Thật nhẹ nhàng ,hắn đặt tay cậu sang bên cạnh rồi nhấc mình lại gần hơn.Cậu vẫn đẹp như vậy sao?gương mặt khi ngủ thật thánh thiện ,gương mặt đó đã bao lần hắn nhìn ngắm nhưng mỗi lần ngắm hắn lại thấy cậu đẹp lạ kỳ.Định cúi xuống hôn lên trán thiên thần còn say ngủ thì cậu bỗng mở mắt.Bốn mắt nhìn nhau ,đôi mắt cậu bỗng ánh lên một niềm vui dù chỉ trong một thoáng nhưng sao hắn thấy tim mình đập mạnh thế.
"Anh tỉnh rồi à ,để tôi đi báo cho mọi người biết " cậu toan kéo chăn bước xuống giường nhưng hắn đã nhanh tay kéo lại.Hắn vùi mặt vào làn da trắng mịn màng của cậu và dang hai tay ôm thật chặt như sợ cậu biến mất.
"Đừng đi ! nằm như vậy thêm một lát nữa ,như thế này dễ chịu lắm !".
Cậu không nói gì ,cứ để yên cho hắn ôm mình như thế.Hắn bây giờ cứ như một đứa trẻ đang vùi đầu vào vòng tay yêu thương của mẹ.
"Đã lâu lắm rồi...không được thoải mái như thế này ,ấm lắm "
Bất giác cậu xoa đầu hắn ,vuốt nhẹ mái tóc nâu đỏ mượt mà,cậu không hiểu sao mình lại hành động như vậy ,có lẽ vì bây giờ hắn đang bị thương cậu không chấp với hắn làm gì.
Cảm giác có người vuốt ve mái tóc ,hắn thấy thật dễ chịu .Hắn ngồi hẳn dậy nhướn người lại gần và đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ ,rồi hắn lại rời ra ngắm nhìn cậu ,mắt nhìn nhau .Cậu như bị đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn thôi miên ,chưa bao giờ cậu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy ,nó thật đẹp và dường như đượm buồn .Hắn lại cúi xuống gần hơn , bất giác cậu từ từ khép mắt lại đón nhận làn môi hắn.Ngọt ngào ,nồng nàn và say đắm ,hắn khẽ vòng tay ôm cậu sát vào mình ,cậu cũng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rộng của hắn.Tất cả cậu hành động trong vô thức ,không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt ấy cậu không thể cưỡng lại được,đôi môi hắn quyến rũ lạ thường ,cậu thật sự không muốn đẩy nó ra.
Nụ hôn nhẹ rồi trở nên sâu hơn dài hơn , những chiếc lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau đê mê say đắm . Tay hắn dần dần chuyển xuống phía giới vuốt ve.Cảm giác vùng nhạy cảm bị xâm phạm cậu bỗng giật mình đẩy hắn ra,nhanh chóng xuống giường vội vàng mặc quần áo vào. Mặt thì đỏ như trái gấc.
"SAO THẾ !??''hắn lộ vẻ bực bội pha chút thất vọng.
''Tôi...tôi đi..báo cho người ta biết.." cậu chạy ra khỏi phòng thì va ngay phải Hyesung ,chới với suýt nữa thì ngã nhưng Hyesung đã đỡ được cậu.
"Cậu không sao chứ ?mà sao mặt đỏ thế kia "Hyesung hỏi nhưng trong lòng thừa biết chuyện gi đang xảy ra vì..anh ta đã bố trí máy quay ở trong phòng..thầm tiếc đang đến đoạn hay thì tự nhiên diễn viên dở chứng.
'tôi ...tôi không sao cả ''Jaejoong bỏ chạy ,tay đưa lên ngực kiềm chế nhịp tim của mình mà không thấy Hyesung đang mỉm cười tinh quái.
Jaejoong chạy ra ngoài sân ,cố gắng hít thở thật sâu cho nhịp tim mình trở lại bình thường.
