Tình yêu bất tận Trang 15

Trên xa lộ, những người lái xe chỉ thấy một quầng xám bạc xẹt qua nhanh như sao chổi.

TV……………TV

“Phong Linh, ta về rồi đây!”

Hắc Long hớn hở bước vào nhà, đặt chân trên hành lang hắn khựng người lại. Trong không khí thoảng một mùi vị lạ lùng, bức màn bảo vệ quanh người hắn tăng dày thêm. Nhưng rồi không khí đông đặc xung quanh hắn chợt dịu lại khi một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Hắc Long.”

Hắc Long bước nhanh tới trước cùng lúc Phong Linh từ trên cầu thang đi xuống. Hôm nay anh mặc áo trắng cổ cao, quần jean đen, trông thật hợp vóc người mảnh khảnh. Anh đứng đối diện hắn, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên anh tiến tới chủ động ôm cổ hắn. Hắc Long kinh ngạc vươn tay sờ trán xem anh có phải bị sốt không, lắp bắp xác nhận.

“Phong…Phong Linh?”

Phong Linh kéo tay hắn xuống, nở cười rạng rỡ.

“Không có Hắc Long ở nhà, người ta cô đơn quá hà.”

Phong Linh vốn định làm tiếp công đoạn rút ngắn khoảng cách theo nghĩa đen lẫn bóng, nhưng đột ngột bị hắn đẩy ra, loạng choạng lùi mấy bước. Hắn bắn tia nhìn lãnh lẽo như muốn chọc thủng mặt Phong Linh.

“Ngươi không phải Phong Linh, ngươi là ai?!”

Phong Linh tròn mắt nhìn sững hắn rồi bật cười, hất ngược sợi tóc rũ trước trán. Anh tiến từng bước tới, đặt hờ tay lên vai hắn, nhíu mày giận dỗi.

“Hắc Long sao vậy trở nên đãng trí? Nếu không là Phong Linh thì người ta là ai được chứ?”

Khuôn mặt Phong Linh áp sát mặt Hắc Long, cánh môi hé mở chờ đợi một nụ hôn. Mi mắt khép bỗng trợn tròn, bàn tay Hắc Long bóp mạnh cằm Phong Linh, đau đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, vặn vẹo cố tránh thoát. Hắn nhếch mép cười gằn.

“Ngươi không nên lạm dụng lòng kiên nhẫn ít ỏi của ta. Nói mau, Phong Linh đang ở đâu?!”

“Đã nói người ta chính là Phong Linh, không tin thì thôi!” Phong Linh bĩu môi, mắt ngập nước, làm nũng kêu lên. “Mau buông tay, người ta đau chết!!!”

Hắc Long không nói thêm lời nào, lực tay thả lỏng, Phong Linh chưa kịp thở phào thì mắt trợn trắng, yết hầu bị bàn tay hắn siết chặt. Cuối cùng dù bướng bỉnh đến đâu Phong Linh đành thều thào nói.

“Bu…buông ra…mới…nói…được…”

Hắc Long lập tức rút tay về, thờ ơ nhìn kẻ giả mạo Phong Linh nằm sóng xoài dưới chân thở dốc như cá mắc cạn. Hắn lập lại câu hỏi. “Phong Linh hiện-đang-ở-đâu?”

Kẻ giả mạo gượng đứng dậy, bộ mặt bình thường giống hệt Phong Linh nhưng hiện giờ toát ra tràn ngập lực hấp dẫn ma mỵ.

“Vô tình quá, Hắc Long. Mấy trăm năm không gặp chẳng hỏi thăm người cũ lấy một câu sao? Dù gì chúng ta từng là…tình nhân.”

Ngoài mặt Hắc Long vẫn đeo lớp mặt nạ lãnh cảm, thật ra bên trong đang suy nghĩ dữ dội. Hắn không nhớ nổi số người ngủ cùng mình, nếu ra đường gặp ai đó nói là người tình cũ hắn không lấy làm lạ. Nhưng người đứng trước mặt nói đã quen hắn từ mấy trăm năm trước, vậy đây hẳn không phải con người. Tia mắt hắn nhìn vào cái bóng sau lưng Phong Linh giả. Nếu là ma quỷ, dù hình dạng giống hệt con người đến đâu thì cái bóng không tránh khỏi lộ nguyên hình trong mắt hắn. Khác với bóng của người thường, cái bóng kẻ giả mạo Phong Linh trên đầu là đôi tai nhỏ hình tam giác như tai mèo, phần mông có hai cái đuôi ngoe nguẩy. Hắc Long giật mình nhớ ra một hình ảnh đã phủ bụi trong ký ức.

