Hắn phẩy tay đồng thời mấy tên kia xông vào định đánh Yoomin và Junsu.Nhưng Yoomin từ nhỏ đã học karate nên bọn chúng chẳng có thể àm gì được cậu .Đẩy Junsu ra đằng sau ,Yoomin nhẹ nhàng né các đòn của những tên ấy.Tsukasha nhìn thấy vậy thì vô cùng tức tối ,hắn lạnh ùng áp sát vào Yoomin rồi nhân lúc cậu không để ý rút dao là đâm một nhát vào bụng Yoomin .Mải đỡ đòn của 4 tên kia Yoomin không tránh kịp nhát dao ấy,chỉ kịp đá một nhát hất hắn ra xa rồi loạng choạng ôm vết thương.
Tsukasha đang định xông vào nhưng một tên đàn em đã cản lại.
"Anh ơi ,thằng nhóc đó là em trai của Park Yoochun đấy"
"Nó có là em của ông trời tao cũng không sợ "
Hắn đẩy tên kia ra định xông vào tiếp nhưng tên kia lại vội vàng kéo lại.
"Hiện nay cha anh và tập đoàn Kaengnam đang liên kết làm ăn với nhau ,nếu anh động vào nó thì cha anh sẽ giết anh mất"
Nhắc đến cha mình ,Tsukasha bỗng khựng lại ,hắn trời không sợ đất không sợ nhưng chỉ sợ duy nhất một người đấy là cha mình.
Nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất ,hắn chửi thề một câu rồi kéo bọn kia đi.
.................................................. .......
''Chuyện là như vậy đấy''
Junsu thở dài ,cốc cà fee trên tay cũng đã gần nguội.
"Hôm ấy cậu ấy mất hơi nhiều máu nhưng do đưa đến bệnh viện kịp thời nên không sao."
Jaejoong quay lại ngước nhìn cánh cửa phòng bệnh im lìm trước mặt,đôi mắt thoáng buồn.
'Người nhà của cậu ấy không đến à?"
"Anh trai của cậu ấy bận đi công tác nước ngoài nên có lẽ phải mấy hôm nữa mới về được ,còn cha mẹ cậu ấy thì cậu ấy không cho em nói lại vì hình như mẹ của cậu ấy bị bệnh tim ,bà ấy sẽ rất lo lắng nếu biết cậu ấy thế này."
"Thế nên mấy hôm nay em không về nhà mà ở lại đây chăm sóc cậu ấy à? "
Jaejoong gõ nhẹ lên đầu Junsu.
"Ưm ,vì cậu ấy mới đến Hàn ,ại không có bạn nên em ở đây chăm sóc cậu ấy tiện thể nói chuyện cho đỡ buồn"
Nói xong bỗng Junsu bật cười.
"Nhìn anh kìa!..vội vàng chạy đến đây mà xỏ nhầm cả hai chiếc dép lại không mặc áo khoác nữa"
Nghe Junsu nói Jaejoong mới nhìn xuống dưới chân thì thấy một bên chân mình là chiếc dép đi trong nhà còn bên kia là chiếc tông của Junsu.
Junsu cởi chiếc áo khoác trên người ra choàng lên cho cậu.
"Thôi !em về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi ,để anh ở lại chăm sóc cậu ấy cho .Mới lại sáng mai em còn phải đi học sớm nữa cơ mà !"
Vừa nói Jaejoong vừa đẩy Junsu về phía thang máy mặc cho nó có vẻ không muốn.
Chỉ còn lại một mình ,Jaejoong thở dài rồi lặng lẽ mở cánh cửa phòng bệnh của yoomin .Cậu kéo ghế ngồi sát bên cạnh Yoomin ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ ấy,một nỗi buồn bỗng ùa tới.Mới có không gặp một tháng mà trông Yoomin gầy đi nhiều,mái tóc cũng dài ra một chút ,gò má như cao hơn.Nhìn cậu ấy lúc này Jaejoong không khỏi chạnh lòng .Đây là con người đã bị cậu làm cho đau đớn và thất vọng,liệu khi mở mắt ra ánh mắt cậu ấy có còn căm thù cậu như cái đêm hôm ấy không ?
