Ràng buộc Trang 38

Lời của hắn phá tan bầu không khí có chút lúng túng vì nụ hôn đồng tính này, mọi người lại náo nhiệt lên, phát huy sự sảng khoái của hán tử phương bắc, bắt đầu lần lượt rót rượu cho nhau.

Cảnh tượng mơ màng hư ảo trước mắt, tiếng xôn xao không chân thực bên tai, nụ cười của Kỳ Dịch, món ngon đưa đến bên miệng, đều trở nên mông lung …..Trong đầu Hàn Huyền Phi hỗn độn cuồn cuộn, chỉ có một ý niệm:

Ta ngay cả một nụ hôn cũng không kháng cự nổi ……..

Hắn đem ta giao cho người khác tuỳ ý đùa bỡn, để ta trần trụi trước mặt mọi người …..Trước mặt những người uống rượu cười nói này, có bao nhiêu người từng nhìn thấy ta bị lăng nhục?

Ta mặc nhiều quần áo như vậy có ích gì? Ta ở trong mắt bọn họ mãi mãi chỉ là một tấm thân trần trụi, bị nam nhân đùa bỡn!

Không có gì nhục nhã hơn nữa!

Nhưng người đã lăng nhục ta như vậy, mà ngay cả nụ hôn của hắn cũng không cự tuyệt được ………nếu tay của hắn đưa vào trong áo ta, âu yếm ta như trước đây, liếm láp toàn thân ta như trước đây?

………..

Một luồng khoái cảm mãnh liệt từ hạ thân xông lên, nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân của Hàn Huyền Phi. Rất muốn, rất muốn …….Hàn Huyền Phi cắn chặt răng, dùng sức lực toàn thân để nhẫn nhịn cảm giác quá kịch liệt. Cả người hắn như lửa nóng hầm hập, nhưng tim lại lạnh như băng!

Căn bản không cách nào cự tuyệt …….cảm giác được hắn ôm vào lòng, được hắn tiến nhập vào, như kiến bò trong xương.

Ta từ lúc nào đã trở thành kẻ dâm đãng ti tiện như vậy? Hắn đối với ta như vậy, mà ta lại …..còn muốn được hắn ôm! Giây phút bị hắn đeo nhẫn cưới vào, ta sao lại có cảm giác hạnh phúc!

Ta, ta ……

Hàn Huyền Phi xấu hổ và giận dữ cùng cực, toàn thân không khỏi run lên, trên mặt trắng bệch.

Kỳ Dịch lúc nào cũng chú ý hắn, không để ý tới Hàn Huyền Phi đang suy yếu, đem hắn ôm vào trong lòng, xoa xoa lưng hắn, để cơ thể căng cứng của hắn dần dần thả lỏng ra. Trong suốt buổi tiệc, Kỳ Dịch không lúc nào buông hắn ra, luôn ôm chặt Hàn Huyền Phi trong lòng, vừa trấn an hắn.

Đêm khuya, Kỳ Dịch ôm Hàn Huyền Phi mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, yên lặng ngồi trước hành lang, nhìn cánh hoa bay lượn khắp bầu trời. Đêm lạnh như nước, ánh trăng làm nổi bật cánh hoa nhỏ màu hồng phấn, mang theo tia sáng mộng ảo, như vô số tinh linh đang nhẹ bay, bồng bềnh giữa trời đất, lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ trong vườn ……

Hàn Huyền Phi dựa vào lòng Kỳ Dịch, thần tình ngẩn ngơ nhìn mỹ cảnh như mộng, nhìn hai chiếc nhẫn nhỏ trên hai ngón tay …..

Đây là hạnh phúc sao?

“Huyền, ta yêu ngươi! Cho dù ngươi bệnh tật, khoẻ mạnh, bần cùng, hay giàu sang ta đều ở cùng ngươi!” Lời thề nhỏ nhẹ bên tai, tiếng nói như thần, vừa trang nghiêm vừa thần thánh, tràn vào trái tim lạnh cứng, từng chút từng chút làm tan chảy nó ……..

Không …..

Hàn Huyền Phi nhắm lại mắt ……

Chương 23

Thời gian rất nhanh đã từ xuân tiến vào đầu hạ. Ánh mặt trời rất đẹp chiếu vào đình viện, cho cành lá xanh tươi nhiễm một màu vàng nhạt, rực rỡ chiếu khắp nhà.

Bóng râm che khắp vườn, đoá hoa kiều diễm nở rộ, trên con đường mòn lát đá uốn lượn, cỏ xen kẽ lát đầy, rêu xanh phủ khắp thềm đá, không vào trong nước, chiếu vào hồ nước càng thêm trong trẻo, gió nhẹ thổi xuyên qua hoa lá, nhẹ nhàng lướt qua người, thời tiết đầu hạ gột rửa, mát lạnh khiến cho người ta thoải mái đến gần như mơ hồ.

