Không biết khi nào anh ngồi bệch xuống mặt đất. Không biết khi nào Nhật Minh đã đi. Khi anh tỉnh táo lại nhìn rõ mọi thứ thì xung quanh chỉ còn anh trong con hẻm nhỏ. Phong Linh cất tiếng cười lớn.
“Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha…khụ…ụ!!!!”
Từ cười anh chuyển sang ho khan, ho đến mức gập lưng, ôm ngực, mặt xanh mét để sát vào đất dơ bẩn. Một lúc sau không còn tiếng cười hoặc tiếng ho khan như muốn xé phổi, anh nằm ngửa trên mặt đất, bàn tay che đi đôi mắt, không thể thấy bầu trời xanh mà là bóng tối u ám.
Anh không hiểu khuôn mặt bình thường này có gì hấp dẫn khiến em trai sa đọa, Vampire thì si mê yêu anh.
Anh không thông minh. Không sức mạnh. Không cơ thể đẹp đẽ. Anh khát khao tình thương gia đình, đổi lại là tình cảm loạn luân. Thứ anh có duy nhất là danh hiệu linh mục, thuật sư diệt quỷ. Nhưng không thể giết Hắc Long thì danh hiệu này đáng giá nhắc tới sao? Ngẫm nghĩ, anh buồn cười phát hiện, hai bàn tay vốn trống không, muốn nắm lấy thì nó tuột khỏi kẽ tay trôi đi.
TV……………TV
“Nguyễn Phong Linh, cậu thật sự muốn chuyển công tác đến Áo?”
“Phải.”
“Nơi đây có gì khiến cậu không vừa lòng?” Âm thanh cứng ngắc phát ra từ máy móc.
“Không có, tôi muốn đi vì lý do cá nhân.”
“À, chắc cậu khó chịu vì không bắt được Vampire kia? Đừng tự trách, nó quá mạnh, một mình cậu đương nhiên đấu không lại.”
“Giáo chủ, tôi…” Phong Linh ấp úng, đối diện với lời nói dối của mình làm anh có cảm giác phạm trọng tội.
“Thôi được rồi. Cậu là đồ đệ ưng ý nhất của ta, ta đương nhiên sẽ thực hiện yêu cầu này.”
“Cám ơn giáo chủ!” Phong Linh mừng rỡ gấp màn hình tinh thể lỏng lại. Anh nhẹ thở ra, mọi chuyện lại quay về khởi điểm sáu năm trước. Lần này anh vĩnh viễn ra đi.
Hình ảnh Hắc Long hiện lên trong đầu anh. Hắn từng nói sẽ theo anh đến bất cứ đâu, lời nói này anh tuyệt đối không để hắn thực hiện được. Nghĩ đến cả đời này không còn thấy hắn, ngực anh như bị gì đó chận lại, khó thở, đau đớn. Chính vì cảm xúc kỳ lạ nguy hiểm này anh càng muốn giữ khoảng cách với hắn hơn. Vì anh phát hiện Hắc Long đã chiếm một góc nhỏ trong tim anh, nhỏ thôi nhưng muốn lấy ra đã không thể được. Trước khi tất cả lún sâu hơn, anh phải biến mất.
Anh quá mệt mỏi, không thể gắng gượng vì bất cứ ai. Nhật Minh cũng vậy. Hắc Long cũng vậy. Mặc ai ra sao thì ra. Anh không sức lực nghĩ gì thêm.
Ác mộng…khi nào thì kết thúc?
TV……………….TV
Hắc Long bước vào một quán nước trang trí theo kiểu cổ điển, nhà ngói, cảm giác thôn quê mà bây giờ hầu như không thể bắt gặp trong chốn thành phố đầy kim loại này. Phượng ngồi xuống chiếc ghế mây hắn đã lịch sự kéo ra trước, hai người kêu nước uống, lẳng lặng chờ đợi. Đến khi tách trà nghi ngút khói đặt trước mặt, cô mới ngập ngừng lên tiếng.
