Nhưng cảm giác lạnh lẽo không lúc nào không nhắc nhở ta, ngươi chết rồi! Ngươi sẽ không trở về nữa! Ta đau đến cùng cực!
Ta rất nhớ ngươi, Huyền …..”
Kỳ Dịch vùi mặt vào trong tay Hàn Huyền Phi, toàn thân run lên. Hàn Huyền Phi cảm nhận được một luồng dịch thể ấm áp làm ướt lòng bàn tay mình, mắt hắn đã đỏ lên. Vội vã xoay đầu, cắn răng cố nhịn cơn đau xót điên cuồng trong tim xông lên……
Kỳ Dịch ngước mặt lên, lần lượt hôn lên tay Hàn Huyền Phi. “Ta yêu ngươi, Huyền, ta yêu ngươi ……”
Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Huyền Phi đang cúi thấp không lên tiếng, vui vẻ cười: “Có thể gặp được ngươi, có thể nắm tay ngươi, ta rất vui sướng! Trời ạ! Ta thật không dám tin, ngươi còn sống ……”
Hàn Huyền Phi từ khoé mắt nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Kỳ Dịch, xoay đầu qua hung hăng trừng Kỳ Dịch một cái: “Ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến ngươi! Đáng chết, ngươi làm sao mà tìm được ta? Ngươi và em gái ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta và em gái ngươi không có gì cả!Toà nhà mới của công ty ta là do em gái ngươi thiết kế. Trong buổi tiệc khởi công, ta gặp được Gia Ninh. Ta thấy cô ấy hơi giống với ngươi, rất có khả năng là người thân. Ta muốn thông qua cô ấy tìm được ba mẹ ngươi, ta muốn gặp người nhà của ngươi, muốn thay ngươi hiếu kính với họ.
Nhưng cô ấy nói về anh của mình không giống với ngươi. Gia Ninh nói anh trai cô mới hai mươi bảy tuổi, là học văn học, lại luôn làm việc trong thị trấn. Ta nghĩ mình đã lầm, nhưng vẫn không từ bỏ, muốn thử vận may.
Ta vừa về nước thì đã bắt đầu tìm người nhà của ngươi, nhưng mãi vẫn không tìm được. Thủ hạ của ta một người ta cũng không mang về, không có trợ thủ, tất cả đều dựa vào bản thân để điều tra.
Ta lén đi tìm đồng sự cũ của ngươi, có mấy người chịu nói, nhưng cũng không hiểu lắm về ngươi. Chỉ nói ngươi là người của cục cảnh sự khác được điều về đây, lúc vừa đến thì đã có tên này. Về phần những người chưa tốt nghiệp, trước giờ trong cảnh cục , đều không biết ngươi. Ta đoán ngươi chắc là khi vừa đến thì đã được chuẩn bị làm cảnh sát nằm vùng, toàn bộ thân phận đều đã bị hoán đổi, ngoài mấy vị lãnh đạo cấp cao, không ai biết tình hình thực sự của ngươi.
Ta cũng từng nghĩ đến việc thông qua quan hệ để tìm ngươi. Nhưng bọn họ chỉ nói qua loa, vừa nói đến thì ấp a ấp úng. Có lẽ bọn họ cho rằng ta vẫn chưa chịu tha cho ngươi, muốn tìm người nhà của ngươi để báo thù, nên đều không chịu giúp đỡ.
Lần này có thể gặp được ngươi, nhất định là do ông trời an bài! Hơn nữa ngươi vẫn chưa chết, ta quả thực không thể tin nổi! Ông trời đối với Kỳ Dịch ta thật là quá tốt rồi …….”
Nghe đến đây, Hàn Huyền Phi đột nhiên vẫy ra khỏi tay Kỳ Dịch, mắt không biểu tình nhìn Kỳ Dịch. Kỳ Dịch bất an nhìn thần tình không thiện cảm của Hàn Huyền Phi. “Sao vậy, Huyền? Ta, ta từng nói với Gia Ninh là ta không yêu cô ấy, cô ấy biết mà.” Hắn bắt lấy cánh tay của Hàn huyền Phi. “Hơn ba năm nay, ta chưa từng có phút nào không nhớ đến ngươi, ta ……”
Hàn Huyền Phi đẩy Kỳ Dịch ra, đứng dậy đi đến trước cửa sổ.
“Huyền?” Kỳ Dịch đi theo, cẩn thận tỉ mỉ quan sát thần sắc của hắn. Hàn Huyền Phi lập tức xoay đầu đi, nhưng Kỳ Dịch vẫn nhìn thấy sự phẫn hận và đau khổ trong mắt Hàn Huyền Phi.
