Buồn.
Đau.
Không kịp phản ứng gì, máu chảy đỏ tay hắn, nhỏ thành từng giọt xuống đất.
Nó lao lại, nhưng ngay lập tức bị Tùng Lâm đẩy ra.
-Nếu em không chịu, không thừa nhận anh, không còn yêu anh nữa, thì cứ để anh như thế, đừng quan tâm đến anh, đừng lo cho anh. Không thừa nhận tình cảm của anh thì em về đi, kệ anh. Về đi.
Nó đứng bất động mấy giây, đau khổ. Tùng Lâm như lả đi máu chảy nhiều quá. Một vài người qua đường bắt đầu vây lại xung quanh hai người. Những tiếng xì xầm, bàn tán to dần. Họ nhìn Tùng Lâm với con dao dính máu trên tay một cách ái ngại.
Không thể chịu đựng nỏi, nó lao vào Tùng Lâm, không nói gì, nước mắt chảy dài trên má. Cúi xuống nó rút trong túi ra chiếc khăn tay của mình buộc lại vết thương.
Thấy thái độ của nó, hắn biết là nó đã thay đổi. Nó đã chấp nhận mình. Tùng Lâm nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực nó, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Chỉ còn lại đâu đó tiếng lao xao, rì rầm vọng xa lại. Rồi thì tiếng ai đó gọi taxi…
Gần đó, bóng một cô gái đẹp ẩn hiện, hàng mi buồn, nước mắt chảy dài. Mím môi cô như cắn hết đau khổ lại…
Trời trở mưa to, gió thổi mạnh. Mưa thật rồi…
9161-31
Nó gục đầu bên giường bệnh, mệt mỏi. Lâu rồi nó mới có lại thứ cảm giác này. Một cảm giác thật khó tả. Yêu, được yêu, thương, giận, buồn vui lẫn lộn tạo thành một thứ cảm xúc khó diễn tả.
Rùng mình nó nghĩ lại lúc Tùng Lâm cầm con dao cắt vào mạch máu của mình. Nó thật không ngờ trong lòng hắn nó lại có vị trí quan trọng đến vậy, quan trọng hơn chính tính mạng của hắn.
Nó hạnh phúc vì được yêu thương.
Nhưng rồi thực tế lại không như người ta muốn. Còn rất nhiều thứ mà Tùng Lâm phải làm. Trách nhiệm với gia đình, trách nhiệm với Ann, trách nhiệm với bản thân mình.
Nó đau khổ vì nó không thể nghe theo con tim mình.
Đang miên man suy nghĩ thì Tùng Lâm cựa quậy. Mặt nhăn rúm lại.
-Đừng bỏ anh Khang Vĩ, đừng bỏ anh, đừng bỏ…
Thấy hắn như vậy, nó ngồi sát lại, đưa tay giữ hai vai hắn, lắc nhẹ.
-Không sao đâu, anh ngủ đi, không sao đâu.
Rồi như thấy rằng như vậy là chưa đủ, nó cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ. Không hiểu được nó làm vậy là vì Tùng Lâm hay vì chính bản thân mình nữa. Nó nhớ lắm, nhớ hắn ngay khi hắn đang ở cạnh. Nó nhớ hơi thở mạnh mẽ, nhớ mùi hương nhẹ nhàng quyến rũ, nhớ cái nhìn say đắm nhớ…nhớ…và nhớ….
-Rồi nhé, vậy là em đồng ý rồi, em đồng ý là không bỏ anh rồi, đồng ý là cho anh yêu rồi nhé. Hehehe.
Bất ngờ khi thấy Tùng Lâm cười gian ngoan, nó vội đẩy nhẹ hắn ra nhưng không được. Đoán biết nó sẽ đẩy ra nên Tùng Lâm nhanh tay túm nó lại, nhìn sâu vào mắt nó, thở đều rồi bất ngờ kéo gập người Khang Vĩ lại ôm chặt…
Ngoài kia đêm đã khuya lắm rồi, hương thơm của một loài hoa dại nào đó toả ra ngào ngạt, gió vẫn vô tư nô đùa. tiếng những động vật ăn đêm thi nhau cất lên tiếng lòng của chúng.
***
-Chị, em muốn về nhà, em nhớ nhà lắm, nhớ thằng nhóc con nhà mình nữa. Mà sao em không thấy nó vào đây mấy hôm nay chị nhỉ?
Thấy Khả Chi bưng lại cốc sữa, Khương Vĩ túm tay yêu cầu.
-Rồi, ông tướng ạ. Tôi đang chuẩn bị làm giấy ra viện, ông tướng uống đi rồi chuẩn bị đồ đạc ra viện. Ngày nào cũng mè nheo thế này chết tôi mất.
Khả Chi nhìn thằng em mắng yêu. Mắt cô cười tít lại. Trước đây không bao giờ cô thấy Khương Vĩ nhắc gì đến nó nhưng thời gian gần đây thì khác. Anh liên tục hỏi cô xem nó đi đâu. Mới có một hôm không vào viện mà ông anh đã nháo nhác nhắc ông em. Mệt.
