Tình yêu bất tận Trang 10

“Không, là ta hoàn toàn tự nguyện. Vì để lưu giữ ký ức về em, thêm cơ hội gặp lại em lần nữa.” Âm thanh hắn rất nhẹ, hầu như không thể nghe thấy.

Đầu Phong Linh chợt đau nhức, nụ cười và khuôn mặt dịu dàng trong một thoáng anh cảm giác thật quen thuộc, như rất lâu về trước đã từng gặp qua. Anh bối rối, hắn lại nói những chuyện hoang đường và khó hiểu. Anh không tin có kiếp trước, kiếp sau, nhưng Vampire đang đứng trước mặt là chứng minh hùng hồn nhất cho những gì gọi là huyền thoại. Một quái vật như hắn nhất quyết theo đuổi anh-linh mục đẳng cấp cao thì cũng đáng để suy xét sự thật trong lời hắn nói, đây không thể là trò đùa dai giết thời gian được.

Còn bản thân anh thì sao? Từ lúc đầu gặp, tuy rằng có đánh nhau, có chửi mắng nhưng anh tự biết, chưa từng dùng hết sức. Với tính cách căm thù ma quỷ, lẽ ra anh phải bất chấp tính mạng dùng tất cả linh lực giết chết hắn. Nhưng anh không có. Ánh mắt đầu tiên thấy hắn, trong vô thức anh do dự, tạo thành cục diện dây dưa như bây giờ. Điều này có thể chứng minh thật là anh và hắn liên quan lẫn nhau tiền kiếp, cho nên anh mới không thật sự muốn hại hắn?

Hắc Long không nói yêu từ ánh mắt đầu hay những câu đại loại thế. Hắn chỉ nói yêu anh một cách khẳng định. Yêu anh từ nhiều kiếp. Chính câu nói kia làm anh cương quyết xem hắn chỉ là điên khùng nói nhảm.

Anh không nhớ tiền kiếp của mình, không nhớ đã từng gặp hắn trong hoàn cảnh nào, không nhớ trong cái kiếp trước mơ hồ đó, anh căm ghét hay là yêu thích hắn? Tất cả hoàn toàn là con số không to tướng. Nhưng hắn lại cứ bám theo anh, nói là yêu anh say đắm, tồn tại chỉ để yêu anh. Hắn sai rồi, câu hắn dùng hoàn toàn sai. Người hắn yêu không phải anh mà là con người trong kiếp xa xôi kia, không phải Phong Linh, không phải anh thật sự. Suy nghĩ đó làm ngực anh bức bối khó thở.

“Hắc Long yêu tôi?” Phong Linh mơ hồ hỏi.

Hắn rất muốn cười Phong Linh đầu óc phải chăng đã trở nên lão hóa nên có chứng hay quên, hắn nói không biết bao nhiêu lần yêu anh, giờ anh còn hỏi hắn. Tuy nghĩ vậy hắn vẫn là kiên định nói.

“Ta yêu em!”

“Yêu Phong Linh nhiều hơn hay Michael nhiều hơn?” Giọng anh có chút run, mang theo chờ đợi.

Hắn khó hiểu hỏi lại. “Michael chẳng phải là Phong Linh sao? Cùng một linh hồn, tại sao còn so sánh yêu người kiếp trước nhiều hơn hay yêu người kiếp này nhiều hơn?”

“Bởi vì là khác nhau.” Phong Linh quyết định làm mọi chuyện rõ ràng ngay hôm nay. Nếu cứ tiếp tục mơ hồ xuống dưới, đối với anh hay hắn đều không tốt. “Phong Linh và Michael hình dáng khác nhau, tính cách khác nhau, suy nghĩ khác nhau.”

Hắn ngẩn ra nghe Phong Linh nói. Trước giờ chưa từng suy nghĩ, Michael và Phong Linh là hai cá thể độc lập. Đúng vậy, Michael có hình dáng xinh đẹp, là thiên sứ thuần khiết, suy nghĩ đơn thuần một màu trắng, không có cảm xúc mãnh liệt. Phong Linh không quá đẹp, có yêu có hận, có vui có buồn, là một ngọn lửa đầy sức sống khiến hắn cam tâm nhảy vào chịu thiêu đốt. Nếu là tách ra Michael và Phong Linh, hắn…lựa chọn ai?

