Đôi mắt hắn mở to ,hắn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.Anh cũng như chết lặng ,chuyện gì đang xảy ra thế này ,cậu đang ngồi âu yếm vuốt ve hắn trước mặt anh ,gương mặt chẳng hề hiện lên sự đau đớn tủi nhục
-JAEJOONG AH...anh vẫn tiếp tục gọi
Làm bộ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy anh trong phòng ,cậu ròi khỏi người hắn tiến lại gần anh.cậu hốt hoảng
-Trời ơi! Kangta! sao anh lại ra nông nỗi này,quay lại nhìn hắn có phần trách móc.Yunni ah!sao anh ai đánh anh ấy thế ,dù gì anh ấy cũng là bạn em mà
"Cậu ấy đang nói cái gì thế "? anh không còn tin vào tai mình nữa " BẠN Ư" ?Anh cầm lấy tay cậu lay mạnh
-JAEJOONG AH ,EM LÀM SAO THẾ ?EM CÓ BỊ THUƠNG Ở ĐÂU KHÔNG?HẮN ĐÃ LÀM GÌ EM PHẢI KHÔNG?
Nhìn anh bằng con mắt ngạc nhiên ,cậu lắc đầu
-Không có! sao anh lại hỏi vậy? mà sao anh làm gì mà lại bị đánh thế này
Cậu điên rồi ,chắc chắn hắn đã ép buộc cậu.anh nắm tay câu chặt hơn
-ANH đến cứu em đây..đừng lo ! sẽ không ai làm gì em cả .đi với anh!Anh kéo cậu đứng dậy nhưng cậu đã gạt tay anh ra
-Anh làm gì thế?đi đâu cơ?
Anh sửng sốt nhìn cậu
-Em không đi đâu cả,ở đây rất tốt...hơn nữa..,cậu nói và tiến lại gần hắn,..Yunni rất yêu thương em ,hết lòng vì em,cậu vuốt ve khuân mặt hắn
Cậu điên rồi,anh lao đến lôi cậu ra khỏi lòng hắn
-EM LÀM SAO THẾ JAEJOONG?!!!
-Làm sao là làm sao cơ?anh không hiểu ah ,em nói là em yêu anh ấy,cậu trả lời một cách tỉnh bơ
-KHÔNG PHẢI ! EM YÊU ANH CƠ MÀ ...Anh gào lên
gỡ tay anh ra,cậu mỉm cười mỉa mai
-Yêu anh á ? tôi đã bao giờ nói là tôi yêu anh chưa? lấy tay phủi bụi trên người anh,cậu tiếp tục cứa sâu những nhát dao của mình,yêu một kẻ không có gì trong tay như anh sao, tôi đâu có điên, quay lưng bỏ đi ,cậu tiếp tục mỉa mai ,Hãy nhìn anh xem ,trông anh thật thảm hại trong tay không có một chút sức mạnh nào hết thì làm sao lo cho tôi được chứ
cậu tiến lại gần và ngả người vào lòng hắn
-Anh làm sao so sánh được với anh ấy ,một JUNG YUNHO đầy quyền lực ,người sẽ mang cho tôi một cuộc sống giàu sang phú quý
Anh như chết lặng trước những gì cậu đang nói
-EM thay đổi rồi ,em yêu tiền đến thế sao?
