Tang Thế Sinh Tồn Trang 23

“Không sao, ít nhất tôi đã cố gắng hết sức. Chỉ cần có cơ hội tìm được em trai, tôi sẽ không từ bỏ.”

“Ừ, tôi cũng đang chán đây, cùng đi đi, một mình anh đối phó không hết bầy cương thi.” Vương Dương vẻ mặt thoải mái nói, giống như đang thảo luận ra ngoài đi dạo mà không phải vào bệnh viện đầy cương thi tìm người. Cậu đứng lên hoạt động hai chân, vặn vẹo cổ lại bẻ khớp tay răng rắc, làm nóng người.

Tiếu Dịch đã sớm đứng bên cạnh Vương Dương, trong tay cầm thanh đao sắc nhọn, dùng hành động tỏ vẻ muốn đồng hành.

“Các người….không cần, rất nguy hiểm, các người không cần làm vậy.” Dương Nhất Hàng muốn từ chối.

“Ai nói chúng tôi vì anh, tôi chỉ là muốn tìm em trai anh hỏi rõ, nguyên nhân vì sao không thể theo cửa Đông rời đi. Chỉ cho đáp án không nói nguyên nhân, khiến người ta khó chịu.” Vương Dương vỗ vai Dương Nhất Hàng, bất mãn oán giận em trai gã cho đáp án lưng chừng.

“Vậy….tôi cũng đi.” Vẫn không nói gì Trầm Phương đứng lên đi hướng ba người.

“Cô? Cô đi chung chúng tôi còn phải phân tâm bảo vệ…..” Con gái là chúa cản trở.

Dường như biết suy nghĩ của họ, Trầm Phương nói.

“Tôi sẽ không vướng víu, sẽ cố gắng tự bảo vệ mình. Hơn nữa tôi là sinh viên y, nếu nhìn thấy em trai của anh Dương, có tôi chăm sóc cũng tốt hơn đúng không?”

Lý Du lo lắng nhìn Trầm Phương vẻ mặt kiên quyết, hỏi.

“Nguy hiểm như vậy, cô nhất định phải đi sao?”

Trầm Phương cười cười. “Anh Dương và em trai đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi không có gì báo đáp, hiện tại em trai anh ấy có việc, bệnh viện không có bác sĩ, đây là lúc cần tôi nhất. Tôi phải đi xem tình trạng em trai anh ấy thế nào. Hơn nữa, tôi tin tưởng chị cũng sẽ ủng hộ tôi.” Nghĩ đến chị mình, Trầm Phương càng thêm kiên định quyết tâm.

“Nếu các người đều đi, đừng quên tính cả tôi.” Trời tối thui rốt cuộc gỡ xuống kính mác Kiều Phi Vũ cười sủa bậy.

“Ông cũng đi?” Đánh giá Kiều Phi Vũ bộ dáng công tử bột, còn mặc áo sơ mi bông hoa sặc sỡ, Vương Dương rất là nghi ngờ.

“Ha ha ~~ đừng xem thường tôi nha, Dương Dương. Tốt xấu tôi cũng là cao thủ luyện qua không thủ đạo, tiệt quyền đạo, thái quyền cái gì.” Kiều Phi Vũ vẫy tay, khẽ lắc đầu mỉm cười trực diện ánh mắt nghi ngờ của Vương Dương.

“Nên biết cậu ấm nhà giàu luôn bị người để ý, nhiều năm nay tôi luyện phòng thân, kinh nghiệm thực chiến khá cao nha.” Kiều Phi Vũ vừa nói vừa tự kỷ bẻ cổ áo sơ mi sặc sỡ bị Vương Dương thầm khinh bỉ.

“Chó chết! Kêu cái tên quái quỷ gì vậy!” Vương Dương bị Kiều Phi Vũ kêu Dương Dương nổi hết da gà, mắng.

“Ông muốn đi cùng thì đi, nếu để cho tôi nghe thấy kiểu xưng hô đó một lần nữa…..”

“Cậu nói cái gì? Dương Dương?”

“.….”

Kiều Phi Vũ còn muốn đùa giỡn thêm, đã thấy Tiếu Dịch đứng sau lưng Vương Dương nhẹ nhàng liếc mắt một cái. Kiều Phi Vũ lý trí trở về thông minh ngậm miệng, cái kia, đắc ý hóa đần…..Suýt nữa chính mình chết như thế nào cũng không biết.