“Ngươi ngang nhiên có thể về nước, còn có thể như trước đây mở công ty làm ăn!” Hàn Huyền Phi một quyền đấm vào khung cửa sổ. “Đây là gì chứ? Tung Hoành các người đã có vụ án lớn như vậy, ngươi lại là một trong thủ phạm ……” Hàn Huyền Phi giận đến không thể nói tiếp.
“Huyền.” Kỳ Dịch đau lòng nắm lấy tay Hàn Huyền Phi. Hắn còn chưa kịp xem xét kĩ, đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Hàn huyền Phi vang lên: “Buông tay!” Kỳ Dịch giật mình, thấy sắc mặt Hàn Huyền Phi u ám như vậy. Hắn không dám không nghe lời, chỉ đành y theo quyến luyến bỏ tay ra.
Hàn Huyền Phi tức giận phủ phục trên đài cửa sổ, dùng tay ôm đầu không nói chuyện.
“Ta có thể về nước có rất nhiều nguyên nhân. Chủ yếu là vì Tung Hoành chủ động hợp tác với chính phủ, làm trung gian cho quốc gia về việc buôn bán vũ khí. Ngươi biết đó, về phương diện này chúng ta có nhiều quan hệ, chữ tín và danh dự trước giờ cũng rất tốt. Chúng ta đã vì chính phủ mà dắt rất nhiều tuyến, quốc gia lấy phần chính, chúng ta chỉ lấy một ít thù lao. Như vậy, Tung Hoành của ta cũng coi như rời khỏi giới hắc đạo, đổi lại làm ăn hợp pháp rồi, mọi người đều tốt.
Còn có một số việc làm ăn khác, đều là do bọn ta làm trung gian, cống hiến cho quốc gia, coi như là lấy công bù đắp. Còn nữa, còn nữa ……Khi đó còn có một số nhân vật lai vãng trong sổ sách chưa bị tìm ra, làm ra bộ mặt đại gia rất khó coi. Huống hồ gì giao tình hai bên vốn đã không tốt, bây giờ bọn ta đã cải tà qui chính rồi …….”
“Cho nên bọn họ hoan nghênh các người về nước kinh doanh? Có phải cho rằng muốn làm Hoa kiều yêu nước không? Hay vẫn là cả phái về?” Hàn Huyền Phi sắc mặt trắng bệch khiến người ta không nỡ nhìn, cơ thể đang đứng khẽ lung lay, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Kỳ Dịch lo lắng nhìn hắn, muốn dìu hắn, lại không dám.
“Không có! Chỉ có một mình ta về. Điều kiện lúc đó chỉ có thể thả hai huynh đệ đang ngồi tù ra, để các huynh đệ có thể đón vợ và con đến bên mình. Về nước ta rất kiên trì, ta muốn đến nơi ngươi đã trưởng thành, ta cảm thấy như vậy sẽ làm khoảng cách giữa ta và ngươi gần lại.
Tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, ta mới có thể về đây. Ta bây giờ làm kinh doanh bất động sản trong mấy thành phố, có không ít người có cổ phần, có tiền mọi người cùng kiếm. Hơn nữa nếu không phải là sự việc trong đại, ta cũng sẽ không lộ diện, đều giao cho người khác quản lí.
Huyền, ta bây giờ là người làm ăn rất tuân luật pháp, ngay cả thuế cũng không giao thiếu một phần.”
Hàn Huyền Phi cười khổ một cái, không nói gì nữa, hắn vô lực xoay người qua, chầm chậm đi đến giường.
Lúc sắp đến giường, hai chân hắn không chống đỡ nổi nữa cơ thể như run lên. Hàn Huyền Phi đứng không vững nữa, đưa tay ra muốn nắm lấy cột giường . Nhưng vẫn chưa kịp đỡ lấy, người đã sắp ngã xuống.
Kỳ Dịch không nhịn nổi nữa, xông lên phía trước, đem Hàn Huyền Phi ôm vào lòng ……
Đem nỗi nhớ dài lâu, tưởng đã mất đi người yêu ôm lại vào lòng mình, Kỳ Dịch nước mắt như mưa. Hắn khóc kêu một tiếng Huyền, bất chấp Hàn Huyền Phi khước từ, vẫn hôn sâu lên môi hắn.
