Biết Tiếu Dịch ngay gần đó, Vương Dương hiện tại không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu. Cậu không muốn bị con quái trùng phân thây, nguyên nhân chết lại bởi vì chính mình không thể nhúc nhích, lý do quá mất mặt.
Một cây đao, từ đằng sau giống cái Xích Nhãn Hạt Chu muốn nhào hướng Vương Dương, đâm xuyên qua đầu nó lòi ra phía trước. Nó chỉ còn nửa cái đầu, rốt cuộc cũng không còn. Đôi môi bị Tiếu Dịch chém thành hai, lại một đao cắt ngang, không đầu giống cái Xích Nhãn Hạt Chu, như là mất đi phương hướng, lung lay chạm vào bốn phía vách tường, sau đó dùng hết sinh mệnh cuối cùng, ngã xuống đất.
Tiếu Dịch nhanh chóng tiến lên chỗ Vương Dương đứng dựa vào vách tường, nhíu mày, trong giọng nói lộ ra lo lắng.
“Làm sao vậy?”
“Dường như, thân thể biến cứng…” Cảm giác toàn thân rét lạnh ngày càng mãnh liệt, mặt cũng bị đông lạnh có chút cứng ngắc. Vương Dương thử nhúc nhích thân thể nhưng không có phản ứng.
“Xem ra máu độc tính quá mạnh.” Thật không ngờ Vương Dương có thể hấp thu máu hắn nhanh như vậy. Cho dù uống xong nước bọt dùng để khắc chế độc tính, vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn độc tố trong máu hắn.
Hiện tại lại phải cho cậu giải độc. Nếu không máu độc của hắn cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa giờ phút này bọn họ ở nơi nguy hiểm, Vương Dương không thể nhúc nhích rất dễ dàng bị quái trùng tấn công.
Nghĩ như vậy, Tiếu Dịch thân thể càng tới gần Vương Dương, giơ đuốc cắm vào khe hở vách động. Một tay hắn chống vách động sau lưng Vương Dương, một tay khác nâng cằm cậu lên.
“A?”
Nhìn thấy Tiếu Dịch quen thuộc khuôn mặt phóng đại, Vương Dương như là hiểu ra cái gì, trong lòng rối rắm bực mình.
Không phải chứ? Đoàn người sắp tới rồi, bây giờ cho cậu giải máu độc, sau đó cậu làm sao mở miệng giải thích đây?
Nhưng tình huống hiện tại không để cậu rối rắm kháng nghị, môi Tiếu Dịch đã chạm vào môi Vương Dương lạnh đến trắng bệch. Lưỡi hắn linh hoạt chui vào miệng Vương Dương.
Trạch nam/nữ: tức những người thích ở nhà hơn đi ra ngoài, có số người còn lựa chọn công việc làm ở nhà luôn, cả tuần nửa tháng không bước chân ra đường. Việc giải thích này quá dài dòng, nên để chữ trạch nam.
Chương sáu mươi mốt: Bị quần chúng nhìn
Vương Dương bất đắc dĩ hé miệng để lưỡi Tiếu Dịch càng thêm dễ dàng tiến vào, trong lòng chỉ hy vọng mau lên chấm dứt quá trình giải độc, đừng để đằng sau mấy người kia trông thấy.
Đáng tiếc, lòng hy vọng và sự thật luôn trái ngược. Hai người môi mới chạm nhau không lâu, Kiều Phi Vũ, Lâm Kiệt và đôi Phương Chí Hoành, Lý Du đã cầm đuốc chạy tới.
Vừa quẹo cua liền thấy, đằng trước dựa vào vách động, dưới ánh sáng ngọn đuốc, hai người hôn môi.
Dưới ánh lửa, Tiếu Dịch làn da vẫn tái nhợt như quỷ hút máu, tay chống bên người Vương Dương, hầu như hai tay giam cầm cậu với vách tường. Bình thường vui vẻ như con khỉ không ngồi yên, lưu manh kiêu ngạo Vương Dương, giờ phút này an tĩnh nhắm hai mắt, ngẩng đầu nhận nụ hôn từ Tiếu Dịch. Hai người triền miên hôn môi, còn là loại hôn sâu.
Trong động tĩnh lặng, có thể nghe thấy lưỡi quấn quýt phát ra âm thanh, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Nhịn không được huýt sáo, Kiều Phi Vũ không thể không khâm phục hai người này. Đã là lúc nào rồi còn có rảnh làm chuyện kích tình như vậy. Kiều Phi Vũ hô to hai người.
