “Đến lúc đó…ngươi muốn chết cũng không thể!”
Nhật Minh sợ hãi nhưng không ngăn được câu hỏi tò mò. “Ông…ông sẽ làm gì?”
“Làm cho ngươi có miệng không thể nói, có tay chân không thể hoạt động, làm một con rối đầy đủ cảm giác cho đàn ông tìm vui! Ngày ngày đêm đêm không ngừng hành hạ thể xác và tinh thần ngươi cho đến khi ta thấy đủ mới thôi!” Hắc Long nhẹ nhàng thốt ra lời tàn nhẫn. Hắn gặp qua rất nhiều người, biết rõ tính cách của Nhật Minh. Hắn phải làm Nhật Minh ghi nhớ kỹ những lời hôm nay, không ôm tia hy vọng gần gũi Phong Linh. Con người đôi khi không sợ chết, nhưng nếm trải cảm giác sống khổ sở không thể chết được, sẽ khiến một vị anh hùng phải quỳ gối hèn nhát
Nhật Minh lạnh run. Cậu không đường có con đường thứ hai ngoài việc thuận theo Hắc Long. Vậy thì tại sao không nhận lấy chút lợi. Nắm chặt tấm giấy, cậu cúi gằm mặt
Hắc Long đứng dậy, nhìn thêm một giây sẽ khiến hắn không tự chủ muốn giết Nhật Minh. Nếu Phong Linh cuộc gặp mắt hôm nay, chắc chắn anh sẽ rất tức giận. Nhưng hắn thà làm anh giận, chỉ mong anh được bình thản chứ không phải cau mày nhăn mặt khi say ngủ nữa. Nhật Minh có lẽ yêu Phong Linh, nhưng không đủ kiên định, bao dung, chấp nhận đánh đổi mọi thứ để có anh. Tình yêu như vậy là không xứng đáng với Phong Linh, thiên sứ của hắn. Đối với hạng người đê hèn thì hắn phải dùng thủ đoạn đáp trả. Trên đời này hắn tàn nhẫn hại bất cứ ai, chỉ có Phong Linh là hắn không bao giờ dối gạt, vì lời nói dối sẽ làm dơ bẩn anh.
Sau lưng hắn nghe Nhật Minh nói nhỏ.
“Vậy cũng tốt. Vương Hắc Long vừa giàu vừa có thế lực, lại yêu thương anh Linh, ở bên người như vậy chắc hẳn anh ấy sẽ hạnh phúc. Mình không quyết định sai…”
Hắc Long nghe xong cười lạnh, không quay đầu lại, bước đi ra ngoài. Ba người nhà họ Bùi, gây tổn thương cho Phong Linh nhiều như vậy, hắn sẽ không để họ yên ổn. Nếu họ đã quen cuộc sống thượng lưu, vậy hắn sẽ từ từ đẩy họ rơi vào vũng bùn, thành kẻ thấp hèn còn hơn ăn mày.
TV……………TV
“Nhật Minh? Vụ việc tiến hành sao rồi?”
-Tôi bỏ.
“Nói cái gì?! Tôi đã giúp cậu bắt cóc Phong Linh thật dễ dàng, rồi còn ngăn chặn Hắc Long để cậu có thời gian. Vậy mà bây giờ cậu nói bỏ là sao hả?!”
-Nhiều chuyện xảy ra lắm. Nói chung tôi không hợp tác với anh nữa, bye.
“Này! Đừng cúp máy!!!”
-Túttúttút…
Bực bội quăng điện thoại đập vào vách tường, những mảnh thép vỡ vụn, một giọng nói rít lên như tiếng móng vuốt mèo cào.
“Phong Linh, đừng vội đắc ý! Để rồi xem ngươi sẽ chết như thế nào!”
Bão tố dường như bắt đầu nổi lên.
Ballad 17: Khuyên tai lông vũ
Khi ta có ý thức, đưa mắt nhìn xung quanh, ý nghĩ đầu tiên là, tất cả mênh mông màu trắng xóa. Ta một mình đứng trong thế giới không có điểm cuối, ánh sáng chói mắt làm mù lòa. Nơi này không có khái niệm thời gian. Ta không biết mình đã ở đây bao lâu và sẽ tiếp tục như vậy đến khi nào?
