Trang 33

9161-46

Hôm nay ông Lý ra viện, ông vui lắm vì ông lại được nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp - cuộc sống mà cho đến khi ông gần như mất nó thì ông mới nhận ra rằng nó đẹp thế nào. Trông ông thật hạnh phúc, ông hạnh phúc vì được trở về lại ngôi nhà thân yêu của mình, nơi có những đứa con thân yêu của ông.

Bước xuống xe, ông nhẹ nhàng đẩy cánh cổng đen quen thuộc bước vào dinh thự của mình. Đã gần tháng nay ông không trở về nhà, cảm giác nhớ nhung nơi bình yên này khiến cho ông bước vội vào trong. Theo sau ông chị hai vẫn lặng lẽ bước đi. Khuôn mặt chị buồn bã, ánh mắt xót xa nhìn khắp mọi nơi.

Cảnh vật nơi đây vẫn vậy, mọi thứ vẫn không khác gì khi ông vào viện, nhưng hình như không khí có gì đó ngột ngạt. Một sự ngột ngạt, khó thở đến lạnh người. Ngôi nhà vắng tanh, cửa chính khép chặt. Bên trên các ô cửa sổ đóng kín. Có điều gì đó bất ổn đang diễn ra thì phải. Tim ông như đập nhanh hơn, lo lắng, bối rối. Ông định quay sang hỏi Khả Chi nhưng bất chợt ông cảm thấy sợ. Ông sợ chính sự im lặng bất thường này hay sợ Khả Chi mang lại cho ông một thông tin mà bản thân ông không hề muốn nghe thì chính ông cũng không biết.

Một cơn gió lạnh chợt thổi qua, mang theo nó là một nỗi sợ mơ hồ bất an xuất hiện trong tim, len lỏi vào từng tế bào trên người ông.

Ông đẩy cửa phòng khách bước vào, không phải là bà Lan mà là một người giúp việc khác ra chào và đỡ đồ đạc cho ông. Thông thường việc mỗi lần ông về nhà, bà Lan ra mở cửa cho ông như đã thành thông lệ. Hôm nay đây việc thông lệ bị đảo lộn khiến cho ông không khỏi hốt hoảng.

-Bà Lan đâu, mọi người đi đâu cả rồi?

Ông hỏi người giúp việc mà như đang quát. Cái cảm giác này, sự ngột ngạt này khiến cho ông Lý không thể chịu đựng hơn được nữa.

Nhìn ông chủ với ánh mắt sợ hãi rồi hướng ánh mắt mình ra phía Khả Chi, cô giúp việc như muốn nói rằng cứ hỏi chị là biết.

Không cần đợi lâu, thoáng thấy sự bối rối trên mặt cô giúp việc, thấy hành động khác lạ của cô nhìn Khả Chi, ông Lý tự biết rằng mình phải làm gì.

***

Nó vẫn nằm đấy trong cái đau đớn dằn vặt của người mình yêu. Tùng Lâm đau khổ nhìn nó ngày một rời xa anh, đau khổ nhìn những cơn đau dằn vặt Khang Vĩ, anh không biết làm gì hơn, anh cũng không biết phải làm thế nào nữa, hình như lúc này đây chỉ có nước mắt của anh là hiểu được chuyện. Nước mắt Tùng Lâm chảy dài, chúng đua nhau tuôn trào trên khuôn mặt gầy gò hốc hác của anh.

Nhoè nhoẹt!

Khang Vĩ tự hỏi không biết đã bao nhiêu lần rồi nó nằm trong một căn phòng khép kín như thế này. Trước đây, khi mà còn nhỏ mỗi lần bị ba nhốt hay bị anh hai bắt nạt, nó thường ngồi thu mình lại một góc, đưa ngón tay nhỏ nhắn của mình sờ dần lên bất kỳ vật gì để có được cảm giác êm ấm, để có được một chỗ dựa cho vững lòng trong bóng đêm hay trong sự cô đơn mòn mỏi.