Thấy hắn không đáp lời, mắt Phong Linh chợt lóe thất vọng. Anh cố gắng đứng vững, không khí ngày càng nặng nề không thể hít thở, anh không ngờ có ngày phát ra âm thanh là sự kiện khó khăn đến vậy.

“Hắc Long, ngươi lầm lẫn mất rồi. Ngươi nói đúng, trái tim tôi khiếm khuyết, không thể yêu ai. Vậy nên không cần yêu tôi, ngươi sẽ không được hồi đáp!” Phong Linh nói xong quay lưng đi lên lầu, bỏ lại Hắc Long đứng chỗ cũ trầm tư suy nghĩ.

Đóng cửa, anh mệt mỏi rã rời nằm trên giường. Cảm giác ngạt thở như đang đứng ngoài không gian thiếu dưỡng khí, mơ hồ bởi những cảm xúc nửa quen nửa lạ bỗng tràn trong lồng ngực, cũng ảo ảnh không cách nào nắm bắt.

Thật ra tôi là gì?

Hắc Long là gì?

Ballad 8: Vì là yêu

Suốt đêm không chợp mắt, khi bầu trời màu đen nhạt dần, Phong Linh rời khỏi giường. Nhẹ nhàng mở cửa, ánh mắt anh dừng tại cánh cửa phòng Hắc Long, sau đó quay đầu đi xuống lầu, rời khỏi nhà. Sáng sớm không khí tươi mát, anh bước chậm rãi lắng nghe tiếng chim hót và gió thổi xao cành lá hai bên đường.

6 giờ sáng

Đi ngang một quán nước mở sớm, Phong Linh tiến vào, gọi một tách hồng trà, nhấm nháp từng ngụm, nhìn đám mây trắng ngoài khung cửa kính. Thời gian chậm chạp trôi qua, quán dần đông khách hơn, đó là những con người khoác lên bộ đồ công sở, học sinh. Nhìn nắng sớm yếu ớt rọi lên khung cửa kính, Phong Linh nghĩ về hắn.

Đã đôi lần anh gần như quên mất Hắc Long là Vampire.

Suy nghĩ cẩn thận thì hắn hầu như không thường đi đâu lúc ban ngày. Chỉ những khi trời âm u như sắp có mưa, hắn mới lôi kéo anh làm một cuộc ‘dạo phố’. Thừa biết cái tính độc đoán hoàn toàn không nghe người khác nói của hắn, anh đành thở dài đem theo áo mưa. Cũng lạ, những hôm đó bầu trời xám xịt, còn có sét đánh ầm ầm thế mà không giọt nước nào từ trên trời rơi xuống.

Anh nhớ hắn thường đứng ngây ra, nhìn bầu trời xám với đôi mắt xa xăm buồn. Có lẽ hắn đang hoài niệm, về một bầu trời trong xanh mà thuở là con người hắn từng thấy đến mức nhàm chán. Hiện giờ tuy hắn có thể đứng dưới nắng sẽ cảm thấy đau đớn, dù sao quái vật thể chất khác với con người. Hắn nói tự nguyện làm tất cả chỉ để gặp lại anh. Hắn đã chờ đợi bao lâu cuộc găp gỡ hư ảo này?

Tiếng ồn ào kêu gọi thức uống đánh thức Phong Linh khỏi trạng thái trầm tư, anh đứng dậy tới quầy tính tiền, bước ra ngoài con đường ngập nắng.

9 giờ sáng

Đi ngang qua một cái đồng hồ lớn cao quá đầu người, tự hỏi Hắc Long đã phát hiện anh ‘biến mất’ chưa, có phản ứng gì. Lo lắng, hốt hoảng đi tìm? Hay nhợt nhạt cười, xem như kết thúc một trò chơi nặng nề? Anh như đang thấy hắn co người trong vùng không gian tối đen, cô độc đến thắt lòng. Đêm qua lúc hắn được ôm anh nói chuyện, ánh mắt tha thiết tràn ngập bi ai khổ sở đó có lẽ suốt đời anh không thể quên.

