Bảo đảm cương thi chó săn không có khả năng nhúc nhích, Vương Dương lắc mạnh đem vết máu dính trên đao văng ra. Cậu cầm lấy xem xét, may mắn, chỉ trầy chút, không có gãy, thanh đao này còn bền.
Xem xét xong thanh đao, Vương Dương mới có rảnh ân cần thăm hỏi Lý Du hai tay bịt mắt, sợ sệt run run.
“Thế nào? Không có việc gì chứ? Anh đã trưởng thành rồi, nhìn thấy quái vật tốt xấu nên trốn đi chứ, hoặc lấy vũ khí chắn, đứng sững ra đó rất dễ dàng bị tấn công.” Cậu thật sự chịu không được, đã nhiều ngày như vậy mà Lý Du vẫn vô dụng đến thế. Khiến cho cùng là đàn ông Vương Dương, sâu sắc cảm giác được Lý Du thằng nhãi này làm mất mặt cánh đàn ông.
Bên kia dưới sự hợp sức của Lâm Kiệt, Phương Chí Hoành rốt cuộc thoát khỏi cương thi chó săn, vội vàng chạy tới ôm Lý Du không ngừng run rẩy, ôm thật chặt vào ngực. Rồi lại vội vàng đẩy ra, từ trên xuống dưới xem xét một phen. Xác định Lý Du không bị chó săn cắn trúng, Phương Chí Hoành mới yên tâm lại ôm Lý Du, khẩn trương nói.
“Du, Du, em làm anh sợ muốn chết. May mắn em không có chuyện gì. Anh, anh thật sợ lắm. May mắn, may mắn, may mắn em không sao.” Phương Chí Hoành ôm Lý Du không ngừng lầm bầm, tựa như ôm báu vật mất đi lại có được, vừa sợ vừa vui mừng vừa cẩn thận.
“Em, em không sao, Chí Hoành, đừng lo.” Lý Du cố gắng làm cho dáng vẻ bị dọa đến khóc có vẻ kiên cường chút. Nhìn cái kia hai mắt đỏ bừng, thân hình gầy yếu run rẩy, đều không có sức thuyết phục.
“Không phải anh đã kêu em trốn đi xa sao? Làm sao còn bị như vậy?” Xoa đầu Lý Du, Phương Chí Hoành lấy lại tinh thần hỏi.
“Mới nãy, mới nãy…” Mới nãy y trốn sau lưng Nghiêm Hoa cầu gã giúp đỡ, Lý Du há mồm muốn giải thích.
“A, Lý Du, cậu không sao chứ? Lúc nãy làm tôi hết hồn, chỉ lơ đễnh một chút là cậu đã bị cắn rồi, đều tại tôi, lỗi tại tôi không chú ý.” Ánh mắt lộ ra vô cùng áy náy, Nghiêm Hoa đánh gãy đối thoại giữa Lý Du và Phương Chí Hoành. Gã nâng gọng kính, khóe miệng mang theo nụ cười hiền lành lịch sự.
Gã không nghĩ bị mọi người biết sự thật mình cố ý né tránh để Lý Du bị cương thi chó săn tấn công. Nghiêm Hoa giả mù sa mưa cắt ngang lời Lý Du, trước tiên ra vẻ thành thật và có lỗi giải thích.
“A, không có gì, dù sao anh không cố ý. Hiện tại tôi không có gặp chuyện gì, anh không cần để bụng.” Lý Du thấy Nghiêm Hoa dáng vẻ tràn ngập áy náy, y nghĩ lúc nãy có lẽ gã thật sự không rảnh chú ý chính mình, mới làm mình suýt nữa bị cương thi chó săn cắn, y lập tức rất thông cảm. Y biết mà, sẽ không ai cố ý để con chó săn cắn y, không có người xấu như vậy.
Thấy Lý Du đơn thuần dễ dụ, Nghiêm Hoa ngoài mặt áy náy bên trong khinh bỉ, cười nhạo tên đơn thuần ngu ngốc.
Chương bốn mươi mốt: Chấp niệm điên cuồng
“Tốt lắm! Cửa mở khóa rồi! Chúng ta mau vào thôi!” Dưới sự trợ giúp của mọi người ngăn chặn cương thi chó săn, Kiều Phi Vũ có cơ hội tới gần mở khóa cửa. Tay gã run run vài lần trượt lỗ khóa mới cắm vào được, mấy người vất vả đấu với cương thi chó săn, nghe gã kêu ra thì lập tức lên tinh thần.