Cầm lấy bàn tay Yoomin áp vào má mình ,bàn tay đã từng cho cậu cảm giác ấm áp và yêu thương ,một giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gương mặt.Jaejoong cúi xuống ngả đầu sang bên cạnh Yoomin ,đôi mắt khép lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng sớm mai qua ô cửa sổ vào phòng đánh thức Yoomin dậy.Mệt mỏi mở đôi mắt đang bị ánh nắng chiếu vào ,Yoomin nhìn quanh một lượt.Bỗng cậu thấy bàn tay mình đang bị ai đó giữ chặt,nhìn sang bên cạnh Yoomin bắt gặp gương mặt đang say ngủ,gương mặt cậu đã vô cùng yêu thương nhưng cũng vô cùng căm hận.Một tháng tưởng như cậu có thể dễ dàng đẩy cái hình ảnh ấy ra khỏi đầu với những suy nghĩ căm ghét về kẻ ấy ,người đã làm tổn thương cậu nhưng đến bây giờ khi nhìn thấy gương mặt ấy đang ở gần thế này ,trong lòng Yoomin lại dấy lên một cảm xúc khó tả ,vừa muốn đẩy người đó ra xa mình nhưng lại sợ người đó tan biến mất.
"Lẽ nào tôi lại yêu anh nhiều như thế sao ?"
Yoomin tự cười chính bản thân ngờ nghệch của mình .
Bỗng nhiên Jaejoong trở mình và mở mắt ,Yoomin ngay lập tức lấy lại gương mặt lạnh lùng.
"Cậu tỉnh rồi ah " Jaejoong vui mừng " đợi một chút để tôi đi lấy cái gì cho cậu ăn nhé"
Jaejoong toan bỏ ra ngoài thì Yoomin bỗng gọi giật lại.
"Không cần đâu ,anh Junsu đâu rồi? "
Nghe giọng nói lạnh lùng ấy ,trong lòng Jaejoong bỗng cảm thấy nhói đau.Cậu cố lấy lại bình tĩnh quay lại mỉm cười.
"À !Hôm nay JUNSU phải đi học nên tôi ở lại đây chăm sóc cậu giúp nó."
"Không cần đâu .Anh có thể về được rồi"
Yoomin nói mà chẳng thèm quay lại nhìn cậu.
"Tôi sẽ ở đây cho đến khi người nhà cậu đến"
Nói xong Jaejoong bỏ ra ngoài.
Điên tiết Yoomin lấy tay gạt hết những bình hoa trên mặt bàn xuống dưới đất.
"Anh ta muốn cái gì chứ ?định ở đây cười nhạo mình sao?"
Quay trở lại phòng bệnh ,nhìn những bông hoa nằm trên chiếc bình đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ ,nước trong bình chảy lênh láng trên sàn nhà Jaejoong thoáng buồn .Cậu lặng lẽ đặt chiếc bình nhỏ lên mặt bàn rồi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ đó lại.
"Cậu có căm ghét tôi thì cũng đừng hành hạ mình như thế ".
Bỏ những thứ đó vào thùng giác ,Jaejoong lấy đồ ăn sáng ra cho Yoomin nhưng cậu ta không thèm đoái hoài đến ,chỉ hướng ánh mắt lạnh lùng ra ô cửa sổ.
"Ăn đi ! nếu không ăn thì cậu không còn sống được để mà căm thù tôi đâu"
Yoomin vẫn không có phản ứng.
Jaejoong thở dài ,toan quay đi thì cánh của phòng bật mở và một người thanh niên chạy như bay vào.Anh ta lao đến bên giường bệnh nắm lấy cánh tay Yoomin với ánh mắt hốt hoảng.
"Yoomin à !em không sao chứ ?vết thương thế nào rồi?"
Nhìn thấy người đó đôi mắt Yoomin đang lạnh băng bỗng trở nên vui sướng.
