Trang 32

Nước mắt Ann chảy dài trên má, ánh mắt cô trong veo, buồn lắm. Cô cố gắng nói rành rọt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng hình như không được. Nỗi đau của Khang Vĩ khiến cô không thể làm ngơ được, không thể nhẫn tâm được.

Nơi ngực hắn như bị ai bóp chặt lấy, máu hình như không còn được cơ thể vận chuyển lên não nữa thì phải, chân hắn run bắn lên như không còn muốn đứng nữa. Nhưng lạ lùng thay, hắn lạnh lùng trả lời.

-Chúng ta sẽ đi du học, đi nhanh lên, sắp bay rồi. Chúng ta đi thôi, yên tâm đi, chúng ta sẽ hạnh phúc thôi. Tin anh đi.

Nói xong hắn bước thẳng vào sân bay.

-Đừng làm vậy Tùng Lâm, em biết anh không phải là người như vậy, em xin anh, mình quay lại thôi, Khang Vĩ cần anh, cần anh lắm, chưa bao giờ Khang Vĩ cần anh như lúc này. Làm ơn đi.

Câu nói của Ann, thêm vào đó là những cảm xúc thổn thức của cô khiến cho Tùng Lâm như đứng khựng lại. Đau đớn, nước mắt anh rơi, rơi theo từng lời nói của Ann. Ann vẫn cứ đều đều nói, mặc cho anh có nghe không, mặc cho anh có nhìn không, mặc cho anh có tin không. Chỉ biết rằng nếu không nói bây giờ, có thể không bao giờ cô có cơ hội nói nữa, không bao giờ dám nói nữa.

-Anh! Anh biết không, em yêu anh lắm, yêu đến muốn phát điên lên. Nhưng em biết, dù thế nào đi nữa thì anh vẫn không bao giờ thuộc về em, dù là một phần nhỏ. Em biết rằng, dù có cố gắng thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ thuộc về em phần thể xác, phần hồn anh luôn hướng về một nơi xa lắm. Em cũng biết rằng người đó xứng đáng được anh quan tâm, che chở, bao bọc. Người đó là người đã dạy cho em biết thế nào là tình yêu và sự hi sinh. Em không đành lòng để người đó, người mà em thầm thán phục, khiêm nhường và anh người mà em yêu thương bằng cả tấm lòng mình phải đau khổ. Anh ơi! Mình quay về thôi anh ạ!

Không gian nơi đó như chùng xuống, không ai biết chuyện gì xảy ra nữa, chỉ biết rằng chiếc taxi quay đầu lại, chạy như bay trên con đường hướng vào thành phố.

***

Chiếc giường Khang Vĩ nằm trong bệnh viện với tất cả những dây nhợ đang là nguồn duy trì cuộc sống của nó, Tùng Lâm như phát điên, hắn gục đầu xuống nhìn người yêu bé nhỏ của mình đang dần đi xa khỏi hắn.

Đau đớn.

Đêm hôm đó, trong phòng nhỏ này,Tùng Lâm lại có được cảm giác ở gần Khang Vĩ, cảm giác ôm trọn lấy Khang Vĩ bằng cả trái tim mình lẫn trái tim người mình yêu ...rất gần ... Tùng Lâm nắm lấy bàn tay gầy guộc xanh xao của nó, rồi thì cúi gập đầu nói như thì thầm trong nước mắt.

-Khang Vĩ, em có biết là anh nhớ em nhiều đến thế nào không? Em có biết em đã quá ích kỷ không? Tại sao chứ, tại sao em lại làm thế chứ. Em đau ư? Em có biết anh cũng đau lắm không? Vì sao em tự tay cướp đi cuộc sống của mình, vì sao thế? Em có biết em cướp đi cuộc sống của em thì cũng như là em đã cướp đi những gì đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất của cuộc đời anh rồi, em biết không? Em không yêu anh ... Chắc chắn rồi ... Vì nếu em yêu anh ...em sẽ không bao giờ để cho anh khổ sở thế này phải không. Tỉnh lại đi em ơi? Anh cầu xin em, tỉnh lại đi? Hãy nói với anh là em yêu anh đi, hãy nói là em cần anh đi. Anh van em…

Những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt thanh tú của Tùng Lâm ...thấm ướt đôi bàn tay gần guộc của nó. Nó khẽ động đậy, mở mắt…