-Phải! cậu trả lời một cách nhanh gọn ,từ trước đến nay anh vẫn biết tôi rất thích tiền mà .Cho nên ,làm sao tôi có thể yêu hạng người như anh được chứ
Từng câu nói của cậu như những nhát dao cứa sâu vào lòng anh, phải!chưa bao giờ cậu nói yêu anh cả ,chung quy đều do anh tự nhận mà thôi
Người anh rung lên vì những tràng cừơi
KHỤC...KHỤC..HA...HA ...HA...anh cười vang lên trước sự ngạc nhiên của bọn chúng.Thì ra bao lâu nay chỉ một mình anh ngộ nhận, chỉ một mình anh yêu đơn phương ,sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ ?đi chạy theo bảo vệ một kẻ coi đồng tiền như tính mạng.Đau đớn ,chua xót ,anh tự thấy mình thật ngu ngốc
Bỗng ,anh dừng lại nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù
-ĐƯỢC LẮM KIM JAEJOONG, TÔI KHÔN NGỜ CẬU LẠI LÀ NGƯỜI BÁN DẺ BẢN THÂN CHỈ VÌ TIỀN BẠC ,COI NHƯ THẰNG KANGTA NÀY CÓ MẮT NHƯ MÙ ĐÃ NHÌN LẦM CẬU
Anh lao như điên ra khỏi cửa ,bọn chúng cũng không cản anh lại ,anh đâu biết rằng còn lại cậu ở đấy nước mắt bắt đầu tuôn rơi
-Phải ,cứ căm thù em đi ,có như vậy anh mới được an toàn
Thì ra, tất cả chỉ là một vở kịch, cậu đóng vai một kẻ trơ trẽn hoàn hảo ,cậu biết nếu cứ cho anh hy vọng anh sẽ lại đén tìm cậu ,sẽ lại bị bọn chúng đánh đập ,anh sẽ chết mất "Kangta ah,vì em không đáng đâu ,hãy cứ căm thù em đi ,như vậy sẽ anh sẽ sống tốt hơn ,sẽ không phải vướng bận gì nữa "
Như cái xác không hồn,cậu lững thững đi về phòng
Hắn vẫn ngồi đó,im lặng từ đầu đến cuối chứng kiến màn kịch của cậu
-CHÚC MỪNG ĐẠI CA ,BÂY GIỜ ĐẠI CA ĐÃ CO ĐƯỢC NGƯỜI ĐẸP RÔI...một tên đàn em xun xoe nịnh hắn
BỐP...
Hắn dáng cho tên đó một cái tát như nảy lửa.Hắn đứng dậy quay đi.tức giận, tại sao cậu lại yêu anh như vậy ,cậu đồng ý hi sinh vì anh ,cam chịu đau khổ đẻ cho anh được an toàn .Tình yêu ấy mãi mãi không bao giờ hắn có thể có đựơc
Tiếng nhạc điên loạn ,ánh đèn xanh đỏ nhập nhòe ,vũ trường điên dại ấy hằng đêm vẫn rung lên cuốn theo mọi thứ phù phiếm
Hắn ngồi trong phòng ,xung quanh bọn đàn em hò nhau nâng cốc chúc mừng,mấy ả tiếp viên lại gần hắn ,mân mê gương mặt quyến rũ của hắn ,vuốt ve mái tóc nâu đỏ ,chúng khẽ đưa tay gỡ nhẹ khuy áo,hôn lên má ,lên cổ,đưa tay vuốt ve bộ thân hình vạm vỡ của hắn
Hắn vẫn ngồi yên ,tay vẫn cầm cốc rượu nốc vào miệng ,đôi mắt hắn nhìn vào vô định,cái nhìn hằn lên nỗi căm tức.Gương mặt cậu hiện ra nhạt nhòa nước mắt ,quỳ xuống dưới chân hắn van xin tha chết cho anh ,đôi tay cậu nâng niu gương mặt anh nhìn anh đau đớn.Rồi hắn lại nhớ ánh mắt cậu nhìn hắn ,chỉ có sự ghê tởm ,sợ hãi và căm thù.Tại sao chứ ,hắn đã chiều chuộng cậu,kiên nhẫn đợi chờ cậu ,nhưng tất cả chỉ vô ích ,trong mắt cậu hắn không hề tồn tại.Giới hạn chịu đựng của con người có hạn ,hắn cắn chặt môi ,đập tan cái ly xuống mặt bàn .Tất cả bọn chúng sợ hãi trước phản ứng bất thường của hắn.Hắn đứng dậy bỏ đi. Đêm nay mọi chuyện phải được giải quyết ,cái gì hắn muốn hắn phải có được .
Ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo ,ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt vô hồn của cậu
-LÁT NỮA ĐẠI CA SẼ ĐẾN MÀY ĐỪNG CÓ MÀ DỞ TRÒ, NHỚ TIẾP ĐÃI ĐẠI CA CHO CHU ĐÁO ĐẤY...tiếng một tên đàn em vang lên
Cậu không thèm để ý ,từ chiều đã có mấy người phục vụ đến sửa sang dọn dẹp lại căn phòng cho cậu,trang điểm cho cậu ,phủ lên mặt lớp phấn hồng ,làn môi mềm được quyét lên sắc đỏ ,chút nước hoa phủ lên người làm tăng thêm phần quyến rũ ,bộ quần áo vướng víu được thay bằng cái áo tắm bằng bông mềm mại,thấp thoáng làn da trắng như ngọc.Tất cả để chuẩn bị cho một đêm ái ân
Cậu mân mê con dao nhỏ bằng bạc ,món quà sinh nhật JUNSU đã giúp cậu mấy lần thoát nạn ,nhưng giờ đây có lẽ không cần nữa rồi .Sờ lên cổ,cậu khẽ tháo sợi dây chuyền nhỏ được lồng vào một chiếc nhẫn ,kỉ vật của cha mẹ cậu để lại,nắm hai đồ vật ấy trong tay ,cậu đưa lên trước mặt cầu nguyện
-CHANGMIN AH......
-AH...XIN LỖI QUÝ KHÁCH...QUÝ KHÁCH KHÔNG SAO CHỨ Ạ? tiếng cô tiếp viên ríu rit xin lỗi cậu thanh niên trẻ tuổi
-Không sao! cậu điềm đạm trấn an cô gái không quên nở một nụ cười chết người
Cô tiếp viên vội vã quay đi giấu gương mặt đang ửng đỏ
Mân mê cái nhẫn trong tay ,chàng thanh niên khẽ mỉm cười rồi lại lồng nó vào sợi dây chuyền đeo lên cổ
-XIN QUÝ KHÁCH THẮT CHẶT DÂY AN TOÀN ,MÁY BAY CHUẨN BỊ HẠ CÁNH..CẲM ƠN VÌ ĐÃ SỬ DỤNG DỊCH VỤ CỦA HÃNG HÀNG KHÔNG BOING
Gấp quyển sách đang đọc dở ,chàng thanh niên chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hạ cánh,sau bao nhiêu năm xa cách cuối cùng cậu cũng trở lại quê hương
Tiếng mở cửa khô khốc vang lên ,cậu đứng dậy cất sợi dây và con dao vào kệ bàn ,cuối cùng thì điều gì phải tới cũng đã tới
Hắn bước vào, trên tay cầm chai rượu và hai cái ly,dừng lại mở chai ,hắn rót rượu và ly rồi từ tiến lại gần cậu.chìa một ly ra trước mặt cậu
-UỐNG ĐI .hắn lạnh lùng ,đôi mắt nhìn cậu như thiêu đốt
cử động thật chậm rãi,cậu quay mặt lại nhìn hắn,hờ hững đón lấy ly rượu đỏ ,đưa lên môi uống cạn ,rượu đã hết ,chiếc ly vỡ tan trên sàn nhà .Tất cả cử động của cậu, hắn vẫn theo dõi chăm chú.Im lặng, cậu vẫn không nhìn hắn
