Số phận _ Phần 1 Trang 13

"Không đi đâu hết!ở đây ngủ với tôi ,tôi không quen ngủ nhà người lạ "

Vừa nói hắn vừa nhìn bâng quơ lên trần nhà không để ý đến mặt của cậu đang méo xệch.

"Anh chịu khó ngủ một mình đi ,tôi sợ Junsu biết..."

"Nếu cậu còn lằng nhằng thì thằng nhóc ấy sẽ biết hết đấy". Hắn đe dọa ,có phần không vui vì thái độ của cậu.Hắn không hiểu sao cậu lại sợ Junsu biết mối quan hệ của cậu với hắn ,không lẽ làm " người yêu " của Jung Yunho này lại đáng sợ như thế hay sao?

Nói xong hắn ccheof lên giường nằm còn cậu thì giở khóc giở cười không biết phải làm thế nào cả.

Suy nghĩ một lúc cậu đành thở dài ,đi tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh hắn.

Trong đêm không ai nói với nhau câu gì.Cậu thì đang rất mệt chỉ muốn ngủ ngay còn hắn thì chằn chọc không sao ngủ được .

"Này !"

..........

"Nói gì đi chứ !"

........

"Không mói à ?"

" Oái !"

hắn vòng tay ôm cứng cậu lại ,đầu khẽ dụi vào mái tóc đen huyền.

"Sao về lại không nói với tôi câu nào thế ?giận à " hắn cười .

"Giận gì cơ ?" cậu hỏi trong cái giọng ngái ngủ.

Thấy cậu trả lời có vẻ hờ hững hắn bỗng thấy thất vọng.

"ASHI ! " hắn càu nhàu rồi ôm cậu chặt hơn.

Sau đó cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.Không biết có phải vì mệt không mà đêm hôm ấy cậu ngủ rất ngo lành còn hắn thì cũng không làm gì cậu cả,có lẽ đối với hắn được ôm cậu như vậy hôm nay đã là quá đủ rồi.

Mở mắt thức dậy ,cậu đã không còn nằm bên cạnh nữa ,cái ga giường lạnh ngắt ,có vẻ như cậu đã dậy từ rất sớm.Hắn uể oải bước xuống giường rồi đi vào bếp ,ngửi thấy mùi thức ăn nên hắn đoán chắc cậu đang ở đó.

"Anh dậy rồi à ?"

Hắn nhìn quanh quất tìm kiếm cái gì đó.

"Junsu đi học rồi ,đi rửa mặt rồi ra ăn sáng đi ". vừa nói cậu vừa bê nồi canh ra ngoài.

Nhìn thấy cậu trong vai trò một người nội trợ hắn thấy vô cùng thích thú,cứ lẽo đẽo đi theo sau.

Hắn vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau còn cằm thì tựa vào vai.

"Sau này cậu sẽ thành người vợ tuyệt vời đấy !"

Cậu im lặng ,người vợ ư ?gia đình ư ?cái ước mơ nhỏ bé ấy liệu cậu có được không ?

Sau đấy hắn cứ đứng huyên thuyên đủ thứ chuyện còn cậu thì vẫn cặm cụi chuẩn bị cho xong bữa sáng.

"Này ! anh đưa tôi đi đâu thế ?" cậu hỏi khi hắn cứ lôi xềnh xệch ra xe.

.......

"Ít ra anh cũng phải nói là đi đâu chứ?"

Hắn không nói gì cả ,chỉ cười rồi ấn cậu vào xe sau đo phóng vút đi mặc cho cậu nhìn hắn một cách khó hiểu.

Chiếc xe dừng lại trước một cửa hiệu quần áo sang trọng.Cậu chưa kịp ngắm kĩ bên ngoài thì hắn lại lôi cậu vào trong.

Cô nhân viên nở một nụ cười thân thiện khi nhìn thấy hai vị khách bước vào.

