Trang 19

Nó bỗng thấy mình như đang bay trong gió, nhẹ nhàng như được chắp cánh. Nó lại thấy mình đang đứng trên đỉnh ngọn núi hôm nào.

-Con trai, khổ cho con quá.

Giợng nói đó vang lên đầm ấm như hòa vào trong gió, được gió mang đến cho nó.

-Má, má...

Nó khẽ gọi trong thổn thức, rồi nó chạy, chạy thục mạng mà không biết mình chạy đi đâu. Nó đau khổ nhìn khắp nơi, hi vọng thấy được hình bóng của má mình, nhưng không thấy gì. Mệt mỏi, nó quỳ xuống đất, mưa lại tuôn rơi, người nó ướt sũng...

-Má xin lỗi con, má xin lỗi...Con ngoan, con cố lên nhé, má yêu con nhiều lắm....

Giọng nói ngân dài trong tiếng gió và mưa, nó thổn thức, nước mắt lăn dài trên má...

Nó đứng dậy, chạy thục mạng. Nó cũng không biết mình đang chạy đi đâu nữa, mặc kệ những gì đang xảy ra nó cứ chạy. Chạy như thể trốn tất cả.

***

Không gian lại thay đổi. Lúc này đây nó đang ở trong một cái quán nhỏ quen thuộc. Nơi này bà bác sĩ già đang nhìn nó bằng đôi mắt đẫm lệ.

-Con à, cô biết tình cảm của con và Tùng Lâm, lúc trước cô thật lòng cũng không biết là nên ủng hộ hay phản đối hai con nữa...

Nghỉ một chút, bà đưa bàn tay gầy gò của mình đặt lên đôi bàn tay đang để trên bàn của nó.

-Những ngày qua khi mà cô chứng kiến cảnh Tùng Lâm sống khổ sở, dằn vặt thế nào, mệt mỏi ra sao thì cô đã hiểu được rõ ràng. Dù cô biết thứ tình cảm này không được dư luận chấp nhận nhưng cô tin đó là chân thật.

Bà ngước mắt nhìn nó với đôi mắt hiền từ.

-Nó là con trai cô, với cô con cũng thế Khang Vĩ à. Cô không cần biết con coi cô ra sao nhưng cô muốn con cũng là con trai cô, cô muốn được chăm sóc con như điều mà má con muốn làm…Nhưng bây giờ thì làm sao đây, cô cũng không biết phải làm sao nữa. Tùng Lâm, cô….

Rồi bà khóc như một đứa trẻ. Lòng nó se lại, lạnh, buồn.

***

Không gian lại thay đổi một lần nữa.

-Này đi nhanh đi, sắp vào lớp rồi đấy.

Tùng Lâm bất ngờ lao lên vỗ vào vai nó.

Hơi bất ngờ nhưng nó cũng trả lời lại, bình thản.

-Được rồi, cậu lên trước đi, tớ lên sau đây.

Nó hơi nhăn mặt khi trả lời.

Thấy thái độ của nó, Tùng Lâm cũng định bước lên lớp luôn, nhưng hắn chợt thấy chân nó bị đau.

-Khang Vĩ, chân cậu đau à? Cậu đứng im đi, đừng cử động nhé.

Vừa nói hắn vừa lao xuống cầu thang.

-Để im tớ xem nào.

Không kịp để nó phản ứng gì, hắn cúi xuống kéo ống quần nó lên. Một vết thương còn hằn rõ, chân nó sưng đỏ đến nỗi hắn nhìn cũng thấy đau.

Thấy thái độ đó của hắn, nó méo xệch mặt.

-Tùng Lâm cậu làm gì thế, buông ra đi.

-Im lặng nào, cậu không thể không nói được à, mà nói chuyện cũng không thể nói nhẹ nhàng được sao? Hôm nay thấy cậu nói nhiều thế tớ mới biết cậu có thể nói chuyện đấy. Tưởng cậu không biết nói luôn chứ.

Hắn nhìn nó thân mật pha chút hài hước. Khuôn mặt hắn bừng sáng. Bất ngờ hắn đứng thẳng người dậy, kéo hai tay nó qua vai mình, cõng nó từng bước lên cầu thang.

