Tang Thế Sinh Tồn Trang 3

“Thì chứng minh ông không phải đang nằm mơ, đây đều là sự thật.” Vừa cao vừa gầy Tiếu Dịch đứng đối diện Vương Dương. Hắn hơi cúi đầu, mặt tái nhợt không chút máu, con ngươi đen láy, môi nhạt màu có thâm ý khẽ nhếch. Âm u khí chất tựa như trong sách miêu tả quỷ hút máu dung hợp quỷ dữ.

“Nếu thật là biến thành thế giới cương thi, ông có cần hưng phấn như vậy sao?” Bị chính mình tưởng tượng cả kinh, Vương Dương rùng mình, đối xuất hiện tình huống như vậy còn không hiểu hưng phấn Tiếu Dịch, cảm thấy hết nói nổi. Vương Dương lại nhìn ngoài cửa sổ, không trung nhan sắc đều bao phủ tấm màn u ám, có vẻ không khí nặng nề.

Vương Dương nhịn không được chửi đổng.

“Ta xxxx! Ngủ một giấc đứng lên sao có thể biến đổi như vậy? Ta không phải là vượt thời gian đến chỗ nào rồi? xxxxx----------”

Cá tháng tư: ¼, ngày nói dối lừa vui người khác mà không sợ bị giận

Phim tận thế là loại phim về người ngoài hành tinh tấn công trái đất hoặc bùng nổ vũ khí hạt nhân chẳng hạn

Phim sinh hóa là loại phim về nghiên cứu cơ thể con người, tiến hóa gien chưa hoàn chỉnh dẫn đến trái đất tràn lan virus (bệnh độc)

Chương thứ ba: Cuộc chạy trốn [2]

Hai người không còn cách nào khác phải làm rõ ràng tình huống hiện tại, cũng cùng người trung niên tự giới thiệu lẫn nhau. Biết đối phương kêu Vạn Tài, là quản lý của xí nghiệp cao cấp nào đó, sống một mình tại tầng chín cao ốc này. Mà hiện tại bọn họ đều đang trong nhà Tiếu Dịch ở tầng năm 504, mỗi tầng đều là kết cấu bốn căn hộ gia đình. Không biết mấy hộ gia đình khác như thế nào, là biến thành cương thi vẫn là đã chết, hoặc là đã trốn chạy.

Trọng yếu nhất vẫn là kế hoạch làm sao từ chỗ này chạy đi. Hiện tại toàn bộ thành thị dường như đã bị cắt điện, nước tuy rằng còn chưa cúp, nhưng trong nhà trừ bỏ mấy chai bia thì không có đồ ăn khác. Nếu cứ tiếp tục ở đây sẽ không an toàn, đừng nói đợi cứu viện tới (nếu thật có cứu viện), mọi người đã trước tiên đói chết. Trước chạy ra ngoài rồi nói sau, tỷ lệ sống sót có thể lớn hơn chút.

Đây là Vương Dương và Tiếu Dịch ý kiến. Vạn Tài kỳ thật không nghĩ đi ra ngoài, muốn ở lại chờ cứu viện. Gã đã bị bên ngoài cương thi dọa đến không có lá gan trực diện lần nữa, nhưng một mình ở lại thì hắn sợ. Chỉ có thể bất đắc dĩ theo số đông, nhiều người an toàn. Vạn Tài xấu xa nghĩ, nếu thật sự xuất hiện cương thi, gã cũng có hai lá chắn, tỷ lệ chạy thoát cũng cao hơn.

Điện thoại không thể gọi, Vương Dương lấy ra điện thoại di động của mình nhìn xem. Chó chết! Hèn chi mấy ngày nay không có tin nhắn hay điện báo, điện thoại của cậu không biết khi nào thì hết nguồn. Hỏi Tiếu Dịch, không ngờ hắn lắc đầu bảo không có điện thoại di động. Chỉ phải hướng Vạn Tài, quả nhiên giống như dự đoán, hoàn toàn không có tin hiệu, đừng hy vọng cầu cứu.

Lại bấm dãy số trong truyền thuyết không cần tín hiệu cũng có thể cầu cứu, chỉ nghe thấy “Sột soạt----” Trống rỗng thanh âm, hoàn toàn không có đáp lại. Dựa vào người khác đến cứu không bằng tự lực cánh sinh còn bảo đảm hơn nhiều.