“Ê ê! Đằng sau quái trùng sắp rượt tới, còn có vài con lớn đó! Các người muốn hôn tới chừng nào?”
Khi bọn họ sắp chạy tới đây, có dùng súng bắn nát hòn đá nhô ra từ vách động, để đá rơi xuống bịt kín con đường. Nhưng mà vẫn không thể cam đoan Xích Nhãn Hạt Chu có sức mạnh lớn cỡ nào, có thể đem tảng đá chắn đường quăng ra tiếp tục truy đuổi hay không.
Hành động vừa nãy chắc chỉ có thể kéo dài một chút thời gian.
“X!” Khi Tiếu Dịch truyền vào nước bọt, Vương Dương cố gắng nuốt nhanh. Tuy toàn thân còn không hồi phục hoàn toàn, nhưng cậu vẫn là dùng hết sức nhấc tay đẩy ra đang cùng mình hôn sâu Tiếu Dịch, tỏ vẻ đủ rồi.
Tiếu Dịch sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu, môi rốt cuộc rời khỏi Vương Dương. Hắn đỡ lấy Vương Dương làm cho cậu tựa vào vách động, nói.
“Ông trước tiên ở trong này nghỉ ngơi, còn phải mất một hồi mới hoàn toàn ngăn chặn độc tố trong cơ thể.”
“Biết rồi…”
Bị mọi người xem kịch vui, Vương Dương giờ phút này tâm tình uể oải cực kỳ. Đầu cậu tựa vào sau lưng tường đá, hiện giờ tạm thời không thể nhúc nhích, không hứng thú quan tâm khi nào độc tố bị ngăn chặn. Trong đầu cậu thầm nghĩ, nhân sinh tựa như cưỡng gian a….
Đem Kiều Phi Vũ và Phương Chí Hoành bởi vì bị tiêm vào chất gây tê, trong lúc chạy máu tuần hoàn kích phát độc tố lần nữa không thể động đậy, quăng cùng một chỗ với Vương Dương. Mấy người có thể cử động bắt đầu bàn bạc nên làm sao đối phó Xích Nhãn Hạt Chu sắp tiến tới.
Nếu chỉ là chạy trốn, cho dù có chạy ra ngoài cũng vẫn bị Xích Nhãn Hạt Chu truy đuổi không tha. Không bằng một lần tiêu diệt chúng nó, đỡ phiền phức.
Lâm Kiệt đứng ở một bên, mới đầu bị hai người kia đột nhiên hôn môi làm kinh sợ. Thật không ngờ trừ bỏ Phương Chí Hoành và Lý Du, thì ra Tiếu Dịch và Vương Dương là một đôi.
Bình thường ở chung không phát hiện cái gì, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, có thể phát giác chút ít manh mối từ hành động của hai người. Lâm Kiệt sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, gặp qua khá nhiều đồng tính luyến ái, sớm đã xem nhàm. Hiện tại chỉ là phát hiện chuyện xảy ra gần chỗ mình mà thôi, cho nên, Lâm Kiệt thật bình thản tiếp nhận vừa mới nhìn thấy chân tướng.
Giờ phút này, gã vội vàng và hưng phấn có thể cùng Tiếu Dịch sát cánh đối phó bầy quái trùng. Gã vô cùng kích động, từ lâu đã muốn cùng người cực mạnh này hợp tác, hiện tại rốt cuộc có cơ hội.
Thấy Tiếu Dịch đi tới, Lâm Kiệt nói ra phát hiện của mình.
“Mới nãy tôi có để ý thấy, sợi tơ Xích Nhãn Hạt Chu dùng để quấn người đều dễ dàng thiêu đốt. Vừa rồi đuốc của tôi đã thiêu đứt sợi tơ nhân kiển. Không bằng chúng ta dùng đuốc thiêu chết chúng.”
“Ha, cậu nói thì dễ lắm ~ cậu cho rằng Xích Nhãn Hạt Chu sẽ ngoan ngoãn đứng tại chỗ phun tơ cho thiêu sao?” Kiều Phi Vũ ngồi tựa vào vách, không quên châm chọc Lâm Kiệt nghĩ ra phương pháp đơn giản.
“Thì, tìm cơ hội…”
Lâm Kiệt ngoái đầu trừng mắt Kiều Phi Vũ, chỉ biết châm chọc gã, là ai một đường dìu Kiều Phi Vũ đi ra, còn dám trào phúng gã?
