Tác giả: iem, foreverlove
Nguồn: thu thập trên HiHiHeHe
-----****----
Chap 1
Lão quét cái lưỡi dài lên khắp cơ thể cậu, lão ngấu nghiến đôi môi hồng xinh xắn, mơn man làn da trắng ngần và thích thú khi nghe cậu khẽ rên lên đau đớn khi lão tiến sâu vào cậu.
Mỗi lần làm chuyện đó là mỗi lần đau, mỗi lần nhục nhã và ê chề, nhưng đã quá lâu để còn có cảm giác, đã quá lâu để còn nhận thức được mình đang làm gì.
Cậu vẫn nằm yên, đôi mắt lạnh lùng và bình thản, chỉ thỉnh thoảng khẽ nheo mắt vì đau ở nơi ấy.
Vuốt ve làn da trắng như ngọc, lão thì thầm
-Ngày mai ta phải sang Nhật có công chuyện, sẽ không được gặp cậu trong vài ngày, ta sẽ nhớ cậu lắm.
Cậu vẫn nằm yên, hơi thở vẫn đều đều trong giấc ngủ. Phải rồi, ngủ để cứ nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ, cơn ác mộng kéo dài suốt ba năm, kéo dài suốt cùng sự nhục nhã.
-Cầm lấy số tiền này và đi mua những gì mình thích_Lão mở ví ra và dúi vào tay cậu cả một nắm tiền, tiện thể hôn lên bờ vai trắng mịn vẫn còn nham nhở những dấu hôn. Tiền bạc là cái nguyên nhân cậu ở đây, ở trong vòng tay lão và cam phận để cơ thể mình vần vũ theo men say của lão và cả của cậu. Hờ hững cậu cầm nó trong tay, khẽ mỉm cười ( nhiều đấy chứ).
Lão đi rồi, lần nào cũng thế, cứ một tuần lão lại về và đưa cậu đi, lâu lâu cậu cũng đã quen bởi lão là khách hàng duy nhất của cậu từ khi cậu bước chân vào vũng bùn lầy này. Bao lâu ư, có lẽ là 3 năm thì phải, cậu vẫn còn nhớ như in cái ngày đó,vì phải vay một số tiền lớn để điều trị cho đứa em bệnh tật, cậu đã phải bán mình để trả. Và lão là người đỡ đầu cho cậu, không oán trách , không phản kháng, bởi cậu hiểu phản kháng hay chạy trốn thì chỉ còn con đường chết. Nhưng....lão đối xử với cậu cũng không đến nỗi tệ.
Lão không cho bất cứ ai đến gần cậu, nhưng hàng ngày cậu vẫn cứ phải đến vũ trường, ngồi một chỗ và...hát ...đôi khi còn phải nhảy. Đối với cái vũ trường ấy cậu là một báu vật ....nhưng chỉ duy nhất lão có quyền chạm vào cậu ...những kẻ khác chỉ có thể nhìn ngắm và ao ước được một lần ôm thiền thần ấy trong tay
Phải rồi...thiên thần có đôi cánh nhuốm mùi tanh hôi của bùn lầy, đôi cánh không thể bay lên mà chỉ biết giãy giụa trong nước mắt.
Mệt mỏi trở về nhà, cậu trút bỏ mớ quần áo bẩn thỉu và đi vào nhà tắm. Để cho những dòng nước quấn trôi đi mọi mùi tanh hôi trên cơ thể, những vết hôn vẫn còn đỏ, những vết cằn vẫn còn sâu. Đưa tay ôm lấy bờ vai gầy guộc, cậu nhếch mép cười ,một nụ cười chua chát.
Cuộc đời này sao lại lắm trái ngang?
Junsu đã đi giao báo từ buổi sớm, căn nhà lạnh ngắt chỉ có tiếng nước vang lên đều đều. Cậu đi vào phòng khách và bật tv lên xem, nhưng mọi chương trình đều thật vô vị, cậu đành tắt tv đi và ngủ .