“Em và cậu trai đó lúc này có tiến triển gì không?”
“Vẫn vậy thôi, ít nói, dễ nổi giận, mở miệng là như có móc câu. Đó là chuyện đương nhiên khi em là kẻ thù của Phong Linh.” Hắc Long khẽ cười. “Nhưng cậu ấy không còn lạnh lùng.”
“Chị biết em từng chịu nhiều khổ sở để gặp lại Michael…” Phượng ái ngại nói. Nếu cô đứng vào vị trí Hắc Long, cô nghĩ mình sẽ thống khổ đến phát điên. Nhìn người yêu già lão, chết đi, còn bản thân vẫn mãi là hình dạng thanh niên hai mươi tuổi, tâm trạng đó không thể hình dung. Chưa kể khi gặp nhau, phải làm người kia yêu mình. Tổn thương từng cây gai một đâm sâu vào trái tim, nhuộm đẫm máu đỏ không bao giờ ngừng. Mà cô là thủ phạm gây nên mọi tội lỗi.
“Thật xin lỗi.” Ba chữ rất nhẹ chứa đựng nỗi hối hận nặng nề.
Hắc Long khựng lại, mắt mông lung mơ hồ hướng lên bầu trời đầy sao. Một lúc sau hắn thở dài, tiếng thở dài làm khuôn mặt như hằn nếp nhăn ưu tư, một khuôn mặt dấu tích thời gian không thể đọng lại.
“Chuỗi ngày đó không ngờ có thể vượt qua. Nhiều năm như vậy, hận thù xưa kia đều đã quên.”
Phượng cũng thở dài, nói như than.
“Bất cứ ai đều muốn thứ bản thân không thể có được. Bây giờ em đã gặp cậu ta, coi như cũng thỏa ước nguyện. Cậu ta đã quên mất tiền kiếp, hoàn toàn là một con người xa lạ em không hề quen biết, không phải em…nên kết thúc rồi sao?”
Hắc Long cười cay đắng.
“Kết thúc? Như thế nào là kết thúc? Tìm một người khác để yêu? Chị nên nhớ Chúa Trời đã bỏ rơi nhân loại, không Thiên Sứ, Vampire cũng không. Chỉ còn lại một mình em tồn tại mãi với thời gian. Ngay cả chị, sau thời gian nguyền rủa này cũng sẽ quên đi mối liên quan sâu xa giữa hai chúng ta.”
“Hắc Long, chị sẽ không quên!” Phượng kêu lên yếu ớt, lệ ướt đẫm khuôn mặt yêu kiều. Hắn đã nói lên nỗi bất an của cô. Dù hắn sống bao nhiêu ngàn năm thì trong mắt cô vẫn là đứa em trai bé bỏng dại khờ. Cô thật không nỡ để hắn cô độc trên thế gian này. Nhưng giao ước năm xưa đã kết thúc rồi, trải qua kiếp này, cô sẽ không còn nhớ đến bất cứ điều gì, chỉ sống như con người bình thường, không có ký ức tiền kiếp hay phép thuật.
“Nếu là yêu ai đó để rồi nhìn họ chết đi, tìm kiếm một người mới. Vậy thì em thà rằng chọn tìm gặp ‘Thiên Sứ’ của em.” Đôi mắt hắn đen thẫm nhìn xoáy vào mắt Phượng.
Phượng hít một hơi sâu, lau đi lệ, mỉm cười dịu dàng.
“Thật tội cho em.”
Hắc Long khẽ lắc đầu.
“Không, đây là lựa chọn của chính em ngay từ lúc đầu. Cho đến bây giờ em không hối hận.” Nghĩ về Phong Linh, khuôn mặt hắn giãn ra, giọng nói nhu hòa hơn. “May là Phong Linh không ghét em lắm, chịu nấu ăn cho em, để em hôn mà không ra tay giết em thật sự.”
Nhớ đến ánh mắt giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng của Phong Linh, hắn mỉm cười mơ màng. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc buổi nói chuyện, sớm quay về bên anh. Mới không gặp hai tiếng đồng hồ hắn đã nhớ anh không chịu nổi.