''Chọn cho cậu ta vài bộ quần áo "

Vừa nói hắn vừa đẩy cậu về phía cô nhân viên đó còn mình thì ngồi xuống ghế rút một điếu thuốc ra từ từ thưởng thức ,đó là thói quen của hắn khi chờ một ai đó.Thật ra trong mắt hắn cậu luôn luôn xinh đẹp nên hắn không để ý đến cách ăn mặc của cậu lắm.Nhưng hôm qua khi lục tủ quần áo của cậu hắn thấy cậu ăn mặc thật đơn giản.nói chung cậu mặc gì cũng đẹp cả nhưng đã là người của Jung Yunho thì không thể lúc nào cũng mặc mấy cái áo sơ mi với quần JAEN được.Hắn muốn làm cho cậu lúc nào trông cũng thật rực rỡ.

"Thưa ông ông thấy thế nào ạ ''

cô nhân viên hỏi trong khi đẩy cậu ra với đủ kiểu quần áo.

Hắn không nói gì ,chỉ mỉm cười hài lòng.

"Gói hết lại cho tôi "

hắn chỉ lấy đống quần áo cậu vừa thử nằm thành đống trên mặt bàn.

''Sao mua nhiều thế ?tôi không mặc hết đâu " cậu vội vàng xua tay " có phải đi trình diễn thời trang đâu cơ chứ " cậu làu bàu trong cái áo len cổ rộng để lộ ra chiếc cổ thon và làn da trắng ngần .Nhìn cậu lúc này thật khó có kẻ nào có thể kiềm chế được .

"Hình như còn thiếu cái gì đó "

Hắn nói rồi tiến đến bên cạnh rồi bất thình lình giật phăng cái dây trên cổ cậu ra

"Mặc trang phục như vậy mà đeo cái dây này thì thật không hợp tý nào "

"Đừng ! trả nó lại cho tôi " cậu hốt hoảng cố gắng lấy lại sợi dây từ tay hắn nhưng hắn cứ quay như trong chóng khiến cậu không thể chạm vào nó được.

"Tôi xin anh !Trả nó lại cho tôi đi !" cậu khẩn thiết van nài ,đôi mắt rướm lệ

"Không trả !tôi sẽ lấy nó làm tin " thấy cậu quí sợi dây như vậy hắn càng gan lì hơn.Tháo chiếc nhẫn ra đeo luôn vào tay.

"Chà xem này !vừa khít nhé " hắn thích thú chìa ngón áp út đeo chiếc nhẫn ra trước mặt cậu.Sau đó hắn quay ra tính tiền mặc cho cậu đứng mếu máo ở đấy.

Tối hôm ấy ,hắn đưa cậu đến một nhà hàng sang trọng .không hiểu sao khi bước vào cậu không thấy có một người khách nào ngoài những nhân viên phúc vụ.Nhưng cái không khí trong nhà hàng này làm cậu có cảm giác rất dễ chịu.Ánh nến lung linh chiếu lên những bình hoa ly thơm ngát ,một bản nhạc nhẹ nhàng và chiếc bàn ăn sang trọng bên trên đặt sẵn một bình hao và hai chiếc ly sang trọng.

"Vào đi chứ !" hắn giục khi thấy cậu cứ đứng tần ngần ở trước cửa.

Hắn lịch sự kéo ghế cho cậu ngồi ròi ra hiệu cho người bồi bàn dọn thức ăn ra.

"Sao ở đây không có ai hết vậy " cậu đưa mắt nhìn xung quanh.

"Tôi bao hết rồi "

"Hả !" cậu mở to đôi mắt nhìn hắn.

Người nhân viên phục vụ dọn bữa tối ra .Một bữa ăn theo phong cách chân âu hiện đại cùng chai rượu vang thượng hao hạng của Pháp.tất cả cậu đều thấy choáng ngợp.Không phải vì cậu chưa từng được thưởng thức chúng mà là chỉ chưa thưởng thức chúng trong cái không khí lãng mạng như vậy.

Hắn đứng dậy rút từ trong túi áo ra sợi dây chuyền rồi đeo nó vào chiếc cổ xinh đẹp của cậu.Hắn hôn nhẹ lên tóc cậu rồi đưa tay dắt cậu ra giữa phòng hòa mình vào điệu van êm ái.

