Tang Thế Sinh Tồn Trang 64

Mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này, khác với giống cái mới đầu bọn họ ra sức chém giết. Thân thể chúng cực lớn, màu trắng tứ chi mơ hồ lấm tấm màu xám đại biểu trạng thái trưởng thành, có thể phun tơ nhện quấn người. Thân thể cũng rắn chắc hơn mấy con nhỏ.

Nhìn giống cái Xích Nhãn Hạt Chu xuất hiện, Lâm Kiệt chĩa súng nhắm ngay chúng nó, bắn một phát vào một con.

Rõ ràng giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này khác với mấy con trước, càng thêm nhanh nhẹn, chân lùi về sau tránh né phát súng của Lâm Kiệt.

Giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị súng chọc giận, có mấy con vung chân muốn tiến tới chỗ Lâm Kiệt. Lâm Kiệt vội né sang bên, vừa chạy vừa nạp đạn.

Quả nhiên cây súng bắn một phát phải nạp đạn một lần, đối phó quái trùng rất gian nan. Hiện tại thời khắc nguy hiểm, thời gian chính là sinh mệnh.

Lâm Kiệt đang nhét đạn, đột nhiên cảm giác chân chợt lạnh, thân thể ngã nhào té lăn trên đất. Lâm Kiệt cúi đầu, phát hiện mắt cá chân phải bị tơ nhện trắng cuốn lấy. Từ sợi tơ nhìn qua, đầu bên kia là phần đuôi của Xích Nhãn Hạt Chu đáng sợ cách đó không xa đang điều chỉnh tơ nhện, chặt chẽ quấn lấy chân gã.

Lâm Kiệt sợ tới mức mau chóng bật dậy, muốn cởi bỏ tơ nhện trên chân. Bất đắc dĩ tơ nhện mới phun ra vừa dẻo vừa dính chứ không giống khi khô thì cứng rắn. Nhưng càng mềm dẻo thì càng khó cởi.

Mắt thấy trùng mẫu hướng tới gần, Lâm Kiệt vội vàng cởi tơ nhện, giọt mồ hôi sắp từ chóp mũi nhỏ xuống đất.

Sớm biết như vậy gã nên lấy thanh đao giắt bên người, như vậy dễ dàng cắt đứt tơ.

*Keng--*

Một thanh dao găm rơi bên chân Lâm Kiệt khiến gã hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Thấy Vương Dương vốn dựa vào vách tường chỉ có thể ngồi yên, xem gã gặp nguy nhịn không được, quăng ra thanh dao găm đoạt từ chỗ Tiếu Dịch.

Vương Dương hét với Lâm Kiệt.

“Đừng cởi, dùng dao cắt đứt, nếu không mau thì con trùng đó sẽ giết chết bây giờ!”

“Cảm ơn.”

Vội cảm ơn Vương Dương đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Lâm Kiệt chộp lấy dao găm, cắt sợi tơ thoạt nhìn mỏng manh kỳ thật rắn chắc vô cùng. Trong tình thế vô cùng khẩn trương cắt mãi tơ nhện mới đứt.

Lâm Kiệt vội đứng dậy né tránh cái đuôi giống cái Xích Nhãn Hạt Chu đã tập kích trước mặt. Cái đuôi móc câu có độc vừa vặn xẹt qua má Lâm Kiệt, ngừng tại vị trí mới nãy Lâm Kiệt còn ở đó. Mặt đất đều bị đuôi Xích Nhãn Hạt Chu đâm thủng một lỗ nhỏ.

Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt nữa bị tiêm nọc độc hôn mê mấy tiếng đồng hồ rồi. Lâm Kiệt tâm tình kích động lúc ấy chính mình phản ứng mau. Gã nhặt lên khẩu súng rơi trên đất, nhắm ngay trùng mẫu cách mình trong gang tấc, một phát bắn ra ngay chính giữa phần bụng giống cái Xích Nhãn Hạt Chu.

Thế này thì chắc chắn sẽ thủng bụng thôi!

Thở hắt ra, Lâm Kiệt tay nắm súng hạ xuống, chờ đợi sau khi khói súng tan mất. Không ngờ khói thuốc súng chưa biến mất thì một cái kìm đã xuyên qua làn khói tấn công gã.

Ủa? Không phải đã bắn trúng rồi sao? Lâm Kiệt nghi hoặc khó hiểu, ngây ngốc nhìn cái kìm sắp kẹp trúng mình.

*Ca!*

Một thanh đao sắc bén chém về phía cái kìm to lớn, thanh âm lạnh lùng từ trước mặt Lâm Kiệt vang lên.

“Lùi ra.”

