CHAP 17:
“Đừng khóc nữa Thảo Anh à!!!Mình sẽ giúp bạn cho!!!”
Tiếng nấc của Thảo Anh bỗng ngừng lại khi nghe tôi nói câu nói đó:
“Giúp mình à?Bằng cách nào bây giờ?”
“Bạn đừng lo!!!Mình sẽ có cách giúp cho bạn mà!!!”,tôi không ngờ mình lại nói chắc như đinh đóng cột,trong khi đó tôi chưa biết phải làm thế nào để giúp họ nữa!!!Có lẽ đây chỉ là lời hứa giúp Thảo Anh bớt đau buồn đi mà thôi,nhưng tôi cũng phải cố gắng tìm ra kế sách gì đó.
“Cảm ơn bạn nha Lâm!!!Mình trông cậy vào bạn hết đó!!!”
Tôi đã thấy được một chút vui vẻ qua ánh mắt đang đỏ hoe lên vì khóc của Thảo Anh.Điều này làm cho tôi cũng cảm thấy nhẹ bớt gánh nặng trong lòng đi phần nào.Nhưng tôi vẫn còn vài điều thắc mắc:
“Thảo Anh à!!!”
“Hả?”
“Có phải việc bạn hay đi cùng anh chàng khác vào lớp cũng chỉ là để chọc tức Thắng thôi phải không?”
Tôi không nghe được câu trả lời của Thảo Anh,chỉ thấy cô ấy gầm mặt xuống đất và lặng lẽ gật đầu nhẹ,điều này cho thấy là câu hỏi của tôi đã đúng.
“Tại sao bạn lại làm như vậy chứ?”
“Mình….”
“Thảo Anh à!!!Quả thật thì mình rất khâm phục tình cảm của bạn dành cho Thắng,nhưng mình cần phải nói ra điều này.Đó chính là bạn rất rất ngốc đấy!!!”
“Hả???”
Tôi biết Thảo Anh sẽ rất kinh ngạc khi nghe tôi nói điều này,nhưng sao tôi không kiềm được lời nói của mình.
“Việc bạn dùng tình cảm để kích thích sự ghen tuông trong lòng Thắng,mình cảm thấy quan điểm đó của bạn là sai lầm rồi!!!Bạn đừng tưởng rằng Thắng sẽ ghen khi thấy bạn đi cùng người khác,trái lại có thể bạn đang làm mất chính phẩm chất nhân cách của mình mà không hề hay biết!!!Con trai cho dù có ghen đi chăng nữa họ vẫn giữ trong lòng,nếu bạn muốn họ bộc lộ ra ngoài thì mình nghĩ nó sẽ là một điều khó đấy!!!Vả lại việc này cũng sẽ gây tổn thương về mặt tình cảm cho bạn,cho Thắng vả cả cho người đã bị bạn dùng làm vật thế thân nữa!!!Bạn hiểu không???”
Khi nghe tôi nói những lời ấy,Thảo Anh chỉ đứng trố mắt ra nhìn tôi một cách kinh ngạc!!!Ngay cả tôi cũng không ngờ rằng mình lại có thể nói ra nhiều điều như thế!!!
“Xin…xin lỗi!!!Có lẽ bạn nói đúng,mình đã sai lầm khi đưa ra quyết định này!!!”
“Bạn biết vậy thì tốt rồi,mau dừng lại trước khi quá muộn!!!Hãy để cho anh chàng kia biết trong tim bạn đã có ai rồi!!!Và hãy xin lỗi người ta đàng hoàng đó!!!”,tôi ra mặt gia sư chỉ dạy cho Thảo Anh.
“Mình biết mà!!!”,nụ cười đã trở lại trên đôi môi của Thảo Anh,nó đã hồn nhiên,đẹp đẽ trở lại như ngày nào.
Bây giờ điều quan trọng nhất là tôi phải nghĩ ra cách gì đó để giúp hai người này có cơ hội gặp nhau một mình,khi đó họ sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ lại những chuyện đã qua!!!Tôi chợt nghĩ trong tháng 12 này có một ngày vô cùng đặc biệt đối với những cặp tình nhân,khi đó họ có thể tay trong tay cùng nhau đi dạo phố đêm dưới không khí se se lạnh!!!Và ngày đó chính là….
“Thảo Anh à!!!Noel năm nay bạn có rảnh không???”
“No..Noel à???”,Thảo Anh tròn xoe mắt hỏi tôi và không biết tôi đang suy nghĩ gì trong đầu.