Cánh cửa phòng bật mở, một thằng nhóc gương mặt bầu bĩnh bước vào. Nó vất cái mũ lưỡi trai lên trên cái nóc tủ gần đó rồi ngồi xuống bên bậc thềm để tháo đôi giầy đã cũ ra để gọn gàng vào một góc . Chợt nhận ra anh mình đã về ,nó bước nhẹ nhàng để không làm cậu thức giấc. Ngắm nhìn anh mình ngủ say trên ghế, nó khẽ thở dài. Nó không hiểu công việc anh nó làm là gì mà đã 3 năm rồi khi nào anh nó cũng về nhà rất muộn, người nồng nặc mùi bia, có khi còn đi qua đêm không về. Nhiều lần nó có hỏi nhưng cậu chỉ trả lời qua quýt, đôi khi cáu gắt khi nó hỏi quá nhiều. Lâu rồi nó cũng không hỏi nữa, cứ coi như đó là chuyện thường ngày. Nó chịu khó đi làm thêm, kiếm thêm thu nhập để giúp đỡ cho anh nó phần nào. Mong sao có ngày hai anh em bớt khổ.
-Em về rồi ah, anh đã bảo là không phải đi làm thêm rồi cơ mà, không lẽ anh cho em thiếu tiền sao?Cậu đã tỉnh từ bao giờ, ngồi dựa đầu lên thành ghế và hỏi.
-Dạ ...em...- nó ấp úng-...không ..không đâu anh a, em chỉ muốn đi làm cho năng động hơn thôi, em không muốn sau này cứ phụ thuộc vào anh mãi
-Em không cần phải làm gì cả ,cứ chịu khó đi học đi , anh đã không được học hành rồi ,em phải cố gắng thay phần anh chứ_cậu uể oải đứng dậy đi vào phòng ngủ còn Nó vẫn đứng đấy , nước mắt khẽ chảy dài trên mặt. Nó thương anh nó lắm ...Nhưng tại sao anh lại luôn vô tình với em thế
8 năm trước
-Changmin ah...đứng đây đợi anh nhé ...không được đi đâu đâu đấy ,anh đi mua một chút đồ rồi sẽ về ngay , thằng bé tóc đen dặn dò em nó
-Dạ ,anh đi nhanh mau về nhé,,, thằng bé nhỏ hơn khẽ lay tay anh nó
-Ừm ,anh chỉ đi một chút thôi....đừng đi đâu đấy nhé...nó lại dặn dò
-Changmin ah...em ở đâu...changmin...ah ..Cô ơi cô có thấy một thằng bé rất đáng yêu ,cao ngần này ...mặc áo màu xanh đứng đây không ah?
-không thấy
-Chú ơi ...chú có thấy...
-Không thấy...
NÓ ngồi bệt xuống lề đường đưa tay ôm mặt khóc ,nó đã chạy đi tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng bé nhỏ của đứa em tôi nghiệp ở đâu cả .Nó hối hận vô cùng ,giá như nó không bảo thằng bé đứng đấy chờ ,giá như nó dăt em nó theo.Tất cả chỉ là giá như.
Khẽ quệt đi dòng nước mắt, cậu hồi tuởng lại tuổi thơ của mình, nhớ về đứa em trai ngây thơ tội nghiệp, không biết giờ này nó ở đâu ,làm gì ,còn sống hay là đã....
-JAEJOONG ah ,em đi học đây ,anh ở nhà nhé _câu nói của JUNSU kéo cậu về thực tại.
-Ưh ,nhớ về sớm nhé
Cũng ngày hôm ấy cậu gặp Junsu đang ngồi thu lu trong một con hẻm nhỏ
- Bố mẹ em đâu sao em lại ngôi đây ?