-Tùng Lâm, để tớ xuống, tớ tự đi được mà.

Nó càu nhàu, nhưng cũng không phản ứng quá mạnh. Lúc này nó biết nếu phản ứng mạnh có thể khiến cho cả hai có một kết cục không mong muốn.

Hơn nữa lúc này đây con tim nó ấm áp lạ lùng. Một cảm giác khó tả xuất hiện, xâm chiếm lấy cơ thể nó, thân hình mạnh mẽ nó đang tỳ người lên, mùi hương đặc trưng nó đang ngửi thấy, ánh mắt ấm áp của ai kia…Tất cả như đang cô đọng, hội tụ trong tim nó, lung linh, trào dâng mãnh liệt.

Giờ ra chơi hôm đó, khi mà đám bạn học trong lớp thi nhau chạy ra ngoài thì nó lại mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Tùng Lâm cũng định chạy đâu đó để cho đầu óc thư giãn, nhưng vừa định bước ra chợt thấy nó như vậy hắn hoảng hồn gọi giật giọng.

-Khang Vĩ, Khang Vĩ cậu mệt à ? Khang Vĩ…

Giọng gấp gáp của nó khiến những đứa còn lạ trong lớp đều đồng loạt quay lại nhìn.

-Khang Vĩ, cậu không sao chứ?

Lần này vừa nói hắn vừa lay mạnh. Cảm giác nóng rực nơi bàn tay của mình khiến hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không ngần ngừ hắn bế thốc Khang Vĩ lên chạy xuống phòng y tế.

Nhìn nó nằm một mình trên giường bệnh Tùng Lâm chợt thấy nhói đau. Khang Vĩ nằm đó mê mệt, nếu là mình hắn biết rằng hắn mà bị thế này chắc hắn phải kêu la ỏm tỏi, đòi má phải thế này, ba phải thế kia nhưng Khang Vĩ lại không thế.

Khuôn mặt đáng yêu kia ướt lấm tấm mồ hôi, tóc tai bết lại thành búi nhưng nó chỉ chịu đựng một mình, không hề kêu ca hay ý kiến gì.

Hôm trước ba say rượu làm nó bị đau, sáng nay đến lớp thấy nó như vậy Tùng Lâm thật cảm thấy rất khó chịu, không biết tại sao và cũng không cần biết nguyên nhân, chỉ cần thấy nó bị đau là hắn thấy khó chịu lắm rồi.

Khang Vĩ đã tỉnh táo lại sau một lúc mê man, cũng may mũi thuốc giảm đau và an thần của cô y tá đã giúp nó khá hơn trông thấy. Không gian xung quanh nó im lặng lạ thường, không giống như những gì đang diễn ra tại trường. Không gian này lạ quá, nó vừa lạ lùng vừa ấm áp, cách bài trí bên trong khiến cho nó có cảm giác thân quen lạ kì.

-Nằm yên đi, cậu chưa dậy được đâu, chân cậu bị trật khớp, cũng may là không sao, tớ đã nhờ người nắn lại rồi.

Hắn vừa nói vừa lướt đôi bàn tay thon dài của mình trên phím đàn ghita một cách điêu luyện.

-Đây là đâu ? Sao tớ lại ở đây, mà chết rồi, mấy giờ rồi, tớ phải về nhà ?

Giọng nó lo lắng thấy rõ.

-Cậu đừng lo, nghỉ ngơi đi, đây là nhà riêng ở quê tớ đấy.

Tùng Lâm dừng gảy đàn quay qua nhìn nó.

-Trời ạ, cậu đưa tôi đến đây làm gì, tớ phải về nhà mà !

Khang Vĩ nhăn mặt nói, phần vì đau phần cũng là vì nó thật sự lo lắng.

-Thôi nào, cậu yên tâm đi. Lúc ở phòng y tế chị cậu có gọi điện đến cho cậu, tớ nghe máy, chị bảo mấy ngày tới được nghỉ học nên nhờ tớ đưa cậu đi đâu đó chơi cho khoẻ lại.

Ngừng một chút Tùng Lâm nói tiếp.

