Khang Vĩ vẫn nằm đó, thở thoi thóp trong sự hỗ trợ của những dụng cụ y tế hiện đại nhất. Khẽ khép cửa lại, anh cúi xuống nhìn đứa em trai mình mà lòng quặn đau tê tái. Những giọt nước mắt đuổi nhau chạy dài trên khuôn mặt nam tính khiến cho anh trông thật buồn. Đã mấy hôm nay rồi, từ khi biết nó xảy ra chuyện như vậy, tim Khương Vĩ như bắt đầu đình công, những cơn đau nhói nơi ngực trái ngày một nhiều lên khiến cho anh không thể kiểm soát nổi bản thân mình. Khó khăn lắm anh mới gắng gượng vào đây chỉ để được nhìn thấy nó, chỉ được để nghe nó cười, nghe nó nói chuyện. Nhưng vào đây rồi, thấy nó rồi, anh lại như muốn bỏ đi thật nhanh, bỏ đi thật xa, anh không thể chịu đựng được khi thấy nó đau đớn, anh không thể chịu đựng được khi nghĩ rằng nó đang rời xa anh, bỏ lại anh một mình. Không đâu.
Cúi xuống, đặt lên má nó một nụ hôn nhẹ nhàng, tim anh chợt bình yên đến lạ lùng. Anh nhìn Khang Vĩ thật lâu. Thật lâu lắm để rồi chợt nhận ra rằng, nó thật sự rất quan trọng với anh, quan trọng như chính con tim anh vậy.
-Anh hai, anh hai làm gì mà nhìn Bi kỹ thế? A Bi biết rồi, anh hai định hôn trộm Bi đúng không?
Bất chợt giọng đùa cợt của nó vang lên khiến cho Khương Vĩ không khỏi buồn cười.
-Nhóc con, anh thế này mà phải hôn trộm à, nếu thích anh đè ra hôn cho chán thì thôi, việc gì mà phải hôn trộm.
Rồi anh nhìn thật sâu vào đôi mắt Khang Vĩ, đôi mắt trong veo, đen láy khiến cho khuôn mặt nó càng trở nên khôi ngô, mạnh mẽ.
-Anh bớt đau chưa, lâu không gặp anh Bi nhớ anh lắm. Anh nhớ Bi không?
Ôm chặt lấy nó, Khương Vĩ nói trong nước mắt.
-Có chứ, anh nhớ Bi lắm, anh nhớ lắm…Nhưng anh không muốn đâu, anh không muốn em làm thế, anh không muốn đâu, không muốn…
Ôm thêm cho chặt lại, giọng Khang Vĩ nói như thổn thức, như vỗ về mà sao đượm buồn.
-Anh đừng thế mà, nếu anh có thể hi sinh cho Bi sống, Bi tin anh cũng làm thế thôi. Anh ơi! Bi đã không còn sống được lâu nữa, nhưng Bi để lại một phần thân thể mình trong anh, coi như Bi đang sống cùng anh nhé, Bi muốn được sống mãi cùng anh cơ, con tim Bi trong anh vậy là Bi được sống cùng anh rồi, anh đừng như vậy nhé, Bi yêu anh lắm…
Giọng nói nhẹ nhàng của nó khiến cho nước mắt của nhiều người cùng rơi…
Buồn…
Tê tái…
9161-49
Nó mở mắt ra, một cảm giác thật khác lạ ập vào, không gian này, âm thanh này, mùi hương này sao mà quen đến vậy. Không phải là mầu trắng ảm đạm, không phải là những thiết bị y tế rắc rối và hiện đại. Đúng là không phải.
Phải rồi, là tiếng biển, tiếng sóng biển vỗ bờ, mùi biển mặn mòi, mầu xanh của biển hiện ra bên ngoài cửa sổ hoà lẫn vào mầu xanh của những khóm hoa địa lan khiến không gian xung quanh như chùng xuống, dịu dần đi. Bên cạnh nó, Tùng Lâm vẫn đang say ngủ, khuôn mặt thanh thản đến lạ.
Sau khi không còn chịu nổi nữa, sau khi biết rằng nó không còn hi vọng nữa Tùng Lâm quyết định giải phóng cho Khang Vĩ. Anh không muốn những ngày cuối cùng của người mình yêu lại phải khổ sở trong nơi này. Anh không muốn những ngày cuối cùng này anh phải tiếc nuối, phải đau khổ vì đã để vụt mất những gì hạnh phúc nhất của anh, Tùng Lâm đã yêu cầu tiêm moocphin cho nó giảm bớt những cơn đau dù biết rằng như vậy đồng nghĩa với việc cuộc sống của nó lại càng bị rút ngắn hơn, nghĩa là nó sẽ chết sớm hơn.
