Trang 17

Cũng như hắn, giờ này đây nó đang thật sự đau khổ, đau đến không thể tưởng được. Nó đau không chỉ vì hắn, mà còn đau cho chính bản thân mình. Nó nhìn lên trời cao trong đêm đông mà thầm hỏi tại sao ông trời lại bất công với nó như vậy. Sinh ra nó, đày đoạ nó, rồi cho nó một người để yêu thương, nhưng rồi ông cũng cướp đi khỏi tay nó.

Nhưng biết làm sao được. Nó phải chia tay thôi, không thể duy trì mối quan hệ này được. Hắn còn gia đình, còn người thân, còn bè bạn...hắn không giống như mình...mình là kẻ thật quá ích kỷ. Nó thể hiện tình cảm với hắn mà đã không nghĩ tới việc hắn hoàn toàn khác hẳn nó. Hắn còn tương lai, hắn có một gia đình yêu thương, một người con gái tốt để chờ đợi. Còn mình, mình có gì đây? Không có gì cả, mình sinh ra không phải cho thế giới này, cũng như má, mình nên từ bỏ cuộc sống này để những người mình yêu thương được sống hạnh phúc. Phải, mình nên làm thế.

***

Những ngày này, hắn hầu như không ra khỏi phòng. Hắn cũng chẳng còn đầu óc nào mà học hành nữa, cả ngày hắn không ăn gì chỉ nằm trong phòng ôm chặt bức hình của nó. Hắn gầy rộc đi trông thấy, trở nên lầm lỳ và không nói chuyện với ai cả.

Ann cũng vậy, dù có nói gì hắn cũng chỉ ầm ừ cho qua rồi kiếm cớ đuổi ra để hắn có thể ở một mình trong phòng.

Khỏi phải nói, má hắn lo lắng vô cùng, bà thường động viên an ủi nó. Tuy không ai trong hai người nói ra vấn đề khúc mắc nhưng hắn biết, hắn biết rằng má mình đã biết rõ tình cảm của hắn dành cho nó. Hắn cũng không muốn làm má buồn nhưng không hiểu sao hắn không thể ăn gì được. Vừa cho thức ăn vào mồm là hắn lại nôn ra. Mọi người trong gia đình lặng thinh nhưng chắc đều đoán ra lý do đó là gì. Ba thường chỉ nhìn nó rồi lắc đầu, má đau khổ chỉ biết khóc. Với bà hắn hay nó đều như con trai mình. Bà không tán đồng tình cảm của hai đứa, nhưng cũng không phản đối. Với bà, tình cảm là một thứ mà lý trí rất khó can thiệp. Bà chỉ biết lắc đầu nhìn hắn, bà hiểu tại sao nó lại làm như vậy. Không hỏi nhưng bà biết rõ, nó đã từ chối tình cảm của con trai bà và bà biết lý do. Điều này càng làm cho bà thấy thương nó hơn.

Thật tâm bà luôn mong có được một người con dâu như Ann, nhưng những gì hắn thể hiện ra mấy hôm nay thì bà biết điều đó là không thể. Không sao. Có thêm một thằng con trai nữa cũng không sao nhưng...

Và mọi thứ chầm chậm trôi qua hắn mỗi ngày mà hắn chẳng hề bận tâm.
Rồi đến một ngày, hắn bỗng nhiên thay đổi, sáng sớm, vùa tỉnh dậy hắn đã đòi má cho ăn sáng, cả nhà thấy vậy thì mừng vô cùng, Ann cứ líu la líu lô như đứa trẻ. Ai cũng mừng vì hắn đã thay đổi. Cứ tưởng như vậy là mừng nhưng nào ngờ hắn đi từ sáng đến tối khuya mới về, người nồng nặc mùi rượu, say mềm nhũn người. Hắn bước đi lảo đảo cứ hai bước ngã một lần. Cho đến khi về đến nhà thì cũng đã ngã đủ số lần sao cho chân tay, mặt mũi trầy xước hết cả. Cả gia đình hắn không biết làm gì hơn.

Ngày qua ngày, cho đến khi một buổi sáng khi hắn còn chưa tỉnh ngủ thì tiếng chuông cửa reo vang vội vàng.

-Tôi muốn gặp anh Trần Tùng Lâm!

Giọng người công an chắc nịch, khiến ông quản gia luống cuống xuýt ngã.

-Anh đã bị bắt, mời anh đi theo chúng tôi.

Bàng hoàng, bà bác sĩ già trong bộ pirama ngất lịm, ba nó lùi lại mấy bước rồi cũng phải dựa người vào tường mới đứng vững được...

9161-26

Trong cái không khí buồn ảm đạm, nó nằm đó bất động. Chuyện xảy ra với nó cho đến giờ vẫn như không thể quên được, chuyện đó đối với nó quả thật kinh hoàng. Nó không thể tin được là Tiểu Long lại thú tính đến như vậy, mặc dù biết cậu đang bị ma men khống chế nhưng nó thật sự vẫn thấy ớn lạnh mỗi khi nhớ đến, cũng như bây giờ. mỗi lần gặp cậu nó vẫn chưa thôi hết run.