-Mà này, chị cậu không biết cậu bị đau hả ? Thấy tớ nói cậu bị đau phải lên phòng y tế chị cậu lo lắm nhưng rồi lại thôi bảo tớ đưa cậu đi chơi là sao? Chị có vẻ ngập ngừng…

Nó buồn bã, chị hai đã nói thế có nghĩa là ba vẫn chưa hết giận. Nó làm gì sai nào, nếu có sai thì cũng chỉ là nó không thích ăn cái món mà ba nói là má không thích ăn. Vậy mà…Chị hai thương nó, chị không muốn nó buồn nên bảo Tùng Lâm đưa nó đi chơi.

Thấy thái độ thẫn thờ của nó, Tùng Lâm khẽ tiến lại gần lay vai nó.

-Khang Vĩ, cậu không sao chứ ?

-Không sao, tớ không sao, tớ muốn ra ngoài trời được không ? Trong này ngột ngạt quá.

Nó giật mình trả lời như một cái máy. Lúc này đây, nó không muốn Tùng Lâm biết được cảm giác thật sự trong lòng nó lúc này, một cảm giác buồn vô tận, trống trải, cô đơn…

9161-29

Nói xong nó bật người ngồi dậy, loạng choạng bước đi. Vì chân bị trật khớp nên vừa đứng lên nó ngã nhào về phía trước do bị hẫng. Cũng như lần đấu gặp, nhanh hơn nó tưởng Tùng Lâm xoay người đỡ gọn nó trong lòng mình. Hai tay nó ôm chặt Tùng Lâm, đầu gục vào ngực hắn, chỉ có điều nó không đẩy mạnh Tùng Lâm ra như lần trước mà ôm chặt lấy hắn không muốn thả ra.

Tùng Lâm cũng vậy, sự cố này là niềm ao ước của hắn từ lâu lắm rồi, quả thật hắn muốn lắm được ôm Khang Vĩ vào lòng, ôm thật chặt được thoả sức ngửi mùi hương trên cơ thể ngọc ngà này. Hắn muốn lắm đi.

Chợt nghe ướt nơi ngực áo, vốn thông minh nó hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Hắn đưa tay đẩy nhẹ người Khang Vĩ ra nhưng cuối cùng đành chịu thua vì mỗi lần hắn định đẩy ra Khang Vĩ lại càng ôm chặt hắn hơn.

Rồi hắn cũng đẩy được khuôn mặt thiên thần kia nhìn thẳng vào mình. Khuôn mặt thánh thiện, buồn, sâu thẳm, điển trai, mạnh mẽ, nhưng đang ướt nhoè đi vì nước mắt. Không nói gì, Tùng Lâm ghì sát đầu mình xuống, nhẹ nhàng nhưng say đắm đặt lên đó một nụ hôn nồng ấm. Nó nhìn hắn đầy bất ngờ, người nó như mềm nhũn ra, đôi mắt ướt nước mở to ngạc nhiên, toàn thân như tê dại….

***

Giật mình tỉnh lại, nó thấy mình đang nằm trong phòng của Tiểu Long. Trên người nó là tấm chăn mỏng, tấm chăn vẫn còn vương đậm mùi nước hoa mà tp hay dùng. Nó nằm đó với tấm chăn đắp lên tận cổ. Mọi thứ vẫn tinh nguyên, im lặng lạ lùng, điều mà nó thấy bất an nhất là Tiểu Long không có trong phòng.

Lật chăn qua một bên, Khang Vĩ liếc nhìn thân thể mình. Vẫn sạch sẽ, nó bước xuống giường, bây giờ nó mới để ý thấy có một mảnh giấy nhỏ đặt trên mặt bàn.

« Khang Vĩ tớ xin lỗi, tớ không đúng rồi .Tớ xin lỗi nhé. Cậu yên tâm, tớ biết mình phải làm gì rồi. Tùng Lâm sẽ không sao đâu. Cậu yên tâm nhé. Mà Khang Vĩ này anh gọi Khang Vĩ bằng em xưng anh nhé ? Có được không? Anh muốn Khang Vĩ cho anh một cơ hội, một cơ hội cạnh tranh lành mạnh với Tùng Lâm để có được Khang Vĩ, được không em? Ok ?