9161-45

Gió đông bắc thổi ngày càng mạnh thì phải, gió lật tung lá khô, quấn theo cả bụi và cát. Gió len lỏi khắp mọi nơi, đùa nghịch như trẻ đến tuổi tập đi, tập nói. Gió làm bay tóc những cô gái băng nhanh trên đường trong cái lạnh tê tái, gió làm tung bay những chiếc khăn trên cổ của các chàng trai đang lao nhanh trong cái lạnh thấu xương. Mùa đông năm nay lạnh thật! Vậy mà trong mắt cậu, trong lòng cậu cái lạnh của mùa đông này có đáng kể gì! Đúng vậy, cậu yêu nó, yêu lắm nhưng cậu cũng biết rằng con tim Khang Vĩ chưa bao giờ có chỗ cho cậu, chưa bao giờ cậu thấy rằng Khang Vĩ hạnh phúc bên cậu, chưa bao giờ cả. Cậu thẫn thờ nhận ra rằng, dù cậu có cố gắng gọi nó đến đâu đi nữa, có cố gắng lay chuyển nó đến đâu đi nữa nó cũng không tỉnh lại, cũng không phản ứng. Vậy mà chỉ với vài câu nói của Tùng Lâm, nó đã như sống lại. Thôi vậy!

Rút lui thôi, nên để cho nó đến lúc cuối đời mình được hưởng một chút gì đó gọi là hạnh phúc. Lúc này đây, không nên cố làm gì nữa, không nên để nó đau thêm làm gì. Cậu yêu nó mà, yêu thật lòng, yêu lắm.

Thôi, vậy là đủ rồi, hãy cho nó một chút ấm áp, hãy cho nó được sống trong hạnh phúc dù là một chút thôi, nhỏ nhoi thôi.

***

Chợt mở mắt thấy Tùng Lâm bên cạnh, lòng nó như nhói đau, vậy là anh đã biết chuyện, vậy là anh lại bỏ đi hạnh phúc của mình, vì nó, vì một người sắp không còn tồn tại trên đời này nữa, nước mắt nó trào ra. Nhưng nó khóc vì nhớ anh, hay khóc vì thương anh đã bỏ đi hạnh phúc của mình thì chính nó cũng không biết được.

-Anh quay lại đây làm gì? Ann đang đợi anh đấy, anh nên đi đi, đừng như vậy, sẽ làm cô ấy đau lòng đấy.

Tiếng Khang Vĩ vang lên nhè nhẹ, khò khè như đứt hơi, Tùng Lâm biết rằng nó đang mệt lắm, hắn cũng biết rằng trong lòng nó lúc này đang cô đơn và rất sợ hãi. Bàn tay nó run lẩy bẩy, ánh mắt buồn xa xăm.

Hắn nhìn Khang Vĩ mà lòng như ai xát muối. Tim Tùng Lâm đau lắm, hắn nhìn nó vừa khóc vừa nói.

-Em là cả thế giới đối với anh, em là tất cả của anh. Nếu phải lựa chọn giữa em và cuộc sống của anh, anh sẽ không để em phải thế này đâu, anh không để đâu. Anh biết anh là đồ tồi, anh không làm được gì cho em, nhưng em biết rằng trên đời này, em là người anh yêu suốt đời, anh chỉ yêu mình em, không gì thay đổi được.

Gục đầu xuống ngực nó, nước mắt Tùng Lâm rơi ướt đẫm ngực áo nó. Đau khổ. Buồn tê tái. Tùng Lâm biết lúc này đây, anh không thể làm gì cho nó nữa rồi, nếu biết trước có kết quả thế này, chắc chắn không bao giờ anh bỏ Khang Vĩ, không bao giờ bỏ đâu. Giờ đây, khi đã không còn làm được gì khi mà anh sắp phải xa người anh yêu, xa mãi mãi thì anh mới chợt nhận ra điều nhỏ nhoi này – Nó chưa từng có một chút hạnh phúc. Đúng rồi, anh đã như tưởng rằng, anh là cả thế giới đối với nó, anh đem lại hạnh phúc cho nó.Vậy mà sao chứ, ngay lúc anh đang vui mừng tận hưởng hạnh phúc, vui mừng nâng ly, quay cuồng trong rượu nhạc, thì nó lại nằm đó. Sợ hãi, đau khổ.

Nó nằm đó trong cái lạnh tê tái, sự sợ hãi, sự đau đớn. Trong lúc nó cần có anh nhất, cần có một người để yêu thương, để cầm tay và nói nhỏ rằng: “Ngủ đi nhóc yêu, anh ngồi cạnh đây này, ngủ đi” thì anh đang ở đâu chứ?

Anh đang ở một nơi xa lắm thì phải!

Giờ này, khi mà đoàn tàu mang đi cuộc sống của nó đang dần đáp đích, đang dần đậu lại ở ga cuối cùng của hành trình thì anh mới đến bên nó. Muộn mất rồi, muộn thật rồi…

Tùng Lâm đau khổ, nói trong tuyệt vọng.