“Ưm…chỉ còn một tuần nữa thôi là đến Noel rồi!!!Nếu bạn rảnh thì mình đã có cách giúp cho bạn đấy!!!”
“Cách…cách gì vậy!!!”
“Đợi đến Noel thì bạn sẽ biết thôi!!!”
Tôi không biết cách này có giúp được nhiều cho họ hay không,nhưng tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình!!!Không hiểu sao cảm giác khi giúp người khác vào dịp Noel lại vui thế này,cũng có thể ngày hôm đó chính là ngày….sinh nhật của tôi!!!
CHAP 18:
Tôi đang lên kế hoạch sắp xếp cho Thắng và Thảo Anh gặp nhau vào dịp Noel năm nay.Thảo Anh thì tôi nghĩ đã không vấn đề gì rồi,nhưng còn về phần Thắng thì tôi không biết hắn có đồng ý không nữa?
Ngày hôm nay tôi phải tìm cơ hội để nói cho hắn biết về cuộc hẹn đêm Noel,liệu hắn có nói tôi là nhiều chuyện quá hay không nhỉ?Nhưng đã lỡ hứa với Thảo Anh rồi thì phải ráng làm đến nơi đến chốn,mặc kệ hắn nghĩ tôi ra sao.
“Lâm!!!”
Tôi nghe một giọng nói quen quen đang gọi,khi tôi quay đầu lại phía sau thì mới biết đó chính là hắn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bạn đem cặp lên lớp giúp tui nha!!!”
Vẫn y như những lần trước,không cần tôi đồng ý thì hắn đã quăng cặp sang tôi rồi:
“Nè,sao bạn chưa vào lớp mà còn đi đâu đấy!!!Lát nữa là thi Địa đó!!!”
“Tui đi đáng bóng,lát nữa thi Địa nhớ chỉ tui đó!!!Rồi tui sẽ cho bạn một món quà!!!”
Nói xong thì hắn đã chạy đi mất hút.Nhưng tôi chợt suy nghĩ lại lời hắn nói.Món quà à?Liệu hắn làm vậy có dụng ý gì đây?Tôi tò mò muốn biết thứ hắn tặng cho tôi sẽ là cái gì.
*********
“Ui!!!Khỏe khoắn quá,cuối cùng cũng thi xong thêm một môn nữa rồi!!!”
Vừa mới thi xong thì hắn liền đứng dậy vươn vai một cái,y như rằng hắn mệt mỏi lắm vậy,nhưng người thực sự mệt mỏi mới chính là tôi,vừa làm bài của mình,vừa chỉ cho hắn làm nữa chứ!!!Nhưng chỉ còn lại ba môn nữa thôi là xong rồi,tôi phải cố gắng lên mới được.
“Thắng!!!Đi chơi thôi!!!”
Tôi nghe tiếng một tên con trai bên ngoài lớp réo gọi hắn,nghe thấy thế hắn liền chạy tót ra ngoài một cách thật nhanh.Sao bọn con trai lại ham chơi như thế nhỉ?Nhưng tôi thì khác,những lúc này tôi chỉ muốn đứng một mình ngoài hành lang,ngắm nhìn sân trường và hít thở thật nhẹ,bấy nhiêu đó cũng đủ cho tôi lấy lại tinh thần sau mấy tiết học vừa qua rồi.
“Lâm!!!”
Chợt có người gọi tôi,thì ra đó là Thảo Anh.Hôm nay tôi thấy tâm trạng của bạn ấy đã khá lên hẳn rồi,điều này cũng thật đáng mừng:
“Bạn thấy dễ chịu hơn rồi chứ?”
“Ưm…mình cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi!!!Cũng nhờ có bạn đấy Lâm ạ!!!”
“Mình đâu có giúp gì cho bạn đâu!!!Thế…bạn đã nói rõ cho người kia biết chưa?”
Khuôn mặt của Thảo Anh bỗng dưng xuống sắc,dường như có điều gì đó không tốt đã xảy ra.
“Mình…có nói rồi!!!Nhưng anh ấy không nghe!!!”
“Sao lại thế???”,tôi hỏi một cách rõ to.
“Có…có lẽ là do mình,lúc đầu đừng lợi dụng anh ấy thì đâu đến nỗi nào!Bây giờ muốn dứt ra cũng thật khó!!!”
“Anh ấy không đồng ý chia tay à???”