Giờ đây, trong cái cảm giác chờ đợi để đi đến một thế giới khác này, nó không biết ngón tay mình còn có thể sờ nhẹ vào đâu để tìm sự ấm áp đây, sờ nhẹ vào đâu để có thể tìm được sự bình yên trong tâm hồn đây? Chạm ngón tay mình vào những người thân thương ư? Không đâu nó sợ lắm. Nó sợ lắm, sợ làm họ bị tổn thương lắm.

Nó không biết!

Trong lòng Khang Vĩ lúc này đây đang như mớ bòng bong. Nó không thể nào thể hiện cảm xúc của mình, nó sợ rằng làm người khác bị tổn thương, nó sợ rằng làm người khác đau khổ…
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, hình ảnh ông Lý mạnh mẽ bước vào khiến cho nó cảm thấy rất vui, vậy là ba đã lành bệnh, nó vui lắm, vui khi mà nó biết rằng vậy là nó đã không hi sinh vô ích.

Ông đứng đó nhìn đứa con trai thân yêu của mình đang nằm đau đớn trên giường bệnh với vô số những dây rợ xung quanh, nước mắt ông rơi. Phải rồi. Đây là lần đầu tiên ông khóc trước mặt nó, lần đầu tiên ông để nó thấy những giọt nước mắt của ông, những giọt nước mắt mặn đắng, yêu thương.

Đưa bàn tay thô ráp của mình lên nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của con trai nhỏ, ông nói mà như đang khóc.

-Con ơi, sao con làm vậy chứ? Tại sao vậy con?

Giọng nói của ông bật ra nơi đầu môi, bị những cơn cảm xúc nghẹn ngào chặn lại, nghe không còn ra đúng giọng điệu của ông nữa mà nó méo mó, đau khổ.

Khang Vĩ nằm đó, ngoài nhìn ông ra nó cũng không còn biết nói gì hơn, từ trước đến nay, mặc dù ông đối xử không tốt với nó, nhưng chưa bao giờ Khang Vĩ thôi yêu thương ông, thôi không lo lắng cho ông, và cũng thôi không còn muốn quan tâm đến ông.

-Ba à, ba nghe con nói này.

Khang Vĩ nói như đang thì thầm, nhưng giọng nói của nó cứng rắn, dù rằng nó đang rất đau đớn mệt mỏi.

-Ba ơi, tại sao ba không thương con, tại sao ba ghét con? Con đâu có làm sai chuyện gì đâu? Ba à, ba biết không từ khi con còn nhỏ, con chỉ muốn được một lần ba ôm con, rồi ba dắt con đi chơi hay ba nói với con rằng là “Con trai ba giỏi quá!” khi mà con có được những thành tích tốt. Chỉ là những hành động bình thường thôi nhưng sao chưa bao giờ con có được. Nhưng không sao ạ, dù sao đi nữa thì con vẫn yêu ba lắm, nhưng ba này, con muốn nói với ba rằng, nếu thật sự có kiếp sau con sẽ không làm con trai ba nữa đâu, con không làm đâu. Ba ơi, ba biết không những lần ba phạt con, con không hề trách hay giận ba, nhưng thật sự con đau lắm, con đau lắm ba ạ, con cũng buồn lắm. Nhìn chúng bạn có người dắt đi học, dắt đi chơi, con buồn lắm…

Khang Vĩ nói từ từ, giọng nói bình thản đến lạ lùng, nhưng ánh mắt cậu thì buồn vô hạn, cậu nói như thể đó chỉ là một chuyện bình thường nhưng cậu đâu biết rằng mỗi một câu nói của mình như một mũi dao đâm vào tim ông, nó cũng như chất mù tạt xen lẫn trong không khí khiến cho nước mắt hai người còn lại trong phòng, dù ngồi rất xa nhưng vẫn phản ứng thì phải.

-Con trai, con nghe ba nói một lần nhé, ba xin lỗi con vì những chuyện đó, nhưng ba chưa bao giờ ghét con cả, chưa bao giờ ba không yêu thương con.