“Ma mèo Cathy?” Hỏi bằng giọng khẳng định.

“Thật vui mừng khi ngài còn nhớ tên tôi.” Cathy cười quyến rũ.

“Ta không rảnh nói chuyện nhảm với ngươi. Thật ra ngươi đã làm gì Phong Linh?” Hắc Long nhắc nhở đề tài bị bỏ quên.

Ma mèo Cathy thoáng cau mày nhưng rồi nụ cười giảo hoạt lại gắn trên môi.

“Đang ngủ trong phòng của chính hắn, hoàn hảo không mất một sợi tóc. Tôi đương nhiên không mong chọc giận ngài, tôi rất quý hai mạng còn lại của mình.”

“Nếu không phải tại ngươi tự chuốc lấy, ba cái đuôi vẫn nguyên vẹn.” Hắc Long lạnh lùng đáp trả.

Hắn nhớ khi xưa vô tình cứu Cathy khỏi một cuộc lùng bắt quỷ, gã cảm kích đòi theo hầu. Gã là ma mèo có ba mạng sống ứng với ba cái đuôi, bản tính của mèo là ích kỷ và lòng chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ. Lúc đó Hắc Long còn đang cô độc tìm kiếm người yêu, gặp gã quấn quýt lấy mình thì tiếp nhận xem như vui đùa qua thời gian trăm năm. Ai ngờ gã vì vậy trở nên kiêu ngạo, tự cho mình chiếm vị trí cao trong lòng hắn, phạm một tội lỗi khiến Hắc Long tức giận giết chết gã. Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn còn sục sôi lửa giận. Cathy dám hại chết ‘người đó’, hắn không cùng lúc diệt hết ba cái đuôi của gã đã xem như nhân từ.

“Phong Linh tuy là con người nhưng không dễ dàng khuất phục, ta thấy trong nhà không có dấu hiệu hỗn loạn.” Hắc Long cau mày. Hắn không tin với năng lực của Phong Linh dễ dàng bị ma mèo không chế, tuy Cathy sức mạnh không thấp.

“Đơn giản lắm, tôi nói là thuộc hạ của ngài thì hắn liền để tôi vào nhà. Sau khi trao đổi vài câu, tôi dùng thuật thôi miên sở trường, không ngờ hắn cảnh giác khá cao, phát hiện đã nghĩ chống cự nên cuối cùng chỉ bị bất động.”

“Trở lại vấn đề, tại sao ngươi xuất hiện trước mặt ta?” Hắc Long bình tĩnh ngồi xuống ghế, biết Phong Linh không gặp thương tổn gì tâm liền thả lỏng. Hắn thầm khen Phong Linh ý chí lực, phải biết thuật thôi miên của Cathy ngay cả trong giới ma quỷ cũng khó chống lại.

Cathy bước tới, áp má lên đùi hắn, mắt lim dim hưởng thụ thời khắc xa xưa.

“Ngài phải biết tình cảm tôi dành cho ngài mãnh liệt đến thế nào. Dù năm xưa bị ngài giết, tôi vẫn không chút oán hận. Tôi đã lang thang như u hồn trong không gian, vì tăng sức mạnh tìm kiếm ngài tôi hút linh hồn con người duy trì. Biết ngài đã tìm thấy hắn, tôi lập tức dùng máu thịt của một trăm người chế tạo thành hình dạng ngài yêu thích.” Cathy thản nhiên kể ra, tuy nhiên hắn giấu mục đích thật sự.