"Em không sao đâu anh Yoochun "
Trước cảnh đó ,Jaejoong lặng lẽ đi ra ngoài để cho hai người đó tâm sự.
nhét một đồng xu vào trong máy bán nước tự động ,Jaejoong nhớ lại người thanh niên lúc nãy.Hình như anh ta là anh trai của Yoomin thì phải.Người ấy trông rất chững chạc ,mái tóc màu đen ,ôm lấy gương mặt và cặp kính trông rất tri thức. Nhìn cảnh hai anh em họ thân thiết như vậy trong lòng Jaejoong cũng cảm thấy ấm áp.Nếu như cậu và Changmin thì sẽ như vậy ,và nếu là với Junsu thì cũng sẽ như vậy.Nghĩ đến Changmin Jaejoong lại cảm thấy buồn.
"Cậu là Kim Jaejoong ''
Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.Quay lại nhìn cậu nhận ra đó là người thanh niên ở trong phòng lúc nãy.
Đằng sau bệnh viên Seoul ,sau khu nhà điều trị ,có một khuân viên rất rộng ,những cây cổ thụ cao vươn những cánh tay ghồ ghề hứng lấy cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông,trên mặt đất lác đác những chiếc là héo úa rời cành từ mấy hôm trước.
Hai người đến ngồi ở một ghế đá.Jaejoong đưa cho Yoochun một cốc cafe còn nóng hổi.
"Cám ơn " Yoochun mỉm cười thân thiện.
"Tôi là Park Yoochun ,là anh trai của Yoomin''
"Tôi biết " cậu khẽ cười.
"Rất cảm ơn cậu trong mấy hôm nay đã chăm sóc Yoomin giúp tôi.Cũng tại tôi bận quá nên không kịp về xem nó thế nào''
"'Không có gì đâu ! em trai tôi mới à người chăm sóc cậu ấy,tôi chỉ vừa mới đến tối qua thôi.''
Rồi cậu đứng dậy
"Nếu như anh YOOCHUN đã đến đây rồi thì tôi xin phép ,vì Yoomin có vẻ như không thích sự có mặt của tôi."
Nói xong Jaejoong lịch sự cúi chào rồi bỏ đi .
Yoochun định nói một điều gì đó nhưng lại thôi.nhìn con người này Yoochun không tin cậu ta lại là một kẻ vì đồng tiền mà bán rẻ thể xác mình ,là người đã khiến cho em trai anh đau khổ.
"Thật đáng tiếc " Yoochun khẽ lắc đầu .Anh mãi nhìn theo cái bóng cao gầy của cậu khuất sau những cây cổ thụ xù xì .Anh đứng dậy đi vào trong ,cốc cafe đã uống hết cả.
"Jaejoong đâu hả anh " Yoomin hỏi khi thấy Yoochun bước vào.
Anh nhẹ nhàng kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Yoomin.
"Cậu ta về rồi''
Đôi mắt Yoomin thoáng buồn,nhưng rồi cậu lại vờ như không quan tâm.
Yoochun bỗng cười.
"Yoomin à ! cái cậu JAEJOONG ấy đẹp thật đấy ,nhìn ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nữa."
"Anh à ! đừng nhắc tên kẻ dó trước mặt em nữa '' Yoomin tỏe vẻ khó chịu
"Nhưng Yoomin à ! "Yoochun bỗng ngập ngừng."Đôi mắt của cậu ta...nó thật buồn." rồi Yoochun im lặng.
"Phải ,vì đôi mắt ấy mà có bao nhiêu kẻ đã bị anh ta lừa gạt"
Thấy thái độ của em trai mình có vẻ không vui ,Yochun đành lảng sang chuyện khác.Đối với Jaejoong ,Yoochun bỗng có cảm giác dường như con người này có một tâm sự gì đó chất chứa trong lòng.Nếu có cơ hội anh mong có thể hiểu thêm về cậu phần nào.
Sau khi rời khỏi bệnh viện Jaejoong một mình đi lang thang khắp các con phố ở Seoul .Đã lâu rồi cậu không được tự do như vậy ,đi dạo một mình trong cái lạnh như cắt da cắt thịt của mùa đông cũng là một điều thú vị .Được nhìn ngắm những con người hối hả với công việc hàng ngày ,nhìn ngắm những khu phố chìm trong màu gió,chìm trong sắc trời âm u, Jaejoong bỗng thấy lòng mình thanh thản.Thật kỳ lạ ,người ta thường nói mùa đông là mùa buồn ,vì nó mang lại cho người ta cảm giác cô đơn và hoài cổ nhưng đối với Jaejoong mùa đông lại mang lại cho cậu nhiều cảm xúc.Cũng có lẽ vì Jaejoong thích cái lạnh ,Jaejoong thích những cơn gió lùa vào mặt tê tái ,những cơn gió làm dịu đi nỗi đau trong lòng.