Vừa đưa tay quệt qua hàng nước mắt, ông Lý vừa nói vừa khóc. Phải khó khăn lắm ông mới tiếp tục nói hết được câu nói của mình.

-Nhưng ba sợ, ba thật sự sợ con trai ạ. Trước đây vì tính hiếu thắng của ba, vì tính đa nghi của ba, vì sự ngu dốt của ba mà ba đã khiến cho má con chết mà vẫn uất ức, sợ hãi. Đúng rồi, tại ba, chính ba đã khiến cho má con ra đi mà không được thanh thản. Con là cả cuộc sống của bà ấy, con cũng là cả tình yêu của bà ấy để lại. Chạm tay vào con ư? Ba sợ lắm, ba sợ mình lại mắc sai lầm, ba sợ mình lại khiến cho con đau khổ như má con, nhìn thấy con, ba như nhìn thấy hình bóng của má con, ba không dám, thật sự ba không dám…

Không gian như chùng xuống, đặc quánh lại. Lúc này đây, tim nó như vỡ ra vì hạnh phúc, cuối cùng nó cũng đã có được những gì mình mong muốn, có được thứ mà nó đã chờ đợi suốt đời mình. Không biết nói sao cho hết sự hạnh phúc của mình nữa.

-Con à, đó là lý do ba luôn tạo ra cho mình một vỏ bọc, một bức tường ngăn cách giữa ba và con, ba chỉ muốn…Ba không dám lại gần con, không dám ôm con, hôn con vì mỗi lần nhìn con, nhìn đôi mắt trong veo của con ba như thấy má con trong đó, ba như thấy má con đang nhìn ba, đang trách ba…

Ông Lý không còn nói được hết câu, bao lâu nay khi mà ông phải cố gắng lắm mới che giấu được cảm xúc thật sự của mình thì giờ đây ông lại phải cố gắng lắm để phơi bày nó ra. Đúng vậy, thật lòng ông, ông yêu thương nó lắm. Ông quan tâm nó, thương yêu nó, nhưng ông không dám lại gần nó, chạm tay lên thân thể nó. Nhìn nó nói, cười ông như nhìn thấy hình ảnh người vợ tội nghiệp của mình, như đang nhìn thấy bà nói cười với ông. Ông sợ rằng, rồi ông lại đánh mất nó như đã từng đánh mất bà vì những sai lầm và sự ích kỷ của mình.

Không để cho ông có cơ hội nói hết câu, nó nhào người lên ôm chặt lấy ông, ôm thật chặt…Nó bật khóc, gục mặt mình trong ngực ông, nó khóc như chưa từng được khóc, nước mắt nó lúc này trào ra như không thể ngăn lại được, ấm áp, buồn, tê tái…

***

Chị Khả Chi và Tùng Lâm nhẹ nhàng đi ra ngoài nhường lại không gian cho hai ba con. Khả Chi nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc đang khẽ bay trong gió, lòng cô thanh thản đến lạ lùng, lững thững bước đi song song cùng với Tùng Lâm.

-Bác trai lẽ ra nên nói điều này sớm hơn mới phải, có lẽ vậy…

-Ừ nếu ba nói sớm hơn có lẽ Khang Vĩ đã bớt khổ, bớt dằn vặt mình hơn.

Cả câu hỏi và câu trả lời đều không có chủ ngữ rõ ràng nhưng cả hai người hình như đều không cảm thấy khó chịu về điều đó. Lúc này đây mỗi người đều đang đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình với những trạng thái cảm xúc khác nhau. Một lúc lâu sau, bất chợt chị hai lên lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng.

-Em và Khang Vĩ yêu nhau?