Gã làm bản thân giống hệt Phong Linh là để thừa cơ giết anh sau đó thay thế tiếp cận Hắc Long. Lần này thất bại một là Phong Linh không phải người bình thường dễ đối phó, muốn hại anh cần hao tốn nhiều sức lực. Hai là gã không nắm chắc có thể lừa gạt Hắc Long, quả nhiên không nhiều lâu đã bị hắn vạch trần thân phận. Gã không ngu ngốc lập lại sai lầm năm xưa, tùy tiện giết Phong Linh, chọc Hắc Long nổi giận, sợ là hai cái đuôi còn lại cũng khó giữ được.

“Ngươi không thấy tội lỗi sao?” Hắc Long kinh tởm đứng bật dậy. Giết người chưa phải tội nặng nhất, ăn linh hồn khiến họ không thể tái sinh mới là hành vi tàn ác trời đất không dung tha.

Cathy liếm mép, cái bóng trên tường ngoe nguẩy đuôi.

“Tội lỗi? Con người chỉ là thức ăn cho chúng ta, thứ sinh vật yếu ớt không tự lượng sức tràn ngập dục vọng. Bọn hạ đẳng đó không khác gì những con cá, tiếc thời buổi hiện nay cá ươn khá nhiều, làm lưỡi tôi vị giác trở nên xơ cứng. Nhưng bảo bối của ngài có mùi vị thượng đẳng, tôi phải cố kiềm lắm mới không cào xé cái bị thịt đó nuốt vào bụng.”

Hắc Long không muốn nghe gì thêm, càng nghe chỉ khiến hắn thêm chán ghét. Nếu là bình thường hắn đã giết Cathy, nhưng hiện giờ có người yêu, đang trong thời gian tình cảm ngọt ngào hắn không hứng thú giết chóc, thêm nữa đây là nhà của hắn và Phong Linh, không thể vấy bẩn. Nghĩ đến đây, hắn vung tay, Cathy lập tức bị một luồng áp lực hất ra ngoài sân, giọng hắn lọt qua khe cánh cửa khép dần, cứng rắn đầy đe dọa.

“Ngươi nghe. Từ nay tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt ta và Phong Linh, nếu ngươi dám giở trò quỷ quái gì, ta sẽ bứt đứt hai cái đuôi còn lại của ngươi. Nhớ lấy!”

Cathy đứng dậy, phủi bụi dính trên người, mắt lóe tia sáng vàng nhìn cánh cửa đóng kín. Khẽ cung người chào, khóe môi cong lên.

“Ngài cũng nên biết, nếu dễ dàng bỏ cuộc thì Cathy này đã không đến đây, chúa tể của tôi.”

TV………………..TV

Hắc Long bước vội ba bậc một lên cầu thang. Mở cửa phòng Phong Linh, chân mày hắn liền giãn ra. Anh nằm trên giường, khuôn mặt nhăn nhó, trừng mắt nhìn hắn. Hắc Long cảm thấy Phong Linh hiện giờ đặc biệt hấp dẫn, hai tay hai chân giang rộng, toàn thân như mời gọi kẻ khác xâm phạm mà không khí lực phản kháng.

“Còn đứng đó làm gì, mau giúp tôi đứng dậy!” Phong Linh bất mãn quát. Ánh mắt nóng rực của hắn làm anh khó chịu, quay đầu đi không muốn nhìn.

Hắc Long bước đến ngồi xuống mép giường, tay nắm cằm Phong Linh bắt buộc anh xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Màu xanh chậm rãi lan rộng trong đôi mắt đen thâm u, anh thất thần tưởng như đang được vòng tay đại dương ôm ấp.

“Cử động được rồi.”

Giọng Hắc Long đột ngột vang lên khiến Phong Linh giật mình thoát khỏi tư tưởng. Anh thử nhấc một cánh tay, nó giơ cao dễ dàng. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bị trói tay chân bởi sợi xích vô hình thật không dễ chịu. Hắn lo lắng hỏi.

“Không bị đau ở đâu chứ?”

“Hơi tê người do nằm lâu quá.” Phong Linh ngồi dậy, vặn vẹo lưng, vươn vai.

“Vậy thì tốt.” Hắn thở phào.

“Gã đó là ai? Dường như quen biết ngươi?” Phong Linh vờ tùy ý hỏi. Thật ra trong lòng anh rất muốn điều tra rõ lai lịch kẻ đó, hại anh nằm đây nửa ngày trời, tệ hơn là để Hắc Long thấy anh trong bộ dạng yếu ớt còn cầu hắn giúp đỡ, thù này không trả không thể. Càng nghĩ anh càng hận không lập tức đi đánh vài cú vào khuôn mặt đáng ghét giống hệt mình.