Vòng tay của Kỳ Dịch, nụ hôn của Kỳ Dịch, hơi thở của Kỳ Dịch, nước mắt của Kỳ Dịch …….trong đầu Hàn Huyền Phi hoàn toàn trống rỗng, cả người ngả trong lòng Kỳ Dịch, mặc cho hắn hôn …….
Hắn vô lực chống cự, nhưng căn bản không muốn chống cự …..
“Á!” Lý Gia Ninh ở bên ngoài nhìn đã lâu, đột nhiên thấy hai người ôm hôn, ngây ra. Cô sợ hãi cả nửa ngày, mới không nhịn nổi nữa mà thét lên ngắt đoạn nụ hôn của hai người. Hàn Huyền Phi tìm lại được lí trí, phát hiện Kỳ Dịch ngang nhiên hôn mình ngay tại nhà mình, còn bị em gái bắt gặp, càng đáng sợ hơn là, hai tay mình lại đang vòng trên cổ hắn, bị Kỳ Dịch hôn đến thần hồn bay mất!
Hàn Huyền Phi vừa thẹn vừa giận lại vừa hận, hận Kỳ Dịch càng hận bản thân mình, giận đến không biết phải làm sao cho tốt. Hắn hung hăng đánh Kỳ Dịch một cái, thở hổn hển đẩy em gái ra, tông cửa chạy ra ngoài.
Kỳ Dịch bây giờ sao cũng không dám đi chọc giận Hàn Huyền Phi nữa, hắn ngơ ngác đứng giữa phòng, cùng với Lý Gia Ninh đang trong cơn kinh hoàng mặt mặt nhìn nhau.
“Sao, chuyện là sao? Anh ……..anh hai tôi …….anh ……” Lý Gia Ninh rất lâu mới mở miệng, việc trước mắt làm cô hoàn toàn mơ hồ.
“Giống như cô đã thấy, tôi yêu anh cô!” Kỳ Dịch nhìn đôi mắt Lý Gia Ninh, thần sắc trấn định.
Lý Gia Ninh sửng sốt nhìn. “Người vợ đã chết hơn ba năm nay mà anh vẫn yêu chính là anh hai tôi?”
“Phải!”
“Nhưng các người, các người …..” Lý Gia Ninh không biết phải nói cái gì.
Kỳ Dịch cười một nụ cười chua xót “Ta từng làm một chuyện rất có lỗi với anh cô, hắn hận ta ……nhưng ta rất yêu hắn, muốn xin hắn tha thứ ……”
“Gia Ninh ăn cơm đi.” Lý mẫu lên lầu kêu hai người. “Kỳ tiên sinh cũng ăn cùng đi, cơn đã làm xong rồi.”
“Không, ta không ăn, ta còn có chuyện, phải đi trước.” Kỳ Dịch thấy nụ cười hiền hoà dịu dàng của Lý mẫu, chột dạ cúi thấp đầu. Hắn hoảng loạn cảm tạ, lại xuống lầu cáo biệt với Lý phụ, vội vàng rời khỏi Lý gia. Lý Gia Ninh vốn không có tâm tư ăn cơm, cô hồ loạn ăn mấy muỗng cơm, rồi đem cái chén đẩy đi, nói: “Con không ăn nữa.” Đứng lên liền lên lầu trốn vào phòng mình.
Phụ mẫu Lý gia khó hiểu nhìn bóng lưng nôn nóng bất an của con gái, lại dò hỏi đứa con trai đang cúi đầu ăn cơm, nhưng phát hiện sắc mặt nó rất kém. Họ tuy thấy rất lạ, nhưng vì thói quen không hỏi nhiều về chuyện của con cái, nên cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ lời kêu con trai sức khoẻ không tốt ăn thêm chút rau.
Lý Gia Ninh chạy vào trong phòng mình, ôm gối khóc. Cô tuy biết Kỳ Dịch vốn không yêu mình, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hi vọng, hi vọng có thể thường xuyên ở cạnh Kỳ Dịch, có lẽ sẽ có một ngày ……
Nhưng Kỳ Dịch đã tìm đươc người mà anh ấy yêu rồi, người đó lại là anh của cô! Sao có thể như vậy? Người cô yêu, và anh trai của cô đều là người đồng tính, sao có thể như vậy
Cô buồn bực ngồi trong phòng, mẹ đưa nước trái cây vào, cô cũng không để ý, cứ ngẩn ra. Màn đêm từ từ hạ xuống, cả căn phòng tối lại, Lý Gia Ninh mở đèn phòng, đi đến trước cửa sổ, nhìn con sông nhỏ yên tĩnh chảy.