-Anh phải làm sao đây, anh phải làm gì thì em mới khỏe lại đây, nói cho anh biết đi…

Ngoài trời đang mưa, mưa mùa đông có khác, nhỏ thôi, chỉ đủ làm ướt vai áo, ướt tóc của ai đó đang băng nhanh qua đường nhưng lạnh thấu xương. Tiếng mưa bay lất phất, nhẹ nhàng như thổn thức, như đau khổ lắm, nó giống như là tiếng lòng khắc khoải của ai kia.

***

Trong một quán cà phê, tại một nơi ấm áp với tiếng nhạc nhẹ nhàng, hoà cũng những giọt nước mắt mặn chát, đắng ngắt.

-Em con còn sống được bao lâu nữa cô? Cô ơi, không còn cách nào khác sao ạ?

Khả Chi nức nở trong tiếng khóc, thật sự những gì vừa mới xảy ra khiến chị không thể nào tin nổi, đau đớn vô cùng. Vậy là sao đây, chị sắp mất đi đứa em tội nghiệp của mình ư? Vậy là chị sắp mất đi nó ư? Không đâu, chị không chấp nhận đâu, không chấp nhận.

Đưa đôi tay mình đặt nhẹ lên tay chị, bà bác sĩ già khẽ nói, nước mắt bà cũng rơi đều trên má.

-Con à, cô đã cố hết sức rồi, chắc chỉ còn…còn…còn vài ngày nữa thôi.

Dù đã biết trước chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ đến, nhưng sao chị thấy nó khủng khiếp quá, đáng sợ quá. Còn nỗi đau nào hơn chứ.

-Cô ơi, không còn cách nào khác sao ạ?

Nhìn chị qua hai hàng nước mắt, bà bác sĩ già khẽ lắc đầu như muốn hằn sâu vết dao lên tim chị.

-Không đâu con ạ, y học lúc này chưa thể làm gì được. Con nên chuẩn bị trước tâm lý nhé. Báo cho Khương Vĩ nữa, trước khi Khang Vĩ mất, nó muốn được giữ lại một phần thân thể mình, con biết rồi đó.

***

Khả Chi bước nhẹ nhàng đến bên cạnh nó, trên giường bệnh với đám dây rợ lằng nhằng nó đang nằm thiếp đi, bên cạnh nó Tùng Lâm đang gục đầu mệt mỏi. Đã hai đêm nay rồi, anh chưa ngủ, từ lúc anh gặp Khang Vĩ, Tùng Lâm không dám nhắm mắt lại, anh sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại là anh sẽ mất đi nó, anh sợ lắm.

Nhẹ nhàng cầm đôi tay gầy gò của Khang Vĩ, nước mắt Khả Chi lăn dài trên má, Khang Vĩ nằm đó hơi thở khó nhọc như đang leo dốc. Mắt khép hờ, môi mím chặt đau đớn. Áp chặt đôi bàn tay đáng yêu kia lên má, nước mắt chị ấm nóng khiến nó giật mình mở mắt. Mỉm cười nhẹ nhàng, nó choàng tay như muốn ôm cổ chị, khẽ đẩy người lên, nó nhăn tít mặt lại vì đau. Khả Chi vội vàng đỡ lấy thân thể em trai, đứa em đáng yêu của mình, chị ôm nó, thật lòng chị muốn ôm thật chặt, ôm thật chặt, nhưng lại sợ làm đau Khang Vĩ, chị gục đầu xuống vai Khang Vĩ, nói như thì thầm trong nước mắt.

-Bé yêu của chị, bé yêu của chị, thằng em ngốc của chị…

Nước mắt Khả Chi trào ra, giọng chị nghẹn đắng trong vị mặn và chát của nước mắt, mặn đắng.

-Chị hai đừng buồn mà, em không còn sống được lâu nữa, em không muốn mình chết uổng phí. Chị hai này, chị nghe Bi nói nhé, chị này, Bi đâu có chết đúng không chị, Bi vẫn sống trong trong ba, trong anh hai mà. Mỗi ngày, khi chị gọi ba dậy, chị cũng như đang gọi Bi đúng không. Rồi khi chị ôm anh hai, chị cũng như đang ôm Bi mà, chị không muốn thấy Bi sống cạnh chị sao? Chị không muốn à?

Khang Vĩ ghé vai chị nói, giọng nó mạnh mẽ, không quỵ luỵ, không thổn thức. Hình như lúc này trong tim nó, niềm vui khi đem lại sự sống cho hai người nó yêu thương đã khiến cho nó vui lắm thì phải. Nó ôm chị ấm áp, nhẹ nhàng, hạnh phúc.