Sao thế này ?cái cảm giác này là gì vậy ?cậu cảm thấy lòng mình bỗng ấm áp ,có cái gì đó nâng nâng hạnh phúc,cái cảm giác mà đã từ rất lâu cậu không có được.Khẽ ôm lấy bờ vai của hắn đung đưa theo tiếng nhạc.Cảm giác này cậu muốn nó kéo dài mãi mãi.

Trong tiếng nhạc du dương ,những ánh sáng lung linh cảu hàng trăm cây nến và mùi hương nồng nàn cảu hoa ly có hai con người đang chìm trong cảm xúc.

[hide]Chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự,hắn cầm tay kéo cậu vào trong.Những nụ hôn gấp gáp và cuồng nhiệt.Cậu thấy mình bỗng nhẹ bẫng trên đôi tay ,hắn theo hắn đi vào cõi mê ảo,môi vẫn không rời môi ,cảm giác thật đê mê đê mê say đắm.Vội vàng trút bỏ những thứ vướng víu trên cả người cậu và hắn ,họ đứng nhìn nhau ,hơi thở mùa đông gấp gáp .Trong đôi mắt đen huyền kia hắn cảm thấy sự êm ái và bình yên.Chẳng để lãng phí phút giây nào ,những nụ hôn lại bắt đầu ,dài hơn ,sâu hơn.Những âm thanh cơ thể chạm nhau tạo ra khoái cảm đến lạ thưởng.Hai cơ thể đều trở lên nóng ran ,hắn từ từ tận hưởng vị ngon nơi cậu ,cái hương vị mà hắn chờ mong bao nhiêu lâu nay.Gấp gáp nóng bỏng ,chỉ có cậu mới có thể cho hắn cái cảm giác như thế ,thỏa mãn .Khẽ nhắm mắt lại ,thân thể cậu run lên từng hồi đón nhận sự khóai lạc.Làn da trắng ngần dần hiện lên những dấu đỏ như tấm lụa mịn màng êm ái

Đêm về khuya ,những âm thanh quen thuộc lại vang lên từng hồi....

Jaejoong vươn vài thức dậy ,đã lâu lắm rồi cậu không có một giấc ngủ yên bình như thế.kéo chăn lên nhìn cơ thể mình với những vết đỏ vẫn còn hiện lên rõ nét mặt bỗng đỏ lên.Có phải đây là lần đầu đâu chứ? chà ,cái cảm giác hôm qua vẫn còn đọng lại,hôm qua hắn đối với cậu thật dịu dàng nhưng có vẻ như một tháng không làm "chuyện ấy "nên hắn cứ trút hết ham muốn lên người cậu khiến cho bay giờ cậu bỗng thấy cái lưng mỏi nhừ.

''Chết!''

Cậu quờ tay sang bên cạnh ,chỗ hắn nằm hôm qua trống không.Hơi ngạc nhiên một chút / hắn đi đâu được nhỉ?giờ này lẽ ra hắn còn phải nằm "lấy sức chứ "/.Cậu nhìn đồng hồ ,bây giờ là 9 giờ rồi ,không ngờ mình lại ngủ lâu như thế,Jaejoong lại nằm xuống quấn lấy cái chăn ,trời vẫn còn lạnh lắm ,nằm ngủ thêm một chút nữa cũng được.

Nhưng cái ý nghĩ ấy không được bao lâu ,vừa mới nhắm mắt lại thì cánh cửa phòng bạt mở.Cậu giật mình nhìn xem người mới vào là ai,là hắn à?

Người đứng trước cửa bây giờ không phải là hắn mà là A RA.

Cô ta nhìn cậu rồi nhìn căn phòng một lượt,đôi mắt có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng nó trở thành cái nhìn mỉa mai.Cô ta khoanh tay trước ngực rồi chậm rãi đi về phía cậu.

"Không ngờ Yunho lại có sở thích đặc biệt thế này ,giữ bên mình một mĩ nam tử.Không lẽ anh ta đã chán các cô gái chân dài hay sao mà lại chuyển sang một thằng nhóc thế này."

Jaejoong vội vàng kéo chăn lên che kín cái cơ thể còn hằn đầy dấu hôn trên đó.A ra lạnh lùng tiến đến bên cạnh ,một tay nâng cằm Jaejoong lên.