Phượng thở dài, thời gian không thể xóa nhòa tình cảm của Hắc Long, khiến cô đau lòng thương cảm.
“Chị hẹn em ra đây là muốn cho em hay một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?” Hắc Long ngồi thẳng dậy, khuôn mặt lấy lại vẻ nghiêm túc.
“Theo tin tình báo thì cậu trai đó sắp đến Áo.”
“Cái gì?!” Hắn kinh ngạc. “Chị không nhầm lẫn chứ? Làm sao có thể…?”
Hắn hỏi chỉ là mong nhận một lời xác định chắc chắn. Đâu phải hắn không biết một khi Phượng đã nói ra thì chuyện đó là sự thật trăm phần trăm. Hắn không hiểu, lúc gần đây chẳng phải cả hai vẫn sống vui vẻ sao? Hắn không thấy anh có gì khác thường, thậm chí là tỏ vẻ thân mật hơn với hắn. Hắc Long siết chặt nắm tay. Đáng chết. Là Phong Linh sắp rời đi nên bố thí chút tình cảm cho hắn sao?
Phượng giải thích cặn kẽ hơn.
“Bên hãng hàng không cho chị biết trong danh sách chuyến bay có tên Nguyễn Phong Linh. Chị đã xác minh rất kỹ và quả thật không sai. Em có hai ngày làm cậu ta thay đổi quyết định.”
Phượng đứng lên rời khỏi bàn. Cô giang tay ôm hắn vào lòng, khẽ hôn lên trán hắn như một sự an ủi hay chúc phúc, dứt khoát quay lưng bước xuống từng nấc thang, ngồi vào chiếc xe tài xế đã đứng chờ mở cửa sẵn, chiếc xe sang trọng lặng lẽ rời đi. Hắc Long ngồi ngơ ngẩn, hoàn toàn không hay biết cô đã đi từ lúc nào. Môi hắn hé mở, không ngừng lập lại lời nói chỉ mỗi mình hắn có thể nghe rõ.
“Ta lại mất em lần nữa sao…?”
Hắn đầu gục xuống đôi tay đặt trên mặt bàn, cảm giác như bị hút vào hố đen không cách nào gượng dậy. Lại qua một lúc rất lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng.
“Không! Bằng mọi giá ta không để em đi!!!”
Ánh sáng những ngôi sao trên bầu trời đêm dường như trở nên lu mờ trước khi tắt hẳn, cả vũ trụ chỉ còn lại màu đen mênh mông.
Ballad 10: Không thể kiềm nén
Phong Linh ngáp dài, dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã 2 giờ sáng. Anh gấp quyển sách lại, đứng dậy, hơi thở dài. Vốn anh sắp rời đi, định dùng thời gian ngắn này cùng Hắc Long thân cận chút, coi như xin lỗi không thể đáp lại tình yêu của hắn. Nhưng xem ra một chút duyên phận này cũng không nên có.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, anh chậm rãi bắt đầu tháo từng hột nút áo. Anh tự hỏi bây giờ Hắc Long đang làm gì, ở đâu? Rõ ràng lúc chiều anh đã nói hôm nay nghỉ làm, sẽ đãi hắn ăn một bữa ngon, hắn còn hứa rất nhanh trở về. Chưa bao giờ Hắc Long bận việc về trễ mà không nói cho anh biết. Sự bất thường này biểu hiện cho cái gì? Có phải hắn đã gặp cuộc tấn công nào đó? Bị nguy hiểm đến mức không thể cử động, thậm chí là…chết?
Phong Linh lắc đầu nguầy nguậy. Anh lại nghĩ lung tung, tên quái vật bất tử đó đâu dễ dàng chết, thuật sư ưu tú như anh còn đánh không lại hắn, thì ai hại hắn được? Không chừng hắn lại đang bị người đẹp nào đó vây quanh không thể thoát thân. Tình cảnh này anh quá quen thuộc mỗi khi có dịp cùng hắn đi ra ngoài hoặc hắn đến quán bar. Anh thật không hiểu loại người nguy hiểm như hắn có gì hay mà mọi người say mê theo đuổi.
