Trang 27

Cả ngày hôm nay Tùng Lâm như người mất hồn, hắn không còn muốn làm gì nữa, không còn biết phải sao nữa. Ở đời ai đã từng một lần ở vào vị trí của hắn hẳn hiểu được nỗi lòng này. Yêu một người, mà phải sống bên một người thật đau đớn làm sao. Tự hỏi bản thân mình rằng: Đây là sự lựa chọn ư?

Không! Không phải, hắn không hề lựa chọn, hắn không có quyền đó. Nếu như hắn có thể lựa chọn, nếu như hắn có được quyền đó, chắc hẳn Tùng Lâm sẽ kéo Khang Vĩ chạy đến một nơi nào đó, một nơi thật xa, một nơi mà không ai có thể tìm ra hai người, không bao giờ có thể tìm ra. Không bao giờ.

Chiều nay Ann ra viện, trông cô thật vui, thật hạnh phúc, vậy là anh đã đồng ý cùng cô đi du học, vậy là cô đã có anh, người cô yêu hơn cả mạng sống của mình.

Trông cô thật duyên dáng trong bộ đồ trắng khi cùng ba mình đến ăn tối tại nhà anh. Hôm nay ba cô quyết định chính thức ngày đính hôn cho hai người, ba cô muốn cô và anh chính thức đính hôn trước khi cô và anh đi du học.
Bữa ăn tối hôm nay thật đầm ấm, vui vẻ, mọi người đều vui, vui lắm. Trong bữa ăn cô liên tục gắp thức ăn cho mọi người, liên tục cười, liên tục nói còn anh thì không.

Nhìn anh cười gượng gạo mỗi lần ba cô hay ai đó hỏi thăm, tim cô chợt nhói đau. Trong sâu thẳm tim mình cô hiểu rằng, anh không thể nào quên được Khang Vĩ, không thể nào. Nhưng cô cũng không thể nào, không thể nào quên được anh, không thể nào mất anh được.

Vậy là mọi chuyện đã được định đoạt, ba má cô vui lắm, ba má anh cũng vui, cô cũng vui, chỉ có anh là không. Cô cũng cảm thấy điều gì đó hơi lạ ở má anh. Bà vẫn vậy, vẫn cười nói, vẫn lịch sự, nhưng bằng sự nhạy cảm vốn có của người con gái, cô hiểu rằng bà có gì đó khang khác, có gì đó buồn lắm.

Khi ba má cô ra về, cô nhẹ nhàng lại gần.

-Cô, cô mệt hả? Sao con thấy cô có vẻ mệt mỏi?

Vừa nói cô vừa ngồi xuống bên bà, đặt đôi tay mềm mại lên tay bà.

-Không sao đâu con, cô hơi mệt tý thôi, con đừng lo.

Bà nhìn cô nói trong sự âu yếm, tuy nhiên khi nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo và đen láy kia, bà như cảm nhận được sự đầm ấm chân thật. Bà hơi cười rồi nói thêm.

-Chỉ là một ca mổ ở bệnh viện thôi con, không sao đâu?

Không bỏ lỡ cơ hội, cô hỏi mà như an ủi bà.

-Sao vậy cô, ca mổ đó có gì không ổn hả cô?

-Không có, chỉ có điều cô không muốn làm phẫu thuật ca đó. Cô không muốn làm chút nào cả, nhưng cô lại sợ để người khác làm, cô muốn…cô sợ…cô..

Ann nhìn bà bác sĩ già, cô không nói gì thêm chỉ ngả người mình vào lòng bà, cô biết lúc này đây có nói gì cũng vô ích. Sống với bà cũng khá lâu cô rất hiểu tính bà, chắc bà có gì đó dằn vặt lắm nên mới vậy, bà là một bác sĩ tài năng, chưa một ca bệnh nào mà bà cảm thấy khó khăn đến nỗi phải suy nghĩ như thế này cả. Bất chợt trí tò mò trong cô nổi lên.

-Ca mổ đó khó khăn lắm hả cô? Sao cô có vẻ lo lắng vậy?