Kiều Phi Vũ đứng cạnh cửa, cầm tay nắm cửa, tay kia thì dùng sức đẩy ra, ló đầu nhìn bên trong, xác định an toàn rồi mới xoay lại ngoắc mọi người ý bảo mau vào.
Mọi người biết khi cửa mở, con đường tới nơi an toàn sẽ không xa. Mỗi người trên mặt đều lộ ra tươi cười, cầm vũ khí chạy tới cửa, từng người một bằng tốc độ nhanh nhất chui vào, sợ chậm trễ một giây thì sẽ mất đi cơ hội quý giá này.
Đương nhiên, bọn họ không có quá vui mừng mà quên đề phòng, thời khắc cảnh giác quan sát xung quanh bốn phía. Còn có đằng sau mấy con cương thi chó săn chưa giết hết đang đuổi theo sát.
Tiếu Dịch phụ trách cùng Kiều Phi Vũ mở đường, phòng ngừa đột biến thì xử lý ngay. Vương Dương tự giác đi cuối cùng, ngăn cản nguy hiểm đuổi theo.
Vương Dương định đóng cửa lại không cho đám cương thi chó săn có cơ hội tiếp cận bọn họ. Vương Dương cầm trong tay thanh đao dùng sức chặt xuống, chém đứt nửa miệng mũi cương thi chó săn chui ra từ khe cửa. Mặt bị chia hai, lộ ra xương đầu trắng hếu và hư thối óc thịt đen. Miệng mũi bị cắt đứt rơi xuống bên chân Vương Dương.
Chó săn không có cảm giác đau, cho dù bị chém rớt nửa cái miệng vẫn cố sức xông lên, muốn chen vào. Vương Dương lười lãng phí thêm thời gian cùng bầy súc sinh cương thi không cảm giác đau này. Cậu nghiêng bả vai dựa vào cửa, chân đạp mạnh mặt đất.
*Rầm!* một tiếng, rốt cuộc đóng được cánh cửa, nhốt đám cương thi chó săn đáng ghét không thể tiến vào bên trong nữa.
“Phù ~” Thở phào nhẹ nhõm, Vương Dương lắc lắc cánh tay vì gồng quá lâu mà đau nhức. Cậu xoay người muốn đuổi kịp mấy người đã đi qua phân nửa cầu treo.
Nhưng không nghĩ tới, vừa xoay người lại đã thấy Viên Tư Điềm không biết từ khi nào thì đứng sau lưng cậu.
“A….Viên Tư Điềm? Cô làm sao vậy?” Không biết người hù chết người sao? Vương Dương kỳ quái Viên Tư Điềm không mau chạy qua cầu, đứng đằng sau mình làm gì.
Người gan bé nhất, trừ bỏ Lý Du chính là cô. Thế mà giờ cô đứng đây chờ cậu? Lời này nói ra ngay cả Vương Dương đều không tin. Phải biết rằng, có thể khiến Viên Tư Điềm chờ đợi, chỉ có thể là người cô cực kỳ si mê mặt than Tiếu Dịch.
“Ngươi, cùng với Tiếu Dịch quan hệ rất tốt?” Viên Tư Điềm sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt, toàn bộ màu da đều là xanh trắng, túi mắt đen thui, cả người tản ra không khí âm trầm. Trên mặt cô mỉm nụ cười quái dị, dùng giọng điệu thẩm vấn hỏi Vương Dương.
Vương Dương nghe Viên Tư Điềm chất vấn, hơi khó chịu nhíu mày. Cậu không thích người ta dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với mình. Nghe khiến người ta cảm giác không thoải mái. Lắc cổ sang trái phải, Vương Dương lưu manh cười, hơi cúi đầu nhìn Viên Tư Điềm chiều cao thấp hơn mình, đáp.
“Đúng vậy, rất tốt, vô cùng tốt, không được sao?” Cậu biết cô hiện tại đang ghen những người có liên quan đến Tiếu Dịch. Vương Dương cố ý kiêu ngạo đắc chí trả lời cô.
“……”
Nghe Vương Dương đáp, Viên Tư Điềm cúi đầu, dường như là ngẩn người nhìn mũi chân của mình, không có mở miệng nữa.
Vương Dương đứng một hồi, cảm thấy mình khá ngốc. Vì cái gì cậu rảnh rỗi cùng cô đứng đây nói nhảm? Cậu nhấc chân nghiêng người, vòng qua đứng ngây như phỗng Viên Tư Điềm. Vương Dương bước trên cầu treo lắc lư, vịn hai bên tay vịn cẩn thận tiến về phía đảo nhỏ xa xôi trên mặt hồ.