Giá như bây giờ có tấm gương trước mặt, Phong Linh sẽ nhận ra tay anh đang siết chặt vải áo, răng nghiến lại, mắt tóe lửa. Trông đáng sợ hơn cả bộ dạng lúc là Vampire của Hắc Long.
Tiếng cửa mở khẽ khàng, trong không khí cảm giác trầm trọng nghẹn thở quen thuộc làm anh biết chắc đó là Hắc Long. Anh hơi khó hiểu nghe hắn bước chân vào phòng, tiếng khóa cửa khô khốc báo hiệu điềm chẳng lành. Anh cố giữ giọng bình thường.
“Làm gì vậy?”
“Em sẽ đi đến Áo?”
Trong vô thức, Phong Linh nhanh tay gài lại nút áo, cả hột nút vị trí ở cổ áo mà anh thường để hở cho thoải mái.
“Đúng vậy. Giáo hội bên đó đang cần tôi trợ giúp, và tôi vốn định rời khỏi đất nước này từ lâu.”
Để chạy trốn.
Chợt vai Phong Linh đau nhói khi mười ngón tay hắn chộp trúng bả vai. Hắn dùng lực bóp chặt ép cả người anh xoay lại đối diện đôi mắt đen pha lẫn tia máu, giọng hắn trầm một cách nguy hiểm.
“Ta không cho em đi đến bất cứ đâu!”
“Điên rồi à?! Buông tôi ra!!!” Phong Linh giãy dụa vùng thoát sự kiềm chế.
“Em là của ta! Vĩnh viễn là của ta! Không ai được phép mang em đi, dù là bất cứ ai, kể cả Chúa Trời hay chính em!!!” Ngón tay hắn dùng lực mạnh hơn, gần như muốn xuyên qua da thịt bóp nát xương vai anh.
Khuôn mặt Phong Linh nhăn lại, trán ướt đẫm mồ hôi, anh cố cạy ngón tay hắn ra nhưng không thể. Như con thỏ tội nghiệp bất lực trong móng vuốt chim ưng, anh yếu ớt nói.
“Buông…ra! Ngươi làm tôi đau…!!!”
Lập tức lực tay nới lỏng nhưng không buông. Màu đen trong mắt hắn dần xóa đi tia máu, nhưng khoảng không tối tăm càng sâu hun hút. Hắn ôm anh thật chặt, sợ rằng anh sẽ hóa thành lông vũ vuột khỏi tầm tay, như trước đây anh vẫn làm thế để thoát khỏi hắn. Cứ ngỡ đã nắm được, buồn cười là hạt cát ngang nhiên trôi tuột qua kẽ tay, một chút dấu vết cũng chẳng còn.
“Phong Linh! Phong Linh! Hãy nói em sẽ ở lại! Hãy nói em không bao giờ rời xa ta! Nói đi!!!” Hắn gào lớn không che lấp được bất an và sợ hãi, cầu mong một lời hứa từ anh. Không chờ anh có thời gian trả lời, hắn cúi đầu hôn môi anh. Bờ môi hắn run rẩy nhưng áp chặt đến mức anh không thể tránh thoát.
Một cú thúc gối thật mạnh vào vùng bụng khiến Hắc Long loạng choạng lùi bước, hai hàng lông mày hắn cau lại chứng tỏ đòn bất ngờ lực đạo không nhẹ. Mắt Phong Linh hừng hực lửa, anh đã ngửi thấy mùi thơm dịu ngọt thanh tao toát ra từ người hắn, mùi nước hoa của phụ nữ, mùi rất nhẹ đủ để anh nhận ra giống hệt của cô gái tên Phượng. Không hiểu sao trong lòng anh dấy lên một cơn lốc xoáy không thể kiềm chế, thật ra anh cũng không muốn khống chế nó.