Nhìn những con người hối hả trên đường phố ,những người giao hàng ,những anh bồi bàn trong tiệm cafe trước mặt ,những cô gái đon đả mời khách ,những viên chức tất bật với công việc của mình lòng Jaejoong chợt buồn.Cậu cũng đã từng mong muốn có một công việc nào đó ,giản đơn ,ngày qua ngày làm việc chăm chỉ ,đến tối ngả lưng bên chiếc ghế sum họp cùng gia đình ,được cười nói ,được nô đùa với mọi người .Nhưng một mong muốn nhỏ bé như vậy cậu cũng không có được .Khẽ cười buồn,Jaejoong tiến nhanh về siêu thị trước mặt dự định hôm nay sẽ nấu cho Junsu một bữa tối thật ngon ,đã lâu lắm rồi hai anh em cậu không được ăn tối cùng nhau rồi thì phải.Nghĩ đến Junsu ,cậu cũng thấy an ủi được phần nào.
Về đến nhà cũng đã gần 7 giờ tối ,không ngờ việc đi lang thang cũng mất nhiều thời gian như vậy.Xách túi đồ nặng trễ cả hai vai Jaejoong chỉ muốn nhanh nhanh về nhà.
Con ngõ nhỏ hôm nay dường như tối hơn mọi ngày ,còn sớm thế mà đã vắng người qua lại.Đi được một đoạn Jaejoong thấy hình như có người bám theo mình ,tiếng bước chân cứ chầm chậm đi theo cậu .Hơi lo lắng cậu bước nhanh hơn nhưng dường như bước chân đằng sau cũng nhanh hơn theo .Rồi bỗng nhiên một bàn tay choàng lấy cậu từ phía sau ghì chặt lấy cậu ,túi đồ trên tay Jaejoong rơi vãi trên mặt đất ,cảm giác kẻ đó ghì chặt mình vào tường ,Jaejoong định hét lên nhưng môi cậu đã bị khóa lại bởi một nụ hôn.Chuyện gì thế này ,hắn định giở trò với cậu sao? Cố gắng dùng hết sức ,Jaejoong lấy đầu gối đá cho hắn một nhát vào đúng chỗ hiểm.
"ỐI..!"
Kẻ đó ngồi thụp xuống ôm lấy vết thương ,Không để cho hắn kịp thở ,Jaejooong lấy chân đá tới tấp vào người hắn.
"Dừng lại...dừng lại ...đủ rồi"
Giọng nói này ....
Jaejoong ngừng..chân cúi xuống nhìn cái kẻ vừa định sàm sỡ mình .Dưới ngọn đèn đường ,Jaejoong nhận ra kẻ đó có mái tóc màu nâu đỏ...
"Là anh à ?"
Hắn ,đúng kẻ vừa mới giở trò với cậu và cũng là nạn nhân của mấy cú đá như trời giáng ấy đang đứng nhăn nhó trước mặt cậu ...Jung Yunho..
"Đồ điên !muốn đánh chết ông chủ hả ?"
Hắn sấn sổ lao tới túm lấy cổ áo cậu ,gương mặt cậu lúc này thật khó diễn tả cảm xúc ,vừa tức ,vừa sợ ,vừa lo lắng.Nhìn thấy cậu như vậy các cơ trên gương mặt hắn giãn ra rồi hắn ôm chầm lấy cậu.
"Khốn kiếp ! đi mà không chào ông chủ ...cậu muốn tôi điên lên mới vừa lòng sao ?"
Trong cái lạnh như vậy,cậu bỗng cảm thấy ấm áp khi được đôi vai rộng của hắn ôm vào lòng,bất giác cũng đưa tay lên quàng lấy vai hắn.Jung Yunho thật là một kẻ giỏi thôi miên người khác.Sao vòng tay hắn lại ấm áp thế ,nó cho cậu cảm giác an toàn hơn là sợ hãi.