''Mình làm sao thế này sao tự nhiên mình lại làm như vậy chứ?NHưng ...đôi mắt của hắn..."
chưa bao giờ cậu nhìn vào đôi mắt ấy ,nó có một ma lực mãnh liệt khiến cho cậu không thể nào rời khỏi .Khi nhìn vào nó cậu không còn làm chủ được hành động của mình nữa,cứ như người bị thôi miên lạc vào cõi mơ.Trước đây cậu không dám nhìn thẳng vào hắn vì cậu sợ ,cậu sợ mình sẽ bị cái lạnh lùng độc ác trong đôi mắt ấy giết chết nhưng sao hôm nay nó lại chất chứa một nỗi buồn và một niềm đam mê mãnh liệt như vậy ?Cậu cảm thấy mình được tình yêu thương của hắn che chở ,ôm ấp .Ấm lắm ,nó khiến cho cậu cảm giác an toàn khi ở trong vòng tay hắn.
Không !không thể như thế được !cậu căm thù hắn cơ mà ,chính hắn là kẻ lần thứ hai đã đạp cậu xuống địa ngục khi cậu vừa mới nắm được sợi dây đến với hạnh phúc ,chính hắn là kẻ đã chia cắt tình yêu của cậu,đày đọa cậu với những cơn ác mộng hàng đêm.
Nhưng không hiểu sao từ khi nhìn thấy giọt nước mắt của hắn khóc trong mơ ,nhìn thấy cơ thể ấy nằm co ro vì cơn bệnh hành hạ cầu mong một vòng tay yêu thương sưởi ấm,hận thù trong lòng cậu đã đi đâu hết rồi .Thay vào đó, cậu cảm thấy thương hại cho hắn.Hắn có quyền lực ,tiền bạc ,hắn nói một không ai dám nói hai ,hắn muốn cái gì cái đó ắt phải thuộc về hắn... Nhưng...hắn có thật sự hạnh phúc không ?Hắn có nhận được tình yêu thương của người khác không?
Cười buồn ,có lẽ hắn cũng giống cậu ,không ,ít ra cậu còn có Junsu ,cậu còn có niềm an ủi là đứa em nuôi ngoan ngoãn và hết lòng yêu thương cậu .Còn hắn ...có lẽ hắn thực sự chẳng có ai để yêu thương và cũng chẳng có ai yêu thương hắn,sống một cuộc sống chỉ nghĩ đến có chém giết và quyền lực ,hận thù thật vô vị...Nghĩ kỹ cậu thấy hắn thật đáng thương.Cười buồn ,cậu ngước mắt lên nhìn bầu trời ,ít ra cậu còn có người để nhớ...
"Mọi chuyện thế nào rồi ?"hắn hỏi Hyesung trong khi bác sĩ thay băng cho hắn.
"Vẫn ổn ,tôi đã giải quyết mấy vụ lộn xộn ở mấy sòng bạc và vũ trường,bọn khốn kiếp nghe tin cậu bị thương nặng đã định giở trở mặt nhưng tôi đã giải quyết chúng êm xuôi rồi."Hyesung trả lời hắn một cách kính cẩn
Hắn gật gù tỏ ý hài lòng.
"Tôi đã điều tra bọn người phục kích cậu hôm ấy.Chúng không thuộc một băng nhóm nào cả mà hình như là bọn đánh thuê ,vũ khí mà chúng sử dụng rất hiện đại chắc là có hẻ tiếp tay nhưng hiện giờ vẫn chưa biết kẻ nào đứng đằng sau vụ này".
"Dám động vào JUng YUnho này thì chắc không phải là mấy băng nhóm nhỏ nhoi đâu ..cứ từ từ điều tra ,đến khi biết được kẻ nào đứng sau vụ này tôi sẽ cho hắn biết động vào Jung Yunho thì chỉ có con đường chết mà thôi'',mắt hắn bỗng ánh lên một cái nhìn đáng sợ khiến cho Hyesung cũng còn cảm thấy lạnh sống lưng.
Ông bác sĩ đã thay băng xong ,cất dụng cụ vào cặp rồi quay sang dặn dò.