“Đồ điên! Tôi phải nói bao nhiêu lần thì ngươi mới nghe lọt lỗ tai? Dù kiếp trước tôi có quan hệ gì với Hắc Long, dù Hắc Long có tình cảm gì với tôi, thì bây giờ chúng ta đã không còn dính líu gì nữa! Mối quan hệ trong hiện tại giữa Hắc Long và tôi chỉ tồn tại hai chữ kẻ thù!” Dừng lại một chút như để lấy hơi hoặc bình tĩnh lại, không biết nghĩ sao, anh để vụt ra một câu nói nhẹ như hơi thở. “Từ đầu vốn đã không nên gặp nhau.”
Hắc Long nghe xong cười điên cuồng, cười giống khóc, có lẽ còn bi thương hơn tiếng sói hoang tru vào đêm trăng tròn.
“Em hối hận sao? Hối hận đã gặp và quen biết ta?”
Phong Linh rất muốn tiến đến gần, nói cho hắn không cần miễn cưỡng cười, nói rằng thật ra anh không hề ghét có hắn bên cạnh. Nhưng Phong Linh mím môi, nhắm chặt đôi mắt. Hít thở sâu, anh nghiến răng, gằn giọng.
“Phải! Ta chỉ có ước muốn duy nhất là giết ngươi!”
Lời nói cay nghiệt nhưng giọng Phong Linh là lạ. Âm thanh nghèn nghẹt khiến lồng ngực ngộp thở. Anh cảm tưởng trước khi câu nói thốt ra thì giọng đã tắt nghẹn. Một cây gai đã đâm vào tim, rất sâu, khó dễ dàng rút ra mà không chảy máu. Nhưng anh không hối hận, anh cần phải nói. Chẳng sợ điều đó tổn thương Hắc Long và ngay cả chính anh.
Hắn chậm rãi tiến tới trước, từng bước chân nặng nề như vọng lên từ địa ngục. Hắc Long nhìn thẳng vào Phong Linh, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, như muốn dìm chết anh.
Cả người Phong Linh căng cứng bởi sợ hãi, sự sợ hãi anh chưa bao giờ biết đến ngay cả khi đối diện cái chết hay hiểm nguy. Là hoảng sợ từ sâu trong linh hồn, từng tế bào đang gào thét anh cần phải nhanh chóng trốn khỏi ác ma. Anh quay lưng hướng về cánh cửa sổ để mở đầy mời gọi. Anh không thể mọc cánh bay như chim nhưng thà là rơi xuống đất còn hơn đứng gần hắn. Anh không muốn đối mặt đôi mắt sâu thẳm kia, nó làm anh kinh hoảng, cảm giác chần chờ một giây thì anh sẽ không còn là chính mình. Sẽ…sa đọa.
Hắc Long vươn tay nắm đầu Phong Linh kéo lại. Năm ngón tay hắn ấn vào lớp da đầu mỏng manh, dây thần kinh anh căng ra, chỉ cần thêm chút lực hộp sọ sẽ như trái cây thối bị bóp nát. Nhưng Hắc Long chỉ đơn giản xoay người anh lại, dễ dàng hệt nghệ sĩ rối giật dây điều khiển hình nhân, đôi môi lạnh giá áp chặt vào bờ môi khô nhợt nhạt. Hắn tách miệng anh ra, đút chiếc lưỡi ẩm ướt vào trong, mặc cho anh cố tránh né hắn vẫn có cách cuốn lưỡi anh vào nhịp điệu của riêng hắn. Không biết từ lúc nào tay hắn đã vòng quanh eo anh, chân hắn chen vào giữa đôi chân anh, cọ sát khiến cả người anh nóng lên. Đôi tay hắn cũng dần xuyên qua lớp vải khiêu vũ trên làn da anh. Phong Linh cả người sức lực nhanh chóng tiêu thoát trước cảm giác kỳ lạ mới mẻ, tê dại, nóng bỏng.