Nãy giờ, Tùng Lâm đã tỉnh lại, nhưng những gì anh nghe được khiến cho anh không muốn mở mắt ra nữa, vậy là anh mất đi thật rồi, mất đi người mà anh yêu suốt đời. Khi Ann định tự tử anh đem hạnh phúc của chính bản thân mình, đem cái hạnh phúc nhỏ nhoi của nó đánh đổi lại, giờ đây, khi nó sắp rời xa anh, anh biết lấy cái gì ra đổi đây? Anh không biết, anh không có gì để đổi cả, không có gì hết.

Chị hai quay về nhà, hôm nay ba được ra viện, vậy là ba đã bình phục rồi. Có lẽ suốt quãng thời gian này, đây là tin vui nhất mà nó được nghe, vui hơn cả khi Tùng Lâm quay lại. Nó biết Ann yêu Tùng Lâm lắm, phải trả lại anh cho nó, bỏ đi cả kế hoạch của đời mình, cô buồn lắm. Nghĩ đến đó nó luôn cảm thấy day rứt. Nó không thể sống nữa, vậy tại sao nó không để anh được hạnh phúc, không để Ann được hạnh phúc? Nó quá ích kỷ thì phải. Dẫu biết rằng cuộc sống của mình sắp kết thúc rồi, vậy mà sao nó vẫn cố níu giữ lấy anh? Tại sao nó không muốn buông ra chứ? Lúc mở mắt ra nhìn thấy anh, nó như được thấy cả bầu trời, thấy được cả những vì sao trong mắt anh? Nó thật ích kỷ.

Tiếng Tùng Lâm vang lên làm nó giật mình.

-Làm gì mà ngẩn người ra thế bé yêu!

Quay lại nhìn anh, nó cười mà như mếu.

-Trời ạ, tui vậy mà phải làm bé của anh hả? Có nhầm không thế ta?

-Cái gì? Không chịu làm bé của anh hả? Muốn anh cho ăn đòn không?

Vừa nói Tùng Lâm vừa túm chân nó, ý anh là nếu nó không chịu làm bé của anh thì anh sẽ cù vào chân nó. Gì chứ khoản này thì Khang Vĩ chịu thua ngay từ vòng gửi xe rồi.

-Thôi được rồi, tôi thua, nhiễu quá.

-Gieeeè, gọi là anh đi, gọi ngay, gọi anh yêu, gọi đi.

Nói xong, anh chợt nhìn sâu vào mắt nó, đôi mắt trong veo, tinh anh như thể hút hồn anh. Khoảnh khắc đó khiến cho cả hai như khựng lại, không gian trùng xuống, thật lâu, thật lâu. Tùng Lâm thầm ước rằng, con quay của thời gian dừng lại, không chạy nữa, anh như muốn giây phút này vĩnh viễn dừng lại tại đây.

Nó nhìn Tùng Lâm, có mấy ngày không gặp thôi mà trông anh tiều tuỵ quá, gầy xọp đi, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ. Không nói gì, nó nhào người ra ôm anh, ôm thật chặt. Nước mắt nó rơi ướt vai anh, nước mắt anh rơi ướt vai nó.

-Anh này, cám ơn anh nhé, cám ơn anh đã quay về cùng Vĩ, nhưng thôi, sau hôm nay, anh quay lại đi du học với Ann nhé, đó là nơi sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Vĩ không còn gì cho anh cả, anh đừng thương xót Vĩ làm gì cho khổ Vĩ thêm. Anh đi đi, dù ở đâu đi nữa, chỉ cần biết anh hạnh phúc là Vĩ vui lắm rồi. Vĩ nói thật lòng mình đó.

Hoảng hồn, Tùng Lâm đẩy mạnh vai nó ra, đôi tay cậu gồng cứng lên như gọng kìm đẩy mạnh vai Khang Vĩ.

-Khang Vĩ, em nói gì thế, em không yêu anh sao? Đúng không? Em không còn yêu anh nữa hả? Em có biết không, trên đời này, nơi anh cảm thấy hạnh phúc nhất, ấm áp nhất chính là bên cạnh em, em biết không? Nơi con tim anh được sưởi ấm, được bình yên nhất đó là trong vòng tay em, không một nơi nào khác cả?

Vừa chùi vội những giọt nước mắt đang lăn trên má, Tùng Lâm nói nhanh.

-Em nhẫn tâm vậy sao? Nhẫn tâm nhìn anh sống khổ sở vậy sao? Nhẫn tâm nhìn anh sống mà như đang chết dần, chết mòn vậy sao? Nếu có chết, anh cũng chỉ muốn được chết bên em, thật lòng là vậy, em đừng đuổi anh đi kiểu đó, đừng đuổi.

Tùng Lâm khóc, khóc nhiều lắm, anh gục đầu mình vào lòng nó, đau khổ…Ngoài kia, trời lại đổ mưa thì phải.

Loading disqus...