-Không đâu con à, nó không khó, chỉ là một ca ghép thận đơn giản. Nhưng cô không muốn thực hiện, lại cũng không muốn để ai thực hiện, nhưng lại không thể làm thế. Cô…

-Được rồi cô, con biết cô có điều khó nói, không sao đâu cô, con tin cô sẽ sáng suốt trong quyết định của mình mà.

Bà nghe Ann nói vậy thì không nói gì thêm nữa, ôm chặt cô con dâu tương lai vào lòng mình, bà khẽ nuốt những giọt nước mắt vào trong, những giọt nước mắt mặn chát, đắng nghét.

***

Chị Khả Chi đang tất bật với những món đồ ăn trong bếp, thấy cả nhà về chị cố làm mặt giận nói dỗi.

-Cả nhà đi chơi bỏ tui ở nhà một mình. Ghét thật đấy.

Thấy bà chị tự nhiên làm như trẻ con, Khương Vĩ tiến lại gần bẹo má.

-Chị ấy, ở nhà mình ngoài ăn với nấu cơm cho hai thằng em trai thì còn việc gì đâu mà kêu ầm ỹ nên thế hả? Chài ơi, tưởng được nấu cơm cho mấy đại công tử đây ăn là dễ lắm hả? Xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiì, khối người nằm ngủ cả ngày lẫn đêm để mơ mà không được đấy. Làm cao làm chi ta?

Ơ, đã không được đi chơi chung, lại phải vất vả nấu cơm cho mấy tên này, vậy mà còn bị thằng giặc này chọc phá. Tức quá, chị không biết làm gì hơn, thế là tiện tay nhét ngay miếng đậu rán (lẽ ra là định ăn vụng) vào mồm thằng em.

-Tên kia, tên vô ơn kia, hôm nay mi muốn ăn cơm hay ăn mì tôm? Nói nghe thử coi?

Chị vừa nói vừa chống nạnh hai tay, nhìn anh Khương Vĩ như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tiện miếng đậu rán trong mồm, anh hai bốc luôn mấy cái rau sống cho vào miệng nhai cùng. Mặt anh vênh lên trông thật dễ ghét.

-Chài ơi, con gái chi mà chua ngoa đanh đá, chị kiểu này thảo nào đến bây giờ không có thằng nào nó nhòm. Chết! chết! kiểu này chắc phải nuôi báo cô rồi? hêhhêhêhê.

Anh vẫn chưa chịu thua, chọc tiếp vào tổ kiến lửa lần nữa. Khả Chi tức quá, đuổi theo thằng em chạy vòng quanh bếp. Mọi người thấy vậy đều cười ồ lên vui vẻ.

-Bi mệt hả?

Bất chợt Tiểu Long lên tiếng khi thấy mặt nó tái đi, đưa hai tay ôm lấy ngực mình. Mọi người đang cười đùa vui vẻ nghe thấy vậy đều dừng lại chạy đến bên nó.

-Em sao không bé? Bi, sao không em. Để chị đưa em vào viện.

Quay sang anh Khương Vĩ chị nói như ra lệnh.

-Em ra lấy xe đi Khương Vĩ.

-Đừng anh, em không sao đâu.

Nó nói nhanh khi thấy anh hai định chạy đi lấy xe.

Chị Khả Chi chạy đến bên nó, đỡ người Khang Vĩ dựa vào người mình, chị vừa đưa tay vuốt lên ngực nó nhẹ nhàng.

Khang Vĩ gượng người dậy, nó nhẹ nhàng thở đều đều như thể để làm chị yên tâm hơn.

-Em không sao đâu, tại đói quá thôi. Híc mọi người đừng lo mà.

Không hiểu sao nó lại lấy cái lý do ngớ ngẩn đó ra để lừa mọi người, nhưng nó không biết phải nói thế nào hơn nữa. Nhìn ánh mắt mọi người nó hiểu rằng, tất cả đều đang rất lo lắng cho mình. Nhưng nếu bây giờ mà đi bệnh viện thì ngày mai nó không thể nào làm được phẫu thuật. Gồng người lên chịu đựng cơn đau, nó nhẹ nhàng cuời.