Cậu vẫn vậy, vẫn nhìn nó bằng đôi mắt buồn buồn, đôi mắt đen nhánh kia lúc nào cũng nhìn nó với cái nhìn tội lỗi.

Cố gắng lắm nó mới tỏ ra bình thường với cậu được, mặc dù mỗi lần gần cậu nó đều kinh hãi co rúm người lại như con rùa co người vào mai. Tuy nhiên, nó không muốn gia đình ông Trần biết chuyện xảy ra, với lại nó không muốn không khí trong nhà quá căng thẳng. Cũng may là chuyện này trong nhà ngoài bà Lan và chị hai ra thì không ai biết.

Đã gần 10 ngày nay nó không dám ngủ một mình, không phải nó sợ gì mà chỉ vì mỗi đêm chuyện lần trước lại hiện về hành hạ nó trong giấc mơ. Nó thường la hét đến nỗi bà Lan hay chị hai thường phải thức cả đêm không ngủ được vì lo cho nó.

***

Thấy nó nhẹ nhàng nhắm mắt, chị hai đứng dậy đi ra ngoài. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi với chị, cả ngày ở bệnh viện trông nom ba, hơn nữa Khương Vĩ cũng chưa ổn thế nên chị chạy đi chạy lại như một con sóc. Thêm vào đó là nó ở nhà, nó luôn miệng nói là yên tâm, là không sao, nhưng chị biết nó cần chị.

Đêm nào cũng vậy, mỗi khi ngủ nó thường cầm chặt tay chị không chịu buông. Lúc ngủ thì trùm chặt chăn, không cần biết trời nóng hay lạnh. Mỗi lần thấy cậu, dù trời là mùa đông nhưng nó cũng toát hết mồ hôi, ướt hết lưng áo.

-Chị, chị đừng đi đâu lâu nhé.

Mặc dù đã ngủ nhưng trong vô thức nó vẫn dặn chị không được bỏ nó, thật sự nó cần chị.

Quay lại, chị bẹo má nó, cười hiền từ.

-Không sao đâu, Bi ngủ đi, chị ở đây thôi.

Nói rồi, chị ngồi lại xuống đầu giường, dùng tay vuốt lại mái tóc của nó. Trông nó lúc này mới thánh thiện làm sao.

***

Chuông điện thoại reo vang, bà bác sĩ già cũng chẳng buồn nhấc máy, bà ngồi bất động như người mất hồn, mặt bà tái nhợt, đôi mắt thâm đen vì mất ngủ. Bên cạnh bà là ba hắn, không biết từ tối đến giờ ông hút điếu thuốc này là điếu thuốc thứ mấy rồi, chỉ biết rằng, đốm lửa trên môi ông chưa một lần bị tắt.

Chuyện xảy ra với hắn khiến ông bà không hết bàng hoàng. Thằng con thân yêu của ông bà giết người ư?

Thật vô lý!

Đó là điều không thể xảy ra, nó ngoan thế mà, làm sao nó lại có thể làm thế được.

Chắc hẳn có sự nhầm lẫn mà.

Đúng.

Nhầm lẫn.

Tuy nhiên những chứng cứ mà cảnh sát đưa ra thì không gì có thể chối cãi được. Một con dao dính máu của nạn nhân với đầy toàn vết vân tay của hắn, việc hắn có để lại dấu giầy tại hiện trường...

Tất cả giờ đây như là những bằng chứng thép chứng minh cho tội trạng của hắn...

-Alô - giọng trầm ấm của ông quản gia vang lên.

-Vâng...tôi hiểu.

Đặt ống nghe xuống, ông quản gia quay lại:

-Thưa ông bà chủ, bên cảnh sát họ nói ngày mai chúng ta lên đồn làm thủ tục.

-Được rồi, cám ơn ông.

Bà bác sĩ nói trong vô cảm.

***

Cậu đi đi lại lại trong phòng với vẻ mặt căng thẳng. Hắn đang mang tội giết người. Đúng vậy, nhưng ánh mắt cậu bỗng trở lên nham hiểm, trong đó chứa đựng một màu u ám.

Phải, cậu thật lòng yêu nó, nhưng hắn ta lại cướp nó đi khỏi cậu. Cậu không muốn hại hắn, nhưng cậu cũng không muốn mất nó.

Cậu bật cười một mình, giọng lạnh đến ghê người. Khuôn mặt cậu hả hê, đôi mắt nhắm nghiền vì khoái trí.

Đúng rồi, tại sao mình không nghĩ ra chứ, tự nói với mình như vậy cậu cảm thấy thật thoải mái.

***

-Tôi muốn gặp hắn, anh giúp tôi nhé. Anh yên tâm đi, tôi không làm gì đâu. Hắn là bạn tôi, tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi. Còn chuyện làm ăn đang thất bại của anh, tôi sẽ nhờ ba tôi giúp. Ok?