Cây gỗ cao cao trên hành lang gấp khúc, vươn đến phòng ngủ. Cửa phòng ngủ mở rộng, Hàn Huyền Phi vào tấm nệm giường trong phòng ngủ, nhìn phong cảnh trong vườn, Kỳ Dịch cũng ngồi bên cạnh bầu bạn với hắn.

Độ ẩm của mùa xuân đã qua đi, cơ thể Hàn Huyền Phi cũng không còn đau đớn như trước đây, lại thêm Kỳ Dịch mỗi ngày đều thoa rượu thuốc cho hắn, xoa bóp khắp cơ thể, ôm hắn ngâm nước nóng, tinh tâm điều chế mỹ thực, làm cho sức khoẻ của Hàn Huyền Phi có chuyển biến tốt.

Vì vậy, khi thời tiết tốt, Kỳ Dịch thường đẩy hắn ra ngoài đi dạo, mua chút đồ chơi, hoặc là vào tiệm ăn nhỏ ăn món Nhật, Kỳ Dịch sợ hắn ở mãi trong nhà sẽ buồn chán.

Nhưng cho dù Kỳ Dịch có làm gì đi nữa, Hàn Huyền Phi đều biểu hiện lạnh lùng, vốn không để ý. Khi Lưu Minh Viễn chăm sóc hắn, hắn còn nói cảm ơn, nhưng chỉ cần Kỳ Dịch có mặt, thì hắn một tiếng cũng không nói, nhìn cũng không nhìn.

Kỳ Dịch cũng không cưỡng cầu. Hắn không mong Hàn Huyền Phi sẽ sớm tha thứ, theo cá tính của Hàn Huyền Phi, đây vốn là chuyện không có khả năng. Kỳ Dịch chỉ mong ……mong có một ngày, có một ngày Huyền sẽ cười với hắn!

Hắn có lòng nhẫn nại, có thể từ từ chờ …..họ có thời gian mà, một năm không đủ, hai năm! Hay là, mười năm có đủ không? Chỉ cần mãi mãi được ở cạnh Huyền, chỉ cần mãi mãi ôm Huyền như thế này, thì hắn đã hạnh phúc rồi …….

Hắn thường nói rất nhỏ bên tai Hàn Huyền Phi, nói những chuyện lúc nhỏ, nói kế hoạch tương lai của họ, nói đủ loại chuyện cười. Hắn chỉ ôm Hàn Huyền Phi, cùng nhìn phong cảnh trong vườn, hoa rơi hoa bay, nghe tiếng chim hót.

Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua, dường như cứ lướt qua đến vĩnh viễn, cho đến khi tuổi già đi, tóc xanh thành tóc bạc ……

Nếu như không có ngày đó …..

Ngày đó là ngày ánh dương quang tươi đẹp, mặt trời chiếu xuống thành phố cổ kính, giảm đi một phần nóng bức. Gió nhẹ phảng phất thổi qua, làm dịu lòng người.

Hắn vẫn như thường ngày đi tới trước mặt Hàn Huyền Phi, vệ sĩ đi phía sau cách không xa, tản ra bốn phía, chú ý không rời Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch vốn kiên quyết không cần người của Tung Hoành, nhưng theo tin tức xác thực, những thủ hạ tàn dư của của Y thế gia đã thề phải giết huynh đệ Kỳ gia để báo thù. Bất đắc dĩ, hắn đành phải chấp nhận sự sắp xếp của Kỳ Dương, nhưng hắn tự cho rằng mình đã biến mất rất ẩn mật, cho nên không nghĩ rằng người của Y thế gia có thể tìm được mình. Hắn lúc nào cũng làm Kỳ Dương ở Tokyo lo lắng, bản thân lại đem tất cả tâm tư đặt lên Hàn Huyền Phi, vẫn thường đưa Hàn Huyền Phi ra ngoài giải sầu.

Trong hẻm nhỏ ở cổ thành, bóng cây lắc lư ở trên, ánh mặt trời xuyên qua khe lá, rơi nhẹ trên đất. Kỳ Dịch và Hàn Huyền Phi ngồi bên chiếc bàn tròn dưới bóng cây, uống trà, nhìn ngôi miếu nhỏ ở đối diện, hưởng thụ sự mát mẻ của mùa hạ.

Hương trà thoang thoảng, màu xanh nhạt và màu tím lay động trong bát trà …..

Bên ngôi thần tự đó xoẹt qua một bóng người ……

Gió thổi qua, hương hoa lửng lờ ……Kỳ Dịch trong lòng rùng mình.