-Thôi em đói, em muốn ăn.

Cả nhà thấy nó đòi ăn thì ai cũng phì cười, lắc đầu nhìn nó.

-Ông tướng ạ, lần sau muốn ăn thì ý kiến nhé, đừng doạ anh như thế. Biết không hả?

Vừa nói anh vừa ôm chặt nó vào lòng mình. Một tay anh đỡ lưng nó, tay còn lại anh đỡ đầu nó, để cho Khang Vĩ ép sát vào người anh. Anh cười ấm áp, nó không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ anh. Duy chỉ có ánh mắt của Tiểu Long là khiến nó lo lắng.

Nó sợ Tiểu Long làm hỏng chuyện.

9161- 39

Tùng Lâm thẫn thờ cùng Ann đi dạo, nhìn cô hạnh phúc bên anh, trông thật đẹp đôi. Đã lâu lắn rồi cô không đi dạo cùng anh, nắm tay anh, dựa lưng vào vai anh. Lâu lắm rồi.

Gió từ sông thổi vào khiến cho tóc cô bay rối tung, tóc anh cũng bay để lộ ra khuôn mặt thật nam tính, đáng yêu nhưng buồn. Phải, buồn lắm. Anh đi bên cô, thỉnh thoảng buông những tiếng thở dài khiến cho người ta phải não nề, những nụ cười gượng, những ánh mắt chỉ có vẻ cam chịu và quan tâm mà tuyệt nhiên không hề có tình cảm yêu thương trai gái.

Cô biết không? Cô nhận thấy không?

Có! Có chứ!

Nhưng với cô chỉ cần có anh là đủ, chỉ cần có anh thôi, cô tin rằng bằng tình yêu của mình, bằng sự cố gắng của mình, cô sẽ có được anh, có được cả thể xác lẫn trái tim anh. Cô tin là thế, tin mãnh liệt.

-Ngày kia đính hôn rồi, anh có thấy vui không?

Bất ngờ cô quay sang anh hỏi nhỏ.

Giật mình Tùng Lâm quay lại, hắn cười gượng, nhìn hắn cười mà như đang khóc.

-Vui chứ, anh vui lắm. Đúng vậy, chỉ cần em vui là anh vui rồi, sao lại không vui chứ?

Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc cô, thái độ chân thành.

-Em lạnh không, đưa tay đây anh ủ ấm cho?

Câu nói bất ngờ của hắn khiến cho cô ngỡ ngàng, như không tin vào tai mình, mắt cô mở to, không nói lên lời. Cô run run đưa đôi bàn tay mảnh mai của mình cho hắn nắm lấy.

Bằng hai bàn tay mạnh mẽ của mình, Tùng Lâm nhẹ nhàng áp chặt lên đôi bàn tay mảnh mai của cô. Lòng cô vui không tả mà đâu biết rằng, câu nói vô thức đó hắn thường hay nói khi đi cùng nó. Trong lúc này đây, đâu đâu trong mắt hắn cũng chỉ có hình ảnh của Khang Vĩ, hình ảnh thân quen đến lạ, hình ảnh đầm ấm khó nói, nhưng hình ảnh đó nhạt nhoà quá, xa vời quá. Hình như hắn không thể chạm vào được, không thể chạm được thì phải. Bất chợt đâu đó vang lại lời bài hát thật buồn.

“…Yêu một người mà sống bên một người
Em khóc cho em cuộc đời ơi
Yêu mặn nồng dù đã cố lạnh lùng
Dù em đang ngàn lần cố quên
Yêu một người mà phải bên một người
Đau lắm cho em anh nào biết
Phương xa mịt mờ người biết không bây giờ
Em sống cho qua những ngày vắng anh…”

Nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, hắn nhìn cô cười say đắm, nhìn thật lâu nhìn đến nỗi khuôn mặt cô nhoè đi, thay vào đó là khuôn mặt ai kia, khuôn mặt đáng yêu đến lạ lùng, khuôn mặt với hắn đẹp như thiên thần. Không kìm chế nổi bản thân, hắn đặt lên đó một nụ hôn thật sâu, thật nồng nhiệt.

