CHAP 42:
Thời gian trôi đi thật nhanh,thấm thoắt đã sắp đến thềm của năm mới!!!Những ngày tháng qua,tuy có lúc hụt hẫng và chán chường,nhưng……cũng có những niềm vui nho nhỏ khi được ở bên hắn!!!Kể từ cái ngày tôi bị đánh đến bây giờ,hình như bọn con gái đã không còn động tĩnh gì!Phải chăng họ sợ những lời nói của Thắng hay……….hình tượng một chàng trai mạnh mẽ,lãng tử trong mắt bọn họ đã không còn???Tôi chỉ mong thời gian có thể xóa dần đi những tin đồn tai hại đó!!!
“Lâm ơi!!!”
Cát Linh đang hồ hởi gọi tôi từ phía sau,giọng nói dường như có vẻ rất vui mừng!!!
“Chuyện gì vậy???”
“Bạn….bạn còn nhớ anh chàng bên lớp 8a4 mà mình từng nói với bạn không???”,những câu nói như dồn dập càng làm tôi thêm tò mò.
“Nhớ………rồi sao???”
“Mình……….mình hẹn được bạn ấy Tết nay đi núi chơi rồi!!!Giỏi không???”
Tôi trông thấy Cát Linh đang mừng rối rít,dù sao………..đây cũng là đối tượng theo đuổi của bạn ấy mà………..
“Chúc mừng bạn nha!!!Sắp được đi chơi với người mình thích rồi,như thế thì còn gì bằng…………”
“Ưm………….vậy………Tết năm nay bạn có đi đâu chơi không???”,chợt Cát Linh chuyển đề tài sang hỏi tôi.
“Mình hả???Có lẽ là……….chỉ quanh quẩn ở nhà họ hàng thôi!!!Mình………..ít khi đi chơi với bạn bè lắm………”,tôi e ngại trả lời.Vì dù sao……..câu hỏi này cũng mang tính khá tế nhị đối với tôi……..
“Sao vậy???Sao không đi chơi với bạn bè???”,Cát Linh thắc mắc.
Tôi nở một nụ cười khá buồn với đôi mắt trầm tư mà nói:
“Bạn cũng biết tính mình mà………..người nhút nhát,ít nói như mình………..đi chơi với mấy bạn chỉ làm cho không khí thêm phần ngột ngạt và……….không được tự nhiên thêm thôi!!!Nên……….chưa năm nào mình đi đâu chơi với bạn bè cả!!!”
“Tiếc quá!!!Hay Tết này bạn đi chơi chung với mình và anh chàng đó luôn đi,được không???”
Tuy lời mời này rất nhiệt tình,nhưng………….nếu tôi đồng ý thì đã tự nhận mình là”kẻ thứ ba bất đắc dĩ”………..
“Thôi khỏi!!!Dù sao nhà họ hàng mình cũng nhiều lắm,đi 3 ngày Tết chưa hết nữa mà………..”
“Vậy…………..chúc bạn Tết năm nay vui vẻ nha!!!Chỉ còn lại mấy ngày nữa thôi là đến Tết rồi,mình nôn nao quá!!!Phải chuẩn bị mua quần áo mới thôi…………..”
Cặp mắt của Cát Linhđang sáng lên vì những ước mơ hạnh phúc khiến tôi……….phải phát ghen tỵ!!!
“Thôi………….mình về trước nha………..bye bye!!!!”,vừa nói cô ấy vừa vẫy tay lại với tôi.
“Ưm…………ngày mai gặp lại nha!!!”
Không hiểu sao đến Tết,nhìn những đứa bạn người nào người nấy đều rất vui vẻ,sẵn sàng đón nhận một năm mới!!!Còn tôi……trong lòng lại có chút gì đó buồn buồn,vương vấn……….
Bất chợt…………….
“Nè!!!”
Tôi giật bắn cả người khi ai đó vừa vỗ vào vai tôi!!!Từ ngày bị uy hiếp đến giờ,tôi luôn đề cao cảnh giác vì sợ……….sẽ bị tấn công nữa…………nhưng………..không phải vậy………..
“Bạn……….bạn làm tui giật mình đấy!!!”
“Ha ha ha…………xin lỗi nha!!!Không ngờ bạn nhát gan đến như vậy!!!”