"Đúng là đẹp thật"cô ta mỉm cười thích thú nhưng ánh mắt bỗng chuyển thành tia nhìn sắc lạnh, ''Đừng có vội mơ mộng ,chẳng qua cậu chỉ là thú tiêu khiển mới của anh ấy thôi ,khi đã chán rồi anh ta sẽ quăng cậu đi như một món đồ hết hạn sử dụng"

Cái nhìn của A RA làm cho Jaejoong bỗng thấy lạnh sống lưng,những lời nói như những con dao sắc cạnh đâm xuyên vào tim kẻ đối diện.

"CHUYỆN GÌ Ở ĐÂY VẬY ?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên kéo ánh nhìn của cả cậu và cô ta quay lại.Ngay lập tức ,guơng mặt sắc lạnh của cô ta giãn ra thành một nụ cười tươi hết mức có thể.

"Không có gì đâu !chỉ là chào hỏi một chút thôi mà" .

cô ta rời cậu và đi đến bên hắn.

" Hôm trước em có gặp nhưng chưa chào hỏi cậu ta ,nên hôm nay đến sớm xem cậu ấy có cần gì không."

Vừa nói A RA vừa đặt tay lên ngực hắn,đôi mắt đưa tình khẽ vuốt ve bộ ngực lực lưỡng ẩn hiện sau lớp áo choàng.

Nói xong cô ta bỏ đi ,nụ cười lại biến mất nhường chỗ cho cái nhìn căm hận và ghen tức.

A ra vừa đi khỏi hắn vội vàng đóng cửa lại rồi nhảy tót lên giường ,kéo chăn ra rồi ôm chầm lấy cậu ,đầu hắn rúc rúc vào làn da mịn màng tận hưởng hương thơm xác thịt.

"Đang ngủ ngon thì bị dựng dậy ,cái tên Hyesung chết tiệt ,sang Nhật thì sang việc gì phải gọi người ta vào lúc năm giờ sáng như thế chứ",hắn làu bàu

Nhìn hắn lúc này cậu thấy hắn cứ như một đứa trẻ đang làm nũng mẹ mình,bất giác mỉm cười.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu dậy nở một nụ cười tinh quái.

"cậu dậy rồi ..hay mình tập thể dục buổi sáng nhé"

"Hả "

cậu còn chưa kịp hiểu hắn muốn nói gì thì bàn tay hắn đã luồn xuống dưới vuốt ve vùng nhạy cảm.

"A!....đừng mà..."

cậu khẽ rên lên phản kháng một cách yếu ớt ,toàn thân mềm nhũn.

"Ngoan nào"

hắn cười thích thú rồi chiếm lấy đôi môi của cậu.

"A! "

Cái chăn bỗng tung lên chùm kín hai con người đang quấn lấn nhau trong đó.

"Lại về à ?"

Hắn ngồi tựa vào thành giường đưa đôi mắt khó chịu về phía cậu khi ấy đang mặc lục đống quần áo mới mua hôm qua.

Cậu không nói gì cả ,tay cứ mải mê chọn hết cái này đến cái khác ,không biết là mặc cái nào với cái nào.

Nhẹ nhàng hắn bước xuống giường ,cúi xuống lấy ra một cái áo len cổ rộng không kém cái hôm qua ra rồi âu yếm nhìn cậu.Từ từ hắn tự tay mặc cái áo đó lên người cho cậu.jaejoong có vẻ ngại ngùng quay đi tránh cái nhìn trìu mến đó.Sau khi đã mặc xong xuôi hắn khẽ vòng tay ôm ghì lấy cậu một cách tiếc nuối.

"Hay là không về nữa ! ở lại đây đi !"

Cậu đẩy hắn ra chỉnh chu lại dầu tóc.

"Mấy hôm nay Junsu bận ôn thi ,tôi phải về chăm sóc cho nó.

''ASHIIIIIII ! Thằng nhóc đó sướng thật''

Hắn làu bàu rồi đi đến chiếc giường nằm ngủ tiếp.Cậu nhìn hắn khẽ lắc đầu rồi bỏ đi.