"Tuy cậu đã hồi phục nhiều ,vết thương bắt đầu liền lại rồi nhưng không được chủ quan,vài hôm tới không được vận động quá sức nếu không nó sẽ chảy máu đấy''.
Nói xong ông ta cúi chào ra về.Chỉ còn lại mình hắn và Hyesung đang đứng ôm bụng cười.
"Anh làm sao thế ?" hắn gắt gỏng.
"KHông được vận động quá sức! vậy mà sáng nay có kẻ định...." cố hắng nói xong một câu anh ta lại tiếp tục cười phá lên khiến cho cái mặt hắn bắt đầu đỏ gay
"Chết tiệt ! làm sao anh biết?'' hắn vừa tức tối vừa xấu hổ .
Gạt mấy giọt nước mắt ,Hyesung lại gần vỗ vai hắn .
"Chà chà ,cậu chủ ơi ,dã biết yêu rồi cơ đấy,tôi tưởng cậu là kẻ khô khan đến chết chứ ,không ngờ cũng dịu dàng thế ".
Hắn gạt tay Hyesung ra
"Anh đang nói cái quái gì thế ?Yêu ai?"
"Thôi thôi !đừng chối nữa tôi biết hết rồi ,cái cậu Jaejoong ấy còn gì .Cậu chẳng chết mê chết mệt cậu ta còn gì nữa.''
Hắn đẩy Hyesung ra và gào lên.
"AI MÀ THÈM YÊU...."
Chưa nói hết câu thì cổ hắn đã cứng lại khi nhìn thấy cậu bước vào .Gương mặt hắn đang cau có bỗng trở lên hiền dịu ,mắt cứ như dính chặt vào con người vừa bước vào phòng.
Cậu nhẹ nhàng đặt bát cháo lên trên chiếc bàn cạnh giường hắn rồi lặng lẽ đi ra.
''Này ! đi đâu đấy ?" hắn gọi giật lại.
Cậu quay lại nhìn hắn một cách khó hiểu .
''Tôi thế này làm sao tự ăn được " hắn bâng quơ nhìn ra cửa sổ mặc cho cậu bối rối không biết phải làm sao.
Hyesung thừa hểu ông chủ con này muốn gì nên khẽ mỉm cười đặt tay lên vai cậu giải thích.
"Cậu chịu khó bón cho cậu ta ăn vậy "
Nói xong anh ta vừa tủm tỉm cười rồi bỏ ra ngoài mặc cho cậu hết nhìn cái mặt khó ưa của hắn lại quay ra nhìn bát cháo còn nghi ngút khói trên mặt bàn.
Khẽ thở dài ,''đã làm thì làm cho chót vậy'' cậu nghĩ thầm rồi miễn cưỡng bê bát cháo ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vừa khuấy vừa thổi cho đỡ nóng ,cậu nhẹ nhàng múc từng thìa bón cho hắn ăn.Hắn cũng ngoan ngoãn há miệng ăn hết ,vừa ăn hắn vừa chăm chú nhìn cậu.Trông cậu lúc này mới dịu dàng làm sao ,không còn gương mặt lạnh lùng thờ ơ như trước nữa.
"Cậu yêu Jaejoong phải không? '' hắn bất giác nhớ lại câu nói của Hyesung khi nãy .Hắn có yêu cậu không nhỉ ? hắn cũng không biết nữa ,chỉ có điều hắn chẳng bao giờ muốn cậu rời xa hắn,chẳng bao giờ muốn cậu thờ ơ với hắn .Như lúc này hắn thấy có một cái gì đó ấm áp lắm ,cậu đang chăm sóc cho hắn ,dù cho là ép buộc cũng được nhưng ít ra cậu đối với hắn có lẽ đã không còn căm hận như trước nữa .Trong lòng hắn bỗng thấy vui vui.