Có một vệ sĩ từ chỗ tối đi ra, đến gần Kỳ Dịch. Kỳ Dịch nhìn Hàn Huyền Phi bên đó —-Thần sắc tự nhiên uống trà, thanh đạm như gió ……Kỳ Dịch đang muốn đưa tay kéo Hàn Huyền Phi lại, chợt thấy mắt Hàn Huyền Phi loé lên một tia ……

“Nằm xuống!” Kỳ Dịch kêu lớn, ôm lấy Hàn Huyền Phi, liền nằm rạp xuống. Thuận thế lật cái bàn lại, ngăn phía trước!

Đạn bay đến, xé rách không khí, dày đặc làm người ta nhất thời không thể ngẩng đầu lên. Sau cái bàn, Kỳ Dịch đẩy Hàn Huyền Phi ra sau gốc cây, còn mình rút súng ứng chiến.

Cái bàn kiên cố, cản không cho đạn xuyên qua, một viên đạn xẹt qua cánh tay Kỳ Dịch, vệt máu rơi xuống.

Kỳ Dịch nhìn Hàn Huyền Phi ở sau gốc cây, trong lòng lo lắng. Nếu ta bị bắn chết, Huyền sẽ tính sao? Ai sẽ chăm sóc cho hắn?.

Nỗi sợ cực lớn dâng đến đỉnh đầu, Kỳ Dịch lo lắng đến đôi tay run rẩy, gần như sắp không cầm được súng.

Hàn Huyền Phi ở sau gốc cây thần tình vẫn lãnh đạm, chỉ là hai mắt vẫn luôn nhìn Kỳ Dịch, không rời khỏi ……..

Một tiếng kinh hô, người vệ sĩ kia tay trúng đạn, súng rớt xuống!

Lúc này, tiếng súng đối diện ít dần, hoả lực của vệ sĩ Tung Hoành ẩn nấp bên cạnh làm áp chế khí thế của đối phương. Một người kêu to: “Kéo Dịch ca qua đây!”

Kỳ Dịch tâm tư nhiễu loạn, vẫn đang nhìn Hàn Huyền Phi, liền bị một người ôm lấy, bị một sức rất mạnh kéo đến ngôi nhà phía sau. Hắn kinh ngạc muốn quay lại, lại bị cánh tay phía trước kéo chặt, lôi vào sau nhà.

“Huyền! Không, Huyền! Mẹ kiếp ngươi buông ta ra! Buông ta ra!” Kỳ Dịch cố sức giãy dụa, muốn trở về chỗ Hàn Huyền Phi, nhưng bị ôm lấy gắt gao. Đạn ở xung quanh kịch liệt bay đến, thiêu cháy không khí tạt vào mặt. Hoả lực của đối phương càng lớn hơn, muốn đưa Kỳ Dịch vào con đường chết.

Kỳ Dịch không cách nào trở về chỗ cũ, chỉ cầu có thể tiêu diệt được đối thủ. Hắn tiếp tục nổ súng, ở giữa khe hỡ, trong lòng như lửa đốt nhìn Hàn Huyền Phi bên con đường nhỏ.

Tình hình càng lúc càng kịch liệt, nhưng đối phương rõ ràng không phải là đối thủ của Tung Hoành, tình thế bắt đầu được khống chế trong tay Tung Hoành. Kỳ Dịch thở phào, ngừng bắn, muốn xem tình hình của hàn Huyền Phi …..

Sau lưng đột nhiên kêu thảm lên một tiếng làm hắn giật mình quay đầu lại, mắt thấy hai người từ trên nóc nhà rơi xuống, người đều ngã xuống bất động.

Tâm Kỳ Dịch đột nhiên co thành một khối, nỗi sợ mãnh liệt khiến chân hắn cũng mềm ra. Bọn họ đều lơ là cái góc chết này, nếu hai người này không chết, thì Kỳ Dịch hắn hôm nay đã chết chắc rồi!

Hắn đổ mồ hôi lạnh, dùng tay lau mặt, nói cảm ơn với tên vệ sĩ bên cạnh. Người đó không trả lời, chỉ kinh hoảng nhìn phía đối diện, trên mặt biểu hiện không dám tin tưởng.

Kỳ Dịch không hiểu liền nhìn theo ánh mắt đó ……Hắn thấy Hàn Huyền Phi ở đối diện, vẫn dựa vào gốc cây. Máu trên cánh vẫn chảy. Buông cánh tay cầm súng xuống. Hàn Huyền Phi lẳng lặng nhìn mình, trong mắt có sự dịu dàng nói không hết ……

Kỳ Dịch ngơ ngác, đột nhiên tỉnh ngộ —- Là Hàn Huyền Phi đã giết hai người đó, cứu mình!

Loading disqus...