-EM không biết...thằng bé run lên vì lạnh
-Em còn nhớ nhà em ở đâu không ..anh đưa em về
-Em không biết...nó cúi đầu
Nhói đau ,thằng bé này chắc chỉ hơn Changmin một tuổi là cùng ,nó cũng bị lạc mất gia đình.Đưa nó đến đồn cảnh sát mong cho họ sớm tìm thấy người nhà của thằng bé...Nhưng
đã mấy ngày rồi,nó vẫn ngồi đấy ,không có ai đến tìm nó cả
-Em có muốn theo anh về nhà anh không? ...cậu hỏi
Đôi mắt của nó bõng sáng lên ,nó gật đầu.Thế là nó trở thành em trai của cậu .cậu dành cho nó tình thương của một người anh
Rồi nó bị ốm ,không có tiền ,cậu đành đi vay lặng lãi ,thế là cậu đành bán thân để trả nợ ,tiền dành dụm được cậu lo cho JUNSU đi học ...số còn lại ....cậu đợi tìm được Changmin về...Khi ấy ba anh em sẽ sống thật hạnh phúc
Có lẽ đấy là niềm tin duy nhất ,nghị lực duy nhất giúp cho cậu còn tồn tại đến giờ
chapitre2
Mấy tuần rồi lão không về ,cậu cảm thấy trong lòng có chút thoải mái ,không bị hành hạ,không bị giày vò ,không phải trở về nhà với những dấu hôn và những vết cắn rát đầy trên cơ thể
Nhưng....đều đặn ...cậu vẫn phải đến vũ trường vào mỗi tối...ngồi một chỗ ...lạnh lùng nhấp ngụm rượu
Mỗi lần như vậy ,anh lại ngồi bên cậu ,pha chế cho cậu những thức uống tuyệt vời như tình yêu sâu kín anh dành cho cậu
-KANGTA ah..anh có tin vào số phận không..? cậu mân mê ly côk tai anh mới pha xong cho cậu
không trả lời
Nhếch mép cười ,đầu cậu khẽ đung đưa theo tiếng nhạc
ANH chẳng thể nào giúp được gì cho cậu,chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cậu mỗi ngày ,pha cho cậu những ly cooktai độc nhất ,anh biết ,nếu anh chạm vào cậu ,anh sẽ không được yên, cậu cũng không được yên.Anh cũng chỉ biết đau lòng ,xót xa và căm tức khi cậu ngồi trong vòng tay lão, uống hết những cốc rượu mà lão đưa cho .Anh thấy mình thật hèn nhát.
Từ khi gặp cậu ,đôi mắt ấy ,làn môi ấy ,nụ cuời ấy ,anh không sao có thể quên được ,anh yêu cậu nhưng chẳng thể nào mang lại hạnh phúc cho cậu được ,anh biết mình bé nhỏ.VỚI tư cách một đồng nghiệp trong cái chốn bẩn thỉu này,anh chỉ biết chia sẻ với cậu qua những tác phẳm của mình.tình yêu của anh cũng chất chứa trong đó
ANH đâu biết cậu cũng yêu anh nhiều lắm, nhưng ...làm sao cậu có thể đến với anh được khi gông cùm vẫn còn ,và...khi tấm thân đã nhuốm màu nhơ nhuốc
Số phận thật trớ trêu
Tiếng nhạc vẫn đấy, những con nguời điên dại vẫn uốn éo theo những vũ điệu điên cuồng, hai con nguời ngồi lặng im chao cho nhau sự im lặng
-LEE SONG MAN CHẾT RỒI...HÌNH NHƯ LÀ BĂNG NHÓM THANH TRỪNG LẪN NHAU THÌ PHẢI ..
cái tin ấy lan truyền khắp trên báo chí ,lan truyền trong khắp giỡi xã hội đen
Cầm tờ báo trong tay ,anh như người điên chạy đi tìm cậu.Sau qquans ba, cậu đứng đó ,im lặng.
-JJ AH...anh gọi và từ từ tiến lại gần cậu
im lặng
-Em biết tin gì chưa ?
Ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh ,anh không hiểu gì cả
Bất chợt cậu lao đến ôm chầm lấy anh ,tiếng khóc hòa trong tiếng cười
-EM ĐƯỢC TỰ DO RỒI, EM ĐƯỢC TỰ DO RỒI....cậu gào lên trong sung sướng
Thật hay mơ đây ,cậu đang nằm trọn trong vòng tay anh ,anh không dám tin vào mắt mình nữa,nhẹ nhàng anh cũng vòng tay ôm lấy cậu ,nhấc bổng cậu lên quay thành một vòng tròn
-YAAAAAAA....anh biết rồi ...anh biết rồi
Ngượng ngùng ,hai người buông nhau ra, cậu xấu hổ quay mặt đi ,anh cũng lúng túng
-Xin lỗi...vì em vui quá nên không kiềm chế được....cậu lungd túng
-Không sao...anh gãi đầu
Trời trở lạnh ,anh khoác lên mình cậu tấm áo
-Cảm ơn... cậu khẽ ngượng ngùng
IM LẶNG
Chưa bao giờ anh và cậu được ngồi bên nhau yên bình như thế ,cả hai ngồi ngắm bầu trời đêm
-Sau này em định làm gì...anh hỏi
mỉm cười ,cậu nhìn lên bầu trời và nói
-em sẽ mở một quán cafe nhỏ ,em và JUNSU sẽ cùng làm viêch thật chăm chỉ để kiếm sống.Em sẽ đi tìm CHANGMIN về,sau đó 3 anh em sẽ sông thật hạnh phúc
-Khi đấy nếu anh rảnh thì ghé qua chỗ em ,em còn cần anh dạy cho em nhiều về cách thức chế biến đồ uống đấy, cậu nhìn anh tinh nghịch
-Tất nhiên rồi ,nếu em không chê anh sẽ đến đấy làm nhân viên cho em suôt đời
Lúng túng ,cậu ngại ngùng quay đi ,anh cũng đỏ hết cả mặt
CHưa bao giờ cậu thấy cuộc sống lại yên bình như thế ,mơ tưởng về cuộc sống trước mặt ,cậu khẽ mỉm cười hạnh phúc .còn anh, anh ngồi đấy ngắm nhìn cậu say sưa kể về những dự định trong tương lai
gió khẽ thổi,dưới bầu trời đêm có hai người đang chìm trong niềm vui bất tận vì vừa mới tìm lại cho mình cảm xúc
NHƯNG.....cuộc đời đâu có đơn giản như thế
chapitre3
Đã hai hôm rồi khi cái tin LEE SONG MAN bị giết ,cái vũ trường ấy vẫn xập xình tiếng nhạc ,những con người điên dại vẫn uốn éo như trong men say ,trong men tình.Anh ngồi đấy chờ cậu đến.Hai hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều ,anh có nên nói những tình cảm trong lòng mình cho cậu biết không ?liệu cậu có yêu anh không ? anh lo sợ cậu sẽ lánh xa anh nếu biết anh yêu cậu .Nhưng anh đã quyết định nói cho cậu biết toàn bộ những điều xưa nay anh luôn giấu trong lòng ,anh sẽ cùng cậu và JUNSU mở một quán cafe nhỏ ,cùng nhau sống thật hạnh phúc .Nghĩ đến đây anh khẽ mỉm cười
Và...cậu kia rồi ,cậu tiến lại gần nơi anh làm việc ,cậu mỉm cười khi nhìn thấy anh vẫy tay với cậu...trông cậu hôm nay rạng ngời hơn bao giờ hết
-Anh đợi em lâu chưa? hôm nay em phải chuẩn bị một ít đồ cho JUNSU đi cắm trại với lớp
Khẽ mỉm cười anh kéo cậu ngồi xuống ,cậu hơi đỏ mặt ,sao hôm nay anh mạnh bạo thế ,cứ nắm lấy tay cậu mãi.
-JAEJOONG ah..anh có chuyện này muốn nói với em...chúng ta ra đằng sau nói chuyện được không ở đây ồn ào quá..anh nhìn sâu vào mất cậu
Lại đỏ mặt ,cậu chỉ im lặng gật đầu
-TẤT CẢ MỌI NGƯỜI NGHE ĐÂY...ÔNG CHỦ CỦA CHÚNG TÔI CÓ CHUYỆN CẦN NÓI...