"OÁI ....!NÓNG QUÁ ..." mải nghĩ hắn không nhìn ngậm luôn cả thìa cháo to đùng vào miệng.Cháo bắn tung tóe lên người và mặt.
cậu vội vàng lấy khăn lau những vết cháo vương trên người cho hắn vẻ mặt có chút hối hận .
"Xin lỗi ..."
Sao thế này ? khi bàn tay ấy chạm vào miệng và nhẹ nhàng lướt qua cơ thể, hắn thấy tim mình đập liên hồi.Hắn cứ ngồi ngây ra ngắm nhìn cậu
Trong căn phòng yên ắng ,chỉ có tiếng thìa khuấy đều nhẹ nhàng ,họ yên lặng không ai nói câu gì nhưng đâu đó một luồng hơi ấm tràn về sưởi ấm trái tim tưởng như khô cứng từ bao giờ.
"Anh à !anh đang làm gì vậy ?"Doong Wook hỏi khi thấy hắn bới tung tủ quần áo lên.
"Không biết cái áo tao mặc hôm trước đâu ý nhỉ?" hắn vừa hỏi vừa vất hết cái áo véc này đến cái kia lên trên giường thành một đống lộn xộn.
"cái áo nào ạ?" ,Doong Wook vẫn khép nép đứng ở gần xem hắn có việc gì cần sai bảo không.
"Thì cái áo tao mặc hôm bị đâm ý .." hắn gắt gỏng ,có phần bực bội khi nghĩ lại nhát dao ở sau lưng.
"à !cái áo đó ạ ,em vất nó đi rồi còn đâu"
"CÁI GÌ.....!'' Hắn gào lên vứt đống quần áo trên tay lao vào tóm lấy cổ Doong wook đang sợ xanh mặt sau cú gào của hắn.
"Sao mày không hỏi tao mà đã vứt nó đi hả?!!"
"Tại...tại vì anh...hôn mê làm sao em hỏi được..mới lại cái áo đó rách rồi lại dính đầy máu của anh nên anh Hyesung bảo em vất nó đi" hắn mếu máo ,khó khăn lắm mới nói được thành câu khi mà cái mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của YUNHO cứ áp vào.
Thả Doong Wook ra ,hắn thẫn thờ ngồi phịch xuống giường đưa tay lên ôm mặt vẻ tiếc nuối một cái gì đó.
Chỉnh lại cổ áo cho cẩn thận và cố gắng lấy lại giọng nói sau khi cổ bị bóp nghẹt ,Doong Wook quay sang nhìn hắn e dè ,có vẻ như hắn đã bình tĩnh lại.
''Anh à !"
"Cái gì ?" hắn gắt.
"Đồ đạc ở trong cái áo đó anh Hyesung để ở trong ngăn bàn ấy ạ" vừa nói Doong Wook vừa chỉ tay về cái bàn đặt cạnh giường.
"Sao mày không nói sớm !"hắn ngay lập tức lao đến bên cái bàn ,bới tung tất cả mọi thứ trong ngăn bàn ra rồi reo lên sung sướng
"A !đây rồi".
Hắn vội vàng chạy ra khỏi cửa nhưng hinh như quên cái gì đấy nên lại chạy vào.
"Anh ơi !anh đã đi lại được rồi sao lại...." Doong Wook có phần không hiểu khi thấy hắn ngồi vào cái xe lăn và hắn hở lăn bánh xe cho nó chuyển động.
"Kệ tao !"
hắn nói rồi đi ra khỏi cửa
"À mà đừng có nói cho ai biết đấy nhé ,dặc biệt là Jaejoong ,không thì anh cúp lương chú mày đấy'' hắn quay lại dọa rồi bỏ đi thẳng mặc cho Doong wook đang đứng như trời chồng vì chẳng hiểu hắn đang làm cái trò gì nữa ,có bao giờ Doong wook thấy hắn như thế đâu.
hắn hăm hở đẩy cái xe đi khắp tất cả các phòng để tìm cậu ,ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng ,chốc chốc lại mỉm cười khi nghĩ đến việc đeo sợi dây ấy vào cái cổ xinh đẹp của cậu.Nghĩ cũng thấy lạ ,hắn không hiểu sao cậu cứ đeo mãi cái sợi dây cũ kĩ xấu òm chỉ có duy nhất một chiếc nhẫn cũng đơn giản không kém trên đó.