Tôi không thấy Thảo Anh trả lời,cô ấy chỉ khẽ gật đầu nhẹ.Cũng tội nghiệp cho Thảo Anh,nếu lúc đầu không vướng vào thì bây giờ chuyện này đã không thể xảy ra.
“Bây giờ mình phải làm sao đây Lâm???Bạn chỉ cách giúp mình với!!!”
Thảo Anh giờ đây bảo tôi chỉ cách giúp cô ấy,nhưng tôi biết giúp làm sao???
“Nếu anh ấy không muốn chia tay với bạn thì tốt nhất là bạn đừng nên gặp mặt anh ấy nữa!!!Để anh ấy thấy bạn quyết tâm chia tay,như vậy tự động anh ấy sẽ bỏ cuộc thôi!!!”
“Như…như vậy liệu có được không?”
Ngay chính bản thân tôi cũng không biết cách này có giải quyết ổn thỏa hay không nữa?Nhưng dù sao đây cũng là biện pháp tạm thời giúp Thảo Anh không bị”cái đuôi”đó đeo bám nữa.
Tùng…tùng…tùng
Tiếng trống vào giờ đã vang lên, đồng nghĩa là cuộc nói chuyện giữa tôi và Thảo Anh cũng đã kết thúc.
“Lâm à!!!Chuyện giữa mình và Thắng trông cậy vào bạn hết đó!!!Ráng giúp mình nha!!!”
Lời cầu xin vô cùng chân thành của Thảo Anh khiến cho tôi không thể nào từ chối được:
“Ưm…mình sẽ cố gắng!!!”
Đúng lúc Thảo Anh vừa định vào lớp thì hắn từ hành lang đi ngang qua.Hai con người đã từng một thời gắn bó bên nhau sao giờ đây khi gặp mặt lại không thèm nói một câu nào?Chẳng lẽ họ nghĩ rằng nếu không làm người yêu thì tốt nhất nên làm kẻ xa lạ?Tại sao họ không nghĩ đến rằng học còn có thể làm bạn bè,quên đi hết những chuyện đau buồn mà trở lại như lúc họ mới quen nhau?Nhưng dù sao tôi biết nói ra thì dễ,nhưng khi làm lại là một chuyện khó.
************
Thế là đã hết một ngày nữa,một ngày trôi qua đối với tôi thật bình yên!!!Nhưng như vậy cũng tốt,dẫu sao không có sóng gió gì là được!!!
“Lâm!!!”
Tiếng của hắn đang gọi tôi,ra về rồi hắn còn định nói tôi điều gì nữa nhỉ?
“Có chuyện gì vậy?”
“Bạn quên lời lúc sáng tui nói với bạn rồi à???”
“Lời lúc sáng…là lời gì???”,tôi tròn xoe mắt hỏi hắn.
Nghe tôi hỏi như vậy hắn liền vung tay ký nhẹ lên đầu tôi một cái rồi nói:
“Đồ đãng trí!!!Lúc sáng tôi nói là có món quà muốn tặng bạn đó!!!Bạn nhớ chưa?”
“À…tui nhớ rồi!!!”
Hắn liền nắm tay tôi và đưa cho tôi một cái nón mới toanh.Màu của nó khá giống cái nón trước đây mà hắn đã lấy của tôi.Bất ngờ quá tôi không biết nên nói gì bây giờ.
“Đây là quà tặng đó sao?Cũng đồng nghĩa với việc bạn trả lại cái nón cho tui thôi!!!”
“Xin lỗi nha!!!Cái nón của bạn tui đã…làm mất rồi!!!Dạo trước tính mua lại để trả nhưng cứ quên hoài,mãi đến hôm nay mới nhớ!!!”
Mặc dù hắn đã làm mất chiếc nón của tôi,nhưng sao trong lòng tôi không hề cảm thấy tức giận,ngược lại tôi còn cảm thấy hạnh phúc,có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhận được món quà từ tay một tên con trai.
“Dù sao cũng cảm ơn nha!!!Tui sẽ giữ nó cẩn thận!!!”
“Ưm!!!Thôi,tôi về đây!!!Tạm biệt nha!!!”
Nói xong hắn bỏ đi về,nhưng tôi còn một chuyện chưa nói với hắn:
“Thắng à!!!”
“Hả???”
“Noel này bạn rảnh không vậy???”
Tôi thấy sự ngạc nhiên trên đôi mắt của hắn,có lẽ hắn không ngờ rằng tôi…lại hẹn hắn đi chơi!!!