Một tiếng nói cất lên ,nhạc tắt, những điệu nhảy cuồng loạn cũng dừng lại
MỘT toán người xông vào ,họ xếp thành hàng chờ đón một nhân vật quan trọng
Hắn bước tới ,bọn người xung quanh cúi dạp đầu nghênh đón hắn
Anh khẽ nắm lấy tay cậu chấn an,còn cậu thì cũng như bao nhiêu con người đang có mặt trong vũ trường này đều đang không hiểu có chuỵên gì xảy ra
Hắn bước lên sân khấu đặt ở giữa phòng ,lanh lùng cầm lấy cấi micro
-XIN CHÀO TẤT CẢ....RẤT VUI VÌ Ở ĐÂY HÔM NAY VẪN ĐÔNG ĐỦ THẾ NÀY..TÔI CỨ NGHĨ SAU KHI LEE SONG MAN CHẾT THÌ SẼ CÓ RẤT IT NGƯỜI ĐẾN ĐÂY....KHÔNG SAO ...TÔI SẼ NOI NGẮN GỌN THÔI...TỪ BÂY GIỜ ...VŨ TRƯỜNG NÀY SẼ CHÍNH THỨC DO TÔI JUNG YUNHO LÀM CHỦ.ĐỂ ĐÓN CHÀO VIỆC NÀY TRONG VÒNG MỘT TUẦN TỚI VŨ TRƯỜNG SẼ MỞ CỬA MIÊN PHÍ ĐỐI VỚI TẤT CẢ..
Hắn vừa dứt lời thì hàng ngàn tiếng vỗ tay vang lên,tiếng reo hò ầm ĩ,nhạc lại cất lên ,những điêu nhảy ma quái lại đầu
Hắn bước xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người,những cô gái trầm trồ trước vẻ đẹp cảu hắn ,họ xúm lại nhìn ngắm,bàn tán và tiếc nuối thấy hắn đi qua
Chỉ là một sự thay đổi chủ thôi ,ai làm chủ cũng vậy ,anh nắm tay cậu toan kéo ra ngoài.Nhưng một toán người đã chặn trước mặt anh và cậu
Hắn tiến lại gần
-Sao vội vàng thế /hai anh bạn trẻ ,hắn nhếch mép cười
ANH bước lên chắn phia trước mặt cậu
-Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ vũ trường này không cho khách về sao ? anh nhìn vào mặt hắn hỏi
lại nở một nụ cười mỉa mai, nhìn thấy anh nắm tay cậu hắn nhếch mép
-Anh có thể đi nhưng cậu ta thì không được
kinh ngạc trước những gì hắn nói ,câu và anh nhìn nhau không hiểu
-Tại sao cậu ấy lại không được đi ?
vất điếu thuốc đang hút dở xuống dưới đất ,khẽ di di chân để làm tắt nó
-Bởi vì cậu ta là KIM JAEJOONG ,nếu là KIM JAEJOONG thì không được phép ra khỏi đây ,hắn nhìn cậu mỉa mai
-ANH đang nói cái quái gì thế ?anh có quyền gì mà không cho câu ấy đi ? Anh gằn giọng không giấu nổi tức giận
Rút từ túi áo ra một tờ giấy ,hắn giương lên trước mặt anh
-KIM JAEJOONG THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA LEE SONG MAN ,NAY LÃO GIÀ ĐÓ ĐÃ CHẾT...TRƯỚC KHI CHẾT HẮN TA ĐÃ BÁN LẠI TOÀN BỘ CƠ NGHIỆP CỦA HẮN TA CHO TÔI BAO GỒM CẢ KIM JAEJOONG
Bàng hoàng, cậu không còn tin vào tai mình nữa ,tại sao cho đến lúc này cậu vẫn chỉ là một món hàng đem đi đổi chác
-ĐỒ KHỐN CẬU ẤY KHÔNG PHẢI LÀ HÀNG HÓA MÀ CÁC NGƯỜI MUỐN ĐEM BÁN LÀ BÁN...anh gào lên ,xông vào hắn nhưng đã bị bọn tay chân chặn lại
Cậu vẫn đứng im như trời trồng ,xót xa,đau khổ .Hắn tiến lại gần ,đưa tay vuốt ve khuân mặt cậu.
-Đúng là hàng chất lượng có khác ,tôi hiểu vì sao LEE SON MAN phải đắn đo lắm mới kí cái tở giấy đó
BỐP...
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ,cậu giáng cho hắn một cái tát nảy lửa
-ĐỒ KHỐN NẠN ...CÁC NGƯỜI CÓ QUYỀN GÌ CHỨ....đôi mắt cậu nhìn hắn căm thù
ĐƯA tay xoa vết tát ,hắn nhếch mép mỉm cười
-Đánh hay lắm
bỗng nhiên hắn bế xốc cậu lên mặc cho cậu vùng vẫy
-THẢ CẬU ẤY RA......anh gào lên như điên dại