Mặc dù Dương Nhất Hàng không muốn phiền toái mọi người, nhưng một mình đi bệnh viện tìm em trai rõ ràng không phải cách hay. Dương Nhất Hàng trong lòng thầm cảm kích mọi người. Đồng ý cùng Vương Dương, Tiếu Dịch, Trầm Phương, Kiều Phi Vũ đồng hành đi bệnh viện tìm Dương Trì.

Tuy đã là buổi tối, là lúc cương thi ra ngoài lắc lư. Nhưng trễ một giây đi tìm sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm cho Dương Trì, nên phải xuất phát càng sớm càng tốt, cho dù thời điểm này đối với tất cả đều không phải là thời cơ tốt nhất.

Còn lại mấy người không dám ra ngoài vào buổi tối, nhưng cũng muốn biết nguyên nhân tại sau không thể đi cửa Đông. Vậy nên cùng Lâm Kiệt tiếp tục chờ trong tiệm tạp hóa, đợi mấy người đem tin tức trở về. Nếu ngày mai họ không trở về, những người khác sẽ tự sinh tự diệt, nếu ngày mai bọn họ xuất hiện, sẽ cùng nhau bàn bạc kỹ hơn.

Mọi người thảo luận xong, nhóm Dương Nhất Hàng, Vương Dương, Tiếu Dịch thu xếp xong vũ khí công kích, đi ra khỏi tiệm tạp hóa. Bên ngoài đã là đêm khuya, ánh trăng chiếu trên mặt đất, cho tối đen yên tĩnh đô thị bao phủ một tầng ánh sáng trắng. Nhìn trên trời lấp lánh ánh trăng, Vương Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Thế này xong rồi, trăng sáng như vậy chỉ sợ cương thi và lính tuần tra sẽ phát hiện chúng ta…..mau lặng lẽ xâm nhập bệnh viện đi….”

“Phải.”

Mọi người đồng ý, lặng yên không tiếng động, cố gắng dùng bước chân nhẹ nhất tới gần bệnh viện Đông Giang.

Chương hai mươi hai: cương thi ở bệnh viện Đông Giang

Tiến vào cổng chính bệnh viện là rất khó, bởi vì phía trước tới tới lui lui rất nhiều cương thi. Mấy người sau khi quan sát và thảo luận, quyết định lặng lẽ từ cửa sổ bên hông bệnh viện chui vào. Bởi vì xung quanh chỗ này không có dấu vết cương thi hoạt động.

Năm người rón ra rón rén dọc theo góc tường hắc ám ánh trăng chiếu xạ không đến, tới vị trí hông bệnh viện. Vương Dương ngẩng đầu nhìn đằng trước, phát hiện cửa sổ lầu một xây khá cao, cậu ở trong lòng suy tính làm thế nào với tới mặt trên cửa sổ. Đã thấy Tiếu Dịch ngồi xổm trước mặt mình, ý bảo cậu đạp vai hắn leo lên.

“A?” Không nghĩ tới có ngày có thể dẫm lên thân Tiếu Dịch suốt ngày mặt lạnh toát ra khí thế cấm tới gần, Vương Dương trong lòng kích động một trận hưng phấn khó hiểu. Được rồi, hiện tại không phải lúc đắc ý. Vương Dương điều chỉnh sắc mặt, chân đạp bả vai rắn chắc của Tiếu Dịch, được hắn vững vàng nâng lên.

Vương Dương cẩn thận quan sát bên trong cửa sổ, không phát hiện cương thi. Cậu lấy trong túi tiền ra miếng vải quấn quanh tay mình, đập mạnh cửa kính thủy tinh, dùng nhỏ nhất thanh âm đánh nát nó. Sau đó thò tay vào trong mở chốt cửa sổ, xoay người tiến vào.

Mới quay đầu lại đã thấy Tiếu Dịch đứng phía sau mình, Vương Dương kinh ngạc nhỏ giọng hỏi.

“Sao ông vào được?”

“Nhảy vào.” Tiếu Dịch mặt không chút thay đổi đáp.

“Chó chết, cửa sổ cao như vậy mà ông có thể dễ dàng nhảy vào? Ông nghĩ mình là ngôi sao bóng rổ chắc? Lực nhảy siêu cao?” Vương Dương chồm ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên dưới Dương Nhất Hàng, Kiều Phi Vũ và Trầm Phương vẻ mặt sửng sốt, chứng thật Tiếu Dịch không có nói xạo.

Chó chết, chẳng lẽ đúng là thật? Một người bình thường có thể nhảy cao như vậy sao?