“Rảnh,chi vậy?”
“8 giờ tối hôm đó hẹn bạn ở công viên cây xanh nha!!!Nhớ đến đó!!!”
Khuôn mặt của hắn đang đỏ dần lên,chứng tỏ rằng hắn đang…mắc cỡ !!!^ ^
“Không…không biết!!!Nếu được thì tui sẽ đến!!!”
Hắn liền chạy thật nhanh ra khỏi cổng trường,sao lúc nãy trông hắn dễ thương đến thế nhỉ?Khuôn mặt như một đứa trẻ vậy.Cảm giác hạnh phúc đang trào dâng trong lòng tôi,tôi sẽ giữ gìn cái nón này một cách thật cẩn thận,còn nguyên nhân vì sao tôi lại làm như thế thì tôi…không biết!!!^ ^
CHAP 19:
Thế là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.Việc bây giờ chỉ còn trông cậy vào Thảo Anh và Thắng nữa mà thôi.Không biết đêm Noel sẽ ra sao nhỉ?Đã nhiều khi tôi có ý nghĩ rằng sẽ…theo dõi họ,nhưng lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đó!!!^ ^
Tôi chợt thấy bóng dáng của ai trông quen quen,thì ra đó chính là Thảo anh,tôi phải báo tin mừng này cho cô ấy biết mới được:
“Thảo Anh!!!”
Vừa nghe tôi gọi,cô ấy liền quay mặt lại:
“Ủa Lâm,tình cờ vậy!!!”
“Mình có tin này muốn báo cho bạn biết nè!!!”
“Tin gì vậy?”,Thảo Anh tò mò.
“Thắng đã đồng ý cuộc hẹn vào đêm Noel rồi!!!”
“Thật không vậy???”
Khuôn mặt Thảo Anh bỗng trở nên vui mừng hớn hở.
“Thật 100% luôn!!!Đúng 8 giờ tối tại công viên cây xanh!!!Đừng có quên chỗ hẹn đấy!!!”
“Ôi!!!Mình cảm ơn bạn nhiều lắm Lâm à!!!”
Thảo Anh trông mừng rối rít hệt như một đứa trẻ,tôi nghĩ điều này quả thật là món quá đấy bất ngờ đối với cô ấy:
“Có gì đâu!!!Mình chỉ làm hết khả năng của mình thôi mà!!!Việc quan trọng là bạn có nắm bắt được lấy cơ hội này hay không!!!Cố lên,mình tin bạn làm được mà!!!”
“Ưm!!!Mình nhất định làm được!!!”
Tôi thấy vẻ quyết tâm đang hiện rõ trên khuôn mặt của Thảo Anh.Dù sao cũng mừng cho cô ấy,hy vọng họ sẽ trở lại bên nhau sau cái đêm đó.
*****************
Trời mưa nữa rồi,tháng 12 năm nay sao mà trông ảm đạm quá!!!Tôi định ra về nhưng nghĩ lại từ đây chạy đến nhà xe thì cũng ướt như chuột lột,thế là tôi đành phải ở trên lớp chờ tạnh mưa vậy.
Nhìn mấy đứa bạn,ai cũng có ba mẹ đến rước mà trong lòng tôi cảm thấy tủi thân!!!Có lẽ gia đình tôi khác họ,ba tôi thì phải đi làm ăn xa,lâu lâu mới về nhà thăm gia đình một lần,còn mẹ tôi thì sau vụ tai nạn giao thông của cậu hai thì đã không còn dám bước lên chiếc xe để mà chạy nữa.Nhiều lần tôi khuyên mẹ nên chạy xe trở lại,nhưng mỗi lần như thế thì bà ấy đều nói:
“Chạy xe làm gì!!!Tao có bao giờ đi đâu đâu mà chạy.Vả lại chờ mày lớn lên rồi lấy bằng lái,lúc đó thì mày chở tao luôn thể!!!”
Cũng chính vì điều đó mà tôi buộc lòng phải tập chạy xe đạp trước khi chưa đủ tuổi chạy xe máy!!!Mỗi lần nghĩ đến điều này là tôi đều cảm thấy buồn vô hạn.
“Bạn chưa về nữa à???”
Tiếng nói vừa rồi bỗng làm tôi giật thót mình,ngoài tôi ra thì trong lớp đâu có còn ai nữa đâu,quay mặt lại thì tôi mới biết đó chính là…hắn.
“Bạn…bạn làm gì ở đây thế???”
“Thì cũng giống như bạn thôi,chờ tạnh mưa mới về được!!!”
Hóa ra không như tôi tưởng,hắn cũng có hoàn cảnh giống như tôi:
“Vậy…bạn cũng không có ba mẹ đến đón à???”
“Không hẳn là thế!!!Tại vì tui không thích thôi!!!”
“Không thích à???Vì sao vậy???”,tôi tò mò muốn biết.
“Tui đã lớn rồi,không muốn ba mẹ đưa đi học như con gái!!!Chính vì thế tui chỉ thích đi xe đạp thôi!!!”
Tôi không ngờ tôi và hắn lại trái ngược nhau đến như thế!!!Hắn không cần người nhà đưa rước đi học,trong khi đó chính là mơ ước bấy lâu nay của tôi mà chưa bao giờ được thực hiện.
“Bạn sướng thế mà còn chê nữa à?”
“Sướng à???Tui chẳng thấy gì là sướng cả!!!”,hắn lên giọng kiêu ngạo.
“Bạn có biết rằng điều bạn không cần đó chính là mơ ước của một số người đấy biết không???”
“Mơ ước à???Ai lại có mơ ước ngốc nghếch như thế chứ!!!”
Sau câu nói đó,tôi đã tặng cho hắn một cú “lườm”khá sắc bén.
“Không…không lẽ đó chính là mơ ước của bạn à???”
“Chứ còn của ai vào đây nữa!!!”,tôi quát hắn một cách rõ to.
“Sao bạn lại có mơ ước như thế nhỉ???”,hắn thắc mắc
“Tại vì bạn không ở trong hoàn cảnh của tui nên bạn không biết!!!Ba tui thì đã đi làm ăn xa nên không thể có thời gian đưa đón tui đi học được.Mẹ tui còn tệ hơn,bà ấy mà leo lên xe chạy là y như rằng bị mắc bệnh mất máu vậy!!!Chính vì điều đó mà tui phải tập chạy xe đạp sớm,chứ nếu không sẽ chẳng có ai đưa tui đi học cả!!!”
Sao dường như tôi kể câu chuyện này mà thân người tôi cảm thấy mệt mỏi,tôi đành phải tựa mặt vào đầu gối,hay là vì tôi không muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của tôi lúc này?
“Không sao đâu!!!Việc chạy xe đạp cũng tốt mà.Ít nhất khi vắng tiết mình không phải đợi ba mẹ đến rước!!!”
Tôi biết hắn đang an ủi tôi,nhưng dù sao cũng cảm ơn hắn đã có lòng.
“Ưm…cũng phải!!!”
“Hay là….”
Câu nói ngắt ngang của hắn khiến tôi cảm thấy tò mò:
“Hay là sao???”
“Hay là….”
Tôi không thích ai nói chuyện mà cứ ấp a ấp úng như thế chút nào:
“Có gì thì bạn nói ra đi!!!Làm gì mà cứ….”
“Nếu bạn không phiền thì từ nay tui sẽ đưa bạn đi học? tuy không phải là xe máy nhưng bạn cũng được người khác chở đi rồi!!!Đồng ý nha!!!”
Câu nói của hắn khiến tôi ngượng đỏ mặt,biết thế thì tôi đã không bắt hắn nói ra rồi,để bây giờ tôi biết phải trả lời làm sao?
“Bạn…bạn có biết nhà tui đâu mà đòi chở chứ!!!”
“Không biết thì bạn cho địa chỉ!!!Vả lại đi học một mình tui cũng chán lắm,không có ai dọc đường để nói chuyện cả!!!Được không vậy???”
Tôi không biết nói gì nữa cả,nhưng dường như trong lòng tôi đã đồng ý câu hỏi của hắn!!!
“Tui…tui không biết!!!”
“Không biết có nghĩa là bạn đồng ý rồi đó nha!!!”
Tôi bây giờ phải tìm cách gì đó để che khuôn mặt đang ngượng ngùng của tôi,nếu không thì hắn sẽ phát hiện ra mất.Bắc sang đề tài khác chính là cácj trong lúc này:
“Chuyện này không quan trọng bằng chuyện đêm Noel đâu!!!Chỉ còn ba ngày nữa là đến rồi đấy!!!Nếu hôm đó bạn không đi thì đừng có trách tui!!!”
“Không biết!!!”,hắn trả lời một cách trống không.
“Noel năm nào cũng là ngày quan trọng đối với tui cả!!!Đặc biệt là năm nay đó!!!”