Được rồi, có người mạnh hỗ trợ, gã tốt nhất nên né ra. Lâm Kiệt lập tức hướng bên cạnh lăn, trong lòng vẫn nghi hoặc mới nãy rõ ràng bắn trúng, tại sao không có hiệu quả?

Lâm Kiệt cẩn thận quan sát giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị gã bắn trúng, thấy thắt lưng nó chỉ có một dấu màu đen, hoàn toàn không hề thủng lỗ.

Chẳng lẽ mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này, chẳng những to hơn mấy con trùng mẫu trước, thân thể cũng càng cứng rắn?

Thế thì, chẳng phải càng khó đối phó.

Chương sáu mươi hai: Đâm thủng tầng cửa sổ giấy

Chém cái kìm giống cái Xích Nhãn Hạt Chu hươ tới, nhưng đao không thuận lợi đâm thủng thân mình nó. Tiếu Dịch híp mắt, phát hiện trưởng thành giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này khác với mấy con vừa nãy, xác ngoài càng thêm cứng rắn, không dễ dàng đục lỗ.

Nhưng mà, dù chân giống cái Xích Nhãn Hạt Chu không bị Tiếu Dịch chặt đứt, mặt trên cũng bị chém đứt một đường hé ra miệng vết thương.

Trùng mẫu bị Tiếu Dịch chém phần bụng phát ra tiếng chấn động *u u---*, nó rụt lui đến bên cạnh mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu khác.

Chúng nó dường như đặt quyết tâm, phải đem những thực vật đi vào huyệt động của mình, tiêu diệt sạch. Cho dù Tiếu Dịch trên người có mùi chúng nó e ngại, cũng quyết công kích.

Mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bắt đầu vây quanh Tiếu Dịch, phần đuôi phun tơ. Chúng muốn dùng tơ nhện quấn lấy thân thể Tiếu Dịch, khiến hắn không thể phản kháng, biến thành thực vật của chúng.

Tiếu Dịch nhanh nhẹn nhảy người lên, né tránh một sợi tơ bắn hướng mình. Tơ nhện dinh dính lập tức đánh vào vách động đằng sau. Hắn tiếp tục nghiêng người, tránh sợi tơ một con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu nhả ra. Tiếu Dịch không ngừng chống đỡ bốn phương tám hướng tơ nhện, trong chốc lát, hai bên vách động đều quấn đầy tơ nhện chưa khô chất dịch.

Nhưng cho dù Tiếu Dịch tốc độ phản ứng mau cỡ nào, đều không bằng bốn con trùng mẫu không ngừng nhả tơ công kích. Hơn nữa hoàn cảnh hiện tại rất khó né tránh. Tiếu Dịch đứng ở miệng huyệt động dính đầy tơ nhện, bất cẩn lưng dựa vào vách tường dính phải tơ nhện.

Trùng mẫu cách Tiếu Dịch gần nhất lập tức bắt lấy cơ hội, nhả tơ quấn toàn thân Tiếu Dịch.

Tiếu Dịch dùng sức muốn giãy tơ nhện. Sức lực của hắn lớn hơn nhân loại rất nhiều, khiến đám tơ chịu không nổi một sợi tiếp một sợi đứt gãy.

Ngay lúc Tiếu Dịch đang bận cởi mấy sợi tơ dinh dính còn sót lại trên người, ở bên cạnh chờ chực giống cái Xích Nhãn Hạt Chu tiếp tục phát động công kích tập thể. Bốn con Xích Nhãn Hạt Chu trùng mẫu đồng thời nhả tơ quấn lấy Tiếu Dịch. Trong chớp mắt đã đem Tiếu Dịch quấn thành vật hình cầu, rốt cuộc nhìn không tới hình dáng Tiếu Dịch. Thân thể bị một đống tơ nhện quấn ở bên trong, cho dù Tiếu Dịch có mạnh hơn người thường bao nhiêu, bị nhốt trong rắn chắc tơ nhện không phải chỉ dùng sức có thể cởi bỏ.

Những tơ nhện này vốn rất dẻo, hơn nữa rắn chắc gấp bốn lần quấn trên người hắn, so với dây thừng chắc nhất thế giới càng bền. Trong khoảng thời gian ngắn Tiếu Dịch không thể động đậy, tựa như bị nhốt.

Mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu đối phó xong Tiếu Dịch, bắt đầu vòng quanh hắn, dường như đang tự hỏi, nên ăn Tiếu Dịch hay lấy làm ấp trứng tử trùng. Cái đuôi chúng nó muốn đâm vào cơ thể Tiếu Dịch, tiến hành gây tê. Đáng tiếc Tiếu Dịch bị chúng nó nhả tơ quấn chặt, còn là rất dày, móc câu không thể đâm vào trong tiêm nọc độc.

