Số phận _ Phần 1 Trang 11

Chiếc xe lăn dừng lại ,hắn quay lại nhìn thẳng vào cậu,đôi mắt hắn u sầu.

"Tôi đã muốn giữ ngôi biệt thự này chỉ để nhắc nhở cho mình một điều đó là không bao giờ được tin vào kẻ khác ,không bao giờ tin vào yêu thương,cả cuộc đời này Jung Yunho sẽ không yêu bất cứ một ai cả nhưng...." hắn bỗng dừng lại nhin sâu vào mắt cậu ,'' tôi bây giờ lại muốn dành nó cho người mà tôi yêu thương nhất ."

Ánh mắt hắn chất chứa đầy yêu thương và hy vọng.Nó làm cậu bối rối ,cậu vội vã quay đi để tránh cái nhìn ấy.

"Tôi hy vọng anh sớm tìm được người mà anh yêu thương..."

Nói xong cậu quay lưng bỏ đi .Cậu sợ ,cậu sợ rằng nếu cứ tiếp tục ở lại ,nếu cứ tiếp tục nhìn vào đôi mắt ấy trái tim cậu một lần nữa lại mở ra ,một lần nữa rồi sẽ lại đau khổ.

"CẬU SẼ KHÔNG BAO GIỜ THOÁT KHỎI TÔI ĐÂU....!Bây giờ và ...mãi mãi" hắn bỗng hét lên ,đôi mắt hắn ánh lên một sự hy vọng và quyết tâm.

Cậu dừng lại trong một chốc ,khẽ cười buồn.

"Tôi biết!"

Rồi cậu lại bước đi," ít ra cho đến khi nào tôi tìm lại niềm hạnh phúc duy nhất của mình...." câu nói ấy mãi mãi hắn không bao giờ nghe được ,và mãi không hiểu được nỗi đau mà cậu đang chịu đựng.

Chỉ còn lại một mình ,hắn bỗng thấy lòng mình tự nhiên trống trải quá .Từ lúc nghe thấy câu chuyện của cậu và Hyesung trong phòng ăn hắn thấy buồn.Những câu nói của cậu khiến cho tría tim hắn nhói đau.Trước dây chưa bao giờ hắn để ý đến suy nghĩ và tình cảm của cậu chỉ mong sao chiếm đaọt được cậu mà thôi.Lần đầu tiên hắn thấy cậu như thế.Trái tim cậu cô đơn và mệt mỏi ,đau đớn và lạnh lẽo vì đã mất đi niềm tin vào cuộc đời.Hắn thấy hối hận vì chính mình là người đã làm cho cậu trở nên như vậy.Phải làm sao đây ?liệu có quá muộn để hàn gắn vết thương trong lòng con người ấy ?con người mà hắn đã nhẫn tâm xô xuống tận cùng của sự đau đớn và tuyệt vọng.Lần đầu tiên trong đời hắn thấy hối hận vì đã làm tổn thương người khác.

"Nếu cậu không bỏ cái tính ích kỷ ấy đi thì sẽ không bao giờ có được cậu ta đâu."

Một giọng nói quen thưộc vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn ,Hyesung mỉm cười tiến lại gần hắn từ lúc nào.

Hướng cái nhìn khó chịu về phía chủ nhân của giọng nói ấy hắn bỗng thấy khó chịu vì bị đoán trúng suy nghĩ của mình.

Hyesung lúc nào cũng vậy ,anh ta luôn đoán được mọi điều mà hắn nghĩ .Đây là điểm hắn nể phục nhưng cũng là điều mà hắn ghét nhất ở con người này.

Chắp tay ra sau lưng ,Hyesung hướng cái nhìn xa xăm lên bầu trời và khẽ thở dài.

"Cậu ta là một người đã nếm trải nhiều đau thương đến nỗi mất đi niềm tin vào cuộc đời này.Tôi không hiểu vì lí do gì mà cậu ta còn tồn tại được đến bây giờ,một sợi dây vô hình gắn kết cậu ta lại với cuộc sống.Nhưng nếu sợi dây đó mất đi thì có lẽ cậu ta cũng tan biến theo nó mất." Hyesung bỗng dừng lại hướng cái nhìn vào gương mặt đăm chiêu của hắn."Yunho à! nếu như cậu cứ thế này thì mãi mãi cậu chỉ có được thân xác của cậu ta thôi còn trái tim của cậu ta..." anh khẽ lắc đầu cười buồn "cho đến một ngày nào đó cậu chỉ còn bênminhf một cỗ máy vô tri vâo giác đấy".Hyesung đặt tay lên vai hắn động viên.