Đã mấy ngày liền rồi,khi mỗi lần đến nhà xe tôi đều gặp hắn!!!Không biết đây là…….do duyên số hay chỉ là sự trùng hợp nhỉ???Nhưng……….mỗi lần gặp hắn như thế…….tôi đều nán lại đứng nói chuyện gần……..nửa tiếng mới về!!!
“Có chuyện gì muốn nói với tui nữa đây???”,tôi hỏi hắn.
“Có chuyện gì đâu!!!Chẳng qua………bạn còn nợ tui một chuyện mà tui muốn……..trước Tết bạn phải trả cho tui thôi!!!”
Chữ “nợ”của hắn khiến tôi không hiểu mấy cho lắm,tôi……đâu có thiếu gì của hắn đâu???
“Xin……..xin lỗi nha!!!Tui nhớ……..tui đâu có mượn tiền bạn???”
Vừa nói xong câu đó thì hắn liền lấy tay ký vào đầu tôi một cái khá đau!!!Sau đó hắn nói.
“Đồ ngốc!!!Nợ ở đây là bạn còn nợ tui một điều mà bạn đã hứa!!!Nhớ chưa???”
“Điều tui hứa với bạn à???”
Tôi chau mày,vẻ mặt như đang suy nghĩ rất cẩn thận!!!Mãi gần một phút tôi mới nhớ ra được………..
“A!!!Có phải vụ…………tui chưa đi mua quà giúp bạn phải không???”
Hắn vừa nghe xong câu nói đó thì liền nắm lấy tay tôi và nói:
“Biết vậy còn không đi mau???Hôm nay là hạn chót cho bạn trả món nợ cho tui đó!!!”
Vẫn cái tính cách ấy,vẫn những câu nói ngang tàng ấy!!!Hắn không cần biết tôi có đồng ý đi với hắn hay không thì hắn đã………lôi tôi đi rồi!!!Nhưng…………chính cái tính cách này mà tôi………mới thích hắn đấy!!!^^
***************
“Woa……………..”
Tôi phải ngạc nhiên thốt lên khi trước mắt tôi là một tiệm lưu niệm khá lớn,nằm cách xa nhà tôi chẳng bao nhiêu………….thế mà tôi không hề hay biết!!!
Trong đây,từng món đồ đều mang một vẻ riêng của nó!!!Nhưng đối với tôi……….món nào trông cũng thật dễ thương cả!!!
“Đừng có thốt lên như thế!!!Người ta tưởng tui dẫn một đứa nhà quê lên tỉnh thì chết………”,hắn châm chọc tôi.
“Nè…………có muốn tui đi về không hả???”,tôi đáp trả cho hắn bằng một giọng nói đầy”sát khí”cùng ánh mắt sắc bén!!!
“Thôi……không cãi với bạn nữa!!!Mau lựa quà giúp tui đi!!!Tui……….ngại vào mấy chỗ này lắm!!!”,hắn nói mà mặt trông…đỏ bừng bừng khiến tôi……..cảm thấy thật tức cười!!!
“Nhưng………phải tặng ai???Bạn phải nói người này là ai thì tui mới có thể làm quân sư giúp bạn chứ???”
“Tui……….tui nói với bạn rồi!!!Người này…….dễ thương,lại hiền nữa………..Nhiêu đó đủ cho bạn lựa quà thích hợp rồi chứ???”,hắn thỏ thẻ nói.
“Ưm…….để tui cố gắng thử xem………..”
Tôi lượn quanh tiệm này một vòng mà chẳng thấy có cái nào hợp với điều kiện mà hắn nói ra cả!!!Còn trong khi đó……….hắn cứ đứng như bức tượng ở cổng ra vào…………..tôi không hiểu sao hắn lại ngại khi vào đây chứ???
Bất chợt………….
“Thắng………..lại đây mau………….”,tôi gọi thật to bảo hắn đến.Trông điệu bộ bẽn lẽn từng bước của hắn khiến tôi…….không thể nhịn được cười.
“Đừng có cười nữa!!!Lựa được chưa???”
“Đây nè……….bạn thấy cái này được không???”
Tôi chỉ tay vào chiếc đèn ngủ hình con ong đang hút mật!!!Tôi bị thu hút bởi chính ánh đèn mờ mờ ảo ảo của nó!!!Không hiểu sao………..cái ánh sáng này lại làm cho tôi có cảm giác thật dễ chịu,thêm vào đó là tiếng nhạc du dương của nó nữa!!!Ôi………..những lúc tôi buồn bã mà nghe tiếng nhạc này có lẽ………tôi sẽ khóc mất!!!
