“Ông mới e thẹn! Cả nhà ông đều e thẹn!”
Trên trán Vương Dương nhảy gân xanh, Kiều Phi Vũ con mắt nào nhìn thấy cậu ngượng ngùng??? Hơn nữa từ e thẹn là để hình dung đàn ông sao?
Chửi xong Kiều Phi Vũ, Vương Dương mới nghiêm túc suy nghĩ, giải thích với Kiều Phi Vũ.
“Chuyện đó, thì là mỗi lần không kịp nói, sau đó…thì vẫn như vậy…”
“Cậu đâu phải loại người chịu nhịn chịu thiệt như vậy, làm gì có chuyện không kịp nói?” Quả nhiên có gian tình, Kiều Phi Vũ ngày càng tò mò.
“Ừ thì…”
Vương Dương dời tầm mắt không đối diện Kiều Phi Vũ, chậm rãi cúi đầu như là chăm chú quan sát mặt đất, vừa đi vừa đáp.
“Mấy ngày nay tôi suy nghĩ cẩn thận những ngày cùng hắn chung trường đại học, còn có thời gian gần đây, Tiếu Dịch quả thật đối với tôi không tồi…”
“Tôi đã nói cậu khờ mà! Hắn rõ ràng thích cậu, chỉ có cậu mới không phát hiện.”
“Chó chết! Đừng nói tôi ngu nữa được không? Tôi, dù gì không có kinh nghiệm được đàn ông mến, làm sao nghĩ tới mặt này chứ?” Vương Dương kiềm không được hơi lớn giọng, vội ngẩng đầu nhìn Tiếu Dịch đi đằng trước, hắn không có phản ứng, may quá, chắc là không chú ý hai người họ. Thở phào, Vương Dương thấp giọng tiếp tục trả lời Kiều Phi Vũ.
“Cho nên mấy ngày nay tôi lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu…”
“Ô? Cậu nghĩ sao?” Kiều Phi Vũ tò mò hỏi.
“….”
Như là nhớ lại mấy ngày gần đây đối với Tiếu Dịch bỗng dưng tim đập nhanh, trong lòng nổi lên rung động kỳ lạ, mặt còn nóng ran, chưa bao giờ làm chuyện mất mặt như thế khiến Vương Dương nóng nảy giật tóc. Dường như đầu hàng, cậu thở dài phiền não nói.
“Có lẽ tôi cũng thích hắn.”
“A???”
Kiều Phi Vũ từng nghĩ thẳng nam như Vương Dương, các loại khả năng phản ứng đối với Tiếu Dịch, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Vương Dương rất nhanh tiếp nhận rồi. Chẳng phải nên có tư tưởng giãy dụa thật lâu, thẳng nam nên bài xích gay sao?
Được rồi, có lẽ mấy ngày nay cậu có rối rắm, nhưng chấp nhận cũng nhanh quá đi? Hai người cứ như vậy thuận lợi tâm đầu ý hợp?
“Cậu nghĩ thông suốt nhanh như vậy, có tính là thừa nhận tính hướng?”
Liếc mắt Kiều Phi Vũ bởi vì kinh ngạc mà vẻ mặt khiếp sợ, sau khi cậu đem cảm giác phức tạp thổ lộ hết, trong đầu cũng thoải mái hơn, hỏi ngược lại Kiều Phi Vũ.
“Không phải ông rất muốn nhìn thấy như vậy? Chẳng lẽ ông nghĩ tôi sẽ từ chối Tiếu Dịch, hoặc là hai người xấu hổ cả đời không gặp nhau?”
“Tôi, chỉ là kinh ngạc cậu nhanh như vậy từ thẳng biến cong…”
“Ha ha, chính ông đều nói, trong lòng mỗi người đều có Brokeback Mountain ~”
Vương Dương nhếch môi lưu manh cười, nói tiếp.
“Trước kia tôi chậm chạp không phát giác, nhưng hiện tại ngẫm lại, chắc là tôi đối với Tiếu Dịch có hảo cảm. Nếu không khi cùng hắn hôn môi, đều không có kháng cự. Tôi không phải chưa từng quen bạn gái, lúc bên nhau không có cảm giác tâm động. Hiện tại cùng Tiếu Dịch một chỗ, sau khi suy nghĩ, tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Bên hắn cảm giác không tồi. Dù sao tôi không cha không mẹ, không cần sinh con nối dõi, cùng nam nhân cũng không có gì.”
“Cậu, cá tính quả nhiên là phóng khoáng…”
Không uổng là người gã lần đầu gặp liền vừa ý, không giống những người khác sau khi biết hoặc là trốn tránh, hoặc là xa cách. Mà là nghiêm túc phân tích ý tưởng trong lòng, trực diện loại cảm tình người bình thường khó thể tiếp nhận. Hơn nữa còn nhanh chóng quyết định xong, đi đối mặt lựa chọn của chính mình, không dây dưa kéo dài.