Yoochun ngồi miệt mài làm việc bên cạnh đống giấy tờ chất cao như núi.Mấy hôm nay do bận chăm sóc Yomin nên anh không đến công ty trong khi công việc thì ngập đầu.Với lại đang có một việc mà Yoochun rất đau đầu.Bỗng có tiếng chuông điện thoại ,Yoochun nhấc máy lên nghe trong khi tay vẫn không ngừng viết ,còn mắt thì không rời khỏi mặt bàn làm việc.

"Có chuyện gì vậy ?"

"Thưa tổng giám đốc có cảnh sát PARK muốn gặp "

"Tôi đang bận lắm !nói với anh ta quay lại sau."

"Dạ thưa ...nhưng đây là cảnh sát Park Hankyung ạ"

"Sao?"

Yoochun bỗng dừng công việc lại

"Cho cậu ấy vào "

"Hankyung !cậu ấy tới đây làm gì nhỉ ?" Yoochun chợt nghĩ.Hankyung vốn là anh em họ với Yoochun và Yoomin nhưng anh ta không theo nghiệp kinh doanh của gia đình như Yoochun bởi anh có niềm đam mê làm cảnh sát với lại anh cũng không muốn gò bó mình trong các công việc kinh doanh.

Cánh cửa phòng bật mở ,cô thư ký nhẹ nhàng đưa Hankyung vào .Trước mặt Yoochun bây giờ là một người thanh niên vóc dáng cao lớn ,đôi mắt cương nghị nằm trên gương mặt rất điển trai,mái tóc màu trắng càng làm cho anh ta trông lạnh lùng và quyết đoán.

Nhìn thấy Yoochun gương mặt lạnh lùng đó bỗng nở một nụ cười.

"Yoochun !"

"Anh!"

Một cái ôm ấm áp sau một thời gian dài không gặp.Tuy nói quan hệ của hai người rất gần gũi nhưng do công việc của cả hai đều rất bận nên họ không mấy khi có thời gian ngồi hàn huyên tâm sự .Nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi họ lại gặp nhau rồi ngồi uống rượu và nói đủ thứ chuyện.Mà dường như lần gặp gần đây nhất cũng đã cách đây mấy tháng rồi.Hôm nay đột nhiên Hankyung đến gặp yoochun lại ngay chính tại công ty của gia đình không khỏi khiến cho Yoochun ngạc nhiên.

"Sao !hôm nay có ngọn gió nào lại đưa anh cảnh sát bận bịu Hankyung đến gặp em nào " Yoochun trêu .

Nhấc ly cafe lên miệng ,thứ đồ uống mà Kyung thích nhất,anh khẽ cười trừ rồi nét mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Yoochun à! gần đây cậu có nghe báo chí nói về việc gì không?"

"Việc gì cơ ?"Yoochun nhìn Kyung có vẻ không hiểu anh đang nói đến vấn đề gì.

"Gần đây liên tiếp xảy ra các vụ đánh người rất dã man,cho tới nay đã có 8người bị đánh gần chết và nạn nhân có một đặc điểm chung là...đều là nhân viên của tập đoàn Kaengnam."

Yoochun trầm ngâm ,anh đã nghe nói và cũng đang rất đau đầu vì chuyện này.

"Em nghe nói rồi .Thế phía cảnh sát không có phát hiện gì mới sao ?"

"Không !chúng tôi đang rất nhức đầu vì chuyện này.Theo lời kể của các nạn nhân thì hung thủ gồm 5 tên ,do bị đánh bất ngờ nên họ không kịp nhìn mặt của chúng....Nhưng theo chúng tôi nghĩ thì chắc bọn chúng không phải chỉ là những kẻ chỉ hành động nhằm thỏa mãn thú tính mà hình như chúng muốn nhắm vào cậu và tập đoàn Kaengnam."

"Em cũng nghĩ như vậy ,hiện nay công ty đang rất rối ,các nhân viên đều hoang mang vì có người phao tin đồn là cứ nếu là người của Kaengnam thì sẽ bị đánh như vậy .Có một số nhân viên vì quá lo sợ nên đã nghỉ việc.Nếu không nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau việc này em sợ ..."

Loading disqus...