“Ê, Tiếu Dịch nhà ông bị cuốn lấy kìa.” Tuy biết người như Tiếu Dịch chắc không dễ dàng chết, nhưng nhìn một màn trước mắt vẫn cảm thấy kích thích, tim đập muốn rớt ra ngoài.

Kiều Phi Vũ muốn cử động tay chân, bất đắc dĩ vẫn mềm nhũn ra. Nếu còn tiếp tục như vậy, lỡ Tiếu Dịch thật bị quái trùng đánh bại, gã ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, không thể di động thân thể đứng lên chạy. Trong lòng tuy rằng vô cùng thất vọng, Kiều Phi Vũ cố gắng nâng cao tinh thần trêu chọc ngồi bên cạnh mình Vương Dương, bởi vì dần khắc chế độc tính mà thân thể từ từ hồi phục.

“Chó chết! Cái gì nhà tôi? Vừa mới nãy…cái kia, ông đừng hiểu lầm.”

Nghĩ mọi người quả nhiên đem mình và Tiếu Dịch thành một cặp, Vương Dương buồn bực lầm bầm.

“Ôi ô u ~~ không cần thẹn thùng.”

Càng thấy Vương Dương rầu rĩ thì Kiều Phi Vũ tâm tình càng vui vẻ. Gã còn ghi hận mối thù bị cướp thùng nước lớn. Cho nên Kiều Phi Vũ ác độc quyết tâm lôi kéo đề tài này đến cùng.

“A…kỳ thật, chẳng phải tôi đã bị cắn sao? Tiếu Dịch, máu hắn có độc có thể ức chế bệnh độc cương thi trên người tôi. Nước bọt của hắn thì có thể giải máu độc, cho nên, vừa nãy chúng tôi mới…”

Sợ nếu không giải thích thì thật sự hiểu lầm, Vương Dương bực mình đem toàn bộ nguyên nhân và lý do nói cho Kiều Phi Vũ.

Trách không được mấy ngày nay Vương Dương còn có thể vui vẻ. Không bởi vì bị cắn mà lây lan bệnh, hóa ra nhờ máu của Tiếu Dịch.

Hiện tại rốt cuộc đã cởi bỏ nghi vấn nhỏ mấy ngày nay. Nhưng mà, Kiều Phi Vũ về phương diện tình cảm cao cơ hơn Vương Dương rất nhiều. Gã suy nghĩ cẩn thận một chút, dường như từ đó hiểu ra một chút.

Vốn gã nghĩ rằng Tiếu Dịch và Vương Dương là một cặp. Nhưng bây giờ Vương Dương như vậy, thế ra hai người chưa phát triển thành một đôi…

Nhưng rõ ràng là thái độ Tiếu Dịch đối với Vương Dương, đã hoàn toàn hiện rõ ý muốn độc chiếm tất cả của cậu. Phương thức giải độc hôn môi cái gì, không thể nào chỉ có một cách này. Chỉ có Vương Dương cảm tình ngu ngốc mới nghĩ rằng hôn môi là cách duy nhất giải độc.

“Ai, cậu không biết là nếu chỉ cần nước bọt và huyết để giải độc, không cần hôn cũng có thể làm được?”

“A? Biện pháp nào?”

“Thì lấy một cái chén, hòa hợp lại là xong…” Kiều Phi Vũ cười giải thích cho Vương Dương.

“……..”

“Chó chết!” Vương Dương nghe xong Kiều Phi Vũ giảng giải, mới hiểu mấy ngày nay mình ngu ngốc cỡ nào…vốn không cần dùng cách thân mật nhất để giải độc.

“Tiếu Dịch thật là, cũng không có thông minh nghĩ tới loại biện pháp này…” Không biết tại sao Tiếu Dịch bình thường đắn đo suy nghĩ nhiều hơn cậu, lại không nghĩ tới dùng cách này.

“Ai, cậu ngu quá đi…”

Không nhận ra Tiếu Dịch rõ ràng có ý đồ với cậu, Kiều Phi Vũ cảm thấy Vương Dương người này, xứng đáng bị ăn bớt, quá ngốc. Xem ra, phải dựa vào gã đâm thủng tầng cửa sổ giấy giữa hai người.

Thật không ngờ chính gã có ngày như vậy, ông tám lo cả việc nhà người ta. Nhất định là bởi vì gần đây bị cương thi quái vật luôn ở phía sau rượt kích thích.

“X! Ông mới ngu!” Vương Dương không hiểu lời Kiều Phi Vũ nói, căm tức chửi.

“Chẳng lẽ cậu không biết Tiếu Dịch thích cậu?”

Loading disqus...