Cậu đứng nói chuyện với một người trông đã đứng tuổi nhưng cũng không phải quá già để cậu gọi bằng chú. Người này đeo quân hàm khá cao, và hình như là người có quyền nhất đang trực tiếp thụ lý vụ án của hắn thì phải.

Giọng nói của cậu chân thật, cộng với sự bề thế của gia đình đã đảm bảo cho cậu trước người công an kia. Tuy nhiên điều khiển anh công an kia an tâm nhất đó là cổ phần đóng góp trong một công ty của mình đang bị xuống dốc thảm khốc, và ba cậu chính là lá bùa hộ mệnh cho nó tiến lên, thậm chí còn tiến xa hơn rất nhiều so với trước khi nó tụt dốc cơ.

-Được rồi, nhưng chỉ 10p thôi.

-Ok! Cám ơn anh nhiều. Tôi sẽ không quên ơn anh đâu.

-Được rồi, cậu thì tôi không cần, nhưng nhớ nhắc ba cậu cho tôi nhé.
Người công an nói với theo.

***

-Trông cậu gầy đi nhiều đấy. Cậu có khỏe không?

Cầm ống nghe lên, Tiểu Long nói bằng giọng khá thành thật.

-Cám ơn. Tôi ổn.

Tùng Lâm nói mà không thèm nhìn vào con người đang ngồi trước mặt mình.

-Kìa, bạn cùng lớp, làm sao mà lại tỏ thái độ như vậy chứ? Không vui khi gặp tôi sao?

Tiểu Long nói không quên khuyến mãi thêm vài động tác nhún vai, rụt cổ trông thật đáng ghét.

-Mày muốn gì, nói nhanh đi, tao không có thời gian rỗi để nói chuyện phiếm đâu?

Tùng Lâm như muốn nổi khùng.

-Từ đã nào, ông bạn nghĩ sao nếu tôi đề nghị ông bạn trao đổi một việc.

Vừa nói cậu vừa hất hàm nhìn hắn, vẻ mặt đầy tự đắc.

-Tôi không quan tâm .

Lúc này Tùng Lâm đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn nói xong, đứng dậy bước thẳng vào trong.

-Đừng vội, việc này liên quan đến mạng sống của cậu đấy.

Không nói gì, hắn vẫn bước bình thản. Với hắn nói chuyện với loại người này cũng chỉ phí lời. Trong tâm trí hắn vẫn chưa quên được những gì cậu đã làm với nó. Cậu đã khiến nó tổn thương ghê gớm. Hắn thật sự thấy giận cậu.

-Tôi sẽ cứu cậu ra khỏi đây nếu cậu đồng ý bỏ Khang Vĩ. Tôi nói thật. Chỉ cần cậu bỏ Khang Vĩ thôi tôi sẽ cứu cậu ra khỏi đây.

Nghỉ lấy hơi, cũng là để cho đối phương kịp hiểu những gì mình đang nói, cậu chăm chú quan sát phản ứng trên mặt hắn.

-Cậu tin tôi đi, tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu hứa với tôi là cậu nhường Khang Vĩ cho tôi thôi. Ok?

Hắn không quay bước đi nữa mà chợt đứng sững lại. Không suy nghĩ nhiều, cũng không quay người lại, hắn nói chắc nịch.

-Nếu cuộc sống này không có Khang Vĩ tôi sống cũng như chết. Cám ơn đã quan tâm.

Nói rồi hắn bước thẳng đi. Bất chợt như sực nhớ ra điều gì, hắn quay lại.

-Loại người như cậu mà cũng đòi yêu Khang Vĩ ư? Quên đi.

Nói rồi hắn bước thẳng để lại cậu ngồi đó với cảm giác nhục nhã ê chề.

Cuộc nói chuyện tưởng chỉ có vậy là xong nhưng không phải vậy. Đứng ngay gần đó, chứng kiến toàn bộ câu chuyện qua một máy nghe lén là một người con gái kiêu sa, diễm lệ. Đôi mắt cô ướt nhoè khi nghe thấy câu nói cuối cùng của người phạm nhân. Máu trong người cô như ngừng chảy, toàn thân cô run rẩy, mặt trắng bệch.

Những gì cô vừa nghe như một ngọn lửa đốt rụi những hi vọng mỏng manh nhất trong cô, hi vọng một ngày kia anh sẽ quay về với cô. Cô ngẩn người như ngây dại. Buông thõng hai tay, cô hững hờ bước ra ngoài mặc cho người cảnh sát viên thưa gửi.

Tất cả cảnh sát ở đó đều nhìn theo cô đắm đuối. Không chỉ vì cô có sắc đẹp sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, mà còn là vì cô là người được chính đại sứ quán Trung Quốc nhờ họ giúp đỡ. Chuyện cha cô là một người rất có tiếng tăm ở Trung Quốc mà.

***

Loading disqus...