''Chắc cậu ta nghèo quá" hắn nghĩ thầm.
Hắn dừng lại ở cửa phòng ăn vì tin chắc là cậu đang ở trong đó.Đang định xông vào thì có tiếng nói làm hắn ngừng lại.
"Jaejoong à ! cậu ghét Yunho lắm phải không?"
hình như là tiếng của Hyesung nhưng anh ta đang nói cái quái gì vậy? hắn cau có cố gắng ghé sát tai vào để nghe cho rõ cuộc đối thoại.
"Nói gì đi chứ " hắn sốt ruột khi không thấy cậu trả lời ,mắt vẫn nhìn vào khe hở qua cánh cửa.
Trong phòng ăn ,cậu đang pha một ly càfe cho Hyesung ,tấm lưng vẫn lạnh lùng không trả lời.
"Ưm ! đúng rồi ,cái tên ấy hại cậu thảm như vậy cậu không căm tức hắn mới lạ ,nếu mà là tôi tôi đã cho hắn chết từ lâu rồi"
Đứng ở ngoài hắn phải cố kiềm chế lắm để không lao vào đập cho Hyesung một trận .
Cậu chậm dãi đặt ly càfe trước mặt Hyesung ,vẻ mặt thoáng buồn.
"Nói gì đi chứ !" hắn càng sốt ruột hơn ,đang định xông vào thì hắn bỗng ngừng lại.
"Tôi...đã từng rất hận anh ta" cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hyesung ,nhấm nháp ly cafe mình vừa mới pha.Hyesung vẫn chăm chú lắng nghe.
Im lặng một lúc rồi cậu ngập ngừng.
"Khi anh ta đối xử như vậy với tôi ,tôi đã từng muốn giết chết anh ta để chạy trốn ,để thoát khỏi cuộc đời nhục nhã này...nhưng...." cậu cúi xuống mân mê cái ly đang nóng hổi.''Đã từ lâu ...tôi không còn oán hận nữa rồi...tôi đã quá mệt mỏi ,nếu cứ tiếp tục căm ghét một ai đó ,luôn phải sống với những suy nghĩ phải làm như thế nào để trút bỏ cái oán hận ấy không phải là mệt mỏi lắm sao?...tôi... đã muốn quên tất cả để cố gắng giữ cho mình cuộc sống này... cho đến hết cuộc đời ,không yêu thương ...không thù oán..."
Giọng cậu trùng xuống ,nghe cậu nói Hyesung bỗng thấy ở con người trước mặt mình chất chứa một nỗi buồn mênh mông của một kẻ đã chịu quá nhiều đau khổ .Những nỗi đau nối tiếp nỗi đau đã khiến cho cậu ta giờ đây có thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào .Hyesung cũng không thể hiểu được vì lí do gì mà cậu vẫn còn cố gắng tồn tại cho đến bây giờ,một động lực mạnh mẽ nào vậy ?tình yêu ư?
"Jaejoong à ! bây giờ cậu có ...yêu ai không ...?"
Hơi bất ngờ trước câu hỏi của Hyesung nhưng cậu khẽ mỉm cười ,có chút đắng cay.
"Yêu ư? ...tôi... đã không còn có thể yêu ai được nữa rồi ,có lẽ nếu có kiếp sau...tôi hy vọng sẽ được một người nào đó để yêu thương và được yêu thương...còn kiếp này ..." cậu cười buồn "Tôi hy vọng không gây tổn thương cho bất cứ ai nữa...tình yêu đối với tôi cũng đã không còn tồn tại."
Nói xong cậu đứng dậy bỏ ra ngoài.
