Thân người tôi trở nên mụ mị... Tôi nhắm mắt lại.
Khi tôi đang chầm chậm trôi xa cõi thực... tôi nghe tiếng khóc của một người.
Ai đó…?
A... Là em.
Em đang còn ở nơi đó không? ..Em đang còn khóc không?
----------------------
|| Hee Jun và Woo Hyuk ||
"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy ?"
"Cái gì?"
Chàng trai với mái tóc đỏ sẫm màu rượu vang che đi một bên mắt khẽ nhăn mặt.
"Tôi đã lo vì ngày hôm qua cậu đột nhiên biến mất. Cậu đã ở xó nào?"
"À... à... Để xem..."
Cậu tránh câu trả lời... khi đôi mắt cười tinh nghịch.
Chuyện gì vậy?!
"Và màu tóc này là sao đây?!"
"Đau."
Mái tóc anh đang thô bạo nắm lấy vẫn mềm như mọi khi.
Trước kia, nó là một màu đen huyền óng mượt.
"Buông ra."
"...."
Đôi ngươi cậu thoáng sầm xuống.
"Cậu không có đủ tư cách để phê bình màu tóc của tôi. Moon. Hee. Jun."
Khi những sợi tóc mềm trượt khỏi những kẻ tay anh, đôi mắt lắng đọng của cậu bừng lên vẻ ranh mãnh.
"He! Cậu... khác với tôi."
Anh vừa nói vừa đẩy bàn tay Woo Hyuk đang lướt trên mái tóc đỏ của anh ra.
"Ha! Khác chỗ nào?"
"...."
Đôi môi hồng của cậu khẽ nhếch lên trong giễu cợt.
Đôi mắt cậu đang nhìn Hee Jun lại một lần nữa chìm sâu trong bóng tối.
Tối quá. Cái màu đen đến cả ánh sáng cũng không phản xạ lại.
"Ê, Jang Woo Hyuk! Thầy hiệu trưởng đang gọi bạn !!"
Một chàng trai gọi cậu... hình như là bạn học chung lớp.
"Ồ, vậy hả? Cám ơn nhé!"
Woo Hyuk hét lên đáp lại và vẫy tay nhiều hơn mức cần thiết.
Cậu trông như một đứa trẻ tinh nghịch khi làm thế.
Hee Jun lặng lẽ thở dài.
|| Chạm mặt ||
"Hừm... ừmm... Woo Hyuk, buổi sáng này thầy giám thị ký túc xá đã rất giận dữ đến tìm tôi. Em biết lý do mà phải không?"
"...."
"Cái tóc đó..."
"...."
"Tôi tin em, Woo Hyuk. Tôi thấy là màu vàng đó không hợp với một học sinh gương mẫu như em chút nào."
"Em xin lỗi, nhưng em thấy không có vấn đề gì với mái tóc của em, thưa thầy.
Em nhận thức được rằng nội quy nhà trường không hề ngăn cấm về chiều dài hay màu sắc của tóc cả."
"..Thật, thật vậy ư? Hừm, nhưng mà..."
"Nếu thầy không còn gì chỉ bảo nữa thì em xin phép cáo lui."
Anh cúi đầu chào một cách lễ độ, nhưng khí ngạo mạn toát ra từ anh.
"À, Jang Woo Hyuk..."
"....?"
"Thầy giám thị nói rằng thầy ấy nhìn thấy em trong đám học sinh đã trèo qua tường. Chắc không phải em chứ?"
"..Không thể nào.
Ngày hôm đó, em thấy mệt nên đã đi ngủ sớm."
"Hưm... Được rồi. Không thể nào là em được.
Xin lỗi nhé. Tôi đã hỏi một câu hỏi vô ích."
"Không. Không sao đâu ạ, thưa thầy."
"Thôi được. Em đi đi."
"Thưa thầy..."
"Ờ ? Có chuyện gì?"
"Em lúc nào cũng biết ơn rằng thầy đã tin tưởng em."
Truớc cửa phòng hiệu truởng, nụ cười anh mang trên môi bừng sáng vì những tia nắng ấm, nụ cười khiến nguời ta không thể nào không đặt lòng tin vào anh đuợc.
Tuyệt đối… không ai muốn có loại người này là kẻ thù.
Không ai có thể thù ghét anh.
Anh không tha thứ cho việc đó.
----------------------
|| Hee Jun và Woo Hyuk ||
“Cậu không sao chứ?”
“Ừ. Cậu đã chờ ở đây tự nãy giờ?”
“À… Phải. Tôi chỉ…”
“Ha ha. Ngài Moon Hee Jun vĩ đại lại đứng truớc văn phòng hiệu truởng.
Cậu chắc đang bị ấm đầu?”
“Im đi, cái cậu này !”
“Ha ha ha!”
Cậu rất ít khi cười lớn tiếng.
Một điều rất hiếm hoi, thường thì chỉ có hai nguyên nhân khiến cậu cười như thế.
Hoặc là cậu đang rất phấn khởi… hoặc là cậu đang tức giận.
“Hơ… Trời hôm nay đẹp quá!
Chỉ lo học khi trời đẹp như thế này thì thật phí.”
Trời thật sự rất đẹp.
Những tia nắng hong hanh đổ xuống, vỡ tung trắng xóa chung quanh cậu.
Mùa hè thật sự sắp đến rồi.
Những bóng cây màu xanh trời thuần khiết sẽ vây quanh cậu, cậu sẽ lại đẹp cũng như hè năm truớc.
Mái tóc đen tuyền đã đổi màu, cứ như cậu phủ một lớp vàng lên đó, nhưng…
Hình ảnh cậu vẫn trắng rực như trước.
Mùa hè sắp đến này… Dưới vầng mặt trời nóng bỏng…
Như mọi khi, cậu sẽ lại đẹp và cao quý hơn bất cứ người nào.
Chắc chắn.. Cậu sẽ như thế.
“Sao cậu lại nhuộm tóc?”
“….”
“Nếu cha cậu biết được…”
“Moon Hee Jun anh bạn thân mến của tôi, tôi xin chân thành bày tỏ lòng biết ơn truớc sự quan tâm đặc biệt của anh, nhưng… Tôi không hứng thú với những ai can thiệp vào đời tư của tôi đâu.”
Cậu đứng truớc tôi, mỉm cười với cái đầu hơi cúi xuống, nhưng đôi mắt cậu không cười khi cậu nói.
Tôi phải biết chỗ này là điểm dừng.
“.…”
“.…”
Cậu không bao giờ làm những việc cậu thấy không cần thiết.
Bất cứ chuyện gì cậu làm đều đuợc tính toán chặt chẽ trong đầu.
Một nhà chiến lược bẩm sinh. Một thương gia.
Cậu là một kẻ thù nguy hiểm cho bất kỳ ai.
“Ngày mai... có một cuộc họp buổi sáng, phải không ?”
“À… Ờ… Hình như là vậy.”
Nhiều khi, tôi không thể hiểu được cậu.