"Anh nói lằng nhằng cái gì đấy ?" hắn cau có gạt HYESUNG ra rồi tự đẩy xe đi vào nhà.

Chỉ còn lại một mình Hyesung lắc đầu cười buồn.

''Cái tên này lúc nào cũng ngang bướng".

"Tình hình kinh doanh ở sòng bạc O và các vũ trường ở Seoul mấy ngày gần đây rất tốt..".

"há miệng ra nào,cẩn thận nóng đấy...!"

" Ở các tỉnh lân cận Seoul và một số tỉnh phía nam cũng rất thuận lợi....

"Chà !hôm nay là cháo hải sản à !..không ngờ cậu lại khéo tay thế!"

"Các công ty bất động sản và các trung tâm thương mại cũng hoạt động rất tốt....''

"Ưm !sao cậu không phải là con gái nhỉ ,nếu cậu là con gái thì có phải đỡ hơn không...''

........

Hyesung ngao ngán cầm tập tài liệu hết nhìn Yunho lại quay ra nhìn Jaejoong đang ''âu yếm '' đút cháo cho hắn ăn.Không biết bản báo cáo dài lê thê mà từ nãy anh đọc có chữ nào vào đầu hắn không nữa ,chỉ mải ngắm người đẹp mà quên cả việc đại sự .Nhưng mà thôi ,miễn hắn vui là được,chẳng mấy khi hắn có dịp làm nũng với người khác. Nghĩ vậy Hyesung cúi chào rồi bước ra khỏi phòng quyết định không làm kỳ đà cản mũi ai đó nữa.

Cậu từ nãy đến giờ vẫn kiên trì bón cho hắn ăn ,còn hắn thì thao thao đủ thứ chuyện,mắt thì không dời khỏi gương mặt lạnh lùng của cậu để chờ mong một chút biểu cảm nào đó ,một cái nhíu mày ,một sự ngạc nhiên hay một nụ cười mỗi khi hắn pha trò .Nhưng dường như hơi khó thì phải.Bởi jaejoong chỉ đang cố gắng làm tốt công việc của mình ,mong cho hắn mau mau bình phục để còn về nhà .

Không hiểu sao ở đây đã gần một tháng rồi mà cậu vẫn không thấy hắn đỡ hơn được chút nào ,người thì vẫn nằm một chỗ ,mỗi khi đi lại thì phải có người dìu ,hay mỗi khi ăn lại viện cớ chóng mặt không muốn ăn cậu đành phải ngồi thuyết phục hắn ăn cho bằng được ...Nhìn hắn bây giờ cậu chỉ thấy ái ngại mà thôi .Không ngờ JUNG YUNHO thực ra lại yếu đến thế.

Đặt bát cháo lên mặt bàn ,Jaejoong lấy thuốc cho hắn uống rồi ngồi xuống bên cạnh xem hắn có cần gì nữa không .Bây giờ hắn không khác gì một đứa trẻ cần có sự chăm sóc của cậu.Hướng đôi mắt ra khung cửa sổ ngắm nhìn ánh nắng buổi sớm đang nô đùa trên những rặng cây xanh mướt , Jaejoong thấy lòng mình có chút gì đó thoải mái ,một buổi sáng thật yên bình.

"Này !đang nghĩ gì đấy ?" tiếng hắn vang lên kéo cái nhìn của cậu rời khỏi khugn cửa sổ.

Cậu cầm lấy cốc nước trong tay hắn để lên mặt bàn rồi cúi xuống kéo chăn đắp lên cho hắn .Bất chợt hắn kéo cậu vào lòng mình rồi thủ thỉ.

"Mấy hôm nay toàn bị kỳ đà cản mũi ,mãi mới có cơ hội ở riêng thế này !chúng ta..."

Hắn cúi xuống định đặt lên môi cậu một nụ hôn nhưng có vẻ như ông trời không thương hắn lắm .Đang chuẩn bị tận hưởng sự ngọt ngào của đôi môi ấy thì bỗng nhiên cánh của phòng bật mở một cách thô bạo.

"Yunho à!"

Cả cậu và hắn đều giật mình quay ra nhìn xem người vừa đến là ai .

''A RA....."

Chưa nói dứt câu thì cổ họng hắn đã bị chẹn cứng lại bởi một vòng tay êm ái.

"Yunho à ! em nghe nói anh bị thương nặng lắm nên vội vàng về đây ngay..." cô ta buông hắn ra rồi nhìn hắn một lượt bằng ánh mắt lo lắng."Anh không sao chứ ?!!có còn đau chỗ nào không? tội nghiệp Yunho của em '' dứt lời cô ta lại ôm ghì lấy hắn vào lòng.

