Ràng buộc Trang 29

Kỳ Dịch ngẩn ngơ một lúc lâu ……

Hắn chậm rãi di chuyển cơ thể, mở tủ ra, lấy một chiếc khăn sạch, đổ nước vào chậu rửa mặt, khẽ khàng lau đi hạ thân đang dơ bẩn bất kham. Lau sạch xong, lại dùng khăn khô lau cẩn thận.

Máu vẫn đang tràn ra, từng chút, không ngừng ….

Kỳ Dịch dùng khăn ấn lại vết thương …….cảm thấy cơ thể đó đang run, Kỳ Dịch vội vàng rút khăn ra, cúi thấp đầu, dùng lưỡi liếm lên chỗ bị rách đó.

Mềm mại như lông tơ ……tới lui , lần này đến lần khác …….cho đến khi vết thương không còn chảy máu, hắn mới nhấc người lên.

Đắp chăn lại, hắn đi đến đầu giường của Hàn Huyền Phi, quỳ xuống, si dại nhìn Hàn Huyền Phi trong cơn hôn mê, hàng mi dài khép lại trên gương mặt trắng bệch như giấy, thân ảnh rơi xuống ……chầm chậm cúi người xuống, hôn lên đôi môi không một tia máu ……mềm mại ấm áp …….Huyền của ta!

Ta yêu ngươi như vậy! Yêu ngươi như vậy ……tại sao không thể đả động ngươi được chút nào?

Lúc bắt đầu đã cưỡng bức ngươi, là ta không tốt! Là lỗi của ta! Ta có lỗi với ngươi! Ngươi không thể tha thứ cho ta sao? Ngươi có biết ta yêu ngươi biết bao! Chúng ta không phải vẫn luôn rất hạnh phúc sao?

Nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, rơi trên khuôn mặt vẫn soái khí, Kỳ Dịch khẽ sờ lên cái đầu quấn đầy vải, không chịu được mà hôn lên đôi môi trắng bệch đó, ngậm lấy chiếc lưỡi nhạt đó …..

Ngươi bảo ta phải làm sao? Tha cho ngươi? Ta sao có thể làm như vậy với những huynh đệ đã chết? Sao có thể đối diện với thủ hạ đang bị nhốt trong tù?

Chức trách của cảnh sát quan trọng với ngươi như vậy sao? Không thể vì ta mà từ bỏ?

………Ngươi có yêu ta không? Ngươi rốt cục có yêu ta không? Ngươi có yêu ta một chút nào không?

Một nỗi bi thảm dâng lên, đôi môi run rẩy không thể hôn tiếp, hắn gắt gao nắm lấy bàn tay phải còn lành lặn của Hàn Huyền Phi, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay ấm áp đó …….

Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!! Hận ngươi nhẫn tâm như vậy!

Ta không muốn trong đầu ta đều là hình ảnh của ngươi! Ta không muốn yêu ngươi nữa! Ta không muốn yêu ngươi nữa!

……..Ta rất đau khổ ………..Huyền ……

Kỳ Dịch tê tái khóc thê lương ……

Đau khổ trong lòng và sự áy náy đè nặng lên làm hắn không thở được, con người mạnh mẽ trước đây kiên cường và lãnh khốc, tại thời khắc này đã biến mất như tro bụi! Chỉ có nỗi đau trong lòng xuyên qua xương cốt khiến hắn phải khóc thảm!

………..

Không biết đã khóc bao lâu, nước mắt của Kỳ Dịch cuối cùng cũng ngừng lại. Hắn đứng dậy, nhìn Hàn Huyền Phi thật lâu ……

Ta yêu ngươi!

Một nụ hôn tràn trề yêu thương và dịu dàng đặt lên trán Hàn Huyền Phi, lướt xuống má, dừng lại trên môi …..

Tâm tâm niệm niệm đều là ngươi …….

…………..

Ta phải quên ngươi!

Ta không thể có lỗi với những người bỏ mạng vì ta ……

Ta sẽ quên được ngươi!

Kỳ Dịch đi ra ngoài cửa

Vừa mở cửa, hắn lại xoay đầu nhìn Hàn Huyền Phi đang nằm bất động trên giường ……

Ngươi là người ta yêu nhất đời này ……

…….Cũng là người ta hận nhất …..

………..

“Hàn Huyền Phi bây giờ sao rồi? Ở trong bệnh viện lâu rồi, khôi phục ra sao?” Kỳ Dương xem những tài liệu trước mắt, bộ dạng như rất tuỳ tiện hỏi.

Kỳ Dịch có chút chột dạ liếc nhìn Kỳ Dương ở đối diện: “Xương đã đỡ nhiều rồi, bây giờ có thể miễn cưỡng xuống giường đi vài bước.” Hắn cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

“Nghe nói ngươi thường đến bệnh viện?“ Kỳ Dương tựa về sau, cách bàn làm việc, nhìn Kỳ Dịch đã ốm đi nhiều.