Lắc mạnh đầu, anh thở ra tiếp tục bước đi.

12 giờ trưa

Đi mãi cũng mệt, anh dừng chân ghé vào một tiệm thức ăn nhanh. Bước ra với túi giấy đựng bữa ăn trưa, một đứa bé chạy vội tới đụng trúng người anh, bàn tay nhỏ nắm sợi dây giữ quả bong bóng khẽ mở, sợi dây tuột ra không cách nào níu giữ. Đứa bé khóc to, cuống quýt chạy theo quả bóng bay ngày càng cao.

“Thỏ ơi! Thỏ ơi!!!”

Không đành lòng nhìn bé khóc, Phong Linh hơi vận sức và lạm dụng chút xíu phép thuật, chỉ một cái nhún người đã lên cao cả thước. Khi chân chạm đất, anh mỉm cười đưa sợi dây giữ quả bóng hình con thỏ vào tay bé.

“Đừng khóc, của em đây.”

Nhận lại quả bóng, khuôn mặt bụ bẫm bừng sáng, bé cười toe ríu rít cảm ơn rồi chạy đi. Bất giác Phong Linh cũng mỉm cười, mất đó rồi được đó, vừa cười vừa khóc, trẻ em ngây thơ đến đáng thương, bởi vì sự ngây thơ kia không biết khi nào sẽ bị thế giới nhuộm đen.

Anh lại nhớ tới Hắc Long.

Hắn cùng từng vui mừng như được quả bóng khi ăn những bữa cơm anh nấu. Chỉ bỏ công trong bếp một chút, không ngờ hắn cười không khép lại miệng. Không đúng, thật ra mỗi lần Phong Linh nhìn Hắc Long sẽ thấy hắn luôn tươi cười, đôi mắt phản chiếu mỗi hình bóng anh.

Trước nay anh chưa từng nghĩ, Vampire vốn dĩ không ăn như người bình thường. Vampire không cần thịt hay rau, máu mới là thức ăn bổ dưỡng chúng muốn. Nhưng hắn hầu như cả ngày bám sát theo anh, chưa bao giờ ngửi thấy mùi máu trên người hắn. Khi nhai những món anh nấu, hắn cảm nhận được mùi vị gì? Có mặn, ngọt, chua, cay, đắng như người bình thường? Hay chỉ là vị lạt thếch?

4 giờ chiều

Anh ngồi trên băng ghế đá trong công viên, chút nắng chiều chẳng lọt nổi qua hàng cây rậm lá. Từng cơn gió mát thổi xua tan phiền muộn bám víu trong lòng. Từng tốp người đi ngang qua anh. Có những đôi thanh niên nam nữ vai kề vai dựa sát vào nhau. Có vài ba người tụ thành nhóm tập thể dục. Có cả những cặp vợ chồng già dắt tay nhau tản bộ.

“Bà xã, tối nay bà này nấu món gì cho tui ăn đây?” Một ông cụ tóc bạc phơ, lưng còng hỏi vợ mình.

“Lưng tui hôm nay đau nhức, nên đã kêu con dâu nấu.” Bà cụ chậm rãi đáp, bước từng bước sóng đôi cùng chồng mình.

“Tui ăn quen mấy chục năm khẩu vị của bà rồi, ăn người khác nấu, khó nuốt lắm. Thôi, lát về để tui lấy dầu gió xoa bóp cho bà.”

“Cái ông này, nói chuyện be bé chút.”

“Ầy, lớn chừng này rồi bà còn đỏ mặt mắc cỡ sao?” Ông lão cười móm mém, khẽ kêu đau xoa thắt lưng mới bị vợ nhéo.

Đoạn đối thoại của cặp vợ chồng già lọt vào tai Phong Linh, anh khẽ cười.

Ai bảo tình yêu không thể vĩnh cửu? Có những người họ gặp rồi yêu, sống với nhau đến cuối đời. Giận hờn thì chắc có rồi, nhưng yêu quá giận mấy cũng làm lành thôi.