Hắc Long lúng túng không biết nói thế nào. Nói thật thì không được, quan hệ giữa hắn và Cathy khá lằng nhằng, chỉ sợ càng giải thích càng sai. Hơn nữa có một số chuyện trong quá khứ hắn không nghĩ để anh biết. Nói dối lại càng không thể, Cathy nhất định sẽ dùng đủ mưu mô lừa gạt hãm hại Phong Linh ‘đơn thuần’, hắn phải cảnh báo anh không được mất cảnh giác. Cuối cùng hắn chọn cách hé mở phân nửa sự thật.

“Đó là một người quen, gã không phải người tốt, từ nay hãy tránh tiếp xúc.”

Phong Linh lại hiểu câu hắn theo nghĩa khác. Theo cách gã kia nói chuyện trước khi trói anh bất động thì gã có quan hệ vô cùng thân mật với Hắc Long. Gã tỏ vẻ yêu Hắc Long say đắm, ánh mắt ghen ghét hận không thể đem anh xé thành nghìn mảnh vụn, giờ nhớ đến còn khiến Phong Linh lạnh sống lưng. Khuôn mặt gã giống hệt anh như hai giọt nước, anh lại luôn từ chối tình cảm Hắc Long, không chừng gã xuất hiện sẽ lung lay tâm tư của hắn. Dù sao so với đau khổ theo đuổi tình yêu vô vọng thì được người ta yêu mình vẫn tốt hơn.

Càng nghĩ Phong Linh càng tức giận, cuối cùng xuống giường, đóng sập cánh cửa. Bước xuống cầu thang, anh thầm mắng chính mình có tư cách gì bực bội? Tại sao phải giận? Hắc Long yêu ai, được ai yêu thích chẳng liên quan gì đến anh! Có lẽ trong lòng anh thấy khó chịu là bởi mấy ngày nay không tìm ra Nhật Minh để nói rõ ràng, cộng thêm do sơ xuất dễ dàng bị quỷ khống chế, thật mất mặt. Lý do thì đầy đủ nhưng cơn tức không cách nào áp chế. Anh đổ lỗi tất cả tại Hắc Long làm hại.

Hắc Long ngơ ngác trước biểu hiện kỳ quặc của Phong Linh, nhưng hắn linh cảm nếu giờ dại dột nói câu nào sẽ bị anh bằm nát như tương. Thế nên hắn ngồi im trên giường, suy nghĩ cách đối phó Cathy. Từ xưa Cathy đã không phải đối thủ dễ chịu, gã có nhiều phương thức âm hiểm đạt hiệu quả tương đối. Hắn thầm cân nhắc có nên hay không hiện giờ đuổi theo giết quách Cathy cho đỡ phiền. Nghĩ lại thời gian thật đáng sợ, nếu là hắn của quá khứ gặp gì không thuận mắt lập tức phá hủy, đâu đắn đo nhiều như vậy. Nếu như hắn không biết cái gì là yêu, có lẽ hắn sẽ chìm đắm trong chém giết máu tươi, đánh mất lý trí.

Chợt môi hắn cong lên nở nụ cười, ánh mắt trở nên mềm mại nhìn từng góc căn phòng Phong Linh, hít thở không khí có mùi hương của anh.

TV……………………….TV

“Cầm lấy.” Phương đẩy cái hộp hình vuông trên mặt bàn về phía hắn, không quên châm chọc. “Không ngờ người như Hắc Long một khi lãng mạn cũng sến không thua ai.”

Hắc Long vờ như không nghe, hài lòng nhìn bên trong chiếc hộp rồi đóng nắp lại.

“Hình như có ai quên gì đó thì phải.” Phương nói mát.

Hắn đưa ra một miếng giấy hình chữ nhật. “Tùy ý viết số tiền vào đây, ngân hàng sẽ lập tức thanh toán.”

“Tiền tất nhiên phải lấy, nhưng đừng nghĩ đã trả đủ.” Phương xoay tờ giấy trên tay, chẳng đáng nói.

