Paint it Black...

Tác giả: Lan

Nguồn: Diễn đàn writers’ sanctuary

_ _ * * _ _

 

Cậu rất chân thật.
Cậu cư xử nhã nhặn và lễ độ.
Cậu biết khi nào nên giữ im lặng.
Cậu biết cách đối xử tốt với một người đồng thời duy trì khoảng cách vừa phải với người đó.
Cậu trong mắt một người lạ đầy sự cuốn hút.
Và… cậu rất đẹp.

Mối quan hệ ngang hàng… dù chỉ là hình thức...
Đã trở thành cơ hội cho tôi biết được cậu.

Cậu là người đầu tiên… đã khuấy động… bão trong tôi.

--------------

Bức tường kiên cố ngất ngưỡng...
Dải rừng già rậm rạp vây quanh...
Hai năm, tôi phải ở tại cái vùng quê vắng lặng này, nơi mà người ta phải tốn ít nhất là hai giờ đồng hồ để ra được thành thị. Nơi không có lấy một tuyến xe buýt chuyên chở cả ngày.
Tôi không có gì để phàn nàn… vì ở đâu thì cũng có khác gì.

Khu nhà nội trú cao xây bằng gạch đỏ…
Hai năm… Chừng đó thời gian có đủ để họ quên tôi?
Tôi cầu mong là đủ.
Nếu không, thì một lần nữa, tôi sẽ phải đến một nơi xa xôi hơn.
Ở đâu cũng không quan trọng nhưng… Khi tôi nghĩ đến đôi mắt ngân ngấn nước, trong đầu lại thốn đau.

Xin đừng nhìn tôi bằng thứ ánh mắt đó.
Em sẽ không làm gì được cho tôi… Em không thể làm được gì.
Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đó.

Tôi thấy không khỏe.
Căn phòng giá lạnh đón chào tôi là nơi cao nhất và rộng nhất, có được nhờ sự quan tâm trưởng giả của họ.
Căn phòng đặc biệt đến nỗi không cần phải chia sẻ nó với ai.
Tôi không phải là loại có thể hòa đồng được với người khác, nhưng… chắc là người ta sợ những chuyện ghê tởm của họ sẽ bị tôi truyền ra.

Hô hô… Đừng lo làm gì.
Dù sao thì tôi cũng chẳng có hứng thú với chuyện của các người.

Đặt lưng xuống cái giường lạnh lẽo, tôi đưa tay lên che mắt lại.

Lúc tôi đi… không có cả cơ hội để quay đầu nhìn lại.
Tôi bị tống đi , nhưng… đôi mắt em cứ ám ảnh.
Em đang còn khóc không?
Những tiếng khóc của em cứ quấu chặt lấy tôi không chịu buông ra. Quỷ thật.

-----------------------

Ngôi trường tôi buộc phải đến hội đầy những quý cô quý cậu giàu có và quyền lực, nét tự tin quá mức trên mặt họ làm sáng bừng cả khuôn viên trường.
Vì một lý do nào đó, tôi thấy mình không hợp với cảnh này, nhưng tôi giữ im lặng, không muốn làm chuyện rắc rối thêm.
Cả lớp học nhìn tôi, đứa “học sinh mới chuyển đến”, kẻ ở trong căn phòng đặc biệt mà ngay chính họ còn chưa được phép, với những con mắt nửa ghen tỵ, nửa hiếu kỳ.

Tôi không quen với những cái nhìn đó.
Cái mà tôi quen thuộc là vẻ mặt đầy khinh bỉ, như thể họ đang nhìn vào một thứ gì hạ tiện.
Đầy căm ghét nên họ phải bước lùi lại… Là những cái như vậy.
Để thỏa mãn những ánh mắt đó , tôi đã gào lên như phát khùng.
Nhưng bây giờ thì không cần phải làm thế nữa.
Vì đứa trẻ thường khóc cho tôi không có ở đây.

Lặng lẽ… và vô tâm, đời sống ở nơi này trôi qua cứ thế.
Như thường lệ, không có lá thư nào từ em.
Tôi biết.
Thư sẽ không đến… Tôi biết.

|| Chạm mặt ||

Ngày hôm ấy, cuộc đời dường như không thật vì nó quá yên bình và đơn điệu.
Anh đến với tôi.

“Này!! Mấy thằng mất dạy!!! Đứng lại đó!!!”

Đêm đã quá giờ đi ngủ rất xa. Một tràng inh ỏi vang lên.
Tôi đặt quyển sách đang đọc xuống và đi ra cửa sổ.
Tiếng một nhóm những bóng người đang chạy trong màn đêm và thầy giám thị ký túc xá đang đuổi theo họ với cái đèn pin trong tay.