“Vậy cậu, có nói cho hắn biết chưa?”
Bây giờ hai người trong lòng có nhau, nhưng thấy so với bình thường ở chung cũng không khác biệt, Kiều Phi Vũ nhịn không được hỏi Vương Dương hùng dũng thốt ra lời thổ lộ tính hướng.
“A…còn chưa.” Vương Dương ngẩng đầu, lại cẩn thận nhìn đi phía trước Tiếu Dịch, bị hắn cảnh giác quay đầu bắt gặp. Cậu vội phẩy tay tỏ vẻ không có việc gì.
Tiếu Dịch đi đằng trước nghi ngờ cau mày, mới xoay đầu lại đi tiếp.
“Phù --” Vương Dương khẩn trương thở ra một hơi.
“Nếu các người đều thích đối phương, tại sao cậu không nói ra?” Kiều Phi Vũ nghe Vương Dương nói xong, kinh ngạc trợn trừng mắt, không biết trong đầu Vương Dương suy tính cái gì.
“Không biết tại sao, tôi cứ có cảm giác nếu hiện tại cho hắn biết, sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra trên người tôi.”
Vương Dương nói xong, thân mình không tự chủ được run rẩy. Giác quan thứ sáu ở trong đầu cảnh cáo cậu, vẫn là kéo dài thời gian, tìm cơ hội tốt mới nói ra.
“Cái này…”
Được rồi, cẩn thận nghĩ lại bình thường Tiếu Dịch bá đạo độc chiếm và ánh mắt nhìn Vương Dương, Kiều Phi Vũ đột nhiên thông cảm, thấy Vương Dương đúng là nên chờ sau này hãy nói.
Khi Vương Dương còn chưa sinh ra cảm tình với Tiếu Dịch, Tiếu Dịch cũng đã vơ vét ăn bớt. Nếu thật sự thổ lộ, không biết Vương Dương sẽ bị Tiếu Dịch đã nhìn trộm thật lâu nhào nặn thành hình dạng gì.
Kiều Phi Vũ suy nghĩ những chuyện này, đồng tình nhấc tay muốn vỗ vai Vương Dương an ủi. Lại bị Tiếu Dịch đột nhiên quay đầu, ánh mắt đóng băng. Gã vội rụt tay lại, dùng giọng nói thương hại chúc phúc Vương Dương.
“Vậy tôi chúc hai người hạnh phúc…”
“Lời của ông nghe ghê quá đi…”
Vương Dương cảm giác toàn thân nổi da gà. Cậu còn muốn nói cái gì, chỉ thấy Tiếu Dịch vốn đi đằng trước bỗng hướng tới Vương Dương.
“Các người đang nói chuyện gì?”
“Ha ha, không nói cái gì. Chỉ là thảo luận sau khi ra ngoài, tới tỉnh C chơi cái gì tốt hơn. Bởi vì gia đình Kiều Phi Vũ ở chỗ đó cũng có nhà, hắn ở bên đó vài năm, tới khi ấy hắn có thể dẫn đường chúng ta, cho nên nói nhiều vài câu. Đúng không hả?” Vương Dương nháy mắt với Kiều Phi Vũ.
“A, đúng đúng. Nếu khi đó các người không có chỗ ở thì có thể tới nhà tôi, bên ấy tôi có phòng trống rất nhiều, ha ha.” Kiều Phi Vũ thấy Tiếu Dịch tiến lại, tự giác cách xa Vương Dương một đoạn, lễ phép cười nói với Tiếu Dịch.
“Đừng chậm trễ thời gian.” Nhíu mày, Tiếu Dịch kỳ quái nhìn Vương Dương biểu tình mất tự nhiên, nhắc nhở hai người đừng chỉ lo nói chuyện.
“Đã nói xong hết rồi, thế chúng ta đi mau thôi! Tiếu Dịch!” Vương Dương kéo tay Tiếu Dịch, rời xa Kiều Phi Vũ chảy mồ hôi lạnh cứng ngắc cười. Vương Dương kéo Tiếu Dịch đi tới trước, hiện tại cậu không muốn bị Tiếu Dịch phát hiện đề tài phức tạp cậu thích hắn.
Thấy Vương Dương chủ động tiếp cận mình, Tiếu Dịch tâm tình vui vẻ một chút. Tuy biểu tình vẫn là mặt lạnh, nhưng Vương Dương đã phát giác ra hắn đang vui vẻ. Vì thế càng thêm nắm chặt tay Tiếu Dịch kéo đi con đường dần hiện ra.