Bất quá hiện tại không phải lúc truy đuổi đề tài này. Vương Dương hỗ trợ kéo ba người vào trong, vài người ngồi xổm trong phòng lên kế hoạch làm sao ở trong bệnh viện giống mê cung này tìm kiếm Dương Trì.

Bọn họ đang ở trong một căn phòng dường như là phòng họp, trên tường vừa lúc dán sơ đồ phân bố bệnh viện. Vương Dương chỉnh đèn pin ánh sáng ở mức yếu nhất, phòng ngừa khiến người hoặc cương thi chú ý, tỉ mỉ xem xét bản đồ trên tường.

“Nghe Lâm Kiệt nói em trai anh sau khi bị tai nạn xe thì được đưa đến ngoại khoa, chắc là ở…ở…” Vương Dương ngón tay di chuyển trên bản đồ một phen rốt cuộc ngừng lại tại một chỗ. “Ở lầu bốn. Ác, thật là một con số xui xẻo….”

“Lầu bốn tốt chứ, còn hơn là đi tầng cao nhất.” Kiều Phi Vũ lạc quan nói.

“Ừm, cũng phải. Mà không biết anh ta còn ở chỗ đó không….” Vương Dương do dự nhìn bản đồ, sực nhớ ra Dương Nhất Hàng đứng bên cạnh, vội vàng an ủi nói. “Tôi nghĩ em trai anh có phúc có ông trời phù hộ, chắc là không có chuyện gì đâu.”

“Tôi biết, tuy tôi biết rõ hy vọng không lớn, nhưng tôi vẫn muốn chính mắt xác nhận.” Dương Nhất Hàng miễn cưỡng nhếch môi mỉm cười, trong mắt tràn đầy ảm đạm bi quan.

“Anh Dương, còn chưa nhìn thấy người mà? Chắc chắn em trai anh bình an. Tôi tin tưởng anh ấy sẽ giống như anh Dương, đều là người kiên cường.” Trầm Phương thấy Dương Nhất Hàng sắc mặt khó coi liền an ủi, trong lòng nhớ đến chị của mình thì cảm động lây, cô hiểu tâm tình hiện giờ của gã.

“Ừm, cảm ơn, chúng ta mau đi thôi.” Dương Nhất Hàng lấy lại tinh thần, cầm trong tay cây gậy đỉnh đầu gắn sắc bén lưỡi lê, đối với mọi người nói.

Cẩn thận mở cửa phòng họp, Vương Dương thò đầu ra ngoài xem xét hành lang. Sau khi xác định an toàn, cậu gật đầu với người đằng sau, rón rén ra khỏi phòng. Hành lang bệnh viện không khí vốn âm trầm, không có ngọn đèn chiếu sáng càng trở nên hắc ám khủng bố. Hàng lang dài u ám, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng gay mũi.

Mọi người dựa sát tường hành lang chậm rãi hướng tới thang lầu. Đi không xa thì thấy bên trái đi ra một cương thi, nó đi đường cong vẹo, cương thi mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng. Bàn tay rũ xuống, vừa đi vừa kéo bình nước biển gắn ở tay nó, bình nước biển trên mặt đất bị kéo lê phát ra *lục cục* tiếng vang.

Cương thi đi hướng bọn họ, Tiếu Dịch nhanh chóng tiến đến rút đao mau lẹ chặt bỏ đầu cương thi. Hắn cầm thân thể nó nhẹ nhàng thả xuống đất, tránh phát ra tiếng kinh động đám cương thi khác.

Đầu bên kia lại tiến đến hai cương thi lung lay tới gần. Một cương thi mặc áo trắng bác sĩ, một cương thi mặc đồ bệnh nhân. Dương Nhất Hàng và Kiều Phi Vũ vội vàng  tiến tới, cũng lặng yên không tiếng động chặt đầu nhẹ nhàng thả chúng nằm xuống đất.

Giải quyết xong vài con, đoàn người tiếp tục hướng tới thang lầu. Không thấy có cương thi tới lui, mấy người vội leo lên lầu đến tầng thứ hai. Đang muốn hướng lên trên đi nữa thì thấy mép thang lầu ba, tụ tập rất nhiều cương thi lảng vãng. Bọn họ chỉ có vài người, không thể trong thời gian ngắn xử hết chúng, chờ chúng phát ra tiếng kêu, có khả năng sẽ hấp dẫn tất cả cương thi trong tòa nhà lại đây.

Loading disqus...