“Được không hả???”,tôi hỏi hắn.
“Ưm…….quyết định vậy đi!!!”,hắn trả lời tôi mà mặt cứ nhìn đi chỗ khác,dường như……..hắn chẳng hề quan tâm đến món quà này hay sao ấy!!!
“Vậy…………tui đem đi gói lại nha!!!”
Vừa định cầm món đồ lên thì bỗng hắn nắm tay tôi lại và nói:
“Cảm ơn bạn nhiều nha!!!Nhiệm vụ của bạn đến đây là chấm dứt rồi,bạn có thể đi về……….”
“Nhưng…..tui chưa xem người ta gói quà mà???”,tôi không hiểu sao hắn lại nhất quyết đuổi tôi như thế!!!
“Thôi khỏi!!!Tui………….tự bảo người ta gói được rồi…….mau về đi….”
“Nhưng………”
Chưa kịp giải thích thì hắn đã đẩy tay tôi ra khỏi cửa!!!Hành động này thật là đáng ghét………….tôi đâu phải là món đồ của hắn???Khi hắn cần thì gọi tôi đến,khi không cần lại……..đuổi tôi đi!!!
Thật uổng công tôi đã lựa quà cho hắn!!!Từ nay……có nhờ vả tôi chuyện gì thì……..đừng có mơ!!!
CHAP 43:
Bầu trời hôm nay rất trong xanh,không khí buổi sáng có thể khiến con người ta có thể cảm thấy dễ chịu!!!Ấy thế nhưng………….tâm trạng tôi không thấy vui chút nào!!!Vụ việc hắn hành động hôm qua khiến tôi không thể nào chấp nhận được.Tôi định sẽ không thèm nói chuyện với hắn từ lúc này,nhưng……….chẳng biết có làm được không nữa!!!
***********
Tôi đang từng bước đi vào lớp.Ở đằng sau tôi đã nghe thấy tiếng hắn gọi,nhưng vẫn cố tình làm lơ!!!
“Nè…………”
Hắn chợt chạy thật nhanh và chặn đường tôi lại.Tôi khẽ giật mình khi hắn xuất hiện một cách khá bất ngờ.
“Chuyện gì???”,tôi hỏi hắn cộc lốc.
“Sao tui gọi bạn mà không nghe???Điếc hả???”
Càng nhìn khuôn mặt của hắn thì tôi càng cảm thấy muốn……..nhéo vào má hắn mấy cái cho bõ tức!!!
“Kệ tui!!!”
Vừa trả lời xong thì tôi liền bỏ đi một nước!!!Thấy vậy hắn liền đuổi theo và hỏi.
“Có chuyện gì vậy???Tui chỉ nói đùa thôi mà!!!Bạn……….bị bệnh hả???”
Tôi thật không biết được hắn cố tình hay là vì………đầu óc hắn đơn giản nữa!!!Những câu nói của hắn càng như muốn làm tôi phát điên lên!!!
“Có bạn mới bệnh đó!!!Đồ đáng ghét!!!”
“Hay là………”
Giọng hắn bỗng trầm hẳn,không biết hắn định nói gì nữa đây!!!
“Hay là sao???”
“Hay là cái chuyện hôm qua???Phải không???”
Tôi cũng khá mừng mừng khi hắn cuối cùng cũng biết được lỗi của hắn thật sự nằm ở đâu!!!Nhưng……..
“Bạn cũng muốn tui mua quà cho bạn hả???Hôm qua tui thấy bạn trông rất thèm thuồng những món đồ ở đó!!!”
Câu nói tiếp theo này của hắn như những tảng đá đang rơi xuống đầu tôi vậy!!!Mặt tôi cứng đờ ra không còn biết nói lời nào với hắn!!!
“Bạn nghĩ tui vậy sao???”
“Ưm…….cũng có thể!!!Tiếc thật……….nếu hôm qua còn tiền thì tui mua cho bạn rồi!!!Để khi khác nha!!!”
Câu nói ngây thơ,ánh mắt và cử chỉ trông như con nít nhưng…….đằng sau nó là cả một sự vô tình đáng nguyền rủa!!!