“Làm sao vậy? Các người vừa mới nói chuyện gì?” Ở phía sau Lâm Kiệt tò mò tiến tới trước, hỏi Kiều Phi Vũ đang lau mồ hôi lạnh.
“Ai, nhóc con như cậu đừng quan tâm chuyện người lớn.” Kiều Phi Vũ xếp ngay ngắn khăn tay bỏ lại trong túi tiền, ra vẻ thâm trầm nói với Lâm Kiệt.
“…Xì!”
Đối với Kiều Phi Vũ làm dáng vẻ bí hiểm, Lâm Kiệt lập tức biểu đạt sự khinh bỉ. Cái gì chứ? Đừng tưởng rằng mình lớn tuổi thì coi gã là con nít được không? Dù gì gã đã mười tám tuổi. Mười tám là tuổi giết người sẽ bị xử bắn à. Không muốn nói thì thôi, hừ.
Lâm Kiệt cảm thấy nhàm chán lướt qua Kiều Phi Vũ, cất bước hướng phía trước, lười hỏi tiếp.
Chương bảy mươi ba: Lại thấy cương thi
“XXX! Rốt cuộc đã đến…”
Đằng trước khoảng mấy trăm thước có vật kiến trúc màu xám bốn phía tường thẳng đứng dựa vào núi hình hồ lô, Vương Dương bình luận sở nghiên cứu thoạt nhìn không có gì đặc biệt này.
“Ai, Tiếu Dịch, chỗ đằng trước chính là cái kia sở nghiên cứu? Thoạt nhìn không có vẻ khủng bố?” Vốn trong đầu Vương Dương tưởng tượng nghiên cứu thực nghiệm thì căn cứ nên càng tỏ ra thần bí mới đúng.
“Cậu không hiểu rồi, sở nghiên cứu là nơi nghiên cứu mấy thứ thần bí, còn cố ý chọn nơi hẻo lánh xây dựng, không phải là để tránh tầm mắt sao? Chẳng lẽ tạo dựng khoa trương để khiến người chú ý?” Kiều Phi Vũ thấy Vương Dương ra vẻ thất vọng, lắc đầu nói cho Vương Dương biết ít gây chú ý là rất trọng yếu.
“Cũng đúng, nói không chừng nội bộ bên trong tốt hơn bề ngoài.” Vương Dương ngẫm nghĩ thấy đúng, nến kiến trúc hấp dẫn người thì rất dễ bị phát hiện.
Cậu ngẩng đầu tiếp tục đánh giá nó, bên cạnh căn cứ vây quanh lưới sắt kín không kẽ hở, trên đỉnh còn tràn đầy sắt nhọn phòng ngừa người hoặc dã thú xâm nhập. Cũng có thể là phòng ngừa thứ bên trong chạy trốn.
Chỗ trống duy nhất của thanh sắt rào chắn này, chính là bên cạnh có cửa bảo vệ, ra vẻ là nơi duy nhất có thể đi vào. Xuyên thấu qua lưới sắt cẩn thận xem bên trong, có thể nhìn thấy một tầng thủy tinh trong suốt tựa như lưới cách lý, vây quanh kiến trúc tận cùng bên trong lại là một vòng hộ. Xem ra đó là lưới phòng hộ thứ hai, quả nhiên nơi này muốn đi vào vẫn là đi ra đều phiền toái. Chỉ xem hàng rào phòng hộ bên ngoài, đã biết chỗ này nghiêm mật cỡ nào.
Mọi người từ từ đi đến thanh sắt ngoài cùng. Vương Dương nhoài người từ cửa sổ thủy tinh nhìn xem bên trong, coi có người hay không. Đáng tiếc cửa sổ phản quang quá chói, căn bản không thấy rõ cái gì, không biết bên trong có người ở hoặc không có.
Lâm Kiệt thử đẩy cửa sắt lớn trước mặt, lập tức đẩy mở, cửa không khóa.
“Xem ra người sở nghiên cứu dường như đều đi du lịch rồi…”
Vài người tiếp tục tiến vào trong, Vương Dương đối với nơi này không có người ở, không cảm giác kỳ quái, còn nói giỡn lẩm bẩm. Dù sao quái trùng trong sở nghiên cứu đều ra ngoài đi dạo, phỏng chừng tình huống sở nghiên cứu không thể dùng cách phán đoán bình thường.
“Sở nghiên cứu có nghỉ phép à? Vậy bọn họ đi chơi ở đâu?” Lý Du nghe Vương Dương nói đùa tưởng thật, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, một mảnh hoang vu dã ngoại, cho dù nghỉ phép cũng không có nơi đi.