Tuy thoạt nhìn ban ngày cương thi xuất hiện khá ít. Dường như chúng không thích ánh sáng, sẽ có vẻ uể oải, nhưng sẽ có cá biệt vì thực vật mà đi ra. Tựa như vừa rồi người phụ nữ kia bị tươi sống cắn nuốt, cho bọn hắn cảnh cáo. Bất quá, nếu buổi tối đi ra ngoài đụng đến nhiều cương thi thì càng khó đối phó, thừa dịp ban ngày sớm chạy đi càng tốt.

Vương Dương nhìn chính mình bày trên bàn trà các loại Ghế xếp, dao bếp, dao gọt trái cây, gậy bóng chày, từ cây lau nhà tháo ra cây gậy. Vương Dương nghĩ có nên đem dao gọt trái cây gắn lên đỉnh gậy dài làm thành cây thương, như vậy lực sát thương chắc là tăng cao?

Vương Dương có điểm đau đầu oán giận. “Phải chi ZG đối với súng ống thả lỏng giống nước ngoài thì tốt rồi. Ít nhất chúng ta có thể giống trong phim, bắn một phát vào đầu, so với lấy Ghế xếp gõ cương thi còn đẹp trai hơn.” Vương Dương trong óc tự động hình dung lấy Ghế xếp ngu ngốc đập cương thi, đập một hai lần còn chưa đập chết, thì thật sự là vừa chật vật vừa phi thường nguy hiểm.

“Ai nói không có súng?”

Bên cạnh Vương Dương đột nhiên xuất hiện một đôi tay, đem mấy thứ trên bàn trà đẩy sang một bên, một cái thùng lớn thả cái rầm trên mặt bàn. Nắp bung ra, bên trong súng lục cùng chật ních thùng băng đạn làm Vương Dương vô cùng vui mừng.

“Anh bạn, ông siêu thật!” Vương Dương hưng phấn lấy một khẩu súng đánh giá.

“Oa a! Loại súng lục 92! Ông làm cách nào có được? ZGZF luật pháp nghiêm ngặt, ông là học sinh sao có thể có súng? Không lẽ ông là xã hội đen?” Lại tiếp tục vui sướng lục lọi. “Ông nội cha! Còn có Desert Eagle! Xem trên mạng giới thiệu nó khá mạnh! Tuyệt đối có thể bắn bể đầu cương thi!”

Vương Dương hai tay cầm hai khẩu súng, cố gắng đem băng đạn nhét đầy tất cả túi tiền trên người, lỡ bắn tới một nữa hết đạn thì toi đời. Thế giới thật không giống phim ảnh đạn bắn hoài không hết.

Tiếu Dịch lại khôi phục mặt lạnh, không thèm nhìn Vương Dương động kinh, loay hoay súng của mình. Hắn lấy trong thùng một khẩu súng quăng cho Vạn Tài.

“Cái này…cái này…” Vạn Tài vốn là một người bình thường sống cuộc sống bình thường, không thể hiểu nổi vì sao nhìn như bình thường hai người trẻ tuổi có thể lấy ra nhiều súng như vậy, còn sắc mặt bình thường tán dóc.

Vương Dương vô cùng thích thú súng ống, nghiêm túc hướng Tiếu Dịch học hỏi cách sử dụng súng thật xong, liếc mắt Vạn Tài còn giống tên ngốc đứng ngây như phỗng, giận dữ nói.

“Ê! Ông chú, đều là lúc nào rồi? Còn ngây người? Tốt nhất học cách dùng súng, đừng đợi lát nữa không giết cương thi, ngược lại bắn chết chúng ta.”

Vạn Tài bị mắng giật mình tỉnh lại, run lẩy bẩy miễn cưỡng cầm lấy súng, khẩn trương nhìn Tiếu Dịch làm mẫu chỉ cách dùng.

Chia xong súng, đạn cũng lắp ráp tốt. Vương Dương đeo trên lưng một cái bao, bên trong có thuốc và băng vải, còn lại mấy chai bia, hai bao thuốc lá, loại dao gấp và các vật dụng cần thiết khác, để phòng ngừa có dùng. Nhìn xem đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, nếu không đi thì trời sẽ tối đen.

Cuối cùng kiểm tra hoàn tất mọi thứ. Vương Dương hít thở sâu, nhìn bên cạnh Tiếu Dịch và trốn sau lưng bọn họ Vạn Tài. Trong lòng bàn tay cậu khẩn trương đổ mồ hôi, tay cầm nắm đấm cửa siết chặt, rốt cuộc chậm rãi chuyển động. Mạnh đem cửa mở, nhanh chóng nhắm họng súng chĩa ngay ngoài cửa.