Không nghe thấy Kỳ Dịch trả lời, Kỳ Dương thở dài một tiếng.

“Tuy ngươi đều đi lúc ban đêm, nhưng truyền ra, sẽ tổn thương các huynh đệ.”

“Ta biết …..ta , ta sẽ không đi nữa …..” Kỳ Dịch ngẩng đầu, vẻ mặt hổ thẹn: “Ca, ta có lỗi với ngươi, có lỗi với các huynh đệ, chú Trung đã trông ta từ nhỏ đến lớn, khi già lại vì ta mà chết, ta …..” Tiếng nói của hắn càng lúc càng thấp. Nhưng, chỉ chốc lát, hắn thở mạnh một hơi, khẩu khí trở nên mạnh mẽ: “Ta sẽ quên hắn, ca , ngươi yên tâm!”

“Vậy thì tốt, ta tin ngươi!” Kỳ Dương khẽ cười, che giấu sự bất an trong lòng. Nhưng nguyện như vậy! Tâm tình hắn nặng nề nghĩ.

Trong phòng nhất thời vắng lặng, hai người đều không nói chuyện. Qua cả nửa ngày, Kỳ Dương đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi nhớ Thương Điền không? Lão già làm thương giới ở Nhật Bản, đã từng đến Trung Quốc, chúng ta có tiếp đãi hắn.”

“Nhớ, sao vậy?” Kỳ Dịch khó hiểu nhìn Kỳ Dương.

“Chúng ta muốn đứng vững ở Nhật Bản, cần phải có sự hỗ trợ của hắn, nếu không sẽ rất khó khăn.” Kỳ Dương ngừng lại, cân nhắc nên nói làm sao cho tốt: “Uhm ……tên đó ……Hắn nói hắn rất muốn giúp đỡ chúng ta …..hắn là một tên thích nam sắc ……”

Kỳ Dịch sửng sốt một lát, trên mặt bắt đầu thất sắc.

“Thư kí riêng của hắn thông qua hắn biểu thị với ta, hắn muốn có Hàn Huyền Phi ……lúc ở Trung Quốc hắn đã có ấn tượng rất sâu với Hàn Huyền Phi, nhưng biết Hàn Huyền Phi lúc đó là người tình của ngươi, nên hắn không nói ra. Nhưng bây giờ …….ta có nói với hắn, Hàn Huyền Phi bây giờ đã thương tích đầy mình. Nhưng hắn nói đừng lo, chỉ cần gương mặt không sao thì được rồi, hắn vẫn muốn có.”

Kỳ Dương lại im lặng một lát: “Còn nữa, Trần Quân Nghị sắp ra rồi, tuần sau sẽ đến Nhật Bản. Cái tên họ Cao kia đã giúp đỡ …….tiền cũng đã xài hết rồi! Nhưng coi như cũng đáng giá.”

Kỳ Dịch toàn thân run lên, mặt gần như không còn chút sắc nhìn Kỳ Dương. Thấy Kỳ Dịch như vậy, Kỳ Dương không nỡ nói tiếp. Hắn đẩy ghế ra, đi đến bên cạnh Kỳ Dịch, ngồi xuống.

“Ta chỉ nói với ngươi như vậy, ta sẽ không ép ngươi, tự ngươi quyết định đi!” Hắn ôm Kỳ Dịch vào lòng, cọ vào tóc: “Ngươi là em trai mà ta yêu thương nhất, là người quan trọng nhất trên đời này, ta không muốn làm ngươi khó chịu ……ta thương ngươi, Dịch!“ Hắn cúi đầu hôn lên trán Kỳ Dịch: “Ta không ép ngươi, ngươi tự nghĩ đí ……”

Vươn tay ôm chặt người anh trai yêu thương nhất của mình, Kỳ Dịch rất cố gắng, mới không để mình bật khóc trong vòng tay ấm áp này.

——–

Hàn Huyền Phi đang được Lưu Minh Viễn dìu đỡ, khó khăn lắm mới ra khỏi xe lăn được.

Bước chân của hắn yếu ớt loạng choạng, tất cả trọng lực đều ép lên người Lưu Minh Viễn.

Lưu Minh Viễn tuy đầu không được tốt lắm, nhưng sức lại rất khoẻ. Hắn rất cố gắng, rất cẩn thận dìu Hàn Huyền Phi, nỗ lực để Hàn Huyền Phi có thể đứng vững.

Hàn Huyền Phi rất khó khăn mới đứng vững được, cảm kích nói cảm ơn với Lưu Minh Viễn.

Đôi chân cứng đờ vô lực chống đỡ, hắn gian nan xê dịch về phía trước, mỗi một bước đi , đều là một chuyện rất khó khăn. Đi được một đoạn ngắn, Hàn Huyền Phi đi đến nỗi mặt tái mét, hơi thở yếu ớt mong manh.