"Tôi xin phép ''

Cậu cúi chào rồi cầm khay thức ăn đi ra ngoài mặc cho hắn cố gắng gọi với theo.

"Cô gái ấy đẹp thật !'' cậu nghĩ thầm .

Chiều hôm ấy ,như thường lệ Jaejoong lại chuẩn bị bữa tối rồi mang vào cho Yunho.Nhưng vừa mở cửa phòng ra thì cậu đã thấy cô gái tên A RA ấy ngồi tình tứ nói chuyện với hắn,Doong Wook thì đứng bên cạnh thỉnh thoảng phụ họa thêm mấy câu.

Nhìn thấy cậu gương mặt hắn đang từ ngao ngán bỗng trở nên vui sướng.Thấy thái độ của hắn tự nhiên thay đổi ,A Ra quay ra nhìn xem kẻ mới đến là ai.

''Tôi xin lỗi..''

Cậu ngập ngừng rồi đẩy chiếc bàn ăn vào.

Nhanh chóng A RA đứng dậy nhận lấy nó ,rồi đẩy cậu ra

"Yunho à ! em bón cơm cho anh ăn nhé !' vừa nói cô ta vừa ngồi xuống bên cạnh hắn âu yếm nâng chiếc thìa lên .

"Hết việc rồi thì cô đi ra đi ,để Jaejoong cho tôi ăn là được rồi " hắn lạnh lùng gạt cô ta ra.

"Sao lại thế ! sao em lại để cho kẻ giúp việc chạm vào anh được cơ chứ .Từ bây giờ em sẽ chăm sóc anh thật cẩn thận .Cũng tại mấy người này cẩu thả nên mãi cho đến bây giờ anh vẫn không khỏi..." vừa nói cô ta vừa liếc nhìn Jaejoong một cách sắc lạnh khiến cho cậu lúng túng.

Hắn đang định nói gì đó thì đã bị cô ta chẹn lại

"Được rồi !anh ăn mau đi không nguội bây giờ..!''

Jaejoong chỉ cúi chào rồi lặng lẽ bước đi.

Đứng trước cửa phòng làm việc của Hyesung một lúc lâu ,cậu ngập ngừng rồi mới quyết định gõ cửa.

"Vào đi "

Hyesung bõng vui vẻ khi nhìn thấy cậu bước vào.

"Jaejoong à ! vào đi ! có chuyện gì thế ?" anh bỏ tập tài liệu trên mặt bàn rồi chăm chú nhìn cậu.

"Tôi đến muốn xin phép được vê nhà..." cậu ngập ngừng

"Sao thế ?" Hyesung mở to đôi mắt ngạc nhiên.

"Tôi đến đây một tháng rồi ,ở nhà tôi còn một đứa em trai ,tôi phải về xem nó thế nào...mới lại" cậu dừng lại " ở đây cũng có người chăm sóc cho ông chủ của các anh rồi "

Hyesung ngẫm nghĩ một lúc rồi bỗng mỉm cười tinh quái ,anh ta thấy có vẻ như Jaejoong đang có chút gì đấy không vui khi nhắc đến "người chăm sóc"' kia.

"À ! cậu ngại A RA à ? không sao đâu ,A RA cũng giống như tôi là cánh ta đắc lức của Yunho .Tuy cô ấy ăn nói hơi khó nghe một chút nhưng cũng tại vì cô ấy lo lắng cho Yunho thôi,cậu đừng để ý".

"Không phải đâu ! tôi...tôi cần phải về thật mà " Jaejoong lúng túng.

Nói một lúc biết không thuyết phục được JJ nên Hyesung đành phải chấp nhận yêu cầu của cậu.

"Tôi sẽ cho xe đưa cậu về ,cũng đã tối rồi ,nhưng về mấy hôm thôi nhé không Yunho sẽ giết tôi mất."

Jaejoong cúi chào rồi lặng lẽ bỏ đi ,trong lòng bỗng cảm thấy vui như đã chút được gánh nặng.

chiều hôm ấy cậu rời khỏi ngôi biệt thự cua Jung yunho.

.................................................. ...............