-Anh yêu em nhiều lắm, bé của anh ạ…

***

Đêm nay, trời đẹp thật, gió đông bắc tràn về khiến cho cái cảm giác se lạnh thật vui, khoác lên người nó chiếc áo khoác mình đang mặc, Tiểu Long nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Khang Vĩ.

-Em suy nghĩ kĩ đi, em không thể làm thế được, để anh làm việc đó cho em, để anh làm.

Hơi giật mình, nhưng rồi nó cũng lặng yên nghe Tiểu Long nói hết câu. Khẽ dựa đầu vào vai cậu, Khang Vĩ nhẹ nhàng nói.

-Anh đừng làm thế, việc này Vĩ quyết rồi, anh không thể làm tốt hơn Vĩ đâu. Với lại anh còn nhiều thứ phải lo lắm, gia đình, ba má…Anh không thể hi sinh vô ích được.

Tiểu Long quay lại dùng hai tay đẩy mạnh vai nó.

-Em nói gì thế, thế nào là hi sinh vô ích, anh không hi sinh vô ích, anh hi sinh cho người anh yêu sao lại là vô ích. Hơn nữa, chú Lý cũng là bạn của ba anh, anh làm vậy là hoàn toàn đúng mà?

-Anh…Anh nghe này, Vĩ không còn sống được lâu nữa, Vĩ không thể để anh vì vài ngày còn lại của Vĩ mà làm hại đến cả đời mình. Vĩ không muốn, không muốn tý nào cả, không muốn anh đem sức khoẻ của cả quãng đời còn lại của mình đổi lấy vào ngày của Vĩ.

Mắt Tiểu Long như trợn lên, không khí trong phổi anh như chuẩn bị được bắn tung ra ngoài, anh gồng người lay mạnh nó.

-Em nghe này, anh không cần biết em sống được nhiều hay ít, anh không cần biết em sống được bao lâu nữa, chỉ cần thấy được em cười một ngày thì dù anh có đổi cả một năm cuộc sống của mình, anh cũng đổi. Nếu em sống vui vẻ được một ngày, dù chỉ một ngày thôi, thì bằng giá nào anh cũng đổi. Em biết không, bằng giá nào anh cũng đổi.

Tiểu Long nói, nắm chặt lấy vai Khang Vĩ lay mạnh, nó không phản ứng gì trước thái độ của cậu tuy nhiên cơ thể nó thì không thế, mặt nó đỏ gay, hơi thở gấp gáp. Nó đau. Lúc này đây cậu mới để ý đến thái độ của nó, thả vội Khang Vĩ ra cậu luống cuống đỡ lấy thân thể nó, cho dựa vào lòng mình, vuốt nhẹ lên ngực cho nó đựơc dễ thở hơn.

-Anh này, anh muốn Vĩ cố gắng sống không? Nếu muốn thì để tự em giải quyết những việc này, nếu anh can thiệp vào, nếu anh nói ra, Vĩ tin anh không còn gặp lại Vĩ nữa đâu, không còn đâu.

Nó nói xong, buông nhẹ tay, mắt khép chặt, dựa hẳn vào người Tiểu Long, nó khó nhọc chìm vào giấc ngủ. Sâu lắng.

Được một lúc Tiểu Long giật mình khi thấy tiếng bà Lan vang lên khe khẽ bên cạnh.

-Cậu để tôi ôm cậu ba một chút được không? Làm ơn đi…

Bà Lan nói, mắt hờ hững nhìn Tiểu Long nhưng chăm chú nhìn nó.
Đã lâu lắm rồi, bà không được ôm cậu ba, bà muốn ôm lắm, ôm đứa con tinh thần của mình, ôm lấy đứa con trai thân yêu của bà, đứa con trai sắp bỏ bà đi mà bà không sao giữ lại. Bà nhớ nó quá, nhớ nó ngay cả khi đang ôm nó trong lòng mình, đang tỳ đầu nó lên vai mình, bà nhớ lắm.

Loading disqus...