“Ha ~ trò chơi sinh hóa nguy cơ phiên bản hiện thực bắt đầu!”

Chương thứ tư: Cuộc chạy trốn [3]

Khẩu súng chĩa ngoài cửa, Vương Dương nhanh chóng quan sát hai bên trái phải. Không giống như trong trò chơi đột nhiên toát ra một đống cương thi, ngược lại không khí im ắng. Hàng hiên hôn ám, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ thông gió miễn cưỡng chiếu tiến vào.

Không xuất hiện cái gì ngược lại càng làm người ta khẩn trương, đối với sợ hãi điều không biết, đối với tâm lý thừa nhận năng lực, đều là cần thật lớn can đảm. Vương Dương đám người chậm rãi hướng hàng hiên đi đến, họng súng nhắm ngay hàng hiên góc chết, để phòng ngừa đột nhiên phóng ra cương thi.

Tiếu Dịch trước một bước tiến lên xem xét góc hàng hiên, xác nhận an toàn, hướng Vương Dương gật đầu. Ba người nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, đi được hai tầng lầu thì Tiếu Dịch bỗng ngăn lại. Hắn ngón trỏ đặt lên môi cảnh cáo đừng lên tiếng, vừa chỉ hướng lầu ba hộ gia đình. Vương Dương dò xét hướng lầu ba coi, trông thấy cảnh tượng Vạn Tài lúc đầu gặp đã miêu tả.

Vết máu kéo dài từ thang lầu, thuyết minh cương thi bắt giết người kéo một đường tha đi ăn quỹ tích. Có hai người, không, phải nói là cương thi, đang quỳ trên mặt đất ăn ngon lành thi thể. Cương thi ông già gầy teo, khả năng đầu từng bị cái gì va chạm, hai má hõm vào một khối to. Con mắt giống mắt cá chết trắng dã có một viên đã lồi ra miễn cưỡng dính trên mặt, con ngươi chỉ dựa vào mấy dây thần kinh hồng xanh giao nhau lắc lư, hết sức khủng bố. Một cương thi nam khác thì toàn thân đều phù thũng, giống như xác chết đuối, làn da hiển hiện thi ban màu xanh đen.

Ở phía sau bọn họ, có vài cái cương thi đang tranh đoạt xác một trẻ con. Trong quá trình tranh cướp, thi thể bị xé ra, nội tạng rớt đầy đất. Túi sách màu vàng tươi trên người đứa trẻ cũng theo thi thể bị xé rách, rơi trên mặt đất, hết sức chói mắt. Cửa phòng căn hộ bên cạnh mở rộng, màu trắng cửa gỗ phong cách Châu Âu dính đầy máu đỏ phun tung tóe, còn có mấy dấu tay đỏ tươi, chứng minh người chết đã từng giãy dụa muốn sống là cỡ nào vô lực.

Gần gũi quan sát cảnh tượng tựa địa ngục, Vương Dương cảm giác muốn ói. Cậu dùng động tác nhỏ sợ phát ra âm thanh, ý bảo hãy thừa dịp cương thi bận rộn, vụng trộm chuồn đi. Cho dù họ có súng, tốt nhất cố gắng không chọc đến chúng nó. Ai biết nổ súng có thể hay không đưa đến càng nhiều cương thi…

Ba người theo thang lầu chuẩn bị tiếp tục xuống dưới. Vạn Tài vừa mới nhìn đến cảnh tượng trên, sợ tới mức chân như nhũn ra, tay cầm súng run rẩy. Gã căng thẳng quá cầm không chắc, súng trượt khỏi tay đập vào song sắt tay vịn thang lầu.

*Đinh!!!*

*Loảng xoảng!!*

*Đang!!!!!!*

*Đang!!!!!!!!!!*

Súng đụng vào tay vịn theo thang lầu khe hở liên tiếp va chạm rơi xuống dưới lầu.

Vương Dương tức giận đến gân xanh nổi lên. Không sợ đối thủ lang sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, người này sinh ra là đến ngáng chân người khác sao?

Nhìn lại, quả nhiên tại không khí trầm lặng tầng trệt bỗng vang lên động tĩnh lớn, đám cương thi đều ngừng cắn xé, quay đầu nhìn về phía bọn họ, đứng lên hướng tới gần.

“Vạn Tài! Bố tiên sư cha nhà mày! Chỉ biết cản trở!” Mắng to hả giận, Vương Dương chĩa súng ngắm bắn cương thi.

*Đoàng!*

Loading disqus...