Ta nghe thấy âm thanh trong trẻo phát ra từ những sinh vật xinh đẹp mang đôi cánh trên lưng. Họ luôn ca hát và bay lượn trên đám mây. Hình dạng của họ giống ta, nhưng lại nhìn ta bằng ánh mắt như thể ta là loài vật ghê tởm không nên có trên thế giới này.
“Michael, đừng để ý! Họ không hiểu vẻ đẹp của cậu!”
Jibril, một trong Tứ Đại Thiên Sứ. Ta nghĩ, hai chữ Thiên Sứ là để hình dung ngài. Vẻ đẹp thánh thiện, tâm hồn thuần khiết, Đại Thiên Sứ Jibril.
Ngài không hề xa lánh ta như các Thiên Sứ khác, thỉnh thoảng dạy ta nhiều điều, thường xuyên nói chuyện cùng ta. Ngài bảo, như vậy sẽ không cảm giác cô đơn.
Ta không hiểu, cô đơn? Cô đơn là cái gì?
Những lúc các Thiên Sứ nói về ta, dường như là lời lẽ không tốt, vì Jibril sẽ giận dữ đứng ra bênh vực. Sau đó ngài nhẹ nhàng ôm ta và nói:
“Đừng buồn, không phải khổ sở. Màu mắt kỳ lạ thì đã sao? Sự thật Michael là Thiên Sứ không gì có thể phủ định!”
Buồn? Khổ sở? Ta biết ý nghĩa những từ đó nhưng không hiểu rõ. Đó là cảm giác gì? Ta thật sự có buồn, khổ sở sao? Làm cách nào để biết?
Khi ta đem thắc mắc này hỏi Jibril, ngài thở dài, trong mắt tia sáng ảm đảm. Ta nghĩ biểu hiện đó phải chăng cái gọi là buồn? Ta hỏi. Jibril hơi cười, không đáp. Ta cũng không hỏi nữa, dù sao ta đã không hiểu thì cố biết đáp án vẫn không ích gì.
Thời gian trôi qua, trôi qua, trôi qua.
Ký ức của ta như đám mây méo mó những hình dạng nhưng bản chất chỉ là một màu trắng trống rỗng.
Cho đến khi người đàn ông đó xuất hiện. Toàn thân hắn là thể tập hợp hắc ám. Ta nghĩ hắn là con người nhưng cảm giác đem đến cho ta chẳng khá nào loài quỷ. Khi hắn đến gần, ta có thể ngửi thấy mùi máu tanh từ người hắn. Không phải bị lây dính, đó là thứ mùi nhàn nhạt của kẻ luôn tắm mình trong máu, xâm nhập tận xương tủy. Khuôn mặt hắn rất đẹp, hơn cả Thiên Sứ. Nếu so sánh, Thiên Sứ là vẻ đẹp của thủy tinh trong suốt vô hồn. Hắn lại toát ra sức quyến rũ ma quỷ, cảm nhận chân thật gây ấn tượng khắc sâu. Giọng hắn trầm đầy từ tính, làm người nghe tâm bình ổn và sản sinh ý muốn thuần phục. Bản chất Thiên Sứ cao ngạo đã ngăn ta không bị thôi miên mà quỵ gối trước hắn. Đôi mắt hắn đen hơn cả bóng tối, không vật gì phản chiếu bên trong.
Người đàn ông đó là một tồn tại kỳ diệu, Vương Hắc Long.
Con người có rất nhiều sự xấu xa, như tham lam, thù hận, cố chấp, rồi họ lại cố che giấu nó đi. Hắc Long thì khác, hắn phơi bày tất cả dục vọng, thẳng thắn thừa nhận ý muốn cướp đoạt. Cho nên ta không ghét hắn, dù Hắc Long giam cầm ta, làm sự sống của ta cạn kiệt.
Ta đã tưởng Hắc Long là đặc biệt, nhưng ta sai lầm rồi. Hắn là con người, có những tình cảm mà lý trí không thể khống chế.