Họ chắc đã bị bắt gặp khi đang trèo qua tường.
Việc giam lỏng những đứa con trai máu nóng, những người đã có thể gọi là người lớn, ở một vùng hẻo lánh dễ dẫn đến những kết quả không hay.
Họ sẽ thường xuyên trèo tường và đi vào thành phố, nơi họ có thể tận hưởng tuổi xuân của mình.
Họ không quản ngại khoảng thòi gian hai tiếng để đến được đó.
Không may là…. Thỉnh thoảng họ bị bắt quả tang đang vượt rào, nhưng…
Thật khó mà mong là thầy giám thị, một người thủ cựu và đạo đức đầy mình, lại có được lòng bao dung để làm ngơ hành động đó.

Khi tiếng chân của thầy giám thị xa dần, tôi quay mắt về quyển sách đang đọc dở.

Thịch!!!

Tôi quay đầu lại khi nghe tiếng động đằng sau tôi.
Tôi nhìn vào cái bóng đã đi vào căn phòng tối mịt mà không có sự chấp thuận.
Vầng trăng bị che khuất bới những đám mây đã bắt đầu ló dạng.
Trong dòng suối trăng đang đổ đầy khắp căn phòng, một mái tóc nhuộm vàng lóng lánh sáng.
Thẳng lưng ngồi dậy, gương mặt trắng và rực rỡ dưới ánh trăng đi về phía tôi.

Như thế, anh đến với tôi.

2.

|| Chạm mặt ||

Trong im lặng anh nhìn tôi.
Dưới trăng, tôi thấy anh đang đến gần tôi, cứ như đó là một việc hiển nhiên không cần phải đắn đo.

"Suỵt!"

Anh đưa ngón tay trỏ trông hay hay của anh đặt lên môi một cách nghịch ngợm.
Đôi môi của anh hiện ra dưới làn nắng đêm là một màu hồng nhạt.

Đẹp nhỉ..

Khi tôi đang mãi nhìn vào ngón tay trắng và làn môi hồng mà nó đang đặt lên, một giọng nói trầm và mềm phát ra.

"Cảm phiền... cho tôi nấp ở đây đến khi Chó Điên dịu xuống."

"...."

"Aa...Hôm nay... thật là xúi quẩy."

"...."

Anh nằm lên giường tôi không hề ngần ngại, và lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình.
Tôi đóng cái cửa sổ mà anh đã từ đó đi vào phòng.
Tôi kéo rèm xuống và che đi thứ ánh sáng vàng đang rọi xuống anh.
Tôi khóa cửa phòng lại.
Anh im lặng nhìn những hành động của tôi, rồi phá lên cười.

"..."

"A, xin lỗi nhé. Tôi không có ý chọc cậu đâu. Chỉ tại cậu chu đáo quá. Cứ như cậu đã từng che giấu rất nhiều người vậy. Ha ha..."

A..Thật ư?
Tôi có nhiều kinh nghiệm trong việc che giấu bản thân mình hơn là che giấu người khác.
Lúc đó, khi tôi hãy còn chưa biết lý do.
Những cái nhìn thờ ơ lãnh đạm như mắt cá hướng vào tôi.
Đủ để làm một trái tim non nớt khiếp sợ.
Một căn gác xép... một hốc cây mục rữa... một cái chuồng xụp xệ...
Tôi đã quen với việc bó gối lại, giấu mình vào bóng tối.

"Nhưng mà... Hình như tôi mới gặp cậu lần đầu?"

"..."

Tôi cũng chưa hề biết anh.

"Tôi là Jang Woo Hyuk. Còn cậu?"

"...."

Dù là trong tối đêm thăm thẳm, tôi vẫn thấy được rõ ràng nụ cười anh đang hướng về tôi.
Mái tóc vàng mềm và gương mặt trắng đang vỡ tan trong màu xanh, ngay giữa bóng tối.
Tôi hơi sững sờ trước một ý muốn đang nhẹ dấy lên... muốn nắm lấy bàn tay trắng anh đang đưa ra trước mặt tôi.

"Tôi là... An Seung Ho."

------------------------

"Này, này. Mày có nghe gì chưa ?Tóc của Jang Woo Hyuk..."

"Mày thấy rồi hả ? Thật ngầu phải không?"

"Chó Điên thể nào cũng gầm ghè cho mà xem."

"Mẹ... Dù lão có gầm ghè, lão cũng không động được đến một sợi tóc nào của Jang Woo Hyuk..."

Vì anh rời khỏi phòng từ rất sớm, nên tôi đã không chợp mắt được lâu.
Khi tôi nằm trên bàn cố tìm lại giấc ngủ, chuyện của anh được kể đầy quanh tôi.
Những câu chuyện về anh mà tôi chưa bao giờ nghe thấy, bắt đầu đi vào tai tôi sau khi tôi biết anh.
Thật khôi hài...
Họ nói gì về tóc của anh thế?
Mái tóc vàng óng rất đẹp của anh.
Không có gì là kỳ quặc. Bởi vì nó trông rất hợp với anh. Cứ như ngay từ khi anh sinh ra, nó đã rực rỡ vàng như thế.
Tiếng của họ... nói đông nói tây về Chó Điên bắt đầu xa dần.

Loading disqus...