Chiếc xe dừng lại gần một cái ngõ nhỏ.Jaejoong bước xuống xe cúi chào người tài xế rồi đi vào trong đó.Trời cũng đã tối ,con đường nhỏ với những bậc thang ghồ ghề sáng lên leo lắt dưới ngọn đèn đường.Đi sâu vào chừng 15 phút ,Jaejoong cũng nhìn thấy ngôi nhà mái đỏ và cánh cổng xanh yên bình của mình.Nó nằm sâu bên trong ,im lìm trong màn đêm tránh khỏi cái không khí ồn ã ,xô bồ của cuộc sống.Ngôi nhà của cậu và Junsu,ngôi nhà mà Lee Song Man mua cho cậu.

Nếu như mọi người tưởng Lee Song Man là một kẻ keo kiệt thì không phải như thế đâu.Đối với Lee thì Jaejoong là một báu vật hay có thể nói là người tình đẹp nhất mà hắn cưng chiều nhưng Lee lại chỉ mua cho cậu một ngôi nhà không có gì là đặc biệt nằm khuất sâu trong một ngõ nhỏ của Seoul .Đố là do một phần vì ông ta không muốn Jaejoong trở thành con tin của bất cứ kẻ nào muốn dùng cậu để uy hiếp ,một phần cũng vì Jaejoong không thích gây quá nhiều sự chú ý.Cậu chỉ muốn có một cuộc sống bình thường ,ítra là khi không ở bên Lee ,và vì cậu còn có Junsu.Cậu luôn nói với Junsu là mình làm trong một công ty nhỏ vậy thì làm sao một nhân viên bình thường có thể mua được một ngôi biệt thự hay một căn hộ chung cư cao cấp nào đấy.Mới lại ngôi nhà này cũng khá đầy đủ ,cậu và Junsu chẳng phải sống thiếu thứ gì.Đến khi quan hệ với Yunho ,hắn cũng đã nhiều lần muốn cậu chuyển về ở hẳn với hắn nhưng cậu nhất quyết không chịu.Cậu không muốn bị quản thúc và cũng muốn dành nhiều thời gian để chăm sóc Junsu và đi tìm Changmin.

Khẽ mỉm cười ,cuối cùng sau một tháng bị giam lỏng ở ngôi biệt thự của Yunho thì cậu cũng đã được về nhà ,được ngả lưng lên chiếc giường thân yêu của cậu ,được chạm vào tất cả những gì thuộc về cậu.Bước chân của Jaejoong ngày một nhanh hơn tiến về phía ngôi nhà .

Nhưng trong nhà không có ánh đèn ,lạ thật giờ này Junsu phải ở nhà rồi chứ.Cậu ấy chùm chìa khóa ra và mở cửa.Mò mẫm trong bóng tối tìm công tắc đèn.Căn phòng vụt sáng ,Jaejoong đảo mặt nhìn qua một lượt quanh nhà.Mọi thứ không có gì thay đổi ,đồ đạc vẫn còn y nguyên ,không có sự di chuyển hay thay đổi vị trí ,có chăng chỉ thiếu đi hơi ấm của con người.

Vất cái áo khoác lên ghế salon ,Jaejoong đi vào bếp ,lạ thật hình như đã mấy ngày rồi không có ai dọn dẹp hay sao mà tất cả mọi thứ đều phủ một lớp bụi.Cậu đi ra phòng khách ,tìm kiếm một cái gì đấy .Bỗng Jaejoong thấy trên mặt bàn có một mảnh giấy nhỏ.

"Em đang ở trong bệnh viện Seoul ,anh về thì vào ngay nhé ,số phòng là...."

Jaejoong lao như bay ra khỏi cửa quên cả mặc thêm chiếc áo choàng

Ra đến ngoài ngõ cậu bắt một chiếc taxi, đôi mắt đầy lo lắng .

"Cho tôi đến bệnh viện Seoul ''

Đến nơi ,Jaejoong lao như bay vào bệnh viện ,chạy dọc tất cả các hành lang để tìm số phòng mà Junsu để lại ,trong lòng bỗng thấy lo sợ không hiểu Junsu gặp chuyện gì.Cậu cắn chặt môi tự trách mình đã không quan tâm nhiều đến nó.

"Jaejoong à !"

JaeJoong vội quay về nơi phát ra tiếng gọi.

Junsu đứng ngay sau cậu mấy bước ,trên tay cầm một phích nước nhỏ gương mặt rạng rỡ vì được nhìn thấy người anh trai sau một tháng không gặp.

Nhanh như cắt ,Jaejoong chạy đến bên Junsu tóm chặt hay cánh tay nó rồi nhìn từ đầu đến chân với ánh mắt lo lắng.

"SUSU ! em có làm sao không ? em bị thương à? em đau chỗ nào nói cho anh biết đi!" cậu hỏi nó một cách dồn dập.