"Anh đến đây làm gì ?"
Cậu đẩy hắn ra ,rồi cúi xuống nhặt mấy thứ đồ đang rơi vãi trên mặt đất.
"Này ,mới nãy còn ngoan ngoãn sao bây giờ trở mặt nhanh thế " hắn ngồi xuống thích thú ngắm nhìn gương mặt lạnh như băng của cậu.
"Nếu anh gặp tôi rồi thì đi về đi ,anh đang bị thương ,không nhớ sao ?"
Cậu quay lại mắng khi thấy hắn cứ lẽo đẽo di theo phía sau.
"Tôi còn phải về nhà ,hôm nay em trai tôi ở nhà anh không vào được đâu"
Hắn bỗng cười thích thú rằng lấy cái túi trên tay cậu rồi chạy thẳng về phía trước.
"NÀY !ĐỢI ĐÃ !ANH CÓ BIẾT MÌNH ĐI ĐÂU KHÔNG ĐẤY"
Junsu ngồi nhìn chằm chằm vào hai kẻ vừa mới bước vào nhà ,hết nhìn hắn nó lại quay sang nhìn Jaejoong đang lúng túng sắp lại đồ vào bếp.
"Nhà của cậu bé thật đấy chỉ bằng phòng tắm nhà tôi thôi "
Hắn nhìn quanh một hồi rồi phán một câu xanh rờn.
"anh ...là bạn của anh trai em ạ? sao em không thấy anh ấy nhắc đến bao giờ vậy?"
"Ừ !Tôi là ông chủ của cậu ta"
"Hả ! " Junsu mở to mắt nhìn hắn.
"Tôi đã mua..."
hắn chưa kịp nói hết cậu thì đã bị Jaejoong đá cho một nhát vào chỗ vết đâm hôm trước.
"Ừ!anh ấy là trưởng phòng của anh"
"Vậy ạ !" có vẻ như Junsu vẫn chưa tin lắm "Nhưng em thấy anh ấy rất quen ...hình như ..em đã từng nhìn thấy anh ấy ở đâu rồi thì phải"
"Không có đâu,chắc là em nhìn nhầm đấy " Jaejoong lúng túng với tay lấy cốc nước trên mặt bàn .
"A....em nhớ rồi trông anh ấy giống hệt một tay anh trị khét tiếng..."
"PHỤT.................!"
Toàn bộ nước trong miệng Jaejoong bắn hết cả vào mặt hắn.Cậu vội vàng lấy khăn lau miệng cười méo xệch.
"Làm gì có chuyện ấy ! em trông mặt mũi anh ấy hiền lành thế này làm sao giống tay anh trị đó được." vừa nói cậu vừa lấy hai tay quay mặt hắn ra và cố tạo những đường nét vui tươi trên cái gương mặt cau có của hắn.
"Ưm ! em thấy mặt anh ấy cứ ngu ngu làm sao ấy" nó nghĩ một lúc rồi đưa ra nhận xét cuối cùng.
"Thằng nhóc này muốn ...."
Chưa nói hết câu hắn bị cậu thụi cho một nhát vào bụng ,nằm nhăn nhó trên ghế.
Cậu vội vàng lôi Junsu vào trong bếp...nếu ở lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"SUSU à! anh nói thật với em điều này nhé !trưởng phòng của anh bị...điên đấy"
"Hả..anh ấy bị..."
Jaejoong vội vàng bịt miệng nó lại
"Nói bé thôi...! thật ra cũng không hẳn là điên chỉ là thỉnh thoảng anh ấy cứ nghĩ mình là mafia nên hay ăn nói cộc lốc lai thích dùng vũ lực ,em đừng để ý nhé"
Junsu gật đầu lia lịa ,nó chỉ cảm thấy tội nghiệp cho con người kia ,đẹp trai thế mà lại bị hoang tưởng.
"Anh ngủ ở đây nhé !"
Cậu chuận bị xong giường đệm cho hắn trong căn phòng yêu quí của mình rồi ôm gối đi ra
"Này !đi đâu thế ?"
"Tôi sang ngủ với Junsu". cậu khẽ nhún vai khi hắn gọi giật lại.