Bỗng nhiên ,hắn lao đến ôm ghì lấy cậu ,ngấu nghiến làn môi hồng.Hắn ép sát người cậu vào hắn ,đặt lên môi cậu những nụ hôn thô bạo ,giữ chặt vòng eo bé nhỏ ,người cậu ngả về đằng sau để hắn trượt nụ hôn dài xuống cổ ,xuống ngực.Luồn tay tháo đai áo vướng víu,chiếc áo nằm gọn trên nền đất lạnh ,hắn bế xốc cậu lên đặt lên giường ,ngắm nhìn thân hình tuyệt mĩ trong ánh đèn mờ ,niềm khát khao bấy lâu nay của hắn đã thành hiên thực.Trút bỏ bộ quần áo vướng víu ,hắn từ từ leo lên người cậu,bắt đầu thỏa mãn ham muốn của mình.Hôn lên mắt,lên đôi má hồng ,dừng lại thật lâu bên khóe miệng,nụ hôn dài đến mức khiến cho cậu ngộp thở.Kéo nụ hôn dài xuống bờ vai rồi xuống ngực,bàn tay hắn vuốt ve cặp đùi thon,khắm phá những vùng bí ẩn. Cậu vẫn nằm đấy ,ánh mắt vô hồn ,để mặc cho hắn thỏa mãn ham muốn sở hữu cậu.Đột nhiên hắn lật người cậu nằm sấp xuống,nụ hôn bắt đầu trượt dài sống lưng ,hắn tiến sâu vào cậu,khẽ rên lên vì đau đớn,cậu cắn chặt tấm ga dải giường chịu đựng ,một dòng lệ chảy ra trong khóe mắt,phút chốc gương mặt anh hiện ra mỉm cười ,khép hàng mi cố gắng quên đi thực tại để mặc cho hắn thỏa mãn ham muốn ái ân.Trong căn phòng lạnh lẽo ấy,chỉ còn lại tiếng xác thịt chạm vào nhau
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi
21h tại sân bay quốc tế SEOUL
đã về đêm nhưng hoạt động ở sân bay vẫn rất ồn ào náo nhiệt ,những dòng ngưởi đến rồi lại đi ,những tiếng loa thông báo vẫn vang lên đều đều ,những cuộc chia li ,những phút giây gặp lại sau bao năm xa cách ...Trong cái không khí ồn ào đó có một chàng thanh niên đứng lặng lẽ ,tay phì phèo điếu thuốc ,gương mặt điển trai và nụ cười chết người cứ chốc chốc khiến cho những cô gái đi qua phải ngoái lại nhìn.Thỉng thoảng anh lại ngó chiếc đồng hồ,gương mặt lộ vẻ sốt ruột như đang chờ một ai đó.Bỗng đôi mắt anh sáng lên khi nhìn thấy một người vừa bước ra khỏi phòng chờ và đang dáo dác tìm kiếm một ai đó
-YOOMIN AH...!Anh vẫy tay với người đó
Nhìn theo tiếng gọi,người đó nở một nụ cười mừng rỡ và chạy đến bên anh
-ANH YOOCHUN...!
Hai người ôm chầm lấy nhau trong niềm vui sướng và hạnh phúc
-ANH vẫn khỏe chứ,cậu buông anh ra và hỏi
-Khỏe lắm...Chà...!anh nhìn cậu từ đầu đến chân ,em thay đổi nhiều quá ,xem này ,đã cao hơn cả anh rồi đấy...Anh đặt tay lên vai cậu mỉm cười
-Anh thì vẫn thế ,vẫn phong độ như xưa
-Thôi !khen nhau như vậy đủ rồi, ra xe nói chuyện tiếp-vừa nói anh vừa với tay cầm lấy hành lý cho cậu-Bố mẹ vẫn khỏe chứ?...
-Vẫn khỏe ạ
Cứ thế ,quãng đường về nhà của hai anh em thật rôm rả
-SEOUL thây đổi nhiều quá anh nhỉ-cậu vừa nói vừa nhìn qua cửa kính xe ô tô ,ngắm nhìn thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn
-ƯH...còn nhiều thứ mà em còn ngạc nhiên hơn nữa cơ!