Khẽ mở cửa ,cậu bỗng dừng lại ,dường như có ai vừa ở đây ,cậu cảm thấy hơi ấm vẫn còn đọng lại .Cúi xuống dưới đất ,cậu thấy có một sợi dây chuyền nằm ở đó.Cầm nó lên cậu nhìn quanh quất xem có ai ở đây không
"Sợi dây đẹp thế này sao ai lại làm rơi nó ở đây nhỉ "
mải ngắm nhìn cậu không để ý thấy có người đang tiến đến gần
"NÀY ! KHÔNG ĐI LÀM VIỆC MÀ CÒN ĐỨNG Ở ĐÂY LÀM GÌ ?"
Doong wook lớn tiếng quát ,hắn muốn ra oai một tý ,nhưng thật ra không hiểu sao cứ nhìn thấy cái mặt của cậu là hắn bỗng thấy khó chịu ,chỉ muốn tìm cách bắt nạt.Bỗng hắn nhận ra sợi dây trên tay cậu
"Ủa !cái đó là của ông chủ mà".
/Của hắn ư ?,như vậy là.../ cậu vội vàng bỏ đi mặc cho Doong wook đứng tru tréo vì chưa dọa nạt được gì.
cậu chạy lên phòng hắn nhưng không có ai ở đó cả,cái xe lăn cũng không có ở đấy.Hắn đi đâu được nhỉ?Cậu vội vàng chạy ra ngoài sân xem hắn có ở đó không .Ngó quanh quất một hồi cậu cũng thấy mái tóc nâu đỏ của hắn thấp thoáng đằng xa.
Đôi mắt hắn đăm chiêu ,thả hồn nhìn xa xăm vào mặt hồ phía trước không để ý thấy có người đang tiến lại gần.
"Anh đã ở đây à?" cậu nhẹ nhàng tiến đến bên hắn.
Hắn không trả lời ,ánh mắt vẫn nhìn vào xa xăm.
"Cái này ...tôi nhặt được trước cửa phòng ăn" cậu từ từ rút sợi dây đưa ra trước mặt hắn .
Hắn vẫn không nói gì ,nhìn sợi dây một lúc rồi cũng đưa tay ra nhận lấy nó.
Trả vật về cho chủ xong ,cậu quay lưng bỏ đi.
"Này !"........
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng buông xuống trên những tán cây,nằm dài nghỉ ngơi trên thảm cỏ xanh mướt,mặt hồ phía trước lung linh trong sắc đỏ lúc chiều tà như hàng vạn thiên thần đang nhảy múa.Cảnh vật trước mắt bỗng trở lên thật huyền ảo.Trong cái sắc chiều ấy ,cậu nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn đi trên con đường lát gạch đỏ đâm xuyên qua những thảm cỏ dài,đâu đây trong gió thoảng thoảng mùi hương hoa ly thơm ngát.
Cả cậu và hắn đều im lặng để tận hưởng cái không gian êm ả ấy.Nó thật thanh bình và khiến cho lòng người tĩnh lặng
"Ngôi biệt thự này...là món quà mà cha tặng cho mẹ tôi khi tôi chào đời,một món quà xa xỉ..." hắn bỗng lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng đó,giọng nói có vẻ đăm chiêu,"một ngôi biệt thự mang nhiều yêu thương nhưng cũng chất chứa đầy oán hận.Nó đã bị phá huỷ trong một trận hoả hoạn nhiều năm trước đây nhưng tôi đã xây dựng lại chỉ để tưởng nhớ một điều ...nó là sự xa hoa của gia tộc Jung nhưng đồng thời cũng là những âm mưu ,toan tính và oán hận.
Hắn lại im lặng.Cậu bỗng cảm thấy trong lòng hắn lúc này thật trống chải.Ngôi biệt thự này dường như mang nhiều kỉ niệm với hắn,cả hạnh phúc êm đềm và cả đau thương oán hận,có vẻ như hắn đã chịu nhiều đau khổ.Một JUNG YUNHO kiêu ngạo giờ đây chỉ còn là một con người chất chứa nhiều hoài niệm.Hắn bây giờ và hắn trước đây cậu không thể nào biết được đâu mới là con người thật của hắn.