Hắn nói, hắn yêu ta. Hắn hành động, khóa trụ ta trong tầm tay hắn có thể chạm vào. Sợi xích hắn khóa trên người ta nặng đến mức không thở nổi.
Đôi mắt hắn nhìn ta thay đổi. Nó vẫn rất đen, rất sâu, nhưng trong đó đã có hình ảnh của ta. Nhiều lúc hắn nhìn ta bằng ánh mắt thật buồn, khiến ta thấy khổ sở. Cuối cùng ta hiểu ra hai khái niệm trước đây không biết, cảm giác lồng ngực rất khó chịu. Mỗi khi hắn hỏi không được ta đáp lại, hắn sẽ dùng đôi tay siết chặt ta, trong mắt hắn là ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt như muốn thiêu đốt ta.
Xin lỗi.
Yêu. Ta không thể cho hắn yêu. Vì ta không có thứ đó. Ta không có yêu.
Ta nhắm mắt, nghe hắn đau khổ không ngừng cầu xin. Ta lặng im nhìn hắn tuyệt vọng rơi vào hủy diệt.
Tình yêu là gì? Tại sao nó có sức mạnh lớn lao làm loại người như Hắc Long bất lực quỳ gối?
Yêu…là cảm giác như thế nào?
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh sáng diệt vong đến gần Hắc Long, ta không ngần ngại lao tới chắn trước mặt hắn. Dù ta không còn cơ thể bất tử, dù ta biết sẽ chết. Nếu ta không thể cho hắn yêu, vậy dùng sinh mạng của ta đáp lại yêu của hắn, có lẽ công bằng?
Ta không tưởng hắn sẽ vì ta mà rơi lệ. Giọt nước mắt tuyệt đẹp, trong suốt, sáng long lanh, hơn cả tinh tú trên bầu trời. Giọt nước mắt chân thành nhất thế gian tan trong tay ta, thuộc về riêng ta, vĩnh viễn.
Nếu như có một điều kỳ diệu…ta ước nguyện…cho ta có được yêu. Khi đó ta sẽ yêu Hắc Long.
TV……………………TV
Phong Linh mở mắt thấy trần nhà chao đảo như sắp rơi xuống, anh nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, cảnh vật trở lại bình thường. Anh muốn nhấc tay xoa trán nhưng cả người rã rời, từng khớp xương như tan vào trong máu. Chẳng lẽ anh bị bệnh? Nghĩ đến cũng đã vài năm anh không bệnh, lần cảm sốt gần nhất cách năm năm trước.
Phong Linh đứng dậy, mở cửa, đi xuống lầu tìm thuốc uống. Vừa đặt chân lên tấm thảm thì bàn tay ai đó bịt mắt anh, Phong Linh mệt mỏi nói:
-Hắc Long, tôi không có tâm trạng đùa giỡn.
Bàn tay bịt mắt anh không lấy ra, ngược lại bàn tay khác nắm cổ tay anh kéo đi phía trước. Phong Linh không sức lực chống đẩy, thụ động theo Hắc Long. Anh cảm giác ngồi xuống vật mềm, chắc là cái ghế trong phòng khách. Ánh sáng tràn vào mắt anh, Phong Linh hơi nheo mắt lại. Nhìn khuôn mặt háo hức của Hắc Long, anh hỏi:
“Làm sao vậy?” Hắn không đáp, đưa mắt nhìn mặt bàn. Anh theo tầm mắt hắn thấy một hộp vuông nhỏ cỡ lòng bàn tay nằm trên mặt kính.
“Cho tôi?” Hắc Long gật đầu.
“Cái gì vậy?” Phong Linh nhíu mày.
“Thì em mở nó ra là biết ngay!” Hắc Long ra vẻ bí hiểm.
Trước ánh mắt chờ đợi của Hắc Long, Phong Linh chậm chạp vươn tay cầm lấy chiếc hộp, xem xét nó cẩn thận. Hình vuông, kích cỡ bằng lòng bàn tay. Không phải bên trong đựng nhẫn chứ? Lắc đầu, Phong Linh mở nắp hộp. Bên trong là một đôi khuyên tai.