“Không đủ?” Hắc Long nhướn mày.

“Thứ đặc biệt tinh mỹ này trên thế giới chỉ mình tôi làm được, ngoài bỏ tiền bỏ sức trong đó còn có tình tôi vì Hắc Long cố gắng. Hắc Long nghĩ như vậy có thể dùng tiền trả hết sao? Nếu là tiền tôi muốn bao nhiêu không có?” Phương kiêu ngạo hất mặt. Mà thật cô có tư cách thốt ra câu trên, chỉ một lời nói, mấy trăm ngàn mỹ kim tùy ý cô vung tay.

Hắc Long đương nhiên biết điều này, xoa trán nhức đầu hỏi. “Rốt cuộc muốn gì?”

Phương thoáng liếc mắt thấy ngoài cửa một cái bóng trên nền gạch, nhếch môi để lộ nụ cười tà ác. “Đương nhiên dùng ‘tình’ trả lại. Lúc trước Hắc Long thường cám ơn ‘tôi kia’ thì làm sao?”

Hắn hiểu ý Phương ám chỉ ‘tôi kia’ tức là Phượng. Nghĩ đến hành động sắp phải làm, hắn thật muốn hỏi cô đã bao nhiêu tuổi còn không bỏ được tật đùa dai. Cuối cùng hắn thở dài nhún vai bước tới bên Phương. Hắc Long vốn định hôn lên trán không ngờ Phương đột nhiên ngẩng đầu, hai đôi môi thoáng chạm nhau. Chỉ là một cái hôn nhẹ không có gì đáng để ý, nhưng chết cái là ngay lúc Phong Linh bước vào phòng khách. Tình ngay lý gian, hắn nghiến răng căm hận nhìn Phương che miệng cười trộm.

“Xin lỗi, tôi không biết có khách.” Phong Linh bình thản trong giọng nói ẩn chứa nguy hiểm. “Tôi đi ra ngoài, không quấy rầy hai người.”

Mặt Hắc Long vốn đã trắng nay càng tái xanh, xua tay hoảng hốt, ngôn ngữ loạn cả lên.

“Đây chỉ là…một nụ hôn! Không, chỉ là một hôn bình thường! Không, chỉ là hiểu lầm!”

Phong Linh mắt lạnh nghe Hắc Long cực lực phủ nhận tội trạng.

Phương quan sát tình thế, cảm nhận xung quanh không khí ngày càng theo chiều hướng phủ tuyết. Tuy muốn xem kịch vui nhưng vì an toàn tính mạng, cô lặng lẽ rút lui. Phương bước ra cổng đã có chiếc xe bốn bánh sang trọng chờ sẵn, ngồi vào hàng ghế sau. Gã tài xế đóng cửa xe rồi ngồi vào chỗ của mình, vừa khởi động máy vừa thắc mắc hỏi.

“Cô chủ mỗi lần tới nhà này thì ở chơi rất lâu, sao hôm nay ra lẹ vậy?”

Phương nhún vai. “Vợ chồng người ta đang thể hiện tình cảm, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi.”

“Ồ, cậu Hắc Long đã cưới vợ rồi sao? Thật không ngờ! Bữa nào tôi phải chúc mừng vài câu mới được!”

Phương chỉ cười, gã tài xế không nói gì thêm, chuyên tâm lái xe. Phương thoáng liếc nhìn căn nhà Hắc Long, thầm nghĩ.

Lần này tôi vất vả tạo cơ hội cho hai người phát triển tình cảm, Hắc Long, cố tận dụng đi!

 

TV…………..TV

“Quan hệ bình thường mà nắm tay nắm chân rồi còn hôn hít?” Phong Linh bạo phát lửa giận sau khi nghe Hắc Long dùng hết mọi ngôn ngữ Việt thanh minh sự trong sạch giữa mình và Phương.

“Nụ hôn đó chẳng có ý nghĩa gì ngoài tỏ lòng biết ơn, hơn nữa Phương là đặc biệt.” Hắn không biết hai chữ ‘đặc biệt’ đẩy hắn nhanh hơn hướng về pháp trường hành hình tử tội.

Loading disqus...