Cảm thấy sự bất thiện xung quanh, thậm chí là ánh mắt thù hận, Hàn Huyền Phi cúi thấp đầu, thờ ơ chống đỡ.

Hàn Huyền Phi không biết tại sao Kỳ Dịch kêu hắn đến đây.

Có lẽ , Kỳ Dịch cuối cùng đã hạ quyết tâm giết mình rồi …..Hàn Huyền Phi nghĩ, tất cả đã có thể được giải thoát rồi….

Vừa vào đến cửa, hắn đã thấy Kỳ Dịch đứng ở giữa phòng.

Kỳ Dịch nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Huyền Phi, lạnh lùng nói với Lưu Minh Viễn: “Buông hắn ra!“

Lưu Minh Viễn không biết làm sao lúng túng nhìn Kỳ Dịch, lại xoay sang nhìn anh trai. Lưu Minh Trí không lên tiếng, tiến lên phía trước kéo em trai của mình lại.

Mất đi sự chống đỡ Hàn Huyền Phi lảo đảo.

Hắn muốn dựa vào sức mình để đứng vững, nhưng đôi chân căn bản không nghe lời, yếu ớt không một tia khí lực.

Chỉ có thể ngã xuống.

Lưu Minh Viễn liền muốn tiến tới, lại bị Lưu Minh Trí sắc mặt u ám kéo lại không buông.

Hàn Huyền Phi nỗ lực muốn đứng dậy, nhưng tay cũng không có chút lực, vốn không có tác dụng. Hắn rất nhanh liền phải bỏ cuộc, lẳng lặng nằm sấp trên đất bất động.

“Hàn Huyền Phi! Lâu quá không gặp!”

Hàn Huyền Phi ngước nhìn, thấy rõ người đang đi tới trước mặt mình ……

Trần Quân Nghị!

Hàn Huyền Phi kinh ngạc mở to mắt, hắn không thể tin vào mắt mình. Trần Quân Nghị bây giờ đáng lẽ phải bị giam trong tù chứ? Hắn đã phạm vào tử tội mà!

“Không ngờ phải không? Người đáng lẽ đã bị bắn chết lại xuất hiện trước mặt ngươi!” Trong mắt Trần Quân Nghị tràn đầy sự thù hận tận xương tuỷ, trên mặt lại mang một nụ cười châm chọc: “Ngươi tận trung chức trách như vậy, nhưng người khác thì lại không. Rất tức cười phải không? Ngươi anh hùng như vậy bây giờ tay chân cũng bị phế hết, còn ta phạm tội tử hình lại sống một cuộc sống tự do tự tại!”

Hắn tiến gần tới Hàn Huyền Phi, từ trên cao nhìn xuống người không cách nào bò dậy kia.

“Ở trong tù mỗi một ngày, ta đều nghĩ, nếu như ta có thể ra ngoài, ta sẽ đối xử với ngươi như thế nào! Bây giờ thấy ngươi như thế này, ta rất vui mừng! Nhưng vẫn chưa đủ! Chỉ như vậy thôi thì vẫn chưa đủ! Trương Tiểu Ninh chết rồi! Châu Vân chết rồi! Chú Trung chết rồi! …….em trai của ta …….em của ta ……” Nước mắt rơi xuống, âm thanh bị nghẹn lại. Trần Quân Nghị lau đi nước mắt, vẫn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống trừng nhìn Hàn Huyền Phi.

“Ta hận không thể lột da ngươi ra! Ăn thịt ngươi!” Hắn một cước đạp vào Hàn Huyền Phi.

Bụng Hàn Huyền Phi bị đá một cái rất mạnh, đau đến co người lại, tay ấn vào bụng để không lên tiếng.

“Nhưng, Dịch ca có một cách rất hay, ta tin, cách đó sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Ta xem ngươi còn cứng tới chừng nào!” Trần Quân Nghị phát ra một tiếng cười như bị thần kinh: “Ngươi có biết không? Ngươi sắp bị đem tặng cho Thương Điền Ngô rồi! Thương Điền lão già đó, nổi tiếng là người biết hành hạ. Đặc biệt là, có khi ông ta còn đem nam nhân mình đã chơi chán tặng cho bọn thuộc hạ. Ha ha …. Bị đám ác quỷ háo sắc đó luân phiên làm, ta xem, ngươi có còn quật cường nữa không! Có lẽ đến lúc đó, ta sẽ đi cầu xin Thương Điền, để hắn giao ngươi cho ta. Ta muốn để mọi người thấy ngươi bị đàn ông chọc cái đó vào cơ thể, hoặc ta sẽ đem ngươi vứt ra đường, để tất cả mọi người thưởng thức bộ dạng dâm tiện của ngươi ………ha ha ha hay là đem ngươi vứt đến trước mặt một đám thích chơi trò biến thái, để bọn chúng làm ngươi đến chết thì tốt hơn!”

Loading disqus...