Tiếu Dịch không nói lời nào, cúi đầu như là tự hỏi cái gì, chợt ngẩng đầu nói với Lâm Kiệt.
“Đợi lát nữa chúng nó tới đây, tôi sẽ nghĩ cách làm cho chúng tập trung một chỗ, tới khi đó cậu đốt lửa.”
“A! Tốt!” Lâm Kiệt lập tức hai mắt lóe sáng, gã biết ngay là Tiếu Dịch có năng lực tiêu diệt sạch chúng nó.
“Cái kia, tôi cũng giúp một tay!” Lý Du vẫn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, chen không lọt lời nào. Thấy hai người dường như bàn xong kế hoạch, y rốt cuộc lấy hết can đảm nhỏ giọng nói.
Lý Du nắm chặt dao phay trong lòng bàn tay, bởi vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.
“Được, vậy anh phục trách bảo vệ ba người bọn họ, phải cẩn thận.” Lâm Kiệt chỉ ba người ngồi dưới đất, vỗ bả vai gầy yếu của Lý Du, nói.
“…….”
“…….”
Vương Dương và Kiều Phi Vũ tựa vào vách động đồng thời nói không nên lời. Bọn họ tình nguyện chờ thân thể đột nhiên cử động, còn hơn tin tưởng Lý Du sẽ bảo vệ được mình.
Mà Phương Chí Hoành nghe xong an bài, có chút sốt ruột muốn đứng dậy. Bất đắc dĩ thân thể gã tê liệt, lo lắng đối với Lý Du hô lớn.
“Du, đừng làm vậy, rất nguy hiểm! Vẫn là núp đi, để anh bảo vệ…”
Còn chưa nói xong Lý Du đã bịt miệng Phương Chí Hoành, nhẹ nhàng lắc đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt kiên định khôngthể lay chuyển đối diện Phương Chí Hoành.
“Chí Hoành, em cũng muốn mạnh mẽ hơn, không chỉ biết núp sau lưng anh, liên lụy anh…em, em cũng là đàn ông, có thể bảo hộ các người. Tin tưởng em!”
Lý Du dần buông lỏng ra bàn tay bịt miệng Phương Chí Hoành. Phương Chí Hoành giật mình nhìn người trước mặt luôn bị mình bảo vệ, cái gì cũng không dám làm, chuyện gì đều phải hỏi mình, nay Lý Du đột nhiên trưởng thành. Phương Chí Hoành nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra dịu dàng nhìn Lý Du, biểu đạt sự thông cảm và cổ vũ.
“Vậy em nhất định phải cẩn thận.”
“Ừ!”
Hai tay ôm chặt dao phay trước ngực, Lý Du lần nữa đứng lên. Tuy rằng hai chân bởi vì không thể kiềm chế sợ hãi mà run rẩy, nhưng y vẫn là kiên định đứng chắn trước mặt ba người, chuẩn bị bảo vệ bọn họ không bị quái trùng tấn công.
Ngay lúc mấy người phân chia xong nhiệm vụ, từ bên trong văng vẳng tiếng động ầm ầm đất đá sụp đổ. Mọi người rùng mình một cái. Chắc là bên trong Xích Nhãn Hạt Chu đã dọn dẹp xong số đá cản đường.
Tất cả mọi người, vào lúc này, đều tập trung tinh thần cảnh giác. Trong tay cầm chắc vũ khí, chằm chằm nhìn cửa động chỗ sâu trong một mảnh tối đen.
*Bốp! Bốp! Rầm rầm!!!*
Bên trong động phát ra tiếng tảng đá rớt xuống, động lại khôi phục trạng thái tĩnh lặng. Dưới ánh sáng cây đuốc lắc lư, chỗ tối đột nhiên không có tiếng vang.
Bốn phía im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của mọi người. Trong động oi bức, trán mọi người đều chảy ra mồ hôi.
*Cách cách cách cách --*
Tiếng chân đi trên mặt đất truyền ra từ chỗ tối, thanh âm càng lúc càng gần.
Chỉ chốc lát, mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu đi ra từ trong bóng đêm, bò từ trên vách động và phía dưới. Mái tóc đen rơi xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn cùng với đôi mắt đỏ au, nhìn chằm chằm bọn họ tựa như nhìn miếng thịt béo sắp tới miệng.
Chỉ nhìn thân trùng tạo hình dữ tợn vặn vẹo kiểu này, thật tương đương với phim kinh dị Chú Oán.