Chiếc xe lao băng băng trong đêm tối ,những hạt mưa thi nhau đập vào cửa kính xe ,SEOUL trong mắt cậu bỗng trở nên thật huyền ảo
Ánh nắng rọi vào phòng qua ô cửa sổ ,hắn đã thức dậy.Cuộc vui hôm qua khiến cho cái lưng của hắn đau nhừ.Thật nhẹ nhàng ,hắn quờ tay sang bên cạnh để yên tâm rằng người tình của mình vẫn còn ở đó.Cậu vẫn chưa tỉnh ,gương mặt cậu lúc ngủ trông thật bình thản .Nhẹ nhàng đưa tay ve vuốt làn da trắng mịn ,những ngón tay dừng lại mân mê làn môi hồng,sao khi ngủ trông cậu hiền dịu đến thế ,không có những giọt nước mắt ,không có ánh mắt nhìn hắn căm thù.Có lẽ ,chỉ lúc này hắn mới được tự do ngắm nhìn cậu .Chợt buồn
Cậu nheo đôi mắt một cách khó nhọc ,chợt giật mình ,ánh mắt mệt mỏi bỗng dưng biến thành lạnh băng khi nhìn thấy gương mặt hắn ở gần.
-Tỉnh rồi à! Hắn hỏi ,lòng bỗng trùng xuống khi gặp ánh mắt đó
Vội vàng cậu vùng dậy,với lấy cái áo choàng mặc vào ,chợt thấy ghê rợn khi những hình ảnh đêm qua hiện về
-Định đi đâu sao? hắn hỏi khi thấy cậu bước ra từ nhà tắm
Hắn bỏ diếu thuốc đang hút dở ra,phả vào không trung một làn khói trắng
-Không có sự cho phép của tôi cậu không được đi đâu cả
Cậu vẫn lạnh lùng cài nốt cái khuy áo
-Anh đã có những gì anh muốn ,vậy hãy cho tôi được làm những gì mình muốn ...hôm nay em trai tôi đi du lịch về...tôi phải về gặp nó..-dừng lại một thoáng cậu lại tiếp tục - Nó không biết anh trai nó làm công việc bẩn thỉu này..cho nên..anh đừng xuất hiện trước mặt nó...tôi chỉ có yêu cầu như vậy thôi ,anh muốn làm gì tôi cũng được
-Cao cả nhỉ ,vì em trai sẵn sàng bán thân cơ đấy..hắn mỉa mai,tiếp tục điếu thuốc đang hút dở...Cũng được..nhưng đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn ,cậu không thể chạy thoát khỏi tôi đâu..trừ phi cậu chết....
Cậu không thèm để ý tới lời dặn dò của hắn ,chạy trốn ư ,cậu đã không còn nghĩ đến việc ấy nữa rồi
Tiến lại gần ngăn kéo bàn tìm con dao bạc và sợi dây chuyền ,bỗng hắn kéo cậu vào lòng đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu ,lưỡi hắn sục sạo trong miệng cậu ,khé luồn tay vào áo ve vuốt làn da mịn màng
-ít ra cũng phải cảm ơn lòng tốt của tôi chứ..-hắn thì thầm khi rời môi khỏi cậu và tiếp tục nụ hôn xuống cổ
Cậu lặng yên ,đôi mắt vẫn mở ra một cách vô cảm
Sau khi đã thỏa mãn với những cái hôn dài bất tận ,hắn mới buông cậu ra.Đứng dậy chỉnh lại cổ áo của mình cậu nhanh chóng bước ra ngoài
-Nhớ về đúng giờ đấy ,đừng để cho tôi phải đợi lâu-hắn dặn với theo
Mệt mỏi mở cửa bước vào nhà ,đã nửa tháng không có người dọn dẹp ,căn phòng toát lên một mùi ẳm mốc khó chịu.JUNSU vẫn chưa về,may quá,nếu thằng bé về mà không có cậu ở nhà chắc nó sẽ hỏang lên mất.Đã hai tuần không liên lạc với nó chắc nó lo lắng lắm
Khẽ thở dài ,cậu bắt đầu dọn dẹp nhà cửa
Có tiếng mở khóa..cậu dừng lại đi ra xem .."Chắc là JUNSU về" cậu thầm nghĩ
Cánh cửa mở ra
Cậu mừng rỡ khi nhìn thấy gương mặt bầu bĩnh của thằng bé
-Em về rồi ah ....JUN...