Tuy nhiên, trên thế giới hàng tỷ cuộc tình có bao nhiêu trở thành vĩnh cửu? Lại có bao nhiêu mỏng manh đến mức khẽ chạm vào sẽ tan vỡ như bọt nước?

Ta yêu em.

Giọng Hắc Long vang trong tâm trí anh.

Lời yêu hắn nói mãi cho đến tận bây giờ anh không để tâm, thậm chí thầm giễu cợt. Bởi vì anh đã từng trải qua, cả cuộc đời bị thứ gọi là tình yêu gây hại, anh vốn dĩ chẳng tin tưởng có thứ tình yêu chỉ ‘cho’ mà không cần ‘nhận’. Nói yêu một người, mong đợi người đó đáp lại cũng là một loại đòi hỏi ‘nhận’. Vì vậy anh cố ý phủ định tất cả những gì hắn nói. Không phải cho đi nhiều thì cũng sẽ nhận lại được đồng giá, tình yêu vốn là cuộc trao đổi không công bằng. Nhưng mà yêu vốn dĩ đối lập với sự tính toán. Nghĩ kỹ lại, ngay từ đầu hắn đã nói chỉ cần cho hắn yêu anh là đủ, hắn cam nguyện mãi mãi ‘cho’ đi không ‘nhận’ lại. Yêu như vậy, hắn không thấy mệt mỏi sao?

Nghe tiếng gió thì thầm cùng cây cỏ, Phong Linh nhắm mắt. Anh suy xét lại mọi sự việc trải qua một cách công bằng, không phải theo định kiến luôn tồn tại trong ý thức.

Hắc Long có thể là Vampire, có thể không giống như con người.

Nhưng động vật còn biết yêu thì tại sao hắn không thể có?

Hắn đã yêu linh hồn của anh, yêu anh từ cái tiền kiếp xa xôi nào đó, theo đuổi trong vô vọng.

Anh không biết hắn đã bao nhiêu lần nhận ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt từ ‘anh’?

Trường hợp của hắn cũng tương tự như một trường hợp anh từng chứng kiến. Một cô gái có người yêu chung thủy, hai người yêu nhau rất đậm sâu. Nhưng cô lại mắc căn bệnh suy thoái não, cứ như bộ nhớ máy tính nặng quá tự động xóa. Kỳ lạ là cô chỉ quên mỗi một mình chàng trai, sự việc mãi lặp lại không ngừng. Anh đã nhìn thấy nỗi bi thương của người bạn trai khi nhiều lần cô gái giương đôi mắt ngơ ngác lạnh nhạt hỏi.

-Xin lỗi, tôi có quen anh sao?

Người bạn trai sẽ gượng cười và lại lần nữa làm cô gái yêu mình, sống trong nỗi lo sợ một ngày gần nhất người yêu sẽ mất trí nhớ. Người bạn trai này và cô gái đều là thành viên giáo hội, xem như số ít trong danh sách bạn bè của Phong Linh. Phong Linh từng hỏi chàng trai, nếu đã đau khổ như vậy sao không bỏ đi? Chàng trai cười buồn trả lời.

-Đã yêu rồi không cách nào quay đầu. Cả thế giới này không ai khiến tôi cảm thấy hạnh phúc bình yên như khi bên cô ấy.

Hắc Long có như thế không? Ở một góc thế giới bao la này, hắn có đau khổ tìm kiếm anh trong ngàn vạn con người lướt qua, chỉ bởi ‘đã yêu rồi không cách nào quay đầu’?

Người bạn trai đó còn may mắn khi biết người mình yêu ở chốn nào. Hắn thì dùng thời gian dừng lại của mình đi tìm kiếm những kiếp luân hồi của anh. Mỗi lần bắt đầu lại là một lần tổn thương, những kiếp trước kia anh có xua đuổi, muốn giết hắn như bây giờ?

Anh chợt nhận ra Hắc Long rất can đảm, rất…con người.