Chị quay lại nhìn thẳng vào Tùng Lâm hỏi. Câu hỏi của chị chỉ như muôn vàn câu hỏi khác nhưng sao hắn thấy khó trả lời quá. Không phải hắn hèn kém, không dám thẳng thắn thừa nhận cảm xúc của bản thân mà đơn giản là hắn lo sợ việc này có thể làm ảnh hưởng đến Khang Vĩ và hơn cả là hắn lo sợ chuyện tình cảm của cả hai sẽ bị ngăn cấm. Nhưng rồi, Tùng Lâm cũng đứng thẳng lưng, thẳng người và nhìn thẳng vào chị hai đáp lời.

-Vâng ạ, em yêu Khang Vĩ, rất yêu chị ạ.

Khả Chi không nói gì, chị nở một nụ cười ấm áp, nụ cười mà có lẽ là đẹp nhất mà hắn từng thấy.

Vậy là chị không phản đối, chị đồng ý. Hắn như thấy bầu trời đang nở hoa, đẹp lung linh. Hắn biết ơn lắm, giá mà trên đời này có những người như chị thì có lẽ cuộc sống của hắn của Khang Vĩ đã khác đi rất nhiều.

-Chị biết, chị cũng nhận ra tình cảm của Khang Vĩ dành cho em, chị nhận ra rằng mỗi lần gặp em nó rất vui, mỗi lần gặp em nó như một con người khác, hoà đồng hơn, thân ái hơn và tất nhiên là đáng yêu hơn nữa. Chị không biết là chuyện tình cảm của hai đứa là đúng hay sai, chị không quan tâm. Thời gian này xã hội cũng đã cởi mở hơn về vấn đề này. Tuy nhiên với chị, chỉ cần là người có thể đem lạ hạnh phúc cho em trai chị, thì dù có là ai đi nữa chị cũng ủng hộ hết mình.

Rồi Khả Chi quay lại nhìn hắn, chị cười ấm áp.

-Cám ơn em, cám ơn em đã quan tâm đến Khang Vĩ . Chị biết ơn em lắm…

Hắn quay lại nhìn chị thật lâu như để nói lời cám ơn. Chị cũng nhìn nó cười nhẹ nhàng.

-Quay về thôi, có lẽ mọi chuyện đã ổn rồi, cám ơn ông trời quá em nhỉ?

-Vâng ạ!

Cả hai nhẹ nhàng quay lại phòng bệnh.

9161-47

Thả hồn theo mây gió, cả hai người bước dần về phía phòng bệnh, bất ngờ Tiểu Long xuất hiện.

-Chị, chị giúp em đưa lá thư này cho Khang Vĩ nhé.

Tiểu Long nói, ánh mắt đượm buồn. Thoáng thấy cách ăn mặc của cậu, kèm theo chiếc ba lô trên vai, Khả Chi đã hiểu được cậu muốn làm gì. Nhìn thẳng vào sâu bên trong đôi mắt Tiểu Long, chị nói nhẹ nhàng.

-Em không muốn vào gặp Khang Vĩ sao? Không định chào tạm biệt nó sao?

Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh, nơi có người cậu yêu thương nhất đời, cậu buồn bã lắc đầu. Lúc này đây, cậu như chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh nhẹn cậu quay sang nói với Tùng Lâm.

-Cậu rất may mắn, đúng vậy… Thôi đừng làm Khang Vĩ buồn nhé, tầm chiều tối, Khang Vĩ hay bị ho, cậu đưa thứ này cho Khang Vĩ ngậm giúp tôi.

Cậu dúi nhanh vào tay Tùng Lâm một vỉ thuốc ngậm ho, rồi quay người chào chị Khả Chi bước đi. Tùng Lâm đứng như trời trồng, không biết nói gì hơn, miệng chỉ lắp bắp không nói nên câu, cho đến khi Tiểu Long khuất sau cánh cổng bệnh viện, cậu mới bật ra được.

-Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm, Tiểu Long, Cậu đi may mắn…

***

Trên chuyến máy bay hôm đó, có một chàng trai mang đôi mắt hơi nâu buồn xa xăm. Cậu ngồi đó nhìn vào bầu trời bao la, nơi mà chỉ có những đám mây nhẹ nhàng đang bay lượn. Khẽ gục mặt xuống đôi bàn tay, cậu khóc. Lần đầu tiên những giọt nước mắt cậu rơi trong đau khổ và không kìm nén được, buồn, mặn đắng…

“Khang Vĩ đáng yêu của anh!

Chúng mình học cùng nhau tuy chưa được lâu, nhưng anh biết em là người mà anh yêu suốt đời, anh không biết rằng ngoài em ra anh còn có thể yêu ai được nữa không, nhưng anh biết anh phải rời xa em thôi, con tim không có chỗ cho anh đúng không?

Bi ơi, em biết không, khi ở cạnh em, anh như thấy mình nhỏ bé đi rất nhiều, thấy cuộc sống của anh thật đáng yêu, thật đẹp làm sao. Và anh biết mình yêu em thật nhiều, yêu nhiều lắm. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, dù có bên cạnh anh, cười đùa, nói chuyện với anh thì ở sâu thẳm nơi con tim mình, em không hề dành chỗ cho anh đúng không? Bi yêu người khác. Anh có biết không? Có chứ, nhưng không có lúc nào anh quên được em cả, chỉ thấy em cười, chỉ thấy em nói là con tim anh như muốn nhảy múa rồi.

Bi à, anh luôn nói rằng anh không tin vào duyên phận, nhưng lúc này đây, có lẽ anh nên nghĩ lại, rằng là anh chẳng có duyên phận với em, mặc dù anh biết trong thâm tâm mình yêu em tha thiết. Nhưng anh cũng tự hỏi nếu anh đến với em trước khi người kia xuất hiện, liệu rằng anh có chỗ trong con tim em không? Anh hi vọng là có phải không em?

Khang Vĩ này, em biết không. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh như biết rằng cả đời mình, anh chỉ thấy mình em, chỉ nghe được mình em nói. Rồi trong cái đêm anh làm em sợ, em biết không anh đã ân hận đến nhường nào, anh ân hận vô cùng, anh đau khổ vô cùng. Anh đau khổ vì anh không biết kiềm chế bản thân, anh đau khổ vì anh làm em đau, làm em sợ. Và anh đã nguyền rủa bản thân mình bao nhiêu em có biết không? Anh đã định quên em đi, bỏ đi thật xa nhưng anh không quên em được thế nên lại tìm đến bên em, chỉ mong em cười, để nhìn em nói. Thế là anh lại như người thừa thứ ba, cái bóng luôn đi lặng lẽ bên em, cầu mong cho em hạnh phúc! Anh chỉ muốn từ đằng xa trông thấy em hạnh phúc, rồi muốn tiến lại thật gần để cho lòng anh được chút ấm áp. Ở cạnh em, anh luôn thấy bình yên, ấm áp và hạnh phúc nhưng ở cạnh em mà lúc nào anh cũng không hết nhớ thương, không hết lo sợ, không hết buồn.

Giờ đây, anh biết đã đến lúc mình nên ra đi thôi, anh biết rằng anh không nên ở lại đây lúc này nữa. Trong thâm tâm mình, anh không hề muốn rời xa em nhưng anh không thể không làm thế. Em đã có một người yêu thương em rất mực, và trên tất cả em cũng rất yêu thương người đó với cả con tim mình, vậy là anh biết anh nên rời đi thôi. Có thể mọi nguời sẽ nói rằng anh là đồ tồi khi mà bỏ em đi trong lúc này, nhưng anh không quan tâm đâu, em hiểu rằng bất cứ khi nào em cảm thấy cô đơn, khó khăn gì, chỉ cần em gọi cho anh, anh sẽ lại đến bên em ngay lập tức, ngay lập tức. Giờ này bên người em yêu thương chắc em đang bình yên và hạnh phúc lắm phải không, có phải đó là cái hạnh phúc mà anh không thể mang lại cho Bi yêu thương của anh, phải không Khang Vĩ?”

Loading disqus...