Không để cho cậu nói hết ,nó lao đến ôm ghì lấy cậu
Ngạc nhiên , rồi cậu vỗ vỗ vai nó-Em sao thế ,nhớ anh thế cơ à? Mới có nửa tháng thôi mà-Cậu trêu chọc
Nó buông cậu ra ,nhưng vẫn giữ chặt cánh tay của cậu ,đôi mắt nó lo lắng
-Anh đã đi đâu vậy? em gọi điện về nhà không có ai nghe máy cả ,số di động của anh không liên lạc được ,em gọi cho cả anh KANGTA cũng không ai trả lời ,gọi đến cửa hàng thì ông chủ bảo anh không tới làm-nó hỏi một cách dồn dập
Cậu đẩy nó ra ,quay mặt đi tránh cái nhìn của nó
-AH...Anh phải tới chăm sóc một người bạn bị ốm ở tỉnh ngoài ,do bất cẩn nên anh làm rơi điên j thoại xuống nước nên máy cũng hỏng luôn....cậu lúng túng
-Thôi..em đi xa về chắc mệt rồi ,đi tắm rồi nghỉ ngơi đi
Cậu bỏ vào bếp để mặc cho nó đứng đấy với câu trả lời qua quýt
Lần nào cũng vậy ,cậu luôn tìm mọi cách nói dối mỗi khi cậu vắng nhà hằng chục ngày, khi trở về cậu chỉ trả lời qua loa rồi viện cớ đi làm việc khác .Bao nhiêu lo lắng trong lòng nó chỉ được đáp lại một cách thờ ơ như thế .Nó không hiểu trong mắt cậu nó là cái gì nữa
Buồn bã ,nó mang hành lý về phòng ,
Còn cậu ,lòng cậu cũng đang rối bời,có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ ,cậu quá mệt mỏi nên không để ý đến suy nghĩ và tình cảm của nó ,cậu chỉ mong sao cho nó tốt nghiệp ra trường ,kiếm một công việc ổn định,để cho cuộc đời nó không phải bất hạnh như cuộc đời của cậu,thế thôi .Nhưng, cậu đâu hiểu nó cần ở cậu một sự quan tâm ,chia sẻ chứ không phải những đồng tiền cậu đưa cho nó,những đồng tiền cậu mang về sau những đêm trở về nhà mệt mỏi với mùi rượu nồng nặc trên người
-JUNSU ah..!sắp tới anh phải đi làm thay ca rồi ,có lẽ không ở nhà thường xuyên được ,em phải tự chăm sóc cho mình nhé-vừa nói cậu vừa gắp thức ăn cho nó
Nó dừng lại không giấu nổi ngạc nhiên
-Anh làm việc gì mà không thể về nhà thường xuyên được ?nó hỏi
-Anh phải đi tiếp khách hàng cho công ty,dạo này ở công ty có nhiều việc lắm,lại ít người nên anh phải làm thay ca...cậu lại nói dối..Đừng lo ,ban ngày anh sẽ ở nhà ,chỉ có tối mới phải đi thôi
-Nhưng..nó toan hỏi nhưng cậu đã ngắt lời nó
-Em không cần phải bận tâm chuyện đấy,chịu khó học đi
Cậu bỏ vào trong bếp mà không nhận ra đôi mắt của nó ươn ướt,nó cố gắng ăn nốt chén cơm còn dở
Cậu không hề quan tâm đến nó
Trời đã về chiều ,YOOMIN vươn vai thức dậy sau một chuyến bay dài.Sự thay đổi về giờ giấc khiến cho cậu thấy mệt mỏi hơn