Phong Linh cầm đôi khuyên tai lên, sợ hãi và khâm phục người tạo ra nó. Khuyên tai làm bằng kim cương, loại đá cứng và đẹp nhất thế giới. Nhỏ khoảng phân nửa móng tay út, khắc hình lông vũ trông sống động như nó có thể bay lên. Một chiếc trong suốt lóe tia sáng tím. Một chiếc màu đen.
Hắc Long hài lòng thấy ánh mắt thích thú của Phong Linh, nói. “Em và ta mỗi người đeo một chiếc.”
Cảm thấy đề nghị của hắn kỳ quái rồi anh lại không biết nó quái ở chỗ nào, gật đầu nhìn lại đôi khuyên tai, anh đưa cái màu tím cho Hắc Long. Phong Linh nghĩ hắn hợp với màu tím bí ẩn tỏa ánh sáng trong suốt. Bàn tay siết chặt chiếc khuyên tai, màu đen cho anh cảm giác an toàn, bất cứ sự dơ bẩn xấu xa nào đều sẽ được che dấu trong tăm tối.
“Giờ tới lúc xỏ lỗ tai!” Vừa nói Hắc Long vừa lôi từ trong túi quần ra một máy bấm kích cỡ bằng hai ngón tay hợp lại.
Nhìn tai trái Phong Linh hiện diện khuyên tai màu đen, lại đưa tai sờ tai phải của mình, Hắc Long cười miệng không khép lại được. Đôi khuyên tai cũng là minh chứng anh và hắn thuộc về nhau, như vậy làm sao không vui được? Từ nay những kẻ như Vân sẽ không còn dám tiếp cận Phong Linh của hắn. Nhưng giây phút Hắc Long vui vẻ không kéo dài bao lâu đã bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Vào phòng làm việc, tâm trạng hắn không tốt nhấc máy điện thoại.
“Có chuyện gì?”
“Đại ca! Nguy rồi! Các địa bàn trong thành phố của chúng ta bị tập kích!!!”
“Không tự lo được sao?” Hắc Long nhíu mày.
“Kẻ địch đột ngột xuất hiện, sau khi đập phá xong lập tức biến mất, anh em đang rối loạn! Đại ca mau đến nhanh đi!!!”
“Ta biết rồi.” Hắc Long buông máy, lâm vào trầm tư giây lát.
Hắn ra khỏi phòng, vừa mặc áo khoác vừa nói với Phong Linh.
“Ta đi ra ngoài, sẽ về trước bữa tối!!!”
Trước khi đi, Hắc Long cúi người đặt nụ hôn lên trán Phong Linh rồi chạy mất trước khi ăn đòn. Phong Linh đứng sững ở hành lang, còn chưa kịp phản ứng việc bị hôn trộm. Chuông cửa reo vang đánh thức Phong Linh, anh mở cửa, trong lòng định cho Hắc Long vài màu xanh xanh tím tím trên da cho chừa tội hôn không xin phép.
“Quên cái gì…”
Một luồng khói trắng bay vào mặt Phong Linh, anh cảnh giác nín thở nhưng đã quá trễ, trước mắt anh tối sầm.
TV……………..TV
Hắc Long giải quyết xong vụ lộn xộn mất hết hai tiếng đồng hồ, hắn sai đàn em tiếp tục điều tra thân phận kẻ đứng sau màn phá rối này, bản thân lên xe về nhà. Hắn bước vào trong căn nhà sáng ánh đèn nhưng không có hơi người. Hắn siết chặt nắm tay, tiếng khớp xương vang trong không gian tĩnh lặng một cách quái dị. Đôi mắt màu ngọc bích lóe tia sáng sắc lạnh, hắn nhếch môi.
“Cathy, cuối cùng đã hành động rồi sao?”
Hắc Long lầm rầm đọc rời chú, khuyên tai lông vũ bên phải phút chốc tỏa ánh sáng tím chói mắt. Như cộng hưởng thứ gì, khuyên tai rung động phát ra âm thanh tựa tiếng chuông kêu. Hắc Long giương đôi cánh đen bay vút lên bầu trời đêm rắc ánh sao.