Cầm tờ giấy ra viện trên tay, lòng chị trĩu nặng. Vậy là nó sắp đến thật rồi, sắp đến thật rồi.
***
-Anh hai về, anh hai về.
Tiếng nó reo lên từ trong nhà, nghe thật buồn cười. Lớn như vậy rồi mà thấy anh về cứ như thấy mẹ đi chợ về vậy.
-Mệt với hai anh em nhà ông quá đấy. Ủa, Khang Vĩ hôm qua em không ngủ hả, sao mà mắt đỏ thế? Hay, Khang Vĩ, phải không...?
Khả Chi bỏ dở câu nói, cô sợ Khương Vĩ biết thì phiền cho Tiểu Long lắm.
Nghe thấy chị hỏi vậy, nó vội thanh mình.
-Không có đâu, chị đừng lo, tại hôm nay em có bài thi nên thức học thôi.
Khuyến mại thêm nụ cười tươi như hoa, nó tin là chị hai đã thôi không còn thắc mắc gì nữa.
Nhưng nó đã nhầm.
-Này em đừng nói với chị là em cần phải thức suốt đêm để ôn bài nhé?
Chị nhìn nó bằng ánh mắt nheo lại khiến cho nó không biết phải xử lý ra sao nữa. Thật may lúc đó có điện thoại của bệnh viện gọi đến. Nó thoát.
-Nhóc trông em gầy quá. Em sao thế, không ăn được hả? Hay ai bắt nạt em?
Thấy anh hai hỏi như vậy, nó bật dậy như một chiếc lò xo.
-Không, không có, không có đâu anh, Vĩ ngoan thế này, ai nỡ bắt nạt? Không có thật mà, anh đừng lo.
-Trời làm gì mà ghê vậy, anh chỉ hỏi vậy thôi gì mà ...
Anh hai vừa nói vừa cười khiến cho nó thấy mặt mình quê ra trò. Thôi không sao dù sao anh hai cũng không nghi ngờ gì cả, vậy là ok rồi.
Nó nhìn anh méo mặt.
-Anh hai khoái chọc em nhỉ, muốn chọc hả, được...
Vừa nói dứt lời, nó lao vào Khương Vĩ, đè anh ra ghế, cứ thế cù vào hông, vào bụng. Không chịu nổi kiểu tra tấn đó, anh đành giơ tay xin hàng. Mãi một lúc sau nó mới tha cho ông anh.
-Thôi đi nhóc để anh còn đi tắm rửa nữa.
-Vầng, anh đi đi, em đi dọn cơm nhé.
***
Mâm cơm chiều hôm đó diễn ra thật vui vẻ, Tiểu Long cũng tham gia, mọi
chuyện bình thường như từ trước nó vẫn thế. Chỉ có Khả Chi là không có nhà vì phải vào viện thăm ba.
Đang ăn thì điện thoại của nó rung lên theo điệu nhạc của bài From sarah with love.
-Ừ... rồi... ok!
Bấm tắt máy, nó quay qua nhìn Khương Vĩ nói như giải thích.
-Bạn em gọi rủ đi chơi. Hihihih.
-Ơ thế bỏ anh ở nhà một mình à?
Khương Vĩ nói kèm theo điệu bộ nhõng nhẽo khiến nó không khỏi phì cười.
-Anh không ở nhà một mình đâu, còn nhiều người mà.
-Để tôi đưa Vĩ đi.
Bất ngờ Tiểu Long lên tiếng.
-Không cần đâu, tôi tự đi một mình được.
Nó quay lại nhìn Tiểu Long ánh mắt có chút ái ngại.
Thấy không khí có vẻ hơi lạ, Khương Vĩ chống hai tay lên bàn nheo mắt lại hỏi.
-Ủa sao thế hai đứa? Nhóc để anh đưa nhóc đi vậy? Được không?
-Thôi anh đang đau, ở nhà nghỉ nhé, em đi một mình được mà.
Nó nhìn anh, cười nhẹ nhàng.
-Rồi ông tướng, à quên, tối nay anh qua phòng em ngủ nhé, thời gian này toàn ngủ một mình nên buồn quá. Được không nhóc?
Bất ngờ Khương Vĩ hỏi nó như muốn tranh thủ cơ hội. Rồi không để nó có cơ hội phản ứng, anh nói tiếp luôn.
-Thử nói không xem anh...
Chưa để anh nói hết câu, nó đứng dậy đi vòng lại phía sau, vòng tay qua cổ anh.
-Không được thì anh định sao ta?
-Thì anh ngủ bên phòng mình kìa. Trời có thế mà cũng doạ. Híc.
Cả nhà cùng cười khi thấy thái độ của hai anh em. Không đợi thêm nữa, nó xin phép cả nhà rồi chạy lên phòng thay quần áo.