Anh cũng đã đưa Khang Vĩ đi đến những nơi mà Khang Vĩ thường mong ước, mong muốn được sống, được nhìn thấy.
Anh quyết định đưa người mình yêu đi đến nơi đó, nơi chỉ có hai người , nơi không còn ai có thể làm cho nó buồn, nó đau thêm nữa…
***
Khang Vĩ nhìn anh khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đặt lên má anh một nụ hôn, nhẹ thôi nhưng ấm nóng, hạnh phúc.
-A bắt được Bi nhé, định làm gì anh thế hả?
Tùng Lâm không mở mắt, mỉm cười hạnh phúc, đưa tay ra khỏi chăn anh kéo nó ngã nhào lên người mình.
-Định làm gì anh nào? Nói anh nghe đi?
Tùng Lâm chu mỏ lại hỏi, mắt vẫn nhắm tịt nhưng khuôn mặt thì rạng rỡ hạnh phúc.
Khang Vĩ phụng phịu trả lời.
-Đâu có làm gì anh đâu, Bi chỉ muốn hôn anh thôi mà! Anh không cho thì thôi.
Nói xong nó làm mặt giận dỗi, khiến cho Tùng Lâm không khỏi phì cười.
-Thôi anh xin, đây anh cho hôn đền đây, cho hôn hai cái nhé. Kekeke
Nói xong, không kịp để Khang Vĩ phản ứng, anh kéo nó lại ôm thật chặt.
***
Bà Lan đã chuẩn bị xong bữa sáng, lẽ ra Tùng Lâm không định để bà đi theo nhưng bà nhất định đòi đi cùng, mặc cho mọi người can ngăn. Lúc đưa Khang Vĩ ra xe, bà lao lại ôm chặt nó không để cho Tùng Lâm mang nó đi, cực chẳng đã, mọi người đành để bà đi theo. Thật lòng, có bà bên cạnh Tùng Lâm cũng thấy đỡ hơn, và bản thân nó cũng thấy ấm áp hơn. Chị hai cũng muốn đi theo lắm, nhưng mà anh Khương Vĩ lại vào viện, ba mới bình phục, thế nên chị không thể bỏ đi được. Lúc nó đi, chị không ra xe, nó biết chị buồn lắm, biết chị không muốn xa nó, nhưng…
-Ăn nhanh đi không đồ ăn nguội hết bây giờ, nghĩ ngẩn ngơ gì thế, hay để anh xúc cho ăn nhé?
Cười nhăn nhở, Tùng Lâm khẽ nhắc nó, tiến sát lại nó, anh nhẹ nhàng bẹo má. Mặt nó xị ra trông thật đáng yêu.
-Thôi, Bi không ăn đâu. Ai bảo bắt nạt Bi.
Nó bỏ đũa xuống, làm mặt giận, nhưng thật lòng là tại cơn đau đến bất chợt. Cơn đau khiến nó như muốn gục đổ xuống, nhưng vì không muốn làm anh lo lắng, nó cắn chặt môi.
-Thôi ngoan ăn đi, rồi anh đưa bé yêu đi dạo nhé, sáng sớm mà ra biển thì thích phải biết.
Tùng Lâm hồn nhiên nói với nó.
-Thôi không ăn nữa, anh đưa Bi ra biển đi.
Đành chịu trước sự bướng bỉnh của Khương Vĩ, Tùng Lâm chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
***
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, tiếng gió biển mặn chát, tiếng biển đang khóc hay tiếng lòng ai kia mà bản thân nó cũng không biết, gió biển thổi tung bay những sợi tóc của Tùng Lâm khiến khuôn mặt anh lộ rõ ra trong nắng, mạnh mẽ, khôi ngô. Gió biển đùa nghịch trên người nó, ve vãn khuôn mặt nó, khiến nó mỉm cười nhẹ nhõm.
-Anh đọc truyện cho bé nghe nhé. Bé thích truyện gì nào?
Rút một cuốn sách trong túi ra, Tùng Lâm khẽ hắng giọng.
-Ừ anh đọc đi, truyện gì cũng đựoc mà.
-Nghe truyện: Lời nói muộn màng nhé.?
-Ừ, anh đọc đi, Bi nghe này.
Vừa nói, nó vừa dựa đầu vào ngực Tùng Lâm, nhẹ nhàng, hạnh phúc. Giọng Tùng Lâm trầm ấm vang lên khiến không gian như trững lại.
-“Lời nói muộn màng.
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....
- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....
Việt đáp lại chán nản Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu
Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.
Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......
Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau.
Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....
Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..
Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà.
Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng.
Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm.
1h23.
-Em khát quá-Linh nói.
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi.
1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:
-Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em .
-Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ.
11h51 trưa
Ông bác sĩ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.
Bác sĩ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc
Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!
11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...
Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!”