Nhóc này, anh biết giờ này trong tim nhóc không có chỗ dành cho anh, nhưng anh tin, anh có thể làm cho nhóc thay đổi, anh tin rằng anh có thể khiến cho nhóc thấy anh đáng yêu. Mà đúng thế phải không ? hiìi Anh thông minh này, anh đẹp trai này, anh ngoan này, anh tài giỏi nữa…Hiiiii.

Khang Vĩ à, trông nhóc mệt mỏi quá, khi nào dậy thì ăn sáng và uống thuốc đi nhé. Đồ ăn và thuốc của nhóc anh để trên bàn đó. Bây giờ anh đến chỗ cảnh sát giúp Tùng Lâm. Lúc anh về, anh thấy dậy rồi mà không ăn hay chưa ăn xong là không ổn với anh đâu nhé. Hehehe…

Nhóc này, không biết tại sao chứ anh yêu nhóc thật đấy, Anh yêu nhiều lắm. Híc, nhóc thương anh thì cho anh cơ hội bên nhóc nhé. Ok ? »

Nó đọc xong tờ giấy, thẫn thờ. Thật lòng nó lúc này không biết nên vui hay buồn nữa. Nó liếc nhìn lên bàn nơi được chỉ là có đồ ăn và thuốc cho mình. Ngạc nhiên, trên bàn ăn toàn là những món nó thích ăn, đây là điều khiến nó thật sự bất ngờ vì những món này chưa một ai biết là nó thích ăn, vậy mà…

***

Tiểu long đứng thở dài một mình, khuôn mặt cậu thẫn thờ trong trời đêm se lạnh. Cậu không biết phải làm gì nữa. Bế tắc. Trái tim cậu lần đầu tiên rung động trước một người nhưng đáng tiếc là nó lại bị khước từ. Cậu buồn bã nhìn lại mình trong đêm.

Dưới kia, cuộc sống muôn màu đang diễn ra, đẹp vô cùng, hạnh phúc vô cùng. Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua đôi môi cậu, nhẹ nhàng xoa lên tóc cậu. Cây hoa lan ngoài vườn bỗng nhiên đưa hương dịu ngọt đến lạ. Trời đêm đẹp quá, vĩ đại quá.
Cậu chống hai tay mình lên ban công, phóng tầm mắt ra xa hết cỡ có thể. Đúng rồi, cậu phải thật mạnh mẽ, phải trở thành con người đoàng hoàng.

Đúng.

Không thể khác được.

Cậu sẽ công bằng cạnh tranh với Tùng Lâm, với cậu cuộc chiến chưa phải là kết thúc mà nó chỉ mới bắt đầu.

Đúng.

Nó mới chỉ bắt đầu không phải là hết.

Cậu sẽ cố gắng đấu tranh, đấu tranh một cách công bằng để có được nhóc.

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !

Cậu muốn hét lên thật to, hét lên như thể cả thế giới vỡ oà trong cậu.

***

Cái ngày mà Tùng Lâm được tại ngoại là cái ngày mà bà bác sĩ già, gia đình của bà, Ann và ai kia cảm thấy là ngày hạnh phúc nhất của đời mình. Họ nhìn thấy hắn bước ra mà không ai kìm được nước mắt.

Tùng Lâm bước ra, cười hạnh phúc. Khoảng thời gian vừa qua đã khiến cho hắn hiểu ra nhiều thứ. Hắn ôm má mình, ôm ba mình, hắn xoa đầu Ann, nhưng không quên đảo mắt tìm hình ảnh ai đó.

Thất vọng.

Buồn.

Hắn khẽ cụp đôi mày lại, ánh mắt tối sầm. Ngay trước lúc này, hắn đã tưởng tượng ra cảnh hắn gặp nó như thế nào, hắn tưởng tượng ra cảnh hắn ôm nó, thấy nó cười ra sao…

Vậy mà…

Tùng Lâm lặng lẽ nhìn, lặng lẽ buồn nhưng dường như không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Ann - một người con gái nhạy cảm. Mặc dù cô không nói gì, không thể hiện gì nhưng ánh mắt cô nói rằng cô đang buồn lắm.

***

Loading disqus...