Hắn gọi điện, nói muốn gặp nó. Nó vui lắm, không biết tại sao mình lại đồng ý, nhưng nó không thể làm trái con tim mình. Đã định không bao giờ gặp Tùng Lâm nữa nhưng con tim nó không nghe. Hơn nữa chuyện xảy ra lần trước đã khiến cho nó không dám phản ứng lại. Nó sợ nó sẽ mất hắn mãi mãi.
Hôm nay nó trông thật rực rỡ. Với chiếc áo sơ mi trắng ngà, quần jean đen, dáng nó nổi bật trong đôi giày nâu. Trông nó thật nam tính, mạnh mẽ nhưng không kém phần đáng yêu.
Nó bước đi trong cái dõi theo của hai người con trai. Một là cậu, một là anh
Khương Vĩ.
***
Khả Chi như khuỵu xuống khi nghe thông tin từ bác sĩ. Ba cô không thể như vậy. Làm sao đây, làm sao được. Phải thay thận ư, nhưng tìm đâu ra người cho thận bây giờ ? Chẳng nhẽ đi mua… ? Nhưng luật pháp không cho mua mà, làm sao đây. Hay mình cho ba thận? Không được! Bản thân cô cũng có tiền sử thận yếu. Vậy phải làm sao bây giờ.
Cô miên man suy nghĩ, bất chợt điện thoại vang lên.
-Alô…tôi nghe ạ…
-Sao ạ, có người cho ạ? Dạ…dạ… vầng cám ơn bác sĩ. Vầng..
Úp sát máy vào ngực mình, cô như run lên vì hạnh phúc. Trời ơi, vậy là ba cô đuợc cứu rồi.
Bỗng nhiên cô chợt đặt câu hỏi. Ai cho thận, tại sao lại cho? Khó hiểu thật. Nếu vì tiền, họ có thể bán, sao lại thế. Cho không, tặng...???
9161-32
Bữa cơm tối trong gia đình hôm nay thật vui vẻ, suốt cả buổi thằng con quý tử vừa tha hồ ăn vừa tha hồ nói, điều này khiến cả hai vợ chồng bà bác sĩ mừng ra mặt. Lâu lắm rồi ông bà không thấy hắn vui như vậy.
-Này hôm nay anh có chuyện gì vui mà nhí nhảnh thế hả ?
Bà gắp cho hắn một miếng thức ăn tiện mồm hỏi luôn.
Nó cười khoe nguyên cả hàm răng trắng đều ra, nhún vai rồi vô tư ăn, cùng lắm chỉ cưòi khuyến mại thôi chứ không chịu nói.
-Trời tên này, má hỏi mà không nói hả, hư nhỉ ?
Bà nhìn hắn cười hạnh phúc, rồi không nói gì thêm bà dư biết rằng hắn có hẹn với Khang Vĩ.
Thời gian trước bà còn muốn cấm đoán chuyện tình cảm của nó, nhưng rồi những gì xảy ra đã khiến bà thay đổi thái độ. Là một bác sĩ bà dư biết rằng, gay không phải là bệnh, người bị gay cũng không phải là người có lỗi. Họ không làm gì sai, họ không hề muốn bản thân mình thế, chỉ có điều trời sinh ra họ đã vậy rồi. Vậy thì tại sao xã hội phải có thành kiến với họ. Phải chăng vì họ khác đa số người trong xã hội, hay là vì xã hội này không có chỗ cho họ đây.
Hắn là thằng con trai duy nhất của bà, cũng như bao bà mẹ khác trên đời này, mà muốn đứa con mình phải lớn lên, có công ăn việc làm, phải thành đạt, lấy vợ rồi có con. Phải chăng vì vậy mà bà không muốn con trai mình có tình cảm với người cùng giới. Tuy nhiên nếu làm như vậy thì bà thật ích kỷ, vì những ham muốn cá nhân của mình mà bà nỡ cướp đi hạnh phúc riêng của con trai mình ư, thật quá ích kỷ. Hơn nữa, khoa học bây giờ tiên tiến, việc con cái chỉ là chuyện nhỏ. Nó lại yêu ai nào, nó lại yêu ngay đứa con của người bạn thân tội nghiệp của bà, đó là điều mà bà cảm thấy thật hạnh phúc. Từ lâu lắm rồi bà muốn được chăm sóc thằng bé đó, nhưng bà chưa có cơ hội.
Không ý kiến nhiều, hắn ăn nhanh cho xong bữa tối rồi lao lên phòng thay đồ.
Còn lại hai vợ chồng, bà nén nhìn theo nó rồi thở dài.
-Thôi mà em, tình cảm của con người làm sao người ta có thể can thiệp vào được, để cho bọn nó tự do đi. Mà chẳng phải ngày xưa em cũng vì anh đẹp trai mà trốn nhà đi chơi cùng anh hả ? Ha ha ha…