Nhìn thấy cái dáng vẻ lo lắng hốt hoảng cậu ,JUNSU bỗng bật cười.

"Anh à! em không bị làm sao hết mà là...."

Junsu đưa Jaejoong đến một căn phòng nằm ở tầng 5 của bệnh viện ,nơi chỉ dành riêng cho những người giàu có.Đẩy cửa bước vào ,cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh.

"Không phải là em bị thương mà là cậu ấy,Yoomin".câu nói cảu Junsu làm Jaejoong quay đầu lại.

''Sao lại ..."

"Suỵt"

Jaejoong đang định hỏi nhưng Junsu đã ngăn lại .

"Cậu ấy vừa mới ngủ chúng ta ra ngoài rồi em sẽ giải thích cho anh " nói xong Junsu kéo cậu ra ngoài rồi cẩn thận đóng của lại.

"Thế này là thế nào ?" cậu hỏi khi JUNSU quay ra.

Junsu kéo cậu ra một góc rồi bắt đầu chậm rãi kẻ chuyện.

"Hôm ấy ,bọn em đang ngồi trên sân thượng nghỉ trưa thì có một toán sinh viên bước vào.......

.........................

"Chà! xem ai kìa "

Một tên reo lên thích thú khi nhìn thấy Junsu VÀ Yoomin ,chúng kéo nhau lại gần.

Junsu vội vàng kéo Yoomin đứng dậy vì cậu biết hội người mới tới là ai.

Kẻ cầm đầu là Tashukusa ,con trai duy nhất của ông tổng giám đốc một tập đoàn xây dựng người Nhật đang mở chi nhánh tại Hàn Quốc,theo sau là 4 tên đàn em ,lũ học sinh cá biệt mà tashukusa thu nạp được.Thành tích của hắn nhắc đến chỉ khiến cho người ta rùng mình ,hắn đã từng đánh mấy kẻ chống đối mình đến gần chết nhưng với thế lực của cha hắn, hắn không bị vào tù mà chỉ phải trả một khoản tiền bồi thường cho người nhà của nạn nhân mà thôi,được thể hắn càng vênh váo. Chỉ mới vào trường được một tháng hắn đã đánh bại tất cả bọn đàn anh ở đây và nhanh chóng trở thành đại ca cầm đầu trường SEOUL.không ai dám động vào hắn bởi họ sợ cái tính tàn ác của hắn và cũng một phần vì sợ thế lực của cha hắn.

Junsu biết không nên gây rắc rối vào lúc này và càng không nên động vào những kẻ ấy.Không phải vì cậu sợ mà là vì cậu chỉ không muốn nó làm ảnh hưởng đến việc học của mình.Yoomin thì không hiểu gì cả thấy Junsu lôi đi thì cũng vội vàng đi theo sau.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng,hai người đang định bỏ đi thì đã bị chặn lại.

"Sao vội vàng thế ?đứng lại noí chuyện chút coi"

Bọn chúng chặn cánh cửa sân thượng lại rồi tiến lại gần phía hai người ,Tsukusha nở một nụ cười khả ố.

''Chà ! không ngờ trong trường lại có hai mĩ nam nhân thế này! Hai người không phải là con gái đấy chứ ?"

Nói xong cả bọn cười phá lên.

Yoomin định đánh cho Tsukasha một quả nhưng Junsu đã ngăn lại.

"Các người muốn gì ?" JUNSU hỏi đồng thời kéo Yoomin lùi về phía sau.

"Chẳng muốn gì cả.Có điều cậu đây đang buồn muốn giải khuây một tý ấy mà "

Tsukasha tiến gần về phía Junsu vuốt nhẹ lên má cậu .

"Không ngờ cậu lại đẹp như thế ,làn da thật mịn màng,cậu....''

Chưa nói hết câu hắn bị Yoomin đánh cho ngã nhào xuống đất.Mấy hôm nay đang không vui vì chuyện của Jaejoong bây giờ lại có kẻ đến gây sự ,nhìn cái cách hắn chạm vào Junsu ,Yoomin lại nghĩ đến cái cảnh Jaejoong ngồi trong lòng Jung Yunho mà sôi máu lên.

Cả Junsu và mấy tên kia đều bất ngờ trước hành động đó của Yoomin.

Tsukasha ,ôm một bên mặt bị đánh méo xệch lên của mình ,mắt hắn bỗng ánh lên cái nhìn đáng sợ ,từ bé đến giờ chưa bao giờ có kẻ nào được đánh hắn vậy mà hôm nay hắn bị lãnh luôn một cú đấm vào mặt.

"Lên !"

Loading disqus...