Thật không biết người nhà Kiều Phi Vũ có phải rất thích phong cách cầu treo. Rõ ràng cây cầu bắc hướng đảo nhỏ đậu trực thăng, lại thiết kế hẹp như vậy. Hai bên dùng dây thừng cố định làm tay vịn, lòng bàn chân là tấm ván gỗ sơn trắng chế làm mặt cầu. Cầu cố ý bắc cao giữa đảo và biệt thự, đi ở mặt trên nhìn xuống ít nhất cách mặt hồ khoảng bốn năm thước. Nước trong hồ sâu bao nhiêu thì không biết. Nhưng xem cái hồ hình dạng này, chắc không tính cạn, đoán chừng chiều sâu ít nhất mười thước. Nếu từ phía trên không cẩn thận ngã xuống, khẳng định đi không được nữa. Ở trong hồ nước, tay có thể với tới cây cầu hay không là cả một vấn đề.
“Vương Dương…”
Cậu mới đi lên vài bước thì nghe phía sau Viên Tư Điềm gọi.
Con gái nói chuyện không thể xong hết một lần sao? Đã là lúc nào rồi, chạy trối chết còn không kịp, lại có tâm tình cùng cậu tán dóc…Vương Dương mặt đen ngoái đầu lại, không kiên nhẫn hỏi.
“Người đẹp, rốt cuộc có chuyện…gì?”
“……!!”
Một đôi tay, đôi tay trắng nõn lộ ra sắc xanh, đôi tay của nữ tính, từ sau lưng Vương Dương vòng qua ngực, siết chặt hai bên sườn ôm nửa thân người cậu. Viên Tư Điềm ngọt ngào tiếng nói nhẹ nhàng vang bên tai cậu, khoảng cách vô cùng gần.
“Vương Dương, tôi không muốn chết một mình nha.”
“Chết?” Vương Dương muốn nhấc tay đẩy ra đôi tay ôm chặt mình, cùng với thể trọng gần như áp cả lên người mình. Cậu kinh ngạc hoang mang hỏi.
“Khặc khặc khặc ~~~ đúng vậy ~~~” Viên Tư Điềm đôi tay ôm chặt Vương Dương không chút nào buông lỏng, cười đến đắc ý vui vẻ. Cô chậm rãi nghiêng đầu, hé miệng, hàm răng không giống con người, đã lục tục dài ra một số loại hình tam giác sắc bén răng cưa. Cô ngửa đầu hả họng cắn mạnh bả vai Vương Dương, vặn vẹo thân hình dùng sức kéo hướng bên cạnh. Cô kéo Vương Dương bay qua dây thừng rơi xuống phía dưới, mặt hồ nhè nhẹ gợn sóng phản xạ ánh sáng mặt trời, bên dưới ngay chính giữa là sâu không thấy đáy mạch nước ngầm.
Vương Dương chỉ thấy bả vai gần cổ đột nhiên truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn làm người ta hôn mê. Chó chết! Đau chết được! Cậu giật mình sợ hãi quay đầu, nhìn phía sau Viên Tư Điềm đang cắn cậu, sắc mặt xanh trắng đến quái dị, con mắt đã trợn tròng trắng, biến thành cương thi? Cô nàng này bị nhiễm lúc nào?
Xem ra hết chơi rồi, đột nhiên gặp phải một cô gái điên như vậy, đột nhiên bị cắn, kiếp trước cậu đã làm bao chuyện xấu? Vương Dương còn không kịp phản ứng, trước mặt đột nhiên kịch liệt chấn động làm người ta váng đầu hoa mắt. Đến khi hơi bình tĩnh thì đã bị Viên Tư Điềm kéo nghiêng qua, cùng Viên Tư Điềm lọt khỏi dây thừng, bất đắc dĩ rơi vào hồ nước.
*Bùm bùm!*
Hồ nước lạnh lẽo tận xương nuốt hết Vương Dương. Cậu liều mạng quơ quào hai tay muốn tránh thoát sau lưng Viên Tư Điềm ôm chặt mình, hoặc thử nhấc chân công kích, để thoát ra ngoi lên mặt nước.
Bất đắc dĩ Viên Tư Điềm đã biến thành cương thi, sức lực mạnh kinh người. Cô kiên quyết từ sau lưng ôm chặt hai vai và cánh tay cậu, không chịu buông ra, không cho cậu có cơ hội giãy dụa chạy thoát.