Hắn can đảm vì chấp nhận những sự bắt đầu không bao giờ có kết thúc. Nếu là anh sẽ không chịu nổi khi người mình thương yêu xem như kẻ xa lạ, tất cả những ký ức cùng trải qua giờ đây chỉ riêng mình ghi nhớ. Vô hình trong mắt người yêu thương, là một chuyện rất đau lòng.

Hắn con người vì đã không thể thoát khỏi những cảm xúc bế tắc, đi tìm giải thoát từ cánh cửa ‘buông bỏ’.

5 giờ chiều

Phong Linh rời khỏi công viên, chuyển hướng về nhà Hắc Long. Cả ngày nay suy nghĩ, anh vẫn không giải đáp được hắn tồn tại đối với anh là cái gì? Kẻ thù? Chủ nhà? Hoặc mối quan hệ khác? Nhưng ít nhất anh đã hiểu một chút cảm giác của hắn, dù không hoàn toàn, dù sự thật hắn là Vampire còn anh là linh mục. Nếu cứ tiếp tục hiện trạng, có lẽ sẽ xảy ra điều gì đó tệ hại. Nhưng nếu rời đi, anh như thấy hắn trở nên điên cuồng tìm kiếm mình, hơn nữa trong tâm dấy lên một tia lưu luyến. Thôi thì hãy để tất cả như cũ, anh sẽ chậm rãi làm hắn từ bỏ tình yêu vô vọng này.

Không biết tại sao, anh không còn muốn tổn thương hắn. Điều này đại biểu cái gì Phong Linh không dám tưởng. Giờ khắc nào anh cũng lặp lại thôi miên.

Hắc Long là Vampire. Phong Linh là linh mục. Cả hai là kẻ thù.

TV…………………TV

Mở cửa bước vào nhà, Phong Linh đứng trước chiếc ghế dài nơi phòng khách, chiếc ghế Hắc Long đang ngồi gục đầu, dưới chân là những vỏ chai rượu rỗng ruột.

“Định biến thành thùng đựng rượu à? Bây giờ tôi mới biết Vampire giỏi uống rượu như vậy.” Phong Linh bắt đầu như mọi ngày mở miệng châm chọc.

Đột nhiên trước mắt Phong Linh tối sầm, cả người rơi vào vòng tay ôm ấp của Hắc Long. Anh nhíu mày định đẩy ra chợt phát hiện cơ thể hắn run nhè nhẹ, đôi tay siết chặt mạnh đến mức làm anh ngộp thở, đành thở dài mặc hắn ôm.

Ngón tay Hắc Long sờ từng đường nét trên khuôn mặt anh sau đó ngây ngô cười. Phong Linh thật không hiểu cái kẻ sống mấy ngàn năm như hắn, tại sao thường có biểu hiện ngu ngốc? Vẻ vô hại đó rất nguy hiểm, khiến anh không ít lần hạ bức màn phòng thủ, hậu quả là bị hắn thừa cơ hôn trộm hoặc ôm như vừa rồi. Nguy hiểm quá, từ giờ anh phải cảnh giác hơn, làm thật nhiều bức tường chắn để hắn không thể cướp lấy trái tim.

“Ta tưởng em không bao giờ trở lại.”

Hắn dúi đầu vào cổ Phong Linh, thở ra thỏa mãn. Một đêm hắn chưa hề nhắm mắt, biết rõ sáng sớm anh đi cũng không ngăn cản. Hắn biết anh cần thời gian, chính hắn cũng cần khoảng trống suy nghĩ cẩn thận những điều hôm qua anh nói. Nhưng thời gian dần trôi, hắn càng bất an chờ đợi, nỗi sợ hãi anh biến mất xâm lấn từng tế bào cơ thể. Hắc Long tìm rượu uống mong say để tạm thời quên đi, chết tiệt chính là, càng uống càng tỉnh táo, làm Vampire cũng thật bi ai. Nhiều lúc muốn lao ra cửa tìm kiếm, nhốt anh lại, không để anh rời đi khỏi tầm mắt. Nhưng một lần rồi một lần hắn thầm nhủ, đi cũng tốt, có lẽ không dây dưa cùng hắn, Phong Linh sẽ sống vui vẻ hơn.

Loading disqus...