“Tránh ra!!!Trước khi tui còn có thể cảm thấy bình tĩnh!!!”
Vừa định bước đi cho cơn tức giận của tôi hạ xuống!!!Nhưng……….hắn bỗng lấy tay chắn ngang tôi lại và nói:
“Lâm!!!Bạn……….muốn tui mua quà cho bạn thật hả???”
Tôi lặng người đi chừng vài giây!!!Quả thật thì……….tôi cũng muốn hắn tặng tôi món quà gì đó,nhưng………việc hắn xem tôi là một con người ham quà cáp như vậy thì……không thể chấp nhận được!!!
“Tui……….”
Chưa kịp nói dứt câu thì hắn …….
“He he he……….bạn cứ chờ đi nha!!!”
Ánh mắt và nụ cười trông đầy mưu mô!!!Hắn……..đang âm mưu chuyện gì đây???
“Thôi!!!Tui có chuyện quan trọng nhờ bạn đây,ráng giúp tui nha!!!”
“Chuyện gì nữa???”,tôi càu nhàu.
“Giúp tui xin phép nghỉ học một buổi!!!Tui phải đi chơi với mấy đứa bạn trên thành phố mới lên!!!”
Vừa dứt lời thì hắn đã chạy bắn đi mất tiêu!!!Thảo nào………..tôi không thấy hắn mang theo cặp đi học!!!Tên này gan thật,không sợ thầy giám thị thấy mặt sao???
Tôi đứng dõi theo bóng hắn đang dần khuất xa cánh cổng trường!!!Không biết………tính tình như con nít của hắn có thật đáng yêu không nhỉ???Sao tôi…..vừa giận mà vừa thích cái tính cách đó???
**************
“Bye nha Lâm!!!Trực nhanh đi rồi về nha!!!”
“Ưm……..tạm biệt!!!”
Tôi và Cát Linh đang sửa soạn cặp vở chuẩn bị ra về!!!Ấy thế nhưng tôi còn phải ở lại trực lớp nữa!!!Những này như thế này,tôi thường “quan tâm” khá đặc biêt đến chỗ ngồi của hắn!!!Tôi quét dọn và lau chùi kỹ hơn,tuy hơi “không bình thường” cho lắm,nhưng…tôi lại cảm thấy hạnh phúc khi làm công việc này!!!
Tình cờ……..khi tôi đang quét dọn dãy bàn của Thảo Anh!!!Tôi thấy trong hộc bàn bạn ấy có tấm giấy gì,cứ tưởng là rác nên định đem vứt!!!Nhưng…………khi lấy ra thì tôi mới biết rằng đó là…….một tấm thiệp chúc Tết!!!
Trong lòng khá tò mò,tôi muốn biết rằng người Thảo Anh định tặng sẽ là ai trong lớp!!!Mặc dù theo tôi xác suất là Thắng đã chiếm hơn phân nửa!!!
Tôi cũng không muốn phải làm một kẻ thích tọc mạch chuyện của người khác,nhưng…….những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu cứ vây lấy tôi!!! Sau bao nhiêu phút cầm tấm thiệp trên tay,tôi quyết định……mở ra xem thử!!!Dù sao xung quanh đây chỉ còn có mình tôi,sẽ không ai biết được hành động này!!Tôi run run bóc phong bìa ra.Thì bất chợt………..
“Bạn làm gì vậy hả????”
CHAP 44:
Tôi chợt giật bắn người lên khi nghe tiếng nói đó!!!Đúng là khi một ai đó làm chuyện gì lén lút thì……..một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm học sợ,huống chi…….
Khi tôi ngước mặt lên nhìn thì mới biết rằng đó chính là Thảo Anh!!!Vốn dĩ sau chuyện lần trước,hai chúng tôi đã không còn tiếp xúc với nhau!!!Nhưng lần này tôi lại trơ trẽn lấy đồ của bạn ấy,ắt hẳn sự việc sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn!!!
Không kịp chờ tôi nói câu nào,Thảo Anh đã xông thẳng đến một cách nhanh chóng,đứng trước mặt tôi mà nói:
“Tôi không ngờ bạn lại là cái thứ nhiều chuyện như vậy!!!Dám lục lọi đồ của người khác vậy hả???Thật ghê tởm!!!”
Những lời nói đó khiến tôi cảm thấy ân hận vô cùng,tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm như vậy nữa!!!
“Thảo Anh à,nghe……..nghe mình nói đã………”
“Im đi!!!Tôi ghét bạn lắm!!!Lần nào gặp bạn cũng không phải chuyện tốt lành gì!!!Trả đồ lại cho tôi!!!”
Vừa dứt lời thì Thảo Anh vung tay thật mạnh để giựt lại tấm thiệp mà tôi đang cầm!!!Có lẽ do hấp tấp quá mà tấm thiệp đã rơi xuống bàn,để lộ những lời chúc bên trong!!!Những lời mà Thảo Anh muốn gửi cho ai đó!!!
Đây quả thật là sự tình cờ,tôi không nắm rõ nội dung bên trong nói gì,nhưng………hai chữ cuối cùng tôi nhìn thấy đó là…….”Đình Thắng”!!!
“Nhìn cái gì!!!Bấy nhiêu đó chưa đủ hả???”
Thảo Anh liền xô tôi té xuống ghế,có lẽ do bạn ấy sợ tôi phát hiện bên trong đó viết những gì!!!Nhưng……đã muộn rồi Thảo Anh ơi!!!Hành động này của bạn càng khiến tôi thêm nghi ngờ những chuyện bạn làm trước đây!!!Phải chăng đó chỉ là……..sự hờn ghen nhất thời???
“Từ nay tôi không muốn thấy bạn cứ lảng vảng quanh bàn của tôi!!!Nếu không thì đừng có trách……….”
Sau ánh mắt đe dọa đầy đáng sợ đó,Thảo Anh vội vã chạy ra ngoài lớp và không quên cầm theo tấp thiệp trên tay!!!
Tôi vẫn ngồi đó,suy nghĩ vể chuyện vừa xảy ra!!!Không hiểu sao trong tôi lại có một cảm giác hơi tức tức,vì bấy lâu nay tôi cứ nghĩ rằng Thảo Anh hận Thắng thấu xương,nhưng………cho đến bây giờ tôi mới biết……….bạn ấy vẫn còn cảm tình với Thắng nhiều lắm!!!Liệu đây sẽ là điều tốt hay điều xấu đối với tôi???
Nếu trước đây,khi tôi chưa có chút rung động gì với hắn thì……..tôi sẵn sàng làm kẻ thứ ba một lần nữa hàn gắn tình cảm lại cho họ!!!Nhưng giờ đây……..trong thâm tâm tôi không cho phép tôi làm chuyện đó,tôi chỉ muốn…….chỉ muốn hắn quan tâm một mình tôi thôi!!!!
Quả thật bây giờ tôi không biết phải làm sao………..
***************
“Lâm……Lâm……….”
“Dạ…………..”
Tôi đang mải mê suy nghĩ nên không để ý mẹ đang gọi tôi!!!Những chuyện xảy ra vẫn cứ ám ảnh tôi đến tận bây giờ!!!
“Mày làm sao thế???Từ lúc đi học về đến giờ,mày cứ như người mất hồn ấy!!!Hay bị điển kém hả???”,mẹ tôi càu nhàu.
“Không đâu mẹ!!!Con…….chỉ hơi mệt thôi!!!Hôm nay phải ở lại trực lớp mà!!!”
“Tao nói rồi đó!!!Đi học thì lo đi học,tuyệt đối không giao du với mấy đứa xấu,kẻo mày lây tính của bọn chúng thì……….tao bỏ mặc mày luôn!!!”
“Mấy đứa xấu” ở đây mẹ tôi muốn ám chỉ chính là……..hắn!!!Nhiều lúc tôi cố giải thích rằng hắn không như mẹ nghĩ,nhưng bà ấy vẫn bỏ ngoài tai!!!
Chợt nghĩ đến hắn,tôi có ý định hơi đường đột rằng………….tôi sẽ gọi điện cho hắn và nói cho hắn biết về chuyện của Thảo Anh!!!Liệu điều này có tốt không,khi tôi chưa biết ý của Thảo Anh như thế nào???Nhưng……….tôi bực bội lắm!!!Tôi muốn biết rằng liệu khi Thảo Anh đồng ý quay lại với hắn như ngày xưa thì hắn có……..bằng lòng hay không???Tôi sẽ không thể